Chương 7
"Con sẽ không kết hôn với y. Con không quan tâm nếu con phải ngủ dưới một cây cầu và tìm kiếm thức ăn trong thùng rác. Ba mẹ mất trí rồi ! Làm thế nào ba mẹ có thể nghĩ rằng con ổn với điều này ?" Tôi hỏi bố mẹ khi họ nói chuyện với tôi.
Ba tôi túm lấy cổ áo tôi và nói với tôi rằng dù cho tôi có cố gắng thế nào thì đám cưới vẫn sẽ diễn ra.
Mẹ tôi cố gắng nói chuyện với tôi một cách bình tĩnh và thuyết phục tôi quay trở lại tiếp tục lễ cưới.
Tôi nghe Tiêu Chiến thảo luận với gia đình. Y rõ ràng cũng bị sốc như tôi.
Anh trai tôi khuyên chỉ nên vượt qua nó. "Không ai nói rằng bọn em phải có bất cứ điều gì với nhau sau đó." Anh ấy thì thầm vào tai tôi.
Những người này không hiểu gì cả, phải không ? Đây là loại gia đình gì ? Họ biết Tiêu Chiến đã làm tổn thương tôi như thế nào và bây giờ họ muốn tôi cưới y ? Và họ cũng biết y có bạn gái.
"Nhất Bác, chúng ta có thể nói chuyện không ?" Tiêu Chiến đề nghị.
"Không, để tôi yên !" Tôi gầm lên.
Tiêu Chiến mặc kệ tôi có đồng ý hay từ chối, y nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi. Chúng tôi đang đứng giữa mặt trời, nếu tôi không yếu vì cái lạnh chết tiệt này thì tôi sẽ đấm y ngay.
"Nghe này, cho dù bây giờ chúng ta có cố gắng chống trả bao nhiêu đi chăng nữa, thì không thể thoát khỏi nó. Vì vậy, hãy vượt qua nó để mỗi chúng ta có thể đi theo con đường của riêng mình bắt đầu từ ngày mai." Tiêu Chiến nói vào mặt tôi.
Khi Tiêu Chiến nói chuyện với tôi, mặt trời nóng bỏng dội vào hộp sọ của tôi, tôi tưởng tượng mình đẩy Tiêu Chiến ra trước một chiếc ô tô và sau đó giải thích cho y rằng nỗi đau này tệ hơn nhiều so với khi y đã làm với tôi.
"Anh biết gì không ? Tôi không nói xấu về bất cứ điều gì ngay bây giờ. Hãy làm điều này, đừng nhìn tôi, đừng nói chuyện với tôi, đừng chạm vào tôi, và thậm chí đừng cố gắng để hôn tôi." Tôi nói rồi liền xông về phía Cho Seungyoun.
Trở lại hội trường, sơ hỏi tôi có thực sự đồng ý với đám cưới không.
"Chắc chắn, cô không thể thấy tôi hạnh phúc như thế nào sao ?" Tôi hỏi bà ấy với vẻ mỉa mai.
Lễ cưới, một phiên bản rút gọn của một phiên bản rút gọn, kéo dài chưa đầy mười phút. Sau đó, khi sơ nói rằng chúng tôi có thể hôn nhau, tôi giận dữ nhìn Tiêu Chiến, thì thầm : "Đừng nghĩ về nó nữa."
Tôi vươn ra đưa tay cho y khiến bao khách khứa bối rối, xì xao cả lên. Nhưng sự bối rối của khách rồi cũng lắng xuống, có tiếng vỗ tay vang lên. Chúng tôi nên cùng nhau bước xuống lối đi rồi đi qua cánh cửa. Nhưng vời sự ướng bỉnh như tôi thì sao có thể ? Tôi chạy đến chỗ Cho Seungyoun, bám vào cánh tay cậu ta và rời khỏi hội trường.
Tôi lái xe đến địa điểm tổ chức lễ cưới cùng với Cho Seungyoun. Ở trong một chiếc xe với Tiêu Chiến là một câu hỏi đối với tôi.
"Liên lạc với người kia khẩn cấp cho tôi." Tôi nói với Seungyoun.
"Cậu có thực sự nghĩ rằng cần thiết phải đưa anh ta đến đây ?" Cho Seungyoun hỏi tôi.
"Tuyệt đối ! Gọi cho Hae Jin và nói cho anh ấy biết chuyện gì đã xảy ra, anh ấy sẽ giúp tôi."
Hae Jin, một người bạn cũ tôi gặp ở Hàn Quốc, thường giúp đỡ tôi. Anh ấy thường chơi cùng người theo đuổi tôi để những người đó sẽ để tôi yên. Và lần này, tôi thực sự cần sự giúp đỡ của anh ấy. Bởi vì tôi muốn sự xuất hiện của anh là để vượt qua Tiêu Chiến.
Đặc biệt khi biết rằng y có một người bạn gái chắc chắn sẽ ra vào nhà chúng tôi. Tôi không muốn Tiêu Chiến thấy điều đó làm tôi tổn thương đến mức nào. Tôi muốn y nghĩ rằng tôi có một cái mới, một người bạn trai mới !
Chúng tôi đến địa điểm chỉ một giờ sau như những người khác. Tôi không biết làm thế nào điều đó có thể xảy ra, bởi vì chúng tôi là người đầu tiên rời đi. Nhưng đó là như vậy.
Tôi phải ngồi cạnh Tiêu Chiến và nhìn chằm chằm vào cánh cửa mọi lúc. Hae Jin sẽ sớm xuất hiện ở đây và giải cứu tôi.
Và ngay khi tôi nghĩ xong suy nghĩ cuối cùng, cánh cửa mở ra và người đàn ông Hàn Quốc xinh đẹp bước vào. Hae Jin đi quanh bàn và đi về phía tôi. Anh mỉm cười và trao cho tôi một nụ hôn trên tay. "Hãy đến với anh em yêu, hãy để anh đưa em đến bệnh viện trước để họ có thể giúp em khỏi cơn cảm lạnh. Và sau đó em có thể nghỉ ngơi." Anh nói và tôi không lãng phí thời gian liền đi theo anh.
Tay trong tay chúng tôi rời vị trí. Tôi chỉ cố gắng ra ngoài trước khi đôi chân này đứng không nổi nữa. Tôi vẫn chú ý cách Hae Jin nâng tôi lên và đưa tôi vào xe của anh ấy trước khi tôi hoàn toàn bất tỉnh.
Tại bệnh viện, sau khi truyền dịch, tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Bác sĩ nói với tôi, có vẻ như đó là chất tăng cường. Anh ấy cũng tiêm cho tôi một thứ gì đó cho dị ứng sau khi tôi rửa sạch lớp trang điểm.
Tôi phải ở lại bệnh viện qua đêm. Tôi nói với Hae Jin mọi thứ một lần nữa trong hòa bình và cảm ơn sự giúp đỡ của anh ấy. "Anh sẽ đón em vào sáng mai, vì vậy em có thể ở lại với anh vài ngày và hồi phục trước." Anh nói rằng trước khi anh đi.
Tại sao Hae Jin làm điều này cho tôi ? Chà, chúng tôi đã trở thành những người bạn khi tôi đưa anh ta ra khỏi nước đóng băng của hồ. Anh cãi nhau với bạn gái, cô đẩy anh, anh mất thăng bằng và ngã xuống lan can cầu nhỏ. Bạn gái anh bỏ chạy trong hoảng loạn. Lúc này, nhiệt độ nước đã giảm xuống âm 8°C.
Tôi thấy Hae Jin cố gắng hết sức để ra khỏi nước. Tôi chạy đến và kéo anh ta ra khỏi nước. Theo bác sĩ tôi gọi, đó là vào giây cuối cùng. Bị hạ thân nhiệt nặng và viêm phổi sau đó, Hae Jin đã ở bệnh viện hơn ba tuần.
Tôi đến thăm anh ấy thường xuyên và chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt. Và từ đó trở đi, anh ấy đã giúp tôi khi tôi gặp trường hợp khẩn cấp. May mắn thay, anh ấy giỏi diễn xuất và vì vậy không ai nhận ra rằng giữa anh ấy và tôi có điểm khác thường. Thật ra, không có gì ngoài tình bạn giữa hai chúng tôi.
Sáng hôm sau Hae Jin đến đón tôi. Tôi nhận được đơn thuốc từ nhà thuốc, thanh toán hóa đơn và đi cùng Hae Jin đến lối ra khi Tiêu Chiến xuất hiện ở đó cùng với một người phụ nữ xinh đẹp. Cô tự giới thiệu mình là Amy Cheng.
"Được rồi, tôi không quan tâm. Tôi sẽ sớm gặp lại cô." Tôi nói vậy và lên xe với Hae Jin.
"Tôi không biết lý do gì khiến em phải giận tôi. Tôi rất nóng lòng được nghe em giải thích về vấn đề của em đối với tôi là gì vào một ngày nào đó." Tiêu Chiến đã nói với tôi trước khi tôi đóng cửa.
Tôi hạ bệ cửa sổ về phía mình và giận dữ nhìn y. "Chỉ cần sử dụng phần ở trên và ở dưới của anh, có thể nó sẽ tự ra vấn đề." Tôi nói vậy và đóng cửa sổ lại.
Amy Cheng lắc đầu và kéo Tiêu Chiến bằng tay phía sau cô. Họ đi vòng quanh một góc và biến mất. Tôi ước tình cảm của tôi dành cho Tiêu Chiến sẽ biến mất như thế. Chỉ cần rẽ một góc và gặp sự cố, thì chúng đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro