0-1-2
0.
Lúc Hạ Tuấn Lâm tỉnh dậy, trạng thái mười phần mơ hồ.
Cho nên đến lúc cậu rục rịch người, khi phát hiện chiếc giường này rộng đến quá đáng hơn nữa cũng mềm đến quá đáng, mới ý thức được một tia kỳ quặc.
Cậu nhúc nhích cánh tay và đùi.
Không đúng, rất ư là không đúng.
Theo lý mà nói, tối qua bảy người luyện thêm cho đến 1 giờ sáng kết thúc buổi tập mới ngã xuống giường, hôm nay thế nào cũng không nên một thân thoải mái thế này chứ.
Kỳ quặc nhất là, chỗ eo của cậu hình như, có một cánh tay của ai đó.
Hạ Tuấn Lâm quay người, đối diện là một khuôn mặt hết sức quen thuộc, đại não ngừng chạy một lúc.
Qua tận mấy giây, cuối cùng cậu mới xác nhận một sự thật.
Đồng đội Nghiêm Hạo Tường yêu quý của cậu, nửa khuôn mặt đang chìm trong chiếc gối mềm mại, hàng mi dày dao động theo từng nhịp thở, một tay ôm lấy eo cậu, ngủ cực kì ngon.
1.
Ba phút sau, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường mặt đối mặt xếp bằng ngồi trên chiếc giường đôi rộng lớn, phân tích một cách lý tính xem đây rốt cuộc là tình huống gì.
Đầu tiên, bỏ qua khả năng ký túc xá bị nhân viên của Thời Đại Phong Tuấn thức đêm sửa sang, bởi vì bọn họ không có tiền.
Như vậy, có thể xác định cơ bản là, hai người chắc chắn không ở ký túc xá.
Rồi sau đó......
Nghiêm Hạo Tường nhìn bốn phía một lần nữa, căn phòng trang trí hoa lệ, còn có áo ngủ vải tơ mềm mịn trên người, trùng trùng khả năng đều đã bỏ qua, vậy thì chỉ còn lại một đáp án, có những lúc, không thể xảy ra nhất lại có thể xảy ra nhất.
Thân là người yêu thích thâm sâu và là một độc giả quen thuộc của các loại tiểu thuyết huyền huyễn tu tiên, hắn điềm tĩnh đưa ra kết luận: "Chúng ta xuyên không rồi."
"......Cái gì?" Hạ Tuấn Lâm không dám tin.
Nghiêm Hạo Tường lặp lại: "Hạ Nhi, chúng ta xuyên không rồi."
Nhưng một người kiên định bất di dịch với chủ nghĩa duy vật như Hạ Tuấn Lâm không dễ dàng tin tưởng cái đáp án ly kỳ như thế.
Mang theo nguyên tắc "Giả định táo bạo, xác minh cẩn thận", cậu quay người xuống giường, lật xem bàn học cách đó không xa, nhìn thấy hai chiếc balo đang dính với nhau, lộ ra phân nửa quyển sách luyện tập, bên trên có viết mấy chữ đại khái là luyện thi cao khảo.
Vẫn chưa kịp xem kĩ, cửa phòng đã bị mở ra.
Một nữ bảo mẫu tuổi tác trung niên ngó vào nửa thân, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia, cậu tỉnh rồi chứ?"
Nhất thời, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đều không biết rốt cuộc bà đang gọi ai, đồng loạt nhìn bà.
Chầm chậm, ánh mắt bà ta di chuyển từ giường đến bên bàn học, chú ý đến thiếu niên omega áo không chỉnh tề đang đứng trước bàn học. Mái tóc đen của thiếu niên mềm mại và có phần hơi rối bên khuôn mặt, cổ áo bị mở rộng, biểu cảm ngơ ngác.
Sau đó, Hạ Tuấn Lâm nhìn đăm đăm miệng bà ta mở lớn, gương mặt đỏ lên.
Dì Vương làm công cho Nghiêm gia nửa đời người, trông nom Nghiêm thiếu gia từ bé cho đến lớn như hiện nay, chưa bao giờ gặp phải chuyện xấu hổ như thế này.
Bà ta không cách nào nghĩ đến, một Nghiêm thiếu gia được nuôi dưỡng hướng tới lễ nghĩa văn minh lại kiềm chế không nổi, chỉ có một buổi tối mà đã lôi vị hôn thê còn chưa thành niên lên giường!
Lưỡi bà ta cứng lại một lúc, cuối cùng chỉ đành đau lòng nhức óc mà nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, chú ý một chút!"
? ? ? ?
Hạ Tuấn Lâm không dám tin là mình đã nghe thấy cái gì, biểu cảm của Nghiêm Hạo Tường cũng có phần vụn vỡ, sắp xếp lại tư duy một cách vô cùng khó khăn, mở miệng thám thính: "Dì nói gì nhỉ?"
Dì Vương phẫn nộ từ trong lòng, cắn chặt răng đi vào phòng, nhặt chiếc áo ngoài đồng phục trên sô pha khoác lên người Hạ Tuấn Lâm. Bà ta thật sự vì thiếu gia mà bận lòng, lại xót xa vịnh lấy đôi vai gầy gộc của thiếu niên omega, quay đầu hầm hầm nhìn Nghiêm Hạo Tường còn đang ở ngoài tình huống: "Thiếu gia, tôi gọi cậu một tiếng thiếu gia, chứ không phải gọi cậu có thể tùy ý ức hiếp Tiểu Hạ!"
"Dù cậu ấy là vị hôn thê của cậu, nhưng cậu cũng không thể......cũng không thể đối xử tệ với cậu ấy như vậy chứ!"
Cái câu này thật là như sét đánh ngang tai, đâm thẳng tim người.
Hạ Tuấn Lâm cứng ngắc quay đầu, chỉ chỉ bản thân, hỏi: "Con?"
Dì Vương gật gật đầu, nhìn thấy thiếu niên mang gương mặt ngơ ngác, càng xót hơn: "Tiểu Hạ, có phải cậu ấy ức hiếp con rồi không? Con không dám nói, dì Vương nói giúp con!"
Nghiêm Hạo Tường đã bị một lượng lớn thông tin tập kích nói không nên lời rồi, chỉ có đôi mắt mở lớn cùng với Hạ Tuấn Lâm nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên hai chữ: chấn động.
Tiếp theo đó, chuyện càng kỳ quặc hơn lại xảy ra.
Bọn họ thật sự nhìn thấy chữ rồi.
Trong không khí đằng sau dì Vương, trên không trung hiện ra mấy chữ nghệ thuật được edit sặc sỡ, mỗi một từ ngữ cộng thêm tên sách giống như một cái búa nặng, đập thẳng vào tim hai người.
《Vị omega gả cho hotboy trường học》
2.
Nghiêm Hạo Tường không ngờ tới, lần đầu tiên xuyên sách trong đời, không phải là một quyển sách tu tiên thăng hạng, mà là một quyển......ABO.
Tuy nhiên, đến cả cái từ ABO, cũng là xuyên vào rồi mới biết đến, phảng phất như đoán trước được bọn họ xem không hiểu, phía dưới chữ hoa cực lớn còn có một dòng chữ nhỏ chú ý "Thiết lập chính trong sách: ABO", dù vậy nhưng đáng tiếc là, đến cả giải thích bọn họ cũng không xem hiểu.
......Sao mà xem hiểu được cái thứ này chứ!!!
Hạ Tuấn Lâm cố gắng lục tìm từ mấu chốt trong đây, tuyệt vọng mà phát hiện rằng ba chữ cái này đồng thời xuất hiện thì chính là nhóm máu chỉ có trên giấy báo cáo xét nghiệm ở bệnh viện.
Còn chưa xem hiểu hết ngọn ngành gốc rễ, cậu đã bị dì Vương đẩy vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Còn Nghiêm Hạo Tường mở miệng thử biện giải, song lại bị bảo mẫu quay đầu khí thế hùng hùng mà chất vấn một vố.
Năng lực đầu ra ngôn ngữ của phụ nữ trung niên e là Hoàng Tiểu Tử cũng không thể so bì, rất nhanh đã đánh bại Nghiêm Hạo Tường, chỉ đành đau thương mà nghe bà ta trách cứ mình đã vô trách nhiệm thế nào, sau đó gật đầu nhận tội.
Có điều trận này cũng không phải là không có thu hoạch, đợi đến lúc ngồi vào bàn ăn sáng, cậu đã hiểu được phần nào về cái thiết lập của thế giới này.
Ngồi vào bàn cơm sáng trống trải, Nghiêm Hạo Tường chia sẻ: "Tớ vừa thám thính được nhiều tin tức mới."
"Ở thế giới này chỉ có hai chúng ta là xuyên vào, năm người khác không có ở đây."
Hạ Tuấn Lâm bị bánh mì nướng làm nghẹn, có điều lần này đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên chỉ thấy hơi bi ai.
Nghiêm Hạo Tường tiếp tục nói: "Thân phận của tớ hình như là một thiếu gia giàu có, cha mẹ hiện tại đang ở nước ngoài, cho nên trong biệt thự chỉ có hai đứa mình, quản gia, cùng với mấy người làm giống như dì Vương vậy."
Hạ Tuấn Lâm nhớ lại lời của dì Vương và tên sách cực lớn lúc nãy, cực kì không muốn đối diện hiện thực, nhưng cậu vẫn là thận trọng mà hỏi: "Vậy thân phận của tớ là......?"
Nghiêm Hạo Tường chớp chớp mắt, rồi dùng một biểu cảm hết sức là khổ ải nhìn Hạ Tuấn Lâm.
"Cậu chắc chắn muốn nghe?"
"......", Hạ Tuấn Lâm ngờ vực gật đầu, "Rốt cuộc là cái gì?"
Cậu cắn một miếng bánh mì bơ, dựa vào trí nhớ, khó khăn đọc ra từ vựng mà mình chú ý nhất: "Omega, rốt cuộc là ý gì?"
Nghiêm Hạo Tường đưa mắt nhìn dì Vương đang dọn dẹp bếp ở đằng xa, lại nhìn Hạ Tuấn Lâm đang vùi đầu vào bữa sáng.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý ngay lúc này hay không, hắn cứ cảm thấy phần gáy trắng trẻo của đối phương đang tỏa ra một mùi hương, giống với mùi nước hoa Hạ Tuấn Lâm thường dùng.
Hắn có chút khó mở miệng, giúp đồng đội tiêm một kiêm thuốc dự phòng.
"Tớ nói rồi, cậu đừng có buồn."
Hạ Tuấn Lâm nghe thì thấy có vẻ chẳng phải từ tốt đẹp gì, bán tín bán nghi gật gật đầu.
"Hạ Nhi, thật đó, đừng kích động."
Hạ Tuấn Lâm thấy phiền, trong lòng nghĩ có cái gì mà kích động hay không kích động? Chẳng phải chỉ là một từ ngữ thôi sao, "thiếu phu nhân" tớ còn nhẫn được thì còn có cái gì mà không chịu được nữa.
Vậy là Nghiêm Hạo Tường chớp chớp mắt, kìm nén sự xấu hổ, mở miệng: "Omega là một kiểu giới tính."
Biểu cảm của hắn như một tráng sĩ bẻ cổ tay (1), lại như thương tiếc cho khí cốt nam tử của Hạ Tuấn Lâm.
(1)Nguyên tác là Tráng sĩ đoạn uyễn, là một câu thành ngữ, bắt nguồn từ câu chuyện một người đàn ông sau khi bị rắn độc cắn vào tay, đã lập tức cắt đứt cổ tay của mình để tránh độc lan về tim, đại khái trên baidu giải thích vậy.
"Ý là, mặc dù cậu là con trai, nhưng không khác con gái là mấy, có thể sinh con......"
"Bang"
Ly thủy tinh đựng sữa bò vỡ ngay trên sàn, vô cùng thành công mà phân bốn chia năm, trông hệt như cả người lẫn tim của Hạ Tuấn Lâm đều đang rách toạc làm đôi ngay lúc này.
---
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro