Chương 9
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi tôi chuyển vào nhà mới. Chúng tôi không nói chuyện và cuối cùng nó đã kéo dài hơn tám tuần. Chúng tôi đã sống cạnh nhau cho đến bây giờ, không bao giờ gặp nhau.
Tôi thấy lạ là Tiêu Chiến thậm chí không đưa bạn gái của mình đến đây. Tám tuần cô ấy không bao giờ ở đây, hoặc đó là trong những lần tôi không ở nhà.
Nhưng nếu cô ấy đến, họ không ở trong phòng ngủ chính. Nó vẫn chưa được sử dụng và có một lớp bụi nhỏ trên giường. Tôi đã tự hỏi nếu có thể tôi nên đặt một số drap mới. Nhưng vì ai ? Không ai sử dụng căn phòng này, vậy tại sao phải bận tâm ?
Bằng cách nào đó mà Cho Seungyoon và mọi người khác đều thấy hành vi của Tiêu Chiến và tôi thật lố bịch. Tại sao ? Chà, theo Seungyoun, hai người đã kết hôn với nhau, tự nguyện hay không, nên có thể thì nên ngồi xuống bàn để nói chuyện.
Tất nhiên, tôi cũng thấy nó như vậy. Nhưng bất cứ khi nào tôi nhìn thấy Tiêu Chiến, tôi vẫn tức giận. Bất kể y làm gì, nó vẫn làm tôi tức giận. Cho dù đó là một buổi sáng tốt lành, một cái gật đầu hay y chỉ đi ngang qua tôi, điều đó làm tôi bực mình.
Và thậm chí Hae Jin bảo với tôi rằng tôi hãy nuốt niềm tự hào của mình vào trong và hành động như một người lớn thật sự để nói chuyện với y. Tôi không biết đó có phải là niềm tự hào của tôi ngăn tôi làm như vậy hay không nhưng tôi chỉ biết tôi không thể nói chuyện với y.
Thay vì nói chuyện với y, tôi tránh mặt Tiêu Chiến và thậm chí lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ. Xa rồi dĩ nhiên không có y, ít nhất trong đầu tôi kế hoạch đã sẵn sàng, tôi chỉ cần thực hiện nó.
Và có lẽ tôi sẽ làm như vậy sớm thôi nhưng không phải hôm nay. Vì hôm nay tôi phải gặp bố chồng. Y gọi cho tôi và yêu cầu tôi nói chuyện với ông, y nói có chuyện ông muốn nói với tôi.
Lúc đầu tôi muốn từ chối, vì mặc dù tôi đã kết hôn với Tiêu Chiến nhưng tôi không thực sự xem ông là bố chồng mình. Nhưng vì tôi cũng có thể tưởng tượng rằng ông sẽ quay sang nói với bố tôi nên tôi đồng ý. Bởi vì tôi có thể tránh căng thẳng với bố tôi.
Vì vậy, tôi đã đến công ty của bố y, đi ngang qua văn phòng của Tiêu Chiến, người mà tôi có thể thấy đang bận gõ một cái gì đó trên bàn phím của y, và đi đến văn phòng của ông.
Ông bắt tôi đợi ngoài văn phòng ông khoảng nửa tiếng. Vì cuộc họp kinh doanh của ông mất nhiều thời gian hơn dự định. Trợ lý của ông cuối cùng đã gọi tôi vào văn phòng, để tôi ngồi xuống ghế trước bàn làm việc và chờ đợi những gì ông muốn nói với tôi.
"Nhất Bác, ba muốn xin lỗi con. Ba biết rằng ba con và ba đã hoàn toàn áp đảo con lẫn cả Tiêu Chiến, và đưa con vào một tình huống khó khăn. Ba biết được thông qua con trai ba là cuộc sống của hai con rất không dễ dàng và thậm chí hai con còn không giao tiếp với nhau."
"Và bây giờ ba tự mình hỏi con ?"
"Không. Bởi vì thành thật mà nói, nếu không phải là ba, mọi thứ sẽ không bao giờ xảy ra điều này giữa hai con."
Tôi nhìn ông với cái trán nhăn lại và hỏi ý ông là gì.
"Lúc đó ba nhận được một cuộc gọi từ Tiêu Chiến. Thằng bé khá buồn bã. Nó nói rằng mình thực sự không hạnh phúc. Vì nó đã nghe thấy thứ gì đó không có ý nghĩa cho đôi tai của mình. Và nó muốn về nhà trong một vài ngày. Vì vậy, ba đã đưa nó đi trong một đêm."
"Anh ấy đã nghe thấy gì ?"
"Cho đến hôm nay ba vẫn không biết. Vào thời điểm đó, thằng bé đã vô cùng bối rối. Tuy nhiên, sau vài ngày nó muốn quay lại, nhưng ba không cho phép. Ba không muốn, thay vào đó, ba đã đăng ký cho nó vào một trường nội trú ở Mỹ. Dĩ nhiên Tiêu Chiến phản đối, nhưng nó có thể làm gì ? Ba không để nó lựa chọn và chắc chắn rằng không ai biết nó ở đâu. Tất cả đều liên lạc với nó đã bị cắt đứt. Con biết đấy, Tiêu Chiến là con trai duy nhất của ba và ba yêu nó hơn bất cứ điều gì. Lúc đó ba nghĩ đó là điều tốt nhất cho con trai mình."
"Vì vậy, ba đang nói rằng Chiến không muốn rời xa con ?"
"Ba không biết nó có muốn ở lại với con không. Nhưng ba biết rằng nó thực sự muốn nói chuyện với con sau đó. Nhưng mẹ con đã ngăn lại và cuối cùng chúng ta đã gửi nó đến Mỹ. Chúng ta chắc chắn rằng nó đã đi học. Thật không may, Tiêu Chiến đã thay đổi rất nhiều trong những năm đó. Nó dần không cười nữa, lạnh lùng và xa cách với mọi người. Và hầu như không nói chuyện nữa, nó không tâm sự với ai, kể cả Amy Cheng, người bạn thân nhất của nó từ Hoa Kỳ. Không ai có thể đến gần nó. Nó luôn bảo trì im lặng. Kể từ ngày nó gọi cho ba và yêu cầu ba đưa về nhà trong vài ngày thì ba không biết chuyện gì đã xảy ra ở trường nội trú. Nhưng dường như việc ấy đã định hình cách ba đối phó để cố gắng bảo vệ thằng bé, và rồi chỉ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."
"Ba muốn con thử nói chuyện với anh ấy phải không ?"
"Ba không nghĩ nó có ý nghĩa. Thành thật mà nói, ba chỉ muốn giải thích cho con tại sao Tiêu Chiến lại rời bỏ con sau đó. Đó không phải là lỗi của nó. Ba chỉ ước con sẽ cố gắng bớt hung hăng với nó. Mặc kệ nó nếu điều đó có ích, nhưng làm ơn đừng kéo nó xuống đáy vực nữa."
Đột nhiên tôi nhận ra Tiêu Chiến không rời bỏ tôi, y muốn quay lại với tôi. Nhưng tại sao y không cố gắng giải thích cho tôi ?
Tôi biết từ bố y rằng những lá thư mà Tiêu Chiến đã cố viết cho tôi đã bị quản lý trường nội trú chặn lại và tiêu hủy sạch. Không cho y về nhà trong sáu năm.
Nhưng điều gì đã khiến Tiêu Chiến buồn bã vào lúc đó ? Tại sao y lại muốn rời đi đột ngột như vậy ? Y đã nghe thấy gì và từ ai ? Nó có liên quan gì đến tôi không ?
Tôi rất muốn đến thẳng văn phòng của Tiêu Chiến và nói chuyện với y về điều đó. Nhưng trong thâm tâm tôi sẽ không cho. Vì vậy, thay vì nói chuyện với Tiêu Chiến, tôi đi ngang qua văn phòng của y, thấy rằng y vẫn đang gõ chữ và tôi đụng trúng vào tay của Amy Cheng.
"Cậu đã đến đây để thăm Tiêu Chiến ?"
"Không, tôi đến để gặp ba Tiêu Chiến." Tôi trả lời và chuẩn bị rời đi thì cô ấy nắm lấy cổ tay tôi và yêu cầu tôi lắng nghe cô ấy một lát. Cô ấy muốn nói với tôi một cái gì đó ?
"Tiêu Chiến với tôi không phải là một cặp. Chúng tôi không bao giờ hôn nhau đúng nghĩa. Theo cảm xúc, đó là một nụ hôn nhỏ cho người bạn thân nhất của tôi, người đã đau khổ kể từ khi trở về Bắc Kinh."
"Tại sao anh ấy đau khổ ?"
"Bởi vì mọi người đối xử với y như đồ bẩn thỉu. Khi y về nhà, cậu la mắng y và nhìn y đầy bực nhọc. Cậu nghĩ y sẽ cảm thấy thế nào ?"
Tôi rất ngạc nhiên vì tôi không biết gì về tất cả những điều này. Thành thật mà nói, tôi không biết bất cứ điều gì về tất cả điều này. Và tôi bị choáng ngợp bởi tất cả. Tất cả những điều tôi trải nghiệm ngày hôm nay đang ầm ầm trong đầu và tôi gặp khó khăn trong việc phân loại chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro