Chapter 07

Wooyoung

Wooyoung thực sự bối rối, không chỉ bối rối mà còn đầy khó hiểu và hoang mang. Và nó không chỉ là vì môn toán.

Choi San làm cậu bối rối. Vò đầu bứt tai, khiến cậu muốn... Cậu không biết chuyện gì đang diễn ra với cậu nữa. Cậu là một bad boy, một trai tồi, người không quan tâm bất cứ chuyện gì. Nhưng gần San, cậu muốn làm tốt hơn. Trở nên tốt hơn.

Nó làm cậu sợ.

Nhưng bất chấp nỗi sợ hãi của việc thực sự quan tâm đến một ai đó hơn bản thân, cậu không thể ngừng cười khi cậu rời khỏi nhà của chàng trai kia.

Và cậu không thể ngừng nghĩ đến cậu ấy.

Cậu nghĩ về cái cách mà làn da ấm áp được ánh mặt trời chạm lên của San lộ ra trong ánh sáng của căn phòng khi chiếc áo của cậu ấy bị vướng. Cậu nghĩ về cách mà San đỏ mặt, cách cậu ấy khiến trái tim Wooyoung đập loạn mà không cần cố gắng. Cậu nghĩ về quyết tâm mà San phải dạy cậu, cách mà đôi mắt sáng ngời của cậu ấy đảo quanh như những con đom đóm khi cậu kéo cậu ấy về phía mình.

Bất cứ khi nào cậu nhắm mắt lại, cậu lại nhớ về cách chiếc ombre sweater và vóc dáng của San hoàn hảo một cách khó chịu và khi nó tuột ra, để lộ làn da mịn màng tuyệt vời của cậu ấy bên dưới. Cậu đã rất gần để trượt tay xuống dưới chiếc áo sweater quỷ dữ đó, để chắc chắn sự mềm mại của làn da San, chỉ để thử.

Wooyoung cắn môi để ngăn cậu nở một nụ cười khác, cố gắng hết sức để che giấu những suy nghĩ đang xoay tít trong đầu cậu.

Cậu muốn dừng suy nghĩ. Về San, về tất cả mọi thứ.

Nó đã xảy ra quá lâu từ khi những cảm xúc đó bật lên, phục kích cậu mà không có cảnh báo và rải rắc những suy nghĩ có lý trí. Wooyoung nghĩ rằng cậu đã đắm chìm vào chúng.

Cậu không có hứng thú vào đàn ông.

Nó chỉ là không phải cậu.

Cậu đã nhận ra điều đó trước đây, và cậu sẽ chiến đấu với nó một lần nữa.

Nhưng trời ơi! Đây lại là San.

Gần như la hét trong sự thất vọng, cậu bước tới bãi đậu xe trống, không tin tưởng bản thân trèo lên xe của mình. Mảnh kim loại màu đen bóng mượt tuyệt đẹp vẫn đậu trong không gian trống rỗng thường thấy của nó, phần còn lại của một khu đất hoang, từ lâu đã biến mất cuộc sống trong ngày.

Ánh sáng đã lụi tàn từ lâu, mặt đã trở thành ký ức xa xăm khi bóng tối buông xuống thoải mái, mở đường cho màn đêm.

Quyết định nếu cậu không rời khỏi sớm, cậu sẽ không thể về ký túc xá kịp thời trước giờ giới nghiêm, Wooyoung miễn cưỡng trượt lên đệm da của chiếc xe của cậu, siết chặt mũ bảo hiểm và bắt đầu rời khỏi bãi đậu xe một cách vội vàng.

Cậu không chú ý tới biển báo đường, tới giao thông, chỉ cho phép bản thân không suy nghĩ gì trong giây lát, lạc vào cơn gió lạnh gào thét trong tai cậu khi cậu băng qua con đường nhộn nhịp. Cậu cảm thấy thư giãn, adrenaline chảy trong huyết quản của cậu khi niềm vui phấn khởi chi phối sự lo lắng.

Bây giờ, cậu không cảm thấy sợ hãi như những người khác, tất cả cậu quan tâm là quên đi.

...
Một tin nhắn chưa đọc

littlechoi🏔:
Tôi không ngủ được
✔️ đã nhận, 2:13 am

Wooyoung rên rỉ vì sự rung động lớn trên ngực cậu, mở mắt ra trong bóng tối và ngáp 2 lần trước khi khép chúng lại, quay về giấc ngủ.

2 tin nhắn chưa đọc

littlechoi🏔:
Tôi xin lỗi lol tôi không biết tại sao tôi lại nhắn cho cậu. Cũng đã muộn rồi
✔️ đã nhận, 2:18 am

Wooyoung than vãn vào gối của cậu, nhấc cái thiết bị bực bội lên để xem xem tên ngốc nào nhắn tin cho cậu vào 2h sáng khi mà cậu có buổi học cùng ngày hôm đấy. Khi cậu đọc chúng, cậu tỉnh lại ngay lập tức, háo hức ngồi dậy và nhanh chóng viết câu trả lời.

Bạn:
Không, không sao cả!
Cậu có muốn tôi đến không?
✔️ đã gửi, 2:20 am

littlechoi🏔:
Không có gì đâu.
Tôi không sống ở ký túc xá, nhớ không?

Bạn:
Ừ tôi biết, nhưng làm sao?

littlechoi🏔:
Tôi không biết.
Không có chuyện gì đâu, cậu ngủ đi.

Không, tôi sẽ tới
Tôi muốn ôm cậu.
Bạn:
Well, nhưng tôi hoàn toàn tỉnh ngủ rồi.

littlechoi🏔:
Xin lỗi...

Bạn:
Đừng lo
... cậu nên tới phòng tôi
Bạn cùng phòng tôi đã rời đi rồi ):
✔️ đã đọc, 2;29 am

Nhưng San không trả lời, và Wooyoung nhanh chóng rơi vào trạng thái mệt mỏi và chìm dần vào giấc ngủ lo âu.

Wooyoung đang mơ

Công viên rất tĩnh lặng, và cậu ngồi một mình, đung đưa nhẹ nhàng trên chiếc xích đu cho trẻ em cũ. Wooyoung đá chân vào nền đất, với mong muốn đu lên cao hơn, và khi cậu nhìn xuống chân, chúng là của một đứa trẻ.

Một tiếng cười khúc khích thốt ra khỏi cậu, và cậu nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ ở phía sau cậu. Mẹ cậu.

"Giỏi lắm, Woo," bà ấy kêu lên, vỗ tay "tiếp tục nào! Cao hơn! Cao hơn nữa, Woo!"

Cậu đu cao hơn, không muốn điều gì ngoại trừ làm vừa ý mẹ cậu. Sự thiếu hiểu biết hạnh phúc trẻ con này thực sự đáng buồn, nhưng ở thời điểm ấy cậu không biết gì hơn.

Tại sao mình lại mơ về nó nhỉ? Cậu tự hỏi bản thân. Như thể được chỉ thị, giấc mơ thay đổi. Cậu trở nên lớn hơn.

"Con trai không thích con trai, Woo." Gì cơ? "Nó là điều sai trái."

Lại nữa, giấc mơ thay đổi, và cậu thấy cậu lại lớn hơn. Nhưng không cảm thấy như một ký ức nữa. Nó cảm thấy như là một ảo mộng, một giấc mơ mà cậu không muốn tỉnh dậy.

"San," cậu phát ra, nhìn thấy người kia đứng gần ở phía trước cậu. Mái tóc xanh nhạt của cậu ấy rối tung trong gió khi cậu ấy quay lại và mỉm cười ấm áp vào Wooyoung.

"Wooyoung!" Cậu ấy cười rạng rỡ hơn, và trái tim Wooyoung nhảy vọt lên khi San quàng tay vào cậu, kéo cậu vào một cái ôm ấm áp. "Cậu rất tốt, Wooyoung-ah." Cậu ấy thì thầm, mỉm cười trước ngực cậu, hơi thở ấm áp phả vào da Wooyoung.

"Rất tốt." Cậu ấy lặp lại, nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt tin tưởng, như thể để thuyết phục người còn lạu vào những từ ngữ của cậu ấy.

Rất tốt...

Wooyoung đột ngột tỉnh giấc trong khi đổ mồ hôi lạnh, thở ra gấp gáp.

Wtf? Cậu tự hỏi, ngồi dậy và thu thập lại dáng điệu của cậu.

Chà xát khuôn mặt để thoát khỏi giấc mơ, cậu quyết định điều tốt nhất là nên quên đi giấc mơ như nó chưa từng xảy ra.

Mình không thích con trai. Cậu tự bảo với bản thân, bước thẳng vào phòng tắm.

Và tôi hoàn toàn không thích San. Wooyoung xả nước lạnh băng, để mặc dòng nước đóng băng để thức tỉnh cậu.

San

San đến trường muộn.

Cậu không hiểu nó đã xảy ra như thế nào, chắc chắn cậu đã tỉnh giấc từ 4h sáng, nhưng cậu thậm chí không nhớ mình đã ngủ quên.

Cậu vội vã như một tên điên qua khuôn viên trường, đẩy các sinh viên qua một cách khó chịu và nói xin lỗi mỗi sau 2 giây, đi nhanh nhất có thể để tới lớp tiếng anh. Trong giây phút đấy (và không bao giờ xảy ra một lần nữa), cậu gần như ước cậu học môn toán thay vì nó, khi thầy Lim sẽ không quan tâm. Nhưng, cậu học cô Wang, và cô ấy rất hân hạnh khi giết chết cậu.

Tôi hy vọng cô ấy làm thế. Cậu nghĩ khi cậu đứng ngoài cửa một cách thận trọng trước khi đẩy cửa và bước vào yên tĩnh nhất có thể.

"Choi San." Shit.

"Vâng ạ?" Cậu cười hồn nhiên với cô giáo, gãi đầu một cách ngốc nghếch.

"Em có thể thông báo cho lớp, bằng tiếng anh, tại sao em lại tới muộn không?" Cô Wang nhướn mày tự phụ, thậm chí không nhìn lên từ bảng của cô ấy.

Trước khi cậu có thể nói điều gì đó, cánh cửa lớp lại được mở ra, và không ai khác ngoài Jung Wooyoung (ban phước cho linh hồn cậu) bước vào lớp học, đi đến bên cạnh San và khoanh tay lại.

"Đó là lỗi của em, thưa cô, cậu ấy đã ở với em-" người phụ nữ lớn tuổi phát ra một âm thanh nghẹt nghẹt, xuất hiện trong vẻ ngoài bảnh bao của San và tư thế thoáng đãng của Wooyoung bên cạnh cậu, một cái nhìn rất hoảng loạn khi đôi mắt cô ấy đảo qua lại từ 2 người họ.

San cắn lưỡi, nuốt một tiếng cười vào vị trí của người giáo viên tội nghiệp khó chịu.

"-để giúp đỡ cho chiếc lốp xe xẹp lép của em. Chỉ là làm một chàng trai tốt." Wooyoung nói tiếp nhẹ nhàng, câu nói dối tuột ra khỏi miệng cậu ấy dễ dàng hơn rất nhiều sự thật.

"Giu-Giúp đỡ em khi xe em thủng lốp?" Cô ấy lặp lại, điều chỉnh gọng kính và lấy lại bình tĩnh. "Tất nhiên rồi. Ahem. Về chỗ ngồi của mình đi 2 chàng trai."

San tiến đến chỗ ngồi của mình bên cạnh Felix, ngồi xuống và không mong muốn gì hơn ngoài việc biến mất ở trong đó. Ánh mắt ghen tị, dò hỏi được bắn vào người cậu từ khắp phòng, hầu hết là từ các cô gái.

"Dude." Felix vịn vào cậu, mở miệng và rõ ràng muốn một lời giải thích. "Thủng lốp? Cậu chắc chứ?" Người bạn táo bạo nhếch mép và San đấm vào ngực cậu ấy.

"Im đi." Cậu lầm bầm, lời nói của cậu bị bóp nghẹt bởi ống tay áo khoac vùi vào mặt cậu. "Và đóng mồm cậu lại trước khi có con ruồi nào đấy đậu vào."

Felix nháy mắt, cười và khoác vai San. "Okay, San. Sao cũng được!"

Wooyoung theo dõi toàn bộ sự tương tác đó từ ghế của cậu, phớt lờ tất cả ánh nhìn khi nở một nụ cười nhỏ trên môi.

"Nếu cậu nói thêm từ nào khác, Felix, tớ sẽ khiến cậu sống khổ sở." San liếc nhìn cậu ấy, gục đầu xuống bàn.

"Aw, nhưng San ơi! Cậu là bạn tớ, cuộc sống của tớ đã đủ khổ sở rồi đi." San đánh cậu ấy một lần nữa, nhưng Felix chỉ mỉm cười ấm áp, nhìn vào người kia trìu mến trước khi trở lại chăm chú vào bài giảng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro