Chương 6
Chỉ hai giờ nữa là đến đám cưới, tôi cảm thấy bản thân mình không khỏe một chút nào. Kể từ khi tôi thức dậy, dạ dày của tôi đã đảo lộn điên cuồng, đau đầu và cổ họng. Tôi cũng bị ho và sổ mũi. Mẹ tôi mời bác sĩ gia đình của chúng tôi đến, ông đã khám rồi kê đơn thuốc cho tôi.
"Điều này sẽ làm cho cậu cảm thấy tốt hơn sớm. Cậu nên uống một viên thuốc cho cơn sốt của cậu hạ xuống." Bác sĩ vừa nói vừa đưa thuốc đến cho tôi cầm lấy.
Tôi không cảm thấy tốt hơn bao nhiêu. Bọng mắt tôi thâm đen khiến nhà tạo mẫu đến giới hạn của cô ấy. Cô ấy gọi tôi là gấu trúc và dặm một lớp trang điểm dày lên mặt tôi.
Khi cô ấy cuối cùng cũng thực hiện việc trang điểm cho tôi xong, tôi nhìn nửa chừng chính mình như một con người hoàn toàn khác. Khuôn mặt của tôi cảm thấy như thể nó nặng vài kilogram và muốn kéo mặt tôi xuống đất.
Qua đôi mắt sưng đỏ của tôi, tôi hầu như không thể nhìn thấy gì. Họ đang trở nên điên cuồng, điều đó không chỉ vì sự lạnh lùng của tôi. Họ cảm thấy bị kích thích và thực sự như bị bỏng. Rõ ràng là tôi dường như không thể chịu đựng được việc trang điểm.
Tôi nghĩ tối nay tệ nhất, tôi cũng sẽ giống như một con golem*.
Mẹ tôi nhét thêm hai viên thuốc vào miệng tôi. Một cho sốt, một cho dị ứng. Thật tuyệt khi nhìn thấy khuôn mặt của chồng tôi và tôi thù trông như kẻ từ đầm lầy bước lên. Họ nói tốt hơn hay tồi tệ hơn thì đều phụ thuộc vào bệnh tật và sức khỏe. Vậy tại sao không bắt đầu với bệnh ?
Ba tôi đẩy tôi vào xe. Kết hôn bằng mọi giá ? Ngay cả khi con trai phải đi bộ trên bốn chân, nó vẫn phải kết hôn.
Trên đường đến địa điểm, tôi đã có một thời gian khó khăn để không ngủ thiếp đi. Có thể là mẹ tôi trộn thuốc ? Đột nhiên tôi vô cùng mệt mỏi. Chân tôi có cảm giác như Jell-O*, tôi rất yếu.
"Đừng lo lắng con trai, lễ cưới sẽ diễn ra và kết thúc nhanh thôi. Con sẽ không phải ở lại lâu đâu." Ba tôi nói khi tôi cố gắng giải thích tình trạng sức khỏe của mình cho ông.
Mũi của tôi, hoặc thứ phát sáng màu đỏ trên mặt tôi, bốc cháy như lửa từ tất cả những tiếng khịt mũi. Tôi cũng ồ lên vì tôi không thể lấy không khí qua mũi.
Và mẹ tôi đang làm gì ? Bà ấy lấy thuốc xịt mũi, mạnh mẽ đâm thứ đó vào lỗ mũi của tôi, thuốc xịt và chất lỏng chảy vào mũi tôi bị kích thích. Đốt cháy, xịt mũi làm cho nó thoát ra. Trên làn da bỏng rát và vào miệng tôi, tôi phải mở ra để thở.
Có sự đáng tiếc từ gia đình không ? Không ! Bây giờ ít nhất mắt tôi chảy nước vì đau. Chồng tôi phải yêu cảnh tượng của tôi. Mắt hú, sổ mũi đỏ. Mắt đen như gấu trúc. Thở hổn hển và ho, với giai điệu khó chịu. Nhưng ít nhất bộ đồ của tôi vừa vặn hoàn hảo !
Ba mẹ tôi thực tế đã đẩy tôi vào vị trí và tất cả các con đường đến bàn thờ. Nơi có một người phụ nữ đứng, người đó nhìn tôi một cách đáng thương. Có phải cái nhìn đó hướng vào tôi và sức khỏe của tôi ? Hay cô ấy đã gặp chồng tôi và cảm thấy tiếc cho tôi ?
Căn phòng lớn xấu xí mà chúng tôi đang ở chứa đầy những vị khách ồn ào. Họ có thể nói nhẹ nhàng, nhưng tai tôi thấy nó to và phiền phức.
Hoa đã được đặt trên băng ghế, đã phải chịu đựng rất nhiều bất cứ khi nào ai đó phải đi ngang qua để ngồi xuống trông rất tàn nhẫn. Hahaha, ít nhất tôi không giống như vậy.
Các cửa sổ bị nghiêng và màn cửa được treo trước mặt họ cần phải được giặt khẩn cấp. Hoặc có lẽ chúng thực sự được làm trong một màu vàng xấu xí. Những bông hoa màu hồng kỳ lạ trang trí rèm cửa cũng xấu xí.
Những chiếc ghế dài màu nâu trông như thể chúng đã từng rất đẹp và đã đứng trong một nhà thờ. Nhưng nhà thờ đã sắp xếp chúng ra, đặt chúng vào chất thải số lượng lớn. Sau đó người quản lý vị trí nhặt chúng lên và đặt chúng ở đây. Ở đây có một số sơn bị bong ra. Các vết nứt và vết bẩn khó chịu, nhưng này, tôi quan tâm điều gì ?
Người phụ nữ tử tế sẽ thực hiện lễ cưới ở đây đang mặc quần đen và áo sơ mi trắng. Tôi có nên nói với cô ấy có một nút mở ? Và đó là áo ngực của cô ấy cho thấy ? Không, tôi sẽ giữ nó cho riêng mình. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có mượn thứ này từ chồng không ?
Có một cây đàn piano, đàn hạc và một cây sáo đang chơi một số bài hát nghe có vẻ như chúng được yêu cầu, nhưng chúng không phải. Tôi không biết những gì họ đã chơi, nhưng nó không đúng.
"Cậu muốn một bài hát thế nào ?" Người đàn ông ở piano hỏi tôi.
Tôi nhìn ông sang một bên, nhìn ba tôi, cười toe toét và nói : "Nabucco, dàn hợp xướng của tù nhân".
Cha tôi giơ nắm đấm lên và đe dọa tôi với nó. Nhưng, tôi không quan tâm.
Để vượt qua thời gian và không phải nhìn vào nút mở mọi lúc, tôi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Nó thực sự nên được sơn lại. Rõ ràng là đã có một vấn đề với mái nhà, bởi vì có những điểm nước lớn ở một số nơi.
Có một số nến bị thiếu ở đèn chùm, ba trong số các đèn khác cho thấy ổ cắm trần và đèn chiếu sáng. Trên bức tường đối diện có một chiếc đồng hồ lớn, nhưng chiếc đồng hồ này đã sáu giờ rưỡi, ai biết được bao lâu.
Từ "chỉ" vài phút đứng, giờ đã hai mươi phút. Cuối cùng, những vị khách cuối cùng đã đến đủ và đã đến lúc tổ chức lễ cưới. Điều duy nhất còn thiếu bây giờ là chồng tôi. Lúc đầu tôi nghĩ chồng tôi đã bỏ đi trốn rồi. Nhưng sau đó ai đó đã cung cấp thông tin rằng người ấy sẽ ở đó trong vài phút nữa.
Mẹ tôi đã sử dụng thời gian này để đẩy thêm hai viên thuốc xuống cổ họng tôi, hành hạ tôi một lần nữa bằng thuốc xịt mũi và vẫy tóc tôi. Tôi chắc rằng bà ấy đã làm cho nó tồi tệ hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào những bông hoa phía sau loa và rất vui khi chúng quay tròn tuyệt vời như thế nào. Tròn và tròn và tròn. Tôi không biết tại sao, nhưng điều đó làm tôi vui. Tôi bắt đầu lo lắng rằng mẹ tôi thực sự đã cho tôi uống thuốc sai. Tôi có sao không ?
Cánh cửa hội trường bật mở và một vài người chạy vào, tôi đoán một trong số họ sẽ là chồng tôi. Nhưng vì tất cả đều xoay quanh và mờ nhạt xung quanh tôi, tôi không thể nói người ấy giống như cái gì cả.
Toàn bộ điều tôi quan tâm rất ít, đó là lý do tại sao tôi thích tập trung vào những bông hoa đang quay. Có phải trước đây chúng đã quá lớn ?
"Chào." Có ai nói chuyện bên cạnh tôi. Tôi quay đầu lại và bắt đầu cười lớn. Trước khi tôi quay lại với ba mẹ.
"Chết tiệt ! Cậu đang nghiêm túc ? Cậu đang đùa tôi ?" Tôi hét lớn khiến giọng mình vang lên khắp phòng.
"Nếu nó làm cho cậu cảm thấy tốt hơn, tôi đã không biết bất cứ điều gì cho đến bây giờ." Chàng trai nói bên cạnh tôi.
Tức giận, tôi quay sang y và chỉ tay. "Im đi Tiêu Chiến." Tôi gầm lên và bước ra khỏi hội trường trên đôi chân run rẩy của mình.
Ba mẹ tôi theo tôi trong khi Cho Seungyoun ủng hộ tôi. Cậu ta đến đỡ lấy tôi để tôi không ngã. Chết tiệt, tôi từ từ bước tiếp cho đến khi bước qua cánh cửa và ra ngoài không khí trong lành.
======================================
Golem : Trong truyền thuyết Do Thái, Golem là tên của con quái vật được làm từ bùn cũng giống như con người nhưng mạnh và khỏe hơn loài người - Theo Wikipedia.
( Ảnh minh họa )
Jell-O : Là một loạt các món tráng miệng gelatin ( gelatin có hương vị trái cây ) ở dạng lỏng nhưng được đặt ở nơi có nhiệt độ thấp sẽ đông lại.
( Ảnh minh họa )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro