1| Kiwi giống thịt nai và cá voi như thế nào

Sanji là một người bận rộn. Anh bắt đầu làm việc từ tờ mờ sáng cho đến tối mịt, để đảm bảo rằng đồng đội của mình không bao giờ bị đói. Sanji gần như là đã đổ máu, mồ hôi và nước mắt vào công việc nấu nướng của mình, tạ ơn Chúa vì nó không hẳn là đúng theo nghĩa đen, và anh vẫn có thể nghỉ ngơi trong ít phút. Họ có ba bữa chính, và luôn phải đủ thức ăn cho khoảng ba mươi người trở lên, bởi vì Thuyền trưởng của họ có sức ăn của những hơn hai mươi người trưởng thành trong một bữa. Ngoài ra, còn phải đầy đủ các phần ăn nhẹ và thức uống cho các bữa xế, và tốt hơn hết chúng cần phải phù hợp với thời tiết ở Đại Hải Trình. Nếu tuyết rơi, Sanji sẽ phục vụ đồ uống ấm, còn nếu trời quá nóng bức, thì anh sẽ giúp họ hạ nhiệt bằng một vài ly kem mát lạnh.

Tất nhiên, sở thích của mỗi người không bao giờ giống nhau, thế nên Sanji cần phải chuẩn bị cho điều đó. Một số người thì tương đối thoải mái. Đại loại như Chopper thì thích mấy thứ ngọt ngào hoặc là Robin khá ưa chuộng vị đắng nhè nhẹ trên đầu lưỡi. Franky vẫn luôn trung thành với Cola... cho dù là bất kỳ biến thể nào của loại thức uống này, thứ mà Sanji rất thích kết hợp với các loại thức ăn khác. Bước đột phá lớn nhất của anh là tạo ra một phần kem không chỉ mang hương vị béo ngậy ngọt lịm của sữa mà còn xen lẫn cảm giác mát lạnh của Cola.

Các thuyền viên khác thì khó chiều hơn một chút. Nami thường ưa chuộng những món có nguyên liệu tươi, đại loại như nước ép trái cây và bánh ngọt, mặc dù đôi lúc thì không hẳn vậy. Nếu hôm ấy là một ngày khó khăn với Nami, ví dụ như việc vẽ bản đồ gặp trục trặc hay thời tiết thay đổi liên tục theo sở thích quái đản của nó, thì cô ấy cần một thứ gì đó có thể tạo nên nguồn hứng khởi mới cho mình. Mẹo nhỏ trong việc này là một ly café Irish [1]. Nhưng cũng có đôi khi Nami vào bếp mà không biết bản thân cần gì, và chính Sanji sẽ phải thật cẩn thận trong việc làm hài lòng cô ấy. Nami trong những lúc căng thẳng, nếu bạn làm cô ấy khó chịu, thì chắc chắn một trăm phần trăm là bạn sẽ ăn đấm. Sanji không phải là Luffy, anh ấy không có cơ thể bằng cao su, vì vậy anh đương nhiên phải khiến cho Nami vui vẻ bằng mọi giá. Và một điều tất nhiên, những cô gái luôn xứng đáng được hưởng những điều tuyệt vời nhất trên đời.

[1]: Café Ireland

Một khó khăn khác là Zoro. Người ngoài chắc hẳn đinh ninh rằng Zoro sẽ hài lòng với mọi thứ miễn là nó có liên quan đến rượu, và quả đúng là như vậy. Nhưng Sanji là một đầu bếp, và không đời nào anh để một đồng đội của mình sống qua ngày chỉ với thứ đồ nồng nặc mùi cồn đó, ngay cả khi đó là một kiếm sỹ quái đản. Để giải quyết cái khó khăn này, Sanji đã note lại toàn bộ những món nhẹ và đồ uống đặc biệt theo sở thích của Zoro. Đa phần rượu đều có thành phần chính là cồn ở bên trong, nhưng cũng có một vài loại chỉ là mocktail [2] và snack. Một trong số chúng có lượng cồn rất nhỏ và Sanji đảm bảo chỉ sử dụng nó một hoặc hai lần trên tuần, vì tên ngốc Marimo đó sẽ uống quá nhiều. Sanji nhờ Chopper làm một nhiệm vụ như một gián điệp, đó là để ý việc luyện tập của cậu ta, tiện cho Sanji có thể tạo ra một thực đơn cung cấp đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho từng bữa ăn.

[2]: rượu không cồn

Phải, thế cho nên, Sanji luôn là một người bận rộn, và anh yêu điều này. Anh vĩnh viễn là một đầu bếp, anh yêu công việc của mình, cũng yêu những người đồng đội. Bởi vì chỉ một lý do rất đơn giản chính là sẽ chẳng còn nơi nào tốt hơn để Sanji có thể đứng và làm tất cả những điều anh thích, đồng thời được bao quanh bởi những người mà anh yêu thương... Và thường thì một người thấy mình ở trong tình huống đại loại như vậy, thì người đó sẽ bắt đầu quan tâm đến mọi điều nhỏ nhặt nhất.

Khi Sanji phiêu lưu cùng băng Mũ Rơm, anh dần dần tìm hiểu thêm về họ thông qua những món mà anh từng nấu để họ có thể thưởng thức và đôi khi là một vài thứ họ nấu cho anh.

Luffy rất háu ăn. Là một sự thật rất dễ hiểu. Cậu ta có thể ăn gấp nhiều lần so với các thành viên khác cộng lại, và cậu ta cũng yêu thức ăn chẳng kém gì Sanji, tuy theo một cách hơi khác một chút. Nhưng nó cũng đồng nghĩ với việc Luffy sẽ chẳng bao giờ lãng phí gì cả mà sẽ ăn tất cả mọi thứ.

Đó là lý do cho việc Sanji đã vô cùng lo lắng khi Luffy quay lại với một đĩa đựng bữa chiều cho cả băng và nói rằng cậu ta không muốn ăn. Như lúc bình thường khi người khác kén ăn, Sanji chắc chắn sẽ cho kẻ đó xơi trọn cú đá của mình và nhét đồ ăn vào miệng họ. Nhưng một khi Luffy đã không muốn ăn thì hẳn là đã xảy ra việc gì đó không ổn rồi.

Sanji đánh rơi chiếc đĩa đang rửa khiến nó vỡ thành ba mảnh, mà chẳng buồn để ý, thậm chí là chúng được mua bởi Nami. Anh sờ lên trán Luffy và hỏi Thuyền trưởng của mình cảm thấy thế nào trong người. Đồng thời kiểm tra cậu ta xem có dấu hiệu bệnh gì lạ hay không. Và Luffy đã bật cười.

"Luffy!" Sanji thốt lên bất lực. Anh vừa lo lắng nhưng cũng không kém phần bối rối.

"Tớ không sao, tớ không sao, chỉ là tớ không ăn được món này. Nhưng tớ biết cậu không thích việc lãng phí đồ ăn, nên muốn nhường nó cho người khác."

"Cũng được thôi, nhưng... khoan! Chờ đã. Đó không phải là vấn đề! Tại sao cậu lại không ăn được món này?"

"Bởi vì tớ không muốn lãng phí nó." Luffy đáp, như một điều hiển nhiên, và Sanji chẳng hiểu ý cậu ta là gì.

"Nếu cậu ăn nó thì sẽ không lãng phí nữa?" Sanji nói, đồng thời cũng nghi ngờ điểm cuối của cuộc trò chuyện này rồi sẽ đi đến đâu.

"Tớ sẽ lãng phí nó, bởi vì nếu tớ giữ nó và trả lại vào sau đó, nó sẽ bị lãng phí."

"Cậu không khỏe trong người đấy à!" Sanji cao giọng, và suýt nữa đã xông ra ngoài và gọi Chopper tới. Bởi vì Sanji chắc chắn rằng việc Thuyền trưởng bị bệnh sẽ ảnh hưởng rất tồi tệ đến cả băng, và điều này không tốt cho tim của anh ta tý nào.

"Tớ không bệnh." Luffy chỉ nói như vậy rồi quay đi. Nhưng bị Sanji giữ lại, bởi vì Luffy đang nói dối. Điều này sẽ rất khó xảy ra, bởi vì việc Luffy giỏi nói dối cũng giống như việc Zoro sẽ là một hoa tiêu tài ba vậy. Hoặc có thể là Luffy đang che giấu điều gì đó, việc gì cũng có khả năng cả.

"Nếu cậu không bệnh, vậy tại sao lại không thể ăn món này? Nó tệ lắm sao? Cậu không thích à?" Sanji hỏi, cũng đồng thời cảm thấy sợ hãi. Với tư cách là một đầu bếp, anh đã làm một món mà Luffy không thích. Và cậu ta đã nhận ra suy nghĩ này của Sanji rất nhanh.

"Mọi người nói nó rất ngon, nhưng có Kiwi ở bên trong, thế nên tớ không ăn được." Luffy trả lời kèm theo một nụ cười của mọi khi, điều luôn khiến trái tim Sanji tan chảy. Và cuối cùng thì Sanji cũng đã hiểu nguyên nhân của việc này.

"Ý cậu là, cậu bị dị ứng với Kiwi?"

Luffy tạo ra một tiếng động nhỏ để báo hiệu với Sanji rằng cả hai đã trở lại nhà bếp, Sanji đặt chồng đĩa lên kệ và mở tủ lạnh. "Vậy cậu nghĩ sao nếu tôi làm cho cậu một món khác? Một món đặc biệt dành riêng cho Vua Hải Tặc."

Khi ấy, dường như đôi mắt của Luffy rạng rỡ hẳn, cậu nhanh chóng chiếm lấy một chiếc ghế và ngồi vào quầy bếp. Sanji đã dành thời gian quá nhiều để làm một món nhẹ cho Luffy, và khiến cho bữa tối bị trễ lại. Nhưng nó rất xứng đáng, bởi vì Luffy luôn mỉm cười anh suốt khoảng thời gian đó, và nó đã là cả thế giới với Sanji rồi.

Ngày hôm sau, Sanji đã rất cẩn thận hỏi mọi người trong Băng xem có ai bị dị ứng với thứ gì mà anh chưa biết hay không. Và thật may mắn, không hề. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, điểm mới duy nhất là Sanji sẽ phải tránh xa kiwi. Và nó cũng là loại nguyên liệu thứ ba trong những thứ mà Sanji sẽ chỉ nấu trong tình trạng cấp bách. Hai loại đầu tiên chính là thịt nai và cá voi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro