Chương 28

Warning: ooc, ABO, sinh tử văn, có xuất hiện chi tiết 18+, vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc. Mọi chi tiết, bối cảnh và nội dung là trí tưởng tượng của tác giả, chỉ là fanfic vui lòng không đặt vào thực tại.

Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch chính xác đến 95%, vì có sự sửa đổi cho phù hợp với ngôn ngữ Việt Nam.

______________








Sự dịu dàng của Zee như làn gió ấm ở bên bờ biển, luôn luôn chữa lành cho NuNew. Tất cả những gì Zee nói giống như ánh nắng giữa trưa, khiến NuNew cảm thấy mình được bao bọc trong sự ấm áp.

Đúng vậy, hiện tại cậu đang được yêu thương để sống một cách an ổn, vậy cậu còn sợ hãi điều gì nữa? Hia của cậu luôn bao dung với cậu, Hia đã cho cậu cảm giác an toàn, và dù cậu có là ai thì vẫn luôn có một người yêu thương cậu sâu sắc.

Kể từ đó, NuNew không còn ngại ngùng khi phải đối diện với Zee vì những thay đổi của mình. Cậu cảm thấy điều may mắn nhất trong đời là được gặp Zee và rồi yêu nhau.

NuNew từ nhỏ đã không trải nghiệm được cảm giác được yêu, cho đến khi Zee xuất hiện và thắp sáng cuộc đời cậu. Ban đầu, tình yêu của Zee khiến cậu có chút hoảng loạn, cậu không biết cách đáp lại tình yêu, nhưng mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.

Cậu đã yêu Zee, đã ở bên Zee, đã chạy trốn, đã sinh ra đứa con đầu lòng của họ, sáu năm sau khi trở về nước lại gặp Zee. Cậu thừa nhận rằng mình không thể quên Zee, qua nhiều vòng vèo, họ đã nắm tay nhau hứa hẹn một đời, giờ đây cậu đang mang thai đứa con thứ hai của họ, được Zee chăm sóc tỉ mỉ và được yêu thương.

Độc chiếm, đặc biệt, yêu thích, dịu dàng, chỉ yêu, ai mà không thích chứ?

Hiện tại, mỗi lần NuNew đặt tay lên bụng bầu và nhìn Zee bận rộn lo toan, cậu biết rằng Hia của mình đã thay đổi, trở nên biết yêu thương và chăm sóc bản thân hơn, trở nên chăm sóc gia đình và dịu dàng hơn, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là tình yêu dành cho cậu ngày càng lớn.

Luke đã trở thành trợ thủ đắc lực của Zee, chủ động giúp Zee chăm sóc NuNew. Khi thấy papa đứng một bên, Luke lập tức chạy đến đỡ papa ngồi xuống: “Papa phải nghe lời, không được đứng lâu như vậy, phải nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì cứ gọi con và ba nhé.”

NuNew hôn lên má Luke: “Được, papa nghe lời.”

Zee nhìn hai cha con tương tác với nhau, hạnh phúc dần dần lan tỏa trong lòng anh. Anh chủ động tiến tới trước mặt NuNew, cúi người lại gần, làm mặt phồng lên để cạnh má của mình áp sát vào NuNew. NuNew cười thầm, cậu biết Zee định làm gì nhưng cố tình giả vờ không hiểu để chọc ghẹo Zee.

“Ôi? Hia định làm gì vậy?”

Luke đứng một bên hứng thú xem kịch, Zee nhìn NuNew với vẻ mặt đáng thương, như một chú chó lớn không được yêu thương.

NuNew cười hôn lên mặt Zee, sau nụ hôn đó, Zee nhìn NuNew với vẻ phấn khích, rồi nhanh chóng hôn lên môi cậu, sau đó dẫn Luke chạy đi, giống như một đứa trẻ vừa trộm được kẹo.

Bụng của NuNew ngày càng lớn theo từng ngày, việc di chuyển ngày càng trở nên khó khăn, đôi khi chân còn bị sưng lên, khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Mỗi lần như vậy, Zee đều kiên nhẫn xoa bóp chân cho cậu, và NuNew thường chìm vào giấc ngủ trong sự thoải mái.

Nhìn NuNew ngủ say sưa và thấy Luke bên cạnh cũng đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Zee cảm thấy không có cảnh tượng nào hạnh phúc hơn thế.

Mỗi lần đi khám thai, bác sĩ đều thông báo với họ rằng đứa trẻ rất khỏe mạnh, tâm trạng của NuNew cũng rất ổn định, có thể yên tâm chờ đến ngày sinh.

Trong những ngày gần đến ngày dự sinh, Zee tỏ ra căng thẳng hơn cả NuNew, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm để theo dõi tình hình của NuNew và đứa trẻ.

Zee vẫn rất lo lắng cho tình trạng của NuNew, mặc dù NuNew đã nhiều lần khuyên không cần phải nhập viện, nhưng dưới sự yêu cầu kiên quyết của Zee, cậu vẫn đồng ý.

Hôm nay quả thực không yên bình, vào buổi trưa, bụng của NuNew bắt đầu xuất hiện cơn đau, cơn co thắt khiến cậu không thể chịu nổi. Zee nắm chặt tay NuNew, cuối cùng NuNew không thể kiềm chế được mà cắn vào cánh tay Zee.

Zee chỉ khẽ nhíu mày, để mặc NuNew cắn, nhìn thấy vẻ đau đớn của NuNew, anh cảm thấy đau lòng hơn bất kỳ ai.

Cuối cùng, NuNew được đưa vào phòng sinh, Zee cũng theo vào bên cạnh để đồng hành. Bác sĩ chỉ dẫn NuNew cách rặn, còn Zee thì được yêu cầu phát ra pheromone để an ủi.

Zee cảm thấy rất căng thẳng, bác sĩ nói gì thì anh làm theo đó, từng cử động đều cẩn thận, sợ rằng mình sẽ làm sai điều gì. Anh nắm chặt tay NuNew, giúp cậu rặn, nhìn thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt NuNew, Zee ước gì mình có thể thay cậu chịu đựng.

Zee mới nhận ra rằng việc sinh con thật sự khó khăn như thế nào. Dù anh đã dùng pheromone để an ủi nhưng vẫn thấy đau lòng không chịu nổi. Anh không thể tưởng tượng nổi khi không có mình bên cạnh, NuNew đã phải trải qua những khó khăn như thế nào. Nghĩ lại lần trước NuNew suýt chút nữa đã vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, Zee cảm thấy tràn ngập sự tự trách.

“Nu, Hia ở đây, Hia sẽ luôn ở đây…”

Sự khích lệ của Zee đã có tác dụng, NuNew nắm tay anh chặt hơn. Zee có thể cảm nhận được lòng bàn tay NuNew đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng ướt đẫm mồ hôi, thoáng thấy cả những mạch máu nổi lên.

Zee không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy từng giây từng phút đều như là hình phạt đối với mình. NuNew đã mất hết ý thức, cậu chỉ biết nỗ lực, nỗ lực…

Tầm nhìn của NuNew đã bị nước mắt và mồ hôi làm mờ đi, cuối cùng cậu chỉ nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, lúc này mới nhận ra rằng mọi thứ đã kết thúc, rồi an tâm ngủ thiếp đi.

Zee lau mồ hôi trên mặt NuNew, âu yếm hôn lên trán cậu: “Cảm ơn em đã vất vả, Nu…”

Zee vẫn ở bên cạnh NuNew, bên ngoài phòng sinh, Luke như một người lớn đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa. Khi thấy cửa mở, cậu nhóc lập tức dừng lại, ba cùng papa được đẩy ra ngoài, bác sĩ ôm một em bé nhỏ.

“Papa không sao chứ!” Luke hỏi.

Zee xoa đầu Luke: “Papa chỉ mệt một chút, để cho papa ngủ một lát là được. Luke đi xem em gái một chút nhé.”

Bác sĩ cúi người xuống để Luke có thể nhìn rõ em gái, Luke cười rạng rỡ: “Hóa ra em bé lúc mới sinh lại như thế này! Em gái mau lớn nhé, anh và ba và papa sẽ luôn yêu em.”

NuNew lần nữa tỉnh dậy đã là một ngày tối khác. Zee trong trạng thái mơ màng cảm thấy có động tĩnh nên tỉnh dậy. NuNew nghiêng đầu nhìn đứa trẻ trong cũi, Luke thì đang ngủ gục bên cạnh cũi.

“Nu… có muốn bế em bé không?”

NuNew khẽ ra hiệu cho Zee. “Chưa cần đâu, đừng đánh thức các con, để cho các con ngủ một giấc thật ngon.”

Zee hạ giọng hỏi: “Nu có đói không? Có muốn uống nước không?”

NuNew đúng là hơi khát: “Không đói, chỉ cần cho em một cốc nước là được.”

Zee ngồi bên giường bệnh nhìn NuNew: “Sau này chúng ta không sinh nữa đâu.”

NuNew suýt bị sặc nước vừa uống vào, đặt cốc lên đầu giường: “Sao lại nói đột ngột như vậy?”

“Sinh con đau quá.”

NuNew cười nhìn anh: “Có phải anh sinh đâu, anh đâu có đau.”

“Thấy em đau, anh cũng thấy đau. Chúng ta có nhau, có một trai một gái, như vậy là đủ rồi.”

“Được.” NuNew cảm thấy gặp được Zee, yêu Zee là điều hạnh phúc nhất trong đời mình, không ai có thể yêu cậu như Zee, ngoài Zee, cậu không thể tìm ra ai khác.

NuNew và Zee trò chuyện, mỗi câu nói của NuNew đều được Zee đáp lại. Sau đó, khi NuNew đang nói, cậu chợt nhận ra không còn nghe thấy tiếng Zee, quay lại thì thấy Zee đã ngủ gật bên cạnh giường.

“Cũng vất vả cho anh rồi, Hia của em.”

TBC……

Cherry x Cà Chua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro