02

"Anh nhớ rằng em yêu anh."

Sau khi Tống Á Hiên nói xong lời này, anh lại tiếp tục cúi đầu ăn bánh pudding.

Lưu Diệu Văn chỉ biết đứng ngẩn người.

Bác sĩ nói không thể kích động Tống Á Hiên , nếu bây giờ không thừa nhận thì sao? Nên trả lời anh ấy thế nào?

Trí nhớ của Tống Á Hiên trước giờ không được tốt lắm , thậm chí sau khi mất trí nhớ, điều duy nhất anh ấy nhớ là sai.

"Anh có nhớ anh bao nhiêu tuổi không, Tống Á Hiên?" Lưu Diệu Văn hỏi.

Tống Á Hiên cắn chiếc thìa nhựa, suy nghĩ một lát liền lắc đầu, sau đó tiến đến bên tai Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng hỏi:

"Không phải chúng ta đang yêu sớm sao, Văn ca? "

Đại não Lưu Diệu Văn đình chỉ vài giây , Tống Á Hiên , tiểu tử ngốc này quên mình bao nhiêu tuổi, mà lại nhớ được số điện thoại của cậu thật không dễ dàng.

"Tống Á Hiên, năm nay hai chúng ta 24 tuổi, cũng không phải là yêu sớm . Còn có trong nhà chỉ có hai chúng ta, anh không cần thì thầm vào tai em như vậy."

" Vậy thì là không yêu sớm. Anh muốn uống trà sữa, thêm pudding, thêm đường "

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên vừa nói vừa cười , cậu cảm thấy Á Hiên dường như đã thay đổi rồi, anh dường như trở lại là đứa nhỏ ngày trước.Tống Á Hiên thực sự đã trở lại thành một đứa trẻ à? Tống Á Hiên và chính cậu đều thường xuyên uống cà phê , còn là loại đắng nữa, vậy mà anh ấy bây giờ lại muốn uống trà sữa??

Lưu Diệu Văn nhìn hộp bánh pudding trống rỗng trong tay Tống Á Hiên, nói:

"Hôm nay không uống được, ngày mai em sẽ mua cho anh. Hôm nay anh đã ăn bánh pudding rồi. Anh không thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy."

Tống Á Hiên cắn chiếc thìa nhựa. Bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

Lưu Diệu Văn sợ đến mức nhanh chóng chạy tới dỗ dành

"Đừng khóc, đừng khóc, bây giờ em sẽ đi mua cho anh trà sữa được không? Đừng khóc, được rồi, để anh uống."

"Anh không muốn uống trà sữa ! Diệu Văn, em không thích anh nữa sao?"

P/s : Thật ra tính đăng chương từ mấy hôm trước rồi nhưng mà Wattpad bị lỗi á :<

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro