vi

Chưa beta.

::

Tobirama không phải là người thường hối hận về hành động của mình, nhưng nhìn vào tương lai mà Sakura hiện đang sống, đôi khi anh tự hỏi liệu bản thân có thể làm tốt hơn không. Anh bắt đầu nghi ngờ những quyết định trong quá khứ - quyết định mà anh nghĩ là tốt nhất cho Konoha và anh không biết đó có thực sự là tốt nhất hay không.

Bởi vì lần đầu tiên Tobirama đưa ra ý tưởng về một học viện cho thế hệ tương lai với hi vọng nó có thể nuôi dưỡng và nâng cao những đứa trẻ trong gia tộc vốn đã hùng mạnh ở Konoha. Vào thời điểm đó, những ngôi làng lân cận khác như Kiri được cho là đã thành lập học viện ninja của riêng họ. Vậy nên, điều quan trọng nhất là Konoha phải bắt đầu bắt kịp và có những shinobi cho mình. Vì thế, trọng tâm của anh luôn là những đứa trẻ trong tộc. Mỗi bài học đều được lên kế hoạch cẩn thận để phù hợp với họ mà không quá lo lắng về những vấn đề nhạy cảm của gia tộc. Nhưng với tầm nhìn xa này, Tobirama đã quên đi những công dân còn lại khác của Konoha — thường dân.

Quyết định chỉ tập trung vào những đứa trẻ thuộc một tộc hùng mạnh đã dẫn đến sự rạn nứt giữa chúng và những đứa trẻ như Sakura. Những người được dạy dỗ kĩ càng sẽ có thể vượt qua các kỳ thi một cách dễ dàng, trong khi những người xuất thân từ một nền dân thường, bị bỏ lại phía sau hoặc rất khó bắt kịp với đồng đội cùng trang lứa còn lại. Do đó, tỷ lệ đậu đối với trẻ em xuất thân thường dân là rất thấp.

Điều này sẽ chỉ được chứng minh thêm khi các giáo viên và người hướng dẫn bỏ bê việc đào tạo hoặc dạy dỗ những đứa trẻ xuất thân từ dân thường. Bởi vì sau tất cả, một phụ huynh không phải shinobi bài bản không thể gây hại nhiều như một phụ huynh từ gia tộc có thể mang lại, hủy hoại sự nghiệp của bạn và nếu điều đó không đủ đáng sợ, họ có thể và sẽ làm gãy hơn một vài khúc xương để trả đũa và bạn thậm chí sẽ không thể nói với bất kỳ ai về điều đó.

Haruno Sakura— đứa trẻ dưới sự giám hộ của anh — là người đầu tiên đưa vấn đề này ra ánh sáng. Sau khi đấm người thừa kế thứ hai của Uchiha, cô đã trở nên khét tiếng. Và dù cậu nhóc Uchiha có bị làm sao thì cũng chẳng ai quan tâm. Tất cả những gì họ biết là học trò anh - một cô gái dân thường đã đánh một đứa trẻ trong tộc. Ngày hôm sau, những đứa trẻ — cả gia tộc lẫn dân thường — xa rời cô, từ chối kết giao với một đứa hung hãn, nóng nảy và thiếu kỷ luật và những đứa trẻ xuất thân giống cô khác cũng không muốn bị tẩy chay thêm.

Tobirama nhìn với trái tim nặng trĩu khi mọi đứa trẻ mà anh tiếp cận đều bỏ chạy hoặc quay đi trong sự ghê tởm. Và nếu điều đó vẫn chưa đủ, một số giảng viên của học viện cũng đã hùa theo cuộc tẩy chay trẻ con.

"Sensei, em không quá chắc chắn về tư thế của mình, thầy có thể sửa lại cho em được không?" Sakura hỏi Iwana Akame, một chunin chịu trách nhiệm cho các bài học Taijutsu của bọn trẻ. Nhưng câu hỏi của cô rơi vào khoảng không khi chunin cố tình phớt lờ cô để ủng hộ cậu bé Uchiha (vẫn còn bầm tím).

"Sasuke-kun, như ta nghĩ, tư thế của em thật tuyệt vời! Gia tộc em hẳn đã dạy dỗ em rất tốt."

Người hướng dẫn chunin khen ngợi cậu bé kia một cách dễ dàng như thể đó là một kịch bản được làm tốt vậy - Tobirama nói với vẻ chán ghét.

Thất vọng vì bị phớt lờ, Sakura chỉ có thể nắm chặt tay và gạt đi những giọt nước mắt uất ức, lui vào một cái cây gần đó để lấy bóng mát. Không lâu để một đứa trẻ bị bỏ rơi khác trong lớp — Naruto — đến bên cạnh với cô.

"Thật không công bằng," cậu nói và giận dỗi ngồi cạnh cô. Cũng giống như hoa thị, bài học của Naruto cũng bị bỏ bê. Có thể là vì cậu có liên kết với Sakura hay vì những lý do khác, Sakura không biết.

"Tớ biết."

"Họ nghĩ rằng tên đó rất tuyệt vời và là tất cả, nhưng cậu ta thậm chí không thể chặn được một cú đấm!"

Sakura ậm ừ đáp lại. Liệu việc này có tiếp tục? Có lẽ họ có thể nói với jiji của Naruto về điều đó hoặc điều gì đó.

"S'kura-chan, hãy chơi khăm sensei nào! Điều đó sẽ cho họ biết là đừng gây rối với chúng ta!"

"Có lẽ một ngày khác, Naruto. Mẹ tớ nói rằng tớ không được gây ra thêm gặp rắc rối nào nữa nếu không bà sẽ giảm đọc sách của tớ."

Sakura thở dài, còn Tobirama thì cau mày. Anh sẽ rất thích khi thấy chunin đó bị những đứa trẻ chơi khăm. Nó ít nhất sẽ đáp ứng một phần nhu cầu muốn đập đầu một tảng đá vào mặt anh ta.

"Đọc sách có gì hay chứ? Dù sao cũng là những thứ mà tớ không hiểu." Naruto rên rỉ. Với sự thiếu quan tâm từ các giáo viên, Naruto đã mất nền tảng để có thể hiểu được các từ ngữ và càng khó hơn đối với cậu để đọc những cuốn sách sử dụng những từ ngữ phức tạp hoặc cổ hủ.

"Naruto, cậu không phải nói muốn làm Hokage sao? Hokage nhất định phải am hiểu."

Khi nghe thấy từ kia, cậu bé tóc vàng lập tức đứng hình. "Vậy thì thôi! Tớ sẽ đọc thật nhiều hơn và trở thành Hokage tốt nhất mà Konoha từng thấy!"

Naruto đã say sưa thông báo điều đó to hơn cậu dự định. Tiếng cười và tiếng khịt mũi từ những đứa trẻ gần đó nghe thấy khiến Jinchuriki nao núng và cau mày. Thật không thể tin được rằng cậu muốn trở thành Hokage? Có phải điều đó là không thể?

"Đừng lo, Naruto, tớ chắc rằng cậu sẽ có thể trở thành Hokage và người đứng đầu tốt nhất mà thế giới từng thấy. Nếu có ai nghi ngờ điều đó," Sakura dừng lại, "Tớ sẽ đấm chúng cho cậu."

Đến đây cô mỉm cười thân thiện với những đứa trẻ xung quanh. Có vẻ như những thứ mà chúng thảo luận trước đây không còn hài hước nữa vì tất cả đã ngừng cười và nuốt nước bọt một cách lo lắng.

Tiết tiếp theo của họ không tốt hơn tiết Taijutsu vừa nãy. Mizuki-sensei chắc hẳn cũng đã biết tin cô đấm cậu bé Uchiha bởi vì ngay sau khi anh phân vị trí mục tiêu cho bọn trẻ, cuối cùng anh đã tiếp cận cô và Naruto với một cái nhìn tự mãn.

"Ôi trời, Sakura-chan, ta nghe nói các giáo viên đang phớt lờ em? Làm thế nào Naruto có thể tốt nghiệp bây giờ khi niềm hy vọng duy nhất của cậu ta cũng đang bị bỏ rơi? Có lẽ chúng ta sẽ có hai kẻ thất bại trong năm nay." Mizuki-sensei cười một cách tàn nhẫn và nhếch mép vì thấy Naruto run rẩy trong sợ hãi.

Có lẽ anh không biết, anh đã tự khiến mình trở thành người thứ hai trong ngày mà Tobirama muốn đập vào mặt một tảng đá.

Sakura ngây ngô nghiêng đầu và nở nụ cười ngọt ngào, "Sensei, mới được một ngày thôi. Có còn quá sớm để nói điều đó không?"

Tôi có thể xử lý nhiều hơn thế này

"Hơn nữa, ai nói rằng không có giáo viên bên ngoài? Rốt cuộc, em thấy các giáo viên của học viện khá nhàm chán và không đủ khả năng để dạy chúng em." Cô nhún vai một cách bất cẩn và Naruto gật đầu đồng ý. Cuối cùng, một người khác không phải chính cậu nghĩ rằng các giáo viên cũng nhàm chán!

"Ừ, dù sao cách dạy của thầy cũng thật tệ!" Naruto thêm vào

Ngay lập tức, mặt Mizuki-sensei đỏ bừng.

"Không đủ? Em!"

"Nếu họ là đủ, em không nghĩ họ — một người lớn — sẽ bỏ qua hai đứa trẻ 5 tuổi, thầy có nghĩ vậy không?" Cô ấy nhướng mày và thách thức người đàn ông lớn tuổi. Bởi vì sau tất cả, cô không phải là người bỏ bê hai đứa-trẻ-năm-tuổi để muốn nịnh bợ những gia tộc sẽ không quan tâm đến mình. Đó là một cách khá vui nhộn khi chứng kiến các giáo viên say mê Sasuke mà không biết rằng Sasuke đã chỉ trích nền tảng dân sự Konoha của họ, đó là lý do cho việc Sakura đấm cậu ta.

Hài lòng vì đã khiến chunin lớn tuổi không nói nên lời, Sakura di chuyển đến mục tiêu đã định và ném một khẩu shuriken.

Nó trúng ngay vào hồng tâm. Cô quay sang chunin và mỉm cười tự mãn như thể nói Thấy chưa? Tôi đang làm rất tốt, ngay cả khi không có thầy.

Mizuki-sensei bốc khói xông vào hỗ trợ những đứa trẻ khác, những người đang vật lộn để thực hiện cú ném mà Sakura đã làm một cách dễ dàng. Những lời dạy của Đệ Nhị có ích trong các trường hợp như thế này. Cô rất biết ơn Tobi, người đã dạy nó cho cô nhiều tuần trước đó.

"Cháu đang đặt quá nhiều lực vào cổ tay mình. Cháu sẽ tự làm bản thân bị thương theo cách đó." Tobi - người bạn đầu tiên và người cố vấn hiện tại của Sakura - nói với cô.

"Cảm ơn, Tobi,"

Lời cảm ơn từ hoa thị chỉ ảnh hưởng rất ít đến cảm giác tội lỗi đang tăng dần mà anh cảm thấy. Tuy nhiên, Tobirama có lẽ không bao giờ có thể xin lỗi về nhận thức muộn màng cũng như không thể khắc phục tình trạng này, nhưng vì những gì đáng giá, anh hy vọng nỗ lực của mình trong việc dạy dỗ Haruno Sakura - một thần đồng dân thường có thể thay đổi mọi thứ. Bởi nếu đây là cách Kami trao cho anh cơ hội thứ hai trong đời để sửa chữa những sai lầm và ăn năn, anh sẽ sẵn lòng chấp nhận nó. Có lẽ rồi đây, khi cuộc đời này kết thúc một lần nữa, anh sẽ có thể đoàn tụ với anh trai mình. Có lẽ đó sẽ là mục tiêu của Đệ Nhị cho cuộc đời này. Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh nói chuyện với người đàn ông đó.

Tobirama không nghi ngờ gì về việc Hashirama đang yên nghỉ trên thiên đường - một nơi mà Tobirama không chắc liệu mình có xứng đáng hay không.

Huynh đang yên nghỉ tốt chứ?

::

Sau này Tobirama mới nhận ra rằng việc tập trung chủ yếu vào những đứa trẻ trong gia tộc ở học viện chỉ là một trong nhiều sai lầm khác mà anh đã mắc phải.

::

Bất chấp sự tẩy chay mà họ phải đối mặt trong suốt cả tuần, Sakura và Naruto vẫn có thể đương đầu với Học viện.

Lý thuyết luôn là sở trường của Sakura nên không có gì lạ khi cô nhanh chóng bắt kịp và có thể dạy kèm Naruto trong thời gian đó. Nó cũng luôn là một phần thưởng bổ sung vì Tobi sẽ dạy thêm thông tin mà các giáo viên thậm chí không chỉ ra.

Đó là vào cuối tuần và Sakura quyết định rằng cô muốn gặp anh chàng đẹp trai, người nói rằng cô xinh đẹp. Đã một thời gian cô chưa gặp anh nên cô tự hỏi liệu anh có nhớ cô không. Sau khi giúp đỡ một số bà già Uchiha với túi của họ, Sakura nhận ra chàng trai thường xuyên ghé thăm quầy hàng Dango. Ở đó, cô đột nhiên cảm nhận được hai sự hiện diện quen thuộc - một người mà cô biết thuộc về anh chàng đẹp trai và một người khác mà cô không đặc biệt thích tiếp xúc.

"Cậu!" Uchiha Sasuke đứng ngay trước mặt trông cũng sốc như thể hoa thị không có quyền ở đó.

Đương nhiên, Sakura không dễ dàng tiếp nhận lời chào thô lỗ từ cậu, "Cậu làm gì ở đây? Cậu đến đây để do thám à?"

"Tớ đến đây để tìm anh trai tớ!" Khi Sasuke tuyên bố, Sakura cau mày. Sasuke đang tìm kiếm người thừa kế gia tộc Uchiha?

"Và tôi đến đây để gặp chàng trai đẹp trai!" Cô nói to và nó khiến cả hai sốc ngay sau đó. Rốt cuộc chỉ có ba người bọn họ ở quầy hàng.

Họ cùng quay lại nhìn tên chunin Uchiha kỳ quặc đang đứng đằng cầm hai túi dango. Uchiha Shisui bẽn lẽn gãi đầu với người em họ nhỏ của mình và đệ tử tương lai (do chính Shisui tự khai và người đệ tử nói trên không hề hay biết).

"Hình như hai người quen nhau?" Anh cười khúc khích trước cái nhìn sững sờ mà họ dành cho anh. Anh quay sang Sakura và đưa ra một chiếc túi,

"Dango?" Sakura giật lấy chiếc túi trước khi Shisui có thể rút lại lời đề nghị và đánh mắt tới Sasuke với vẻ mặt nhướng lên đầy hoài nghi, "Trai đẹp là anh trai của cậu?"

"Ew, anh ấy không!" Sasuke phẫn nộ hét lên, sự ghê tởm hằn lên khuôn mặt và cậu phớt lờ sự phản đối của Shisui ngoài tai. Shisui ước mình có thể ngầu như Itachi, nhưng không sao cả, vì với Sasuke, Itachi-niisan là tuyệt nhất!

"Và tại sao cậu vẫn gọi anh ấy là đẹp? Cậu có bị mù không?" Sasuke chế giễu điều mà Shisui phản đối một lần nữa và cậu lại ngó lơ anh. Tobirama chỉ thầm thương xót cậu lớn Uchiha.

"Đây là lại muốn bị đánh gãy mũi?" Sakura ngây ngô nghiêng đầu, một nụ cười ngọt ngào buông ra khỏi miệng, nhưng bất chấp vẻ ngây thơ và ngọt ngào đó, Sasuke vẫn nao núng.

"Ôi chết tiệt," Shisui chửi rủa vì cuối cùng cũng nhận ra, "Vậy, đó là cách cả hai người biết nhau! Itachi sẽ phấn khích lắm cho coi!" Anh hăng hái tuyên bố, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích. Đây có phải là định mệnh? Chắc đó là số phận! Giá như Itachi ở đây để tự mình chứng kiến cuộc gặp gỡ này.

"Đáng buồn thay, Itachi-chan không có ở đây, cậu bé." Anh vuốt tóc Sasuke. Nó thực sự khiến anh nhớ đến một con vịt ...

"Tự em cũng có thể thấy được!" Sasuke phẫn nộ hét lên khi đẩy tay Shisui ra. Cậu không bị mù!

"Không cần luống cuống, chính anh đã mấy ngày không gặp."

"Anh ấy đang làm nhiệm vụ à?" Sakura thắc mắc, cắn một miếng bánh dango. Đó thực sự là món dango ngon nhất mà cô từng được nếm thử. Nếu Tobi có thể ăn, cô cũng sẽ đưa nó cho anh.

Shisui ậm ừ và gật đầu, "Ừ, cậu ấy đang làm một nhiệm vụ nào đó."

"Nghe không chắc lắm." Sasuke buộc tội và khoanh tay cố tỏ vẻ lạnh lùng và trưởng thành, điều này chỉ biến thành một con vịt đáng yêu khó chịu trong mắt Shisui. Cười khúc khích, Shisui vò tóc cậu bé và nói với cậu,

"Chà, đó là điều tối mật. Vì vậy, đừng lo lắng quá nhiều về điều đó. Cậu ấy sẽ trở lại trong vài ngày hoặc lâu hơn."

Sakura tự hỏi Itachi này bao nhiêu tuổi để có thể đi thực hiện một nhiệm vụ tối mật. Bất chấp điều đó, Itachi này phải là một shinobi tiên tiến nếu anh ấy giỏi hơn Shisui đẹp trai và đang thực hiện các nhiệm vụ tối mật.

"Bây giờ, Sakura-chan, tại sao em lại ở đây? Em có ở đây để học một vài thủ thuật từ Uchiha Shisui rất tuyệt vời, rất ngầu lòi, rất tài năng và rất mạnh mẽ này không?" Anh thốt lên đầy tự hào với một ánh mắt lấp lánh. Đây là thời điểm để anh có đệ tử. Một người học việc mà anh ấy có thể khoe khoang với Itachi-chan!

Sasuke cau có kinh tởm còn Sakura sững sờ nhìn anh trước hành vi trơ trẽn vừa nãy.

"Đừng lo, senpai sẽ dạy cho em mọi thứ em cần biết! Sakura-chan dễ thương, em có thể dựa vào anh!"

Nữ kunoichi không có tâm tư để nói với cậu lớn Uchiha rằng cô đã có Tobi. Liếc nhìn Tobi từ khóe mắt, cô có thể biết ngài ấy cũng đang ngạc nhiên trước hành vi của Shisui.

Xong. Cậu bé này đã bị bỏ rơi khi còn nhỏ.

Dù sao thì, cô càng nhận được nhiều sự hướng dẫn thì càng tốt, đúng không? 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro