Kết thúc
Lưu Diệu Văn đứng ở dưới lầu ăn kem que, vị táo gai, một tay còn lại đút túi, ngẩn người nhìn con đường phía xa, bộ dáng này của cậu nếu đứng trên đường nhất định sẽ thu hút sự chú ý mọi người.
Nhưng trong mắt Nghiêm Hạo Tường mà nói, cậu lại giống một đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi hơn, nếu bỏ qua chiều cao 183 của cậu.
Nghiêm Hạo Tường vỗ nhẹ cậu từ phía sau: "Lên lầu đi."
"Nói xong rồi sao? Anh cùng ba mẹ em nói chuyện gì đó?" Lưu Diệu Văn cắn một miếng kem.
Nghiêm Hạo Tường buồn cười: "Cũng không phải chuyện gì không thể nói, em chạy ra ngoài làm gì?"
"Em cũng không biết. Em chỉ là cảm thấy lúc anh cùng ba mẹ em trò chuyện, em không có mặt ở đó sẽ trao đổi dễ dàng hơn, vậy là nói về em thật sao?"
"Không, cũng không phải nói về em, chẳng qua là một ít việc vặt, hoàn cảnh gia đình các thứ."
"Ừm... lúc ấy đột nhiên anh cùng ba mẹ đều ngừng lại nhìn em. Em tưởng là mọi người muốn giấu em."
"Ai mà biết em lại vắt chân bỏ chạy?"
Lưu Diệu Văn ném kem que vừa ăn xong vào thùng rác ngoài thang máy, "Kết quả trò chuyện thế nào? Ba mẹ em có nói gì không?"
"Dì nói lúc em quay lưng bỏ chạy trông như một tên ngốc á."
"... Đúng là lời mẹ em sẽ nói đấy, này, thầy Nghiêm."
"Ừm?"
Vị táo gai thoảng qua rồi lại biến mất, Nghiêm Hạo Tường liếm môi, có chút ngọt.
"Em lạc đề một chút. Trước đây khi anh còn chưa cho phép em hôn anh, em đã tưởng tượng miệng anh có vị như táo gai, nhưng mà táo gai chua quá, em cảm thấy giống kem que táo gai hơn. Rất ngọt."
Cửa thang máy mở ra, Nghiêm Hạo Tường không nói nên lời.
Rất ngọt...
Cái suy nghĩ gì thế này.
-
Thằng nhóc Lưu Diệu Văn này vẫn là có chút chuẩn bị mà đến.
Phục vụ vừa mang đuôi cá lên, Lưu Diệu Văn liền nói: "Em chỉ là thuận miệng nhắc tới mẹ thích đuôi cá, vậy mà anh chọn món này thật sao, thầy Nghiêm."
"..." Nghiêm Hạo Tường cười, cũng không vạch trần mánh lới của bạn trai nhỏ: "Dì ơi dì nếm thử đi ạ, đuôi cá này vị cay, thịt rất mềm."
Tất cả món ăn hôm nay đều do Lưu Diệu Văn gọi.
Kỹ năng diễn xuất của Lưu Diệu Văn quá cường điệu, bị mẹ ruột vừa nhìn liền biết những mánh lới này là cậu học được trên mạng, bà cố tình nói: "Đồ ăn đều do thầy Nghiêm gọi sao."
"Cũng không hẳn, rau kia là con gọi đó. Thầy Nghiêm không thể ăn đồ quá cay."
Ba Lưu đổ thêm dầu vào lửa: "Con trai em không gọi đồ ăn cho em đâu."
"Thầy Nghiêm chọn đều là món ăn mẹ thích. Con không thể gọi cái gì đó thanh đạm cho anh ấy sao? Ba này, con đặc biệt tránh những món có hạt tiêu đấy. Ba thế mà còn nói con?"
Mẹ Lưu chỉ thấy con trai mình buồn cười, "Được rồi, đừng giả vờ nữa, con không cần phải cố gắng lấy lòng thay Hạo Tường đâu. Kỹ năng diễn xuất của con tệ quá. Yên tâm đi con trai, ba mẹ không phản đối hai đứa đâu."
Nghiêm Hạo Tường cũng nói: "Em mau ăn đi."
Không ngờ đứa nhỏ đêm qua thức khuya không chịu ngủ nằm xem video ngắn chỉ để học những thứ này.
-
Ăn uống no đủ, Lưu Diệu Văn buồn ngủ chịu không nổi nên đưa ba mẹ về khách sạn, sau đó cùng Nghiêm Hạo Tường về nhà ngủ trưa.
Nghiêm Hạo Tường cũng không buồn ngủ đến như vậy, nhưng... Lưu Diệu Văn lại nói đi mua sắm với quý bà Lưu rất mệt mỏi, nhất định phải nghỉ ngơi, thế nên phải ôm anh đi ngủ mới được.
Ôm = chạm tay + ôm eo + vành tai tóc mai chạm nhau.
Nghiêm Hạo Tường không thay quần áo bởi nằm cũng không cảm thấy không thoải mái, chỉ là bị Lưu Diệu Văn nhéo eo xoa đi xoa lại, thắt lưng bị siết chặt mới thấy khó chịu.
Anh vỗ vỗ tay đang đặt trên eo nói: "Anh vẫn là đi thay quần áo đi."
"Mặc áo sơ mi đi ngủ khó chịu sao."
"Không phải, là thắt lưng không thoải mái, em đừng ôm anh nữa."
"Anh đi thay đồ ở đâu?"
"... Phòng tắm."
"Không cần, em thay cho anh nha, thầy Nghiêm." Lưu Diệu Văn đưa tay giúp anh tháo thắt lưng, "Anh đã thấy hết của em rồi, bộ dạng nào của anh em cũng nhìn thấy rồi. Mỗi cái thay quần áo cũng phải tránh mặt sao? Thế mà còn nói tin tưởng em."
"Liên quan ha? Anh tin tưởng em, nhưng cũng không thể ngăn em không thành thật."
"Em thành thật." Lưu Diệu Văn biện hộ: "Em đang xin phép anh mà."
Nếu như cố tình khiến đối phương có phản ứng cũng coi là xin phép.
Nghiêm Hạo Tường vẫn ngăn cản cậu: "Anh không đồng ý, không được lộn xộn, anh không thay nữa, cứ như vậy ngủ đi."
"Tại sao ạ?"
"Đừng làm loạn nữa, hôm nay ba mẹ em tới, trung thực chút đi."
"Được thôi." Lưu Diệu Văn khẽ động cổ tay, "Anh giơ tay nâng eo lên chút, cởi thắt lưng ra, ngủ thoải mái hơn."
Lưu Diệu Văn lại kéo vạt áo sơ mi của anh ra khỏi quần, lúc này mới chịu yên tĩnh ôm người đi ngủ.
Nam nhân tính nóng khá vượng, ngay cả mùa hè đã chỉnh điều hoà rất thấp, thế nhưng cũng không thể giảm bớt được sự nóng nực khi hai người con trai to lớn dán vào nhau. Nghiêm Hạo Tường bị người phía sau dính sát lại, lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Anh với tay lấy điện thoại xem giờ, mới ngủ được nửa tiếng, gạt tay trên người mình ra, đẩy Lưu Diệu Văn sang nằm ngửa, mình cũng lật người sang một bên tiếp tục ngủ.
Ngủ thêm nửa tiếng nữa, anh lại bị cái nóng đánh thức, ngủ trưa dễ bị mê man khó tỉnh, không biết mình gối lên cánh tay Lưu Diệu Văn từ lúc nào, trên trán có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh.
"Khụ." Anh ngơ ngẩn một lát, sau đó mới tỉnh lại, đẩy đẩy Lưu Diệu Văn gọi cậu rời giường.
Lưu Diệu Văn khịt mũi: "Em buồn ngủ quá, điện thoại của em đâu?"
"Trên bàn."
Lưu Diệu Văn một tay ôm Nghiêm Hạo Tường, một tay mò mẫm tìm điện thoại, không lấy được đã đành, thậm chí điện thoại còn bị rớt xuống đất.
Nghiêm Hạo Tường thở dài, một bên hỏi Lưu Diệu Văn sao còn buồn ngủ như vậy, một bên lại ghé vào người cậu giúp cậu nhặt điện thoại.
"Thầy Nghiêm..." Lưu Diệu Văn vẫn chưa mở mắt, sờ sờ người đang nằm trên người mình, thanh âm lười nhác kéo dài: "Em có thể ngủ thêm mười..."
"Bụp" một tiếng.
Lưu Diệu Văn ôm ngực nói: "Thầy Nghiêm, anh đánh em làm gì?"
"Đừng chạm vào đầu anh."
"..."
Mắc cỡ đến vậy sao, rõ ràng cậu chỉ chạm nhẹ vào đầu thầy Nghiêm thôi mà...
Lưu Diệu Văn bị một cái tát này đánh tỉnh, vẻ mặt oan ức nhìn Nghiêm Hạo Tường mấy giây, sau đó không nói một lời đứng dậy rửa mặt.
Làm sao vậy? Đây là đang dỗi sao? Bị anh đánh đau rồi sao?
Nghiêm Hạo Tường sửa sang lại quần áo, hai tay đút túi quần, dựa vào tủ giày chờ cậu xỏ giày, Lưu Diệu Văn đứng thẳng dậy, bĩu môi, lấy tay che ngực: "Lần đầu tiên đánh em."
"Không phải đánh em. Chỉ là nhắc nhở em, anh không quen bị sờ đầu. Anh đã hai mươi tám rồi, sẽ cảm thấy điều này rất kỳ quái."
"Vậy anh chỉ cần nói cho em biết, lần sau em sẽ chú ý."
"Em đang dỗi sao?"
Lưu Diệu Văn nói: "Anh dỗ em đi."
Nghiêm Hạo Tường không còn biết xấu hổ nữa rồi, anh từng nghĩ rằng mình không nên quá chìm đắm trong tình yêu với Lưu Diệu Văn, nhưng giờ đây những suy nghĩ đó đã tan thành mây khói.
Anh chưa từng dỗ dành ai, nhưng dỗ dành Lưu Diệu Văn thì quá đơn giản.
"Lúc đi mua sắm, có thể nắm tay nhau."
-
Nhưng nắm tay kiểu gì chứ?
Lưu Diệu Văn xách túi lớn túi nhỏ đến bên cạnh ba mình, "Ba giúp con xách hai túi đi mà. Vất vả lắm con mới có cơ hội đi mua sắm với thầy Nghiêm, con muốn nắm tay ~"
Ba Lưu nói: "Con trai, ba hiểu tâm trạng của con, nhưng ba con ta lâu lắm mới gặp nhau một lần. Con phải chia sẻ gánh nặng cho ba. Ba ở nhà đi mua sắm với mẹ con cũng không phải chuyện dễ dàng."
Cậu thất vọng quay lại bên cạnh Nghiêm Hạo Tường: "Em có thể đổi hình thức bồi thường khác được không? Em không có tay để nắm tay anh!"
Nghiêm Hạo Tường buồn cười: "Được, để anh suy nghĩ một chút."
Lưu Diệu Văn nghe vậy lập tức vui vẻ, định nói mấy câu "Thầy Nghiêm thật tốt" thì mẹ cậu bên đó đã gọi hai người đến để chọn quần áo.
Nghiêm Hạo Tường đã 28 tuổi không quen với việc này chút nào, từ khi còn học đại học, anh đã không để ba mẹ lo liệu chuyện ăn mặc ở đi lại, ngoại trừ những buổi tụ tập quan trọng với bạn bè. Anh cũng không thích đi ra ngoài chứ đừng nói là đi mua sắm, cho dù Nghiêm phu nhân có muốn mua quần áo cho anh thì cũng là trực tiếp mua sau đó ném cho anh, kích cỡ cơ bản là phù hợp. Như hiện tại trưởng bối trực tiếp cầm quần áo lên ướm thử trên người anh thật sự khiến anh có chút choáng váng.
Ba Lưu đã ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, vui vẻ góp ý bộ nào đẹp hơn.
"Cửa hàng này quần áo khá trưởng thành. Mua cho tiểu Nghiêm hai bộ nào. Bình thường đi làm mặc đồ khá nghiêm túc nhỉ... Cái này thì sao?"
Nhân viên hỏi kích cỡ sau đó giúp anh chọn một bộ phù hợp, Nghiêm Hạo Tường không kén chọn những thứ này, quần áo chỉ cần vừa vặn là được.
"Có thể ạ, để cháu thử xem."
"Mẹ, tủ quần áo của anh ấy toàn là áo sơ mi, mẹ còn mua áo sơ mi cho anh ấy nữa." Lưu Diệu Văn đặt túi lớn túi nhỏ dưới chân ba rồi nhanh chóng đi tới ngăn cản.
Nghiêm Hạo Tường nhướng mi.
"Tiểu Nghiêm là giảng viên, chẳng lẽ mặc quần áo giống con sao?"
"Lúc không đi làm, không mặc sơ mi sẽ thoải mái hơn. Ôi cái này, đẹp quá, con cũng muốn mua."
Trên tay cậu đang cầm một kiện áo khoác cổ bẻ kiểu Mỹ bằng vải denim, có sọc caro lớn màu đen xám nên dù là kiểu Mỹ nhưng trông không hề cá tính.
Phong cách được giới trẻ ưa chuộng.
"Cái này không tệ, chỉ là hơi dày một chút."
Lưu Diệu Văn nói: "Trời sắp lạnh rồi, một thời gian nữa mặc là vừa."
Nghiêm Hạo Tường tạm thời buông áo sơ mi đơn giản trong tay, thoả hiệp với Lưu Diệu Văn: "Được, thử xem sao."
Lần đầu tiên hai người có đồ đôi.
Lưu Diệu Văn biết, sở dĩ Nghiêm Hạo Tường dễ dàng đồng ý mua món đồ này như vậy là vì đang ở trước mặt trưởng bối, anh không tiện từ chối. Nếu hai người đi mua sắm riêng, không biết sẽ phải mất bao lâu mới thuyết phục được anh.
Khó khăn lắm mới có được, Lưu Diệu Văn đến cạnh anh nói: "Mua thì phải mặc."
Nghiêm Hạo Tường liếc cậu một cái: "Áo sơ mi kia không đẹp sao?"
"Cái áo đó... cùng với cái anh đang mặc trên người hiện tại khác nhau ư?"
"Không phải em nói thích anh mặc áo sơ mi sao."
Lưu Diệu Văn sửng sốt, không nhịn được cười: "Còn nhớ lời em nói sao? Đúng là em rất thích anh mặc áo sơ mi. Lưng thẳng, chân dài, mặc sơ mi vô cùng đẹp. Nhưng nếu chúng ta ra ngoài chơi, mặc áo sơ mi có hơi bất tiện lại dễ nhăn, anh cũng không thích kẹp áo sơ mi, hơn nữa dùng kẹp sơ mi sẽ hằn lên chân rất khó chịu".
Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy hai tay cậu đang xách túi mua sắm, đột nhiên nghĩ đến bọn họ thật sự chưa bao giờ nắm tay một cách nghiêm túc.
Anh khẽ cong eo xách túi trong tay Lưu Diệu Văn.
"Hả? Anh không cần xách đâu, rất nhẹ mà. Hôm nay đi bộ lâu như vậy nhất định sẽ đau lưng. Về nhà em sẽ massage cho anh. Còn cái này anh cứ để em xách cho."
Nghiêm Hạo Tường đổi tay xách túi, nắm lấy cổ tay Lưu Diệu Văn: "Muốn nắm tay em."
Lưu Diệu Văn khựng lại một chút, sau đó lập tức nắm lấy lòng bàn tay của anh, lắp bắp nói: "Em... đây, đây là anh đang bồi thường cho em sao?"
"Không phải, bồi thường là chuyện khác, chỉ có thể nắm tay một lát, ba mẹ em nhìn thấy sẽ không tốt."
Lưu Diệu Văn cảm thấy tủi thân: "Thật ra ba mẹ em cũng không bận tâm chuyện này đâu..." Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nghiêm Hạo Tường, cậu lập tức đổi giọng: "Được rồi, chỉ nắm một lúc thôi."
Nắm tay cũng không thành thật, hết nhéo nhéo lại xoa xoa, hành vi này chỉ có người trẻ tuổi mới thích, Nghiêm Hạo Tường lại cảm thấy rất ngại ngùng, nhất là lúc này hai người họ ăn mặc như thể hai kiểu người cả đời này sẽ không bao giờ có giao điểm. Một bên là áo sơ mi cứng nhắc, một bên là áo thun ngắn tay graffiti năng động.
Nắm một lúc lâu, Nghiêm Hạo Tường mới tách ra, quay mặt đi: "Được rồi."
Trong khoảng thời gian này, Lưu Diệu Văn rõ ràng đã vượt qua "điểm mấu chốt" của Nghiêm Hạo Tường không biết bao nhiêu lần, lúc này lại dễ như trở bàn tay làm nũng với anh: "Thầy Nghiêm, anh không thích nắm tay sao ạ?"
"Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, hai người chúng ta lại là nam, vẫn là không nên ở quá gần nhau như vậy."
Lưu Diệu Văn chớp mắt, tinh thần sa sút cúi đầu xuống: "Được rồi... vậy anh phải bồi thường cho em đấy, ít nhất, ít nhất là kiểu bồi thường như hôn môi nha."
Nghiêm Hạo Tường "ừm" một tiếng, trong trung tâm mua sắm đang bật điều hòa nhưng anh vẫn cảm thấy hơi nóng.
-
Ăn tối xong hai người về nhà, từ khách sạn nơi ba mẹ Lưu Diệu Văn ở về nhà chỉ có mấy phút, Lưu Diệu Văn ngáp một cái rồi hỏi: "Anh mệt không? Có đau thắt lưng không?"
Nghiêm Hạo Tường nói: "Không đau, anh cũng không bị chấn thương ở lưng, em đừng nghiêm trọng quá."
"Vấn đề xương cốt cần phải nghiêm túc xem xét từ lúc ban đầu, sau này bị thương nặng mới càng phiền toái."
"Anh biết, sáng sớm mai anh muốn ra ngoài một chuyến, em cứ qua bên chú dì trước."
"Ò? Anh định đi đâu?"
Hôm nay Nghiêm Hạo Tường đi mua sắm ở trung tâm thương mại đã chọn được quà cho hai trưởng bối, lúc đó không tiện mua nên định để sáng mai đi. Anh cũng không muốn giấu chuyện này với Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn nghe vậy, vội vàng nói: "Em... em còn chưa mua quà cho dì, cũng chưa gặp ba amh."
"Mấy hôm nữa ba anh sẽ về, chúng ta về ăn cơm, em đừng lo về quà, nếu em thật sự muốn mua thì tuần sau anh sẽ cùng em đi chọn. Lần này ba mẹ em đến bất ngờ, thời gian hơi gấp, anh cũng chưa nói cho mẹ anh biết, lần sau hai bên gia đình nhất định sẽ gặp nhau. Diệu Văn..."
"Dạ?" Lưu Diệu Văn chăm chú lắng nghe, mặc dù bình thường Nghiêm Hạo Tường cũng dùng giọng điệu này, nhưng hiện tại dường như có gì đó khác thường.
"Mối quan hệ của chúng ta ngay từ ban đầu đã rất kịch tính, không đủ chính thức. So với... những cặp đôi tự do yêu đương khác mà nói thì quá trình từ bắt đầu bên nhau đến khi gặp ba mẹ cũng rất ngắn". Xe không lái vào tiểu khu mà dừng lại bên đường. Nghiêm Hạo Tường tiếp tục: "Mặc dù vậy, cả trước và sau khi đã bên nhau, anh từng nhấn mạnh rất nhiều mâu thuẫn tồn tại trong mối quan hệ của chúng ta, nhưng em cũng phải biết rằng... sẽ có nhiều xung đột hơn được phơi bày khi hai ta chung sống với nhau, chúng ta không thể hoàn toàn đảm bảo rằng mối quan hệ này có thể chịu được thử thách hay không."
Nói đến đây, anh dừng lại để cho Lưu Diệu Văn có thời gian suy nghĩ.
Trong xe chỉ có sự im lặng.
Lưu Diệu Văn nhớ lại tất cả những mâu thuẫn trong mối quan hệ của họ, đột nhiên hỏi: "Thầy Nghiêm, ngày đó tại sao anh lại đột nhiên đồng ý để em thưa chuyện của hai chúng ta với ba mẹ em?"
Nghiêm Hạo Tường chậm rãi nói: "Em không biết sao?"
"Em biết, nhưng em muốn nghe chính miệng anh nói, nhưng anh vẫn chưa nói với em."
Không biết hai người im lặng bao lâu, Nghiêm Hạo Tường siết chặt tay lái rồi lại buông ra, lúc mở miệng có chút khàn: "Diệu Văn, anh..."
Lưu Diệu Văn đặt tay lên chốt gài dây an toàn.
Nghiêm Hạo Tường ho khan: "Trước kia anh lo lắng em sẽ không chịu nổi tính cách nhàm chán này của anh, thời gian trôi qua cuối cùng sẽ có lúc em chán ghét anh. Anh năm nay đã 28, có chút sợ hãi.... thời gian. Anh sợ rằng khi anh đã bốn mươi, mà em mới đang ở tuổi chín chắn..."
"Bốn mươi thì có gì sai, chín chắn thì làm sao ạ?" Lưu Diệu Văn có chút kích động, "Chúng ta chỉ chênh lệch tám tuổi, hai mươi tuổi em thích anh, ba mươi tuổi em vẫn sẽ thích anh, năm mươi sáu mươi đều thích." Vừa nói những lời này vành mắt cậu vậy mà lại hồng lên: "Thầy Nghiêm, Nghiêm Hạo Tường, em thích anh, em luôn muốn bên anh hết ngày này qua tháng nọ. Em chưa bao giờ nói với anh, em mới là người sợ anh cảm thấy em ồn ào phiền phức..."
"Sẽ không." Nghiêm Hạo Tường đưa tay xoa xoa vành mắt của cậu, muốn lau đi vết hồng trên khoé mắt, "Em rất đáng yêu, em là người đáng yêu nhất mà anh từng gặp."
Anh vừa dứt lời, chỉ nghe "cạch" một tiếng, Lưu Diệu Văn cởi dây an toàn, nắm lấy cổ tay Nghiêm Hạo Tường, ấn về phía ghế lái.
"Còn gì nữa không, thầy Nghiêm, còn gì ư."
"Anh thích em, anh yêu em."
Trong lòng Nghiêm Hạo Tường không khỏi dâng lên sự chua xót, anh không bao giờ nghĩ tới ba chữ này sẽ phát ra từ miệng mình, thì ra khi phát ra ba chữ này... lại là thanh âm như vậy.
Chỉ ba từ đơn giản như vậy nhưng anh lại tránh né bấy lâu nay, còn Lưu Diệu Văn đã thổ lộ với anh không biết bao nhiêu lần.
Lưu Diệu Văn đương nhiên biết 3 chữ tưởng đơn giản này nhưng khi phát ra từ trong miệng Nghiêm Hạo Tường lại trân quý đến nhường nào, cậu thở hổn hển hôn lên môi Nghiêm Hạo Tường, cũng không có ý định nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi sờ tới sờ lui như lúc trước nữa mà chỉ nâng mặt Nghiêm Hạo Tường hôn.
Nghiêm Hạo Tường bị hôn đến khó thở mới cùng cậu tách ra, "Bồi thường ngày hôm nay, vốn định ngày mai mới nói cho em biết, nhưng... anh nghĩ lần trước có thể dậy đúng giờ để đi làm, vậy hôm nay nói chuyện này hẳn cũng không vấn đề gì."
Trái tim Lưu Diệu Văn giống như một cái trống lớn, bị đánh đến sắp nổ tung.
Nghiêm Hạo Tường nói: "Gần đây chỉ có cửa hàng tiện lợi còn mở cửa. Nếu... có thể dẫn em đi tìm cửa hàng bán đồ người lớn."
Một lúc lâu, Lưu Diệu Văn chỉ nhìn chằm chằm vào hốc mắt đỏ hồng của Nghiêm Hạo Tường, ngơ ngác lặp lại: "Thầy Nghiêm, thầy Nghiêm... anh... anh đã suy nghĩ rõ ràng chưa? Em thật sự không muốn ép buộc anh. Cho dù đã gặp ba mẹ em rồi, anh cũng không cần phải như vậy, em không vội".
"Anh biết." Nghiêm Hạo Tường nói: "Anh đã suy nghĩ mấy ngày nay, thật sự muốn cho em, không nỡ để em nhịn nữa."
Ký ức về đêm đó lại ùa về, Lưu Diệu Văn khịt mũi nói: "Chúng ta đi cửa hàng bán đồ người lớn đi, lần trước anh bị đau, lần này phải mua đồ đầy đủ, em không muốn anh phải chịu đau nữa."
-
Lưu Diệu Văn thực sự rất thích anh mặc áo sơ mi.
Dù từ thắt lưng trở xuống đã không mặc gì, nhưng áo sơ mi vẫn còn nhăn nhúm treo trên người, vạt áo phía trước rộng mở.
Mặc dù đã mặt đối mặt 'giải quyết' rất nhiều lần, rõ ràng đã nhìn thấy cơ thể của nhau, nhưng lúc này vẫn giống như lần đầu nếm trái cấm.
Nghiêm Hạo Tường quá tỉnh táo, tư duy có trật tự của một nhà giáo vẫn đang hoạt động, anh vừa cảm nhận Lưu Diệu Văn, vừa lặp đi lặp lại những lời Lưu Diệu Văn vừa nói trong đầu.
Em chỉ thích anh... chỉ thích anh.
Trong lúc run rẩy, anh nhớ lại rất lâu trước đây... thực ra cũng không lâu lắm, là ngày hôm sau cái đêm hoang đường đó. Anh tỉnh dậy vì nóng, nhiệt độ điều hòa không thấp, anh bị ai đó ôm vào lòng, vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy đống bừa bộn bên giường, quần áo trên sàn nhà, còn có cả eo và chân nhức mỏi, cảm giác sưng tấy khó tả. Anh bình tĩnh nằm trong cái ôm đó hai phút, nhớ rõ ràng rằng Lưu Diệu Văn đã chu đáo tắm rửa cho mình.
Lúc đó anh thực sự rất mệt mỏi, không biết phải làm gì, phải đối mặt như thế nào, không thể giả vờ không nhớ, thế nhưng phải làm sao... Hôm nay có lớp của Lưu Diệu Văn, phải đối mặt như thế nào đây.
Trong lúc hoảng loạn, suy nghĩ không thông, anh bỏ trốn khỏi hiện trường, giả vờ bình tĩnh khi đối mặt với Lưu Diệu Văn "nổi loạn" trong lớp, nghe Lưu Diệu Văn nói cậu ghen tị vì anh đi hẹn hò xem mắt, cùng cậu giảng đạo lý, nói nên cậu tránh xa chính mình.
Thế nhưng đến bản thân anh cũng không tin những lời mình nói lúc đó.
"Diệu Văn..." Nghiêm Hạo Tường sờ lên cái đầu đang vùi vào cổ mình, ngón tay yếu ớt nhưng vẫn muốn vuốt tóc cậu, "Thực ra lúc đầu... lúc ban đầu anh cũng không nỡ tàn nhẫn, khi đó anh sợ..." Anh bị đâm như muốn ngất đi, "Chỉ có bản thân anh biết rõ rằng anh thích em... anh không muốn mất em."
Lưu Diệu Văn cắn anh một cái, "Em yêu anh... thầy Nghiêm, em vẫn luôn yêu anh."
"Được." Nghiêm Hạo Tường cười nói, "Áo sơ mi không thoải mái, cởi ra nha?"
Áo sơ mi sớm đã tuột khỏi vai, tuột đến khuỷu tay, hạn chế cánh tay anh ôm lấy Lưu Diệu Văn.
"Đừng cởi." Giọng Lưu Diệu Văn rất trầm, hoàn toàn khác hẳn với vẻ nũng nịu thường ngày của cậu, "Thầy Nghiêm, em là ai? Em là ai?"
"Anh cũng không... uống rượu." Nghiêm Hạo Tường lúc này không khác gì lúc say rượu, "Em là Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn, nghe lời, để anh cởi áo sơ mi, nếu không... anh, ừ.. a... anh không thể ôm em được."
Câu nói này khiến Lưu Diệu Văn hưng phấn lên, cậu chậm rãi dừng lại, bế Nghiêm Hạo Tường lên, giúp anh cởi áo.
"Thầy Nghiêm, anh ôm em đi, sau này anh có thể ôm em đi ngủ được không..."
"Được, bất cứ điều gì trước kia anh không đáp ứng, sau này chỉ cần em nói, anh đều đồng ý."
Trước kia anh từng lo lắng rất nhiều chuyện, cố gắng thuyết phục Lưu Diệu Văn, không ngừng bơm suy nghĩ "thực ra cậu không thích tôi đến thế" vào đầu cậu, thật ra người sợ hãi hơn cả là bản thân Nghiêm Hạo Tường, nếu như Lưu Diệu Văn thực sự không thích anh đến thế... nếu như.
Không có nếu như.
Vậy mà anh lại có được cảm giác an toàn từ một chàng trai mới hai mươi tuổi, vậy mà anh không cảm thấy mệt mỏi khi đặt người kia vào lòng.
Lưu Diệu Văn tôn trọng thế giới đen, trắng và xám của anh, anh cũng chợt nhận ra rằng mình không ghét màu sắc rực rỡ đến thế, bất kể là màu sắc quần áo trong tủ hay... người đang hôn chính mình.
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro