Shisui asked (2)

Anh nghĩ cô không phải là một kunoichi hoàn hảo. Thay vào đó, Sakura-san là:

Mâu thuẫn. Bàn tay đẫm máu của những kẻ cô đã giết và bàn tay chữa lành. Tất cả những đường cong mềm mại và nữ tính đều kèm theo một nắm đấm làm mặt đất nứt đôi. Cô rõ ràng trong hầu hết các ngày nhưng vẫn khiến bạn phải suy ngẫm về những gì cô thực sự nghĩ. Đầu óc nóng nảy với một tâm trí rõ ràng đủ để nhìn thấu những kiểu tấn công phức tạp nhất. Đôi mắt nhẹ nhàng được theo sau bởi một cái nhìn đanh thép.

Trung thực. Với mọi người, với lời nói của cô, với cảm xúc của cô, với tất cả những gì cô đã làm. Có những lúc Shisui không thể rũ bỏ cảm giác rằng cô - biết nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn - so với những gì cô được cho phép; và bạn chỉ nhận ra cô đang che giấu điều gì đó bởi vì bạn đã quan sát cô một cách tỉ mỉ, chứ không phải vì cô vô tình nói ra. Nhưng nếu bạn hỏi cô về điều đó, câu trả lời của cô đôi khi sẽ trực tiếp, đôi khi không, nhưng không bao giờ nói dối, "tôi không muốn nói về nó." Cô chọn thành thật.

Kỳ lạ. "Em đang làm gì vậy?" "Oh, tôi đang tạo ra thuốc giảm đau có vị anmitsu." "...Sakura-san, em đang cố gắng quảng bá cho tất cả các món ăn yêu thích của em à?" "Có lẽ vậy. Anh có muốn xem kế hoạch chiến lược của tôi cho điều đó không? Tôi nghĩ tôi đã để nó ở đây..." "Ah, không cần đâu, Sakura-san. Tôi chúc em gặp may mắn với nỗ lực của mình." "Cảm ơn anh, Shisui-san."

Độc lập. Cô có chính kiến riêng của mình về bất cứ điều gì và tất cả mọi thứ. Bạn nên sử dụng bao nhiêu nước để luộc trứng. Làm thế nào để gấp quần áo trong thời gian ngắn nhất. Làm thế nào để đánh vào vị trí quan trọng với lực đủ để khiến một người bất tỉnh nhưng không giết họ. Làm thế nào một số quy tắc của Đệ Nhị hoàn toàn vô lý. "Tôi tưởng em nói em biết ơn ngài ấy?" "Việc đó có liên quan gì đến những gì tôi nghĩ?"

Kiên quyết. "Một lần nữa, làm ơn." "Sakura-san, tôi nghĩ đã đến lúc em cần nghỉ ngơi." "Tôi vẫn có thể tiếp tục trận đấu của chúng ta, Shisui-san." "Không, em không thể. Em đã cạn kiệt chakra và..." Hình thoi trên trán cô sáng lên, những đường đen chạy dọc theo bề mặt làn da trắng trẻo. "Một lần nữa, làm ơn." Anh tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của cha mẹ cô khi họ không thể nói không với ngọn lửa trong mắt cô, vì sợ rằng họ bị thiêu rụi bởi nó.

Không an toàn. Đến bây giờ Sakura-san đã phát triển từ một cô bé dễ bị lãng quên nếu không phải vì mái tóc kỳ lạ của mình. Nhưng, đôi khi, cô sẽ có cái nhìn xa xăm khi cô nhìn Sasuke và Naruto-kun chiến đấu, trao đổi qua lại những nhẫn thuật quá mạnh mẽ so với những người bạn cùng lứa của họ và thậm chí cả tiền bối của họ; khi cô đã phạm sai lầm - một sai lầm không đáng kể đến nỗi hầu hết mọi người sẽ bỏ qua nó; khi cô thực hiện một nhiệm vụ không như mình mong đợi. Anh nghi ngờ rằng phần này của cô - nhỏ bé, không choáng ngợp và giống như một kỷ niệm không mấy đẹp đẽ mà người ta thường nghĩ đến - sẽ luôn ở đó.

Sâu sắc. "Anh đã thực hiện những nhiệm vụ mà tôi không biết, phải không," cô nói trong khi đôi tay phát sáng của cô đang lơ lửng trên đôi mắt của anh. Anh không xác nhận cũng không phủ nhận câu hỏi của cô - nó như một lời khẳng định - và cô hiểu. Họ sẽ chìm vào một sự im lặng thoải mái khi những ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào thái dương anh và chakra êm dịu của cô trên đôi mắt mệt mỏi của anh.

Tốt bụng. Cô luôn làm những việc mà không thuộc trách nhiệm của mình khi cô đến thăm một bệnh nhân. Có những ngày cô sẽ ở lại vào đêm khuya để thì thầm những câu chuyện trước giờ đi ngủ với một đứa trẻ. Có những ngày cô kiên nhẫn lắng nghe, chăm chú nghe một ông già kể lại một câu chuyện cũ lần thứ mười mấy. Có những ngày cô chỉ ngồi đó, nắm tay bệnh nhân cho đến khi họ chìm vào một giấc ngủ hạnh phúc.

Mạnh mẽ. Đã có một lần anh tình cờ ở bệnh viện khi cô đang nói chuyện với một người phụ nữ đang khóc một cách cuồng loạn. Khi nhìn thấy vẻ ngoài hốc hác của Sakura-san, cái cúi đầu nhẹ, giọng nói của cô hầu như chỉ là những tiếng thì thầm, Shisui nhận ra đây là một trong những ngày tồi tệ nhất. Rất lâu sau khi người phụ nữ kia rời đi, cô vẫn đứng đó, tựa lưng vào tường và đôi mắt nhắm nghiền khi mặt hướng lên trần nhà. Khi còn nhỏ, Shisui đã học được rằng sức mạnh được đo bằng số lần bạn bắn trúng mắt của bò, bằng bán kính hỏa cầu của bạn, bằng số người mà bạn đã giết. Nhưng nhìn Sakura-san, anh nghĩ, có sức mạnh trong cách bạn dùng chính bàn tay mình để lau đi những giọt nước mắt chưa trôi, cách bạn đứng thẳng hơn một chút với ngọn lửa mới trong mắt và đôi chân của bạn lúc đầu vấp ngã nhưng càng lúc càng vững vàng khi bạn từ từ tiến về phía trước.

Và tươi sáng. Những ngày trôi qua với trách nhiệm của anh - Konoha, Uchiha - ngày càng nặng nề và những đêm anh dùng viên thuốc có vị mận cũng tăng lên dần dần. Hương vị của nó đã được thay đổi một chút theo ý thích của anh như cô đã hứa, vẫn còn đọng lại trong khoang miệng anh cho đến sáng hôm sau - khi anh tỉnh dậy sảng khoái và cố gắng hồi tưởng lại giấc mơ dễ chịu về một cô gái làm bừng sáng những đêm đen tối nhất của anh.

(Vào tháng thứ bảy kể từ khi cô gia nhập đội anh, đôi mắt của anh - vô tình hay cố ý - đã bắt đầu tìm kiếm màu xanh lá cây và màu hồng giữa đám đông.)

.

.

.

"Họ sẽ sớm hành động," Itachi thông báo.

"Họ không biết rằng ngài Đệ Tứ đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa cần thiết. Kế hoạch của họ sẽ không có kết quả." Shisui nói.

"Đúng vậy, bởi vì họ không nhận thức được việc cậu là gián điệp hai mang."

Anh không trả lời khi anh tiếp tục nhai senbei. Itachi vẫn im lặng một lúc - ánh mắt anh ấy giảm sự dữ dội - trước khi anh ấy cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tôi không biết cậu thích senbei."

"Ồ. Thật ra, tôi mới mua cái này tại cửa hàng của Teyaki-san trước khi tôi đến gặp cậu. Họ là một cặp vợ chồng đáng yêu. Họ thậm chí còn tặng thêm miễn phí cho tôi. Họ nói đó là khuyến mại cho khách hàng lần đầu mua."

Trước cái nhìn trầm ngâm của Itachi, Shisui nở một nụ cười dễ chịu, "Đừng lo lắng, tôi không quên nhiệm vụ của mình đâu."

"Chỉ là," miệng anh nhếch lên cao hơn khi anh nghĩ đến mậnSakura-san, "thật tuyệt khi thỉnh thoảng làm điều mình muốn."

.

.

.

Shisui không biết mình đã mong đợi điều gì cho nhiệm vụ cuối cùng của mình trước khi chuyển toàn bộ sự chú ý về những vấn đề cấp bách hơn, nhưng chắc chắn anh không mong đợi một cơn bão khủng khiếp sắp đến kèm với mưa lớn. Giữa bầu trời đen kịt và những giọt mưa nặng hạt không ngừng đổ xuống, đội của họ buộc phải chia ra trước khi họ nhận ra điều đó.

Anh hy vọng cơn mưa này không phải là một điềm xấu.

Ít nhất thì anh đã ở cùng với Sakura-san; điều đó làm cho tình hình tốt hơn. Lúc này cô đang sử dụng sức mạnh của mình để vắt áo choàng ướt đẫm của họ trong khi anh đang đi xung quanh hang trú ẩn mà họ tìm thấy để nhặt một số cành cây. Khi anh quay trở lại chỗ cô ngồi, Sakura-san đang xoa cánh tay mình.

"Ở đây lạnh quá," cô lẩm bẩm.

Anh đặt đống cành cây lên mặt đất và chỉ vài giây sau, một ánh sáng màu cam xen lẫn màu vàng tràn ngập trong hang động hẹp.

"Thật tốt khi tôi là người dùng hỏa độn," anh nói khi ngồi xuống bên cạnh cô. "Tôi có thể giữ ấm cho chúng ta."

(Anh rất biết ơn khi họ không phải chạy dưới làn nước mưa cả đêm. Mặc dù anh vẫn có thể thực hiện hỏa độn trong thời tiết này, nhưng mưa không bao giờ là một kịch bản lý tưởng cho người sử dụng lửa. Anh cũng sở hữu các nguyên tố chakra khác nhưng hỏa sẽ luôn là nguyên tố đặc trưng của anh, đòn tấn công nguyên tố mạnh nhất của anh và là lời nhắc nhở về dòng máu Uchiha trong anh.

Dù sao thì mưa cũng chưa một lần mang lại cho anh những kỷ niệm đẹp.)

Sakura-san bật ra một tiếng cười vui vẻ trước lời nói của anh và anh không chắc điều gì gây buồn cười nhưng trông cô rất vui nên anh quyết định không quan tâm đến điều đó nữa. Rồi cô quay sang anh, bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh dịu.

"Tôi nghĩ tôi cần kiểm tra mắt của anh bây giờ."

Anh gật đầu và chakra bắt đầu nhẹ nhàng thấm vào mắt anh. Điều này đã trở thành một thông lệ giữa họ; cô sẽ kiểm tra bất kỳ vấn đề nào mà mắt anh có thể gặp phải sau mỗi nhiệm vụ. Lúc đầu, anh từ chối vì anh không muốn làm phiền cô nhưng cuối cùng sự kiên định bướng bỉnh của Sakura luôn chiến thắng. Dù sao thì anh cũng cần đôi mắt của mình trong tình trạng tốt nhất.

Bên cạnh đó, Sakura-san ở gần anh là một điều tốt.

"Tôi đã làm dịu mắt của anh, ngoài ra, bây giờ không có gì phải lo lắng," cô nói khi thu tay lại và anh ngay lập tức nhớ chakra dịu dàng của cô.

"Thật tốt khi nghe điều đó."

"Tôi đã lo rằng mắt anh bị tổn thương nghiêm trọng hơn."

"Nhưng nhờ có em, điều đó sẽ không xảy ra," anh mỉm cười.

Cô đáp lai nụ cười của anh, "Chà, anh cũng nên cảm ơn bản thân vì tôi có thể thấy rằng anh đã chăm sóc mắt của mình khá tốt, bất chấp tất cả những nhiệm vụ mà anh nhận được từ cả Lực lượng Cảnh sát và Hokage Đệ Tứ."

Có một khoảng dừng ngắn trước khi anh trả lời, "Ah, gần đây tôi không tham gia nhiều hoạt động của Lực lượng Cảnh sát. Tôi rất tiếc vì không thể đóng góp nhiều hơn với tư cách là một thành viên của gia tộc Uchiha."

"Tuy nhiên," anh nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trước mặt họ, "những nhiệm vụ chiếm phần lớn thời gian của tôi giúp ích cho ngôi làng của chúng ta nên tôi cho rằng nó xứng đáng."

Khi Sakura im lặng quá lâu, anh quay sang nhìn cô. Ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa tạo ra cái bóng lấp ló sau cô. Gương mặt cô được tạo điểm nhấn mạnh mẽ, một bên rõ ràng, bên còn lại thì không. Ánh mắt cô rất quen thuộc; anh nhớ đã nhìn thấy nó trong phòng cô kiểm tra cho anh vài tháng trước và anh cũng nhớ mình đã tự hỏi ý nghĩa đằng sau nó.

"Khi tôi còn là một đứa trẻ," cô đột nhiên bắt đầu, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, "khi tôi vẫn gọi anh là 'Uchiha-san', tôi thường thấy anh quanh làng, mặc đồng phục cảnh sát."

Anh không chắc cô muốn nói gì khi nhắc lại điều này nhưng anh sẽ không làm gián đoạn bất cứ điều gì Sakura-san định nói.

"Trong mắt tôi vào thời điểm đó, cảnh sát Uchiha-san... rất đáng sợ," cô ngập ngừng trong giây lát, như thể đó không phải là từ mà cô muốn sử dụng. "Ngay cả sau đó, tôi có thể thấy anh đã cống hiến bao nhiêu khi thực hiện nhiệm vụ của mình, anh đã cố gắng sống theo tiêu chuẩn của gia tộc mình đến mức nào."

Mưa bắn vào cửa hang một cách gay gắt cùng với tiếng gió xé và tiếng sét khinh hoàng. Ngọn lửa của họ bập bùng nên Sakura-san bỏ thêm củi vào trước khi cô tiếp tục.

"Kể từ khi tôi gia nhập đội của anh, anh không còn đáng sợ nữa," cô cười khúc khích khi cô dùng một cành cây để chọc vào lửa. "Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi vẫn có thể nhìn thấy một Uchiha-san ở taichou của tôi, làm việc không ngừng nghỉ vì người khác và đặt họ lên trước bản thân."

"Tuy nhiên, tôi không thể không tự hỏi một điều. 'Uchiha-san' cống hiến hết mình cho gia tộc và 'taichou' đặt ngôi làng lên trên tất cả. Nhưng cuối cùng,"

Bây giờ ánh mắt cô hoàn toàn hướng về anh, đôi mắt lục bảo của cô trong veo và chân thành như lần đầu tiên anh nhìn vào nó.

"Shisui-san muốn gì?"

.

.

.

(Vào đêm anh thức tỉnh Sharingan của mình, trời cũng mưa.

Điều đầu tiên Sharingan của anh nhìn thấy, là tên của cha mẹ anh trên Đài Tưởng niệm.

Cha mẹ anh, những người đã mất địa vị trong gia tộc từ lâu và không thể thức tỉnh huyết kế giới hạn của mình, chỉ trở lại là những cái tên khắc trên phiến đá sau khi họ chết.

Một phần nhỏ trong anh - nghĩ đến đôi mắt không bao giờ đỏ rực của cha mẹ anh - đang chói tai khi thì thầm: "Tình yêu của cậu dành cho ngôi làng cũng chỉ có bằng đấy thôi."

Họ đã bỏ mạng trong chiến tranh, trong một nhiệm vụ mà họ tình nguyện làm mồi nhử để đồng đội trở về an toàn. Giống như Hokage Đệ Nhị mà họ luôn kính trọng, họ phải chết một cách hạnh phúc.

Vậy còn Shisui thì sao?

Anh nên cảm thấy gì? Buồn? Tự hào? Tức giận?

Anh nên làm gì? Khóc? La hét?

Cha mẹ anh qua đời để lại đứa con duy nhất của họ: không có thi thể để chôn, không có kỷ vật để giữ lại, không có thêm bài học, chỉ có hư vô trong anh.

Tuy nhiên, Shisui vẫn nhớ: sự khác biệt, những bài học ở hiên nhà, đồ uống thảo mộc, Konoha và quy tắc số hai mươi lăm. Anh nhớ đến shinobi - thứ duy nhất mà cha và mẹ anh đã phấn đấu suốt cuộc đời, bất kể động cơ của họ là gì.

Bây giờ anh muốn cười vì không phải nó buồn cười sao? Vì tất cả nỗ lực của cha mẹ anh đã khoét sâu vào não của anh rằng anh là người khác biệt, cuối cùng anh vẫn là một Uchiha. Anh, người không còn có thể phân biệt được đâu là yêu, đâu là hận với cha mẹ mình. Anh, người đã chọn tôn vinh mong muốn của họ trên tất cả mọi thứ - gia tộc thân yêu của anh, ngôi làng của anh, chính bản thân anh.

Anh sẽ trở thành một shinobi thực sự, với ý nghĩa là phục vụ ngôi làng của mình trong bóng tối; chỉ là một cái bóng; sự tồn tại của một người mà cuối cùng sẽ bị biến mất theo thời gian.

Giống như nước mắt trong mưa.)

.

.

.

Rất lâu sau khi Sakura-san đã chìm vào giấc ngủ, Shisui đã đi ra ngoài dưới cơn mưa dữ dội và để ông trời khóc trên người anh.

.

.

.

"Họ đã định ngày." anh nói với Itachi.

Em họ gật đầu. "Lực lượng của chúng ta đã sẵn sàng. Chúng ta có thể đánh chặn họ bất cứ lúc nào."

"Ừ nó sẽ kết thúc sớm thôi."

(Đã một tháng kể từ khi anh ngừng nhận nhiệm vụ; một tháng không có Sakura-san. Trong những đêm đen tối nhất, câu hỏi của cô cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.

"Shisui-san muốn gì?" )

.

.

.

Ai đó ở trên chắc đang chế giễu tôi.

Shisui nghĩ trong khi ngồi làn mưa nặng hạt và nhìn ngôi làng của mình từ đỉnh đầu tượng đá của Đệ Nhị. Nó bắt đầu bằng một âm thanh nhỏ trong không khí. Sau đó, xuất hiện tiếng lộp độp khi những giọt nước đầu tiên rơi xuống và chỉ trong vài phút, anh bị nhấn chìm trong nước mưa.

Anh căng đôi mắt đỏ để nhìn qua bức tường mưa dày đặc, để đến một khu nhà nằm cách xa núi Hokage. Có những chấm sáng nhỏ trong khu vực đó, có thể đến từ đèn của các hộ gia đình khác nhau. Anh nghĩ rằng anh có thể nhìn thấy một ánh sáng nhấp nháy gần trung tâm, nơi Teyaki-san và Uruchi-san sống.

Thật tệ là tôi không thể mua senbei của họ nữa.

Nhưng điều đó không sao. Không có ai phải ra đi vào đêm nay. Cuộc đảo chính đã bị dừng lại. Đổ máu giữa những người cùng một ngôi làng sẽ không xảy ra. Ngày mai là một ngày mới và những công dân Konoha lại lặp lại thói quen của họ.

Đó là một kết quả tốt, anh cho rằng như vậy, bị trục xuất ra khỏi gia tộc của mình chẳng là gì cả.

Trừ điều đó không xảy ra.

Shisui đã tin rằng anh đã chuẩn bị. Đây là điều mà cậu bé sáu tuổi đứng dưới trận mưa như trút nước - trước tên của cha mẹ - quyết tâm làm. Nhiệm vụ, với cái giá phải trả là gia đình. Tình yêu, với cái giá phải trả là chính bản thân.

Nhưng thực tế luôn kìm lại.

Shisui không chắc liệu gia tộc của họ đã đầu hàng vì bị áp đảo bất ngờ, hay họ chỉ đơn giản là quá sốc để làm bất cứ điều gì khác kể từ khi họ nhìn thấy anh đứng về phía nào. Itachi chưa bao giờ e ngại về thái độ chống đối của mình, nhưng Shisui. Với Shisui, người sở hữu genjutsu mạnh nhất kể từ sau thời của Uchiha Madara; người đã tuân theo mệnh lệnh của gia tộc mà không một thắc mắc; một trong những niềm tự hào lớn nhất của họ; người đã thề yêu người thân của mình. Shisui đó. Người mà họ đã tin tưởng để trở thành một trong những người của riêng họ.

Và Uchiha không bao giờ tha thứ cho một tình yêu phản bội.

Giống như anh đã từng nói - một tình yêu thiêu đốt mọi thứ và mọi thứ.

Không sao, anh nhắm mắt lại, mưa sẽ cuốn trôi cảm giác này.

Anh sẽ ngồi đây cả đêm nếu không phải vì sự hiện diện mà anh đã cảm nhận được ngay cả trước khi nó bộc lộ ra ngoài.

"Anh sẽ bị cảm lạnh nặng đấy," giọng nói dịu dàng của cô mang theo vẻ lo lắng.

Cô là người cuối cùng anh muốn gặp vào lúc này.

"Tôi có thể nói tương tự với em, Sakura-san. Tốt nhất là em nên về nhà đi, tôi không thể giữ ấm cho chúng ta trong thời tiết như thế này."

Mặc dù tiếng mưa rơi xuống bề mặt đá khá lớn, anh vẫn nghe thấy bước chân chậm rãi đang tiến lại gần. Anh từ chối việc đối mặt với cô, cố ý giữ ánh mắt về phía trước. Tuy nhiên, Sakura-san không quan tâm đến việc nhìn vào vẻ mặt thảm hại của anh vì cô ngồi xuống ngay sau lưng anh - tựa lưng vào anh. Có một âm thanh sột soạt mờ nhạt và đột nhiên tấm nước tách ra, không một giọt nước nào rơi xuống nơi họ đang ngồi. Xung quanh họ, mưa gió vẫn không ngừng rít.

"Thật tốt khi tôi là người sử dụng thủy độn," cô nói khi tay cô ngập ngừng chạm vào bàn tay chai sạn của anh. "Tôi có thể che chắn chúng ta khỏi mưa."

Shisui vẫn ngồi yên, bởi vì anh không tin rằng giọng nói của mình sẽ không run rẩy. Và nó ổn. Cô hiểu.

Anh ngả người về phía sau, muốn tiếp xúc nhiều hơn với Sakura-san. Vai của cô vẫn nhỏ như vậy nhưng lần này chúng không run nữa và chúng giữ được toàn bộ trọng lượng của anh một cách thoải mái.

Bàn tay cô ấm áp phủ lên tay anh.

Sự ấm áp này, anh nghĩ, sẽ không thể cuốn trôi được.

.

.

.

"Shisui-san, tôi để quần áo thay cho anh ở đây. Khi nào anh xong thì xuống bếp nhé." Anh nghe thấy tiếng cô gọi ở bên ngoài.

Anh đang ở căn hộ của Sakura-san, sử dụng vòi hoa sen của cô. Thông thường anh sẽ nghĩ rằng mình không thích hợp đến nhà của một cô gái vào giờ này và ở lại qua đêm. Nhưng bây giờ anh có thể thừa nhận rằng anh không muốn ở một mình - đặc biệt là khi anh có thể ở gần Sakura-san.

Shisui tắt nước ấm và bước vào phòng thay đồ. Quần áo dự phòng cô dành cho anh được gấp gọn gàng. Áo thun đen và quần thể thao. Chúng chắc hẳn thuộc về một trong những đồng đội của cô; Hatake-san, Naruto-kun, hoặc Sasuke. Họ là một đội gắn bó với nhau và anh biết thực tế rằng Sasuke thường xuyên lui tới nơi ở của cô. Mikoto-san thường nói với anh rằng em họ của anh đang ở với bạn bè của mình tại căn hộ của Sakura-chan.

Anh có thể cảm thông cho họ khi thích đến đây như vậy. Căn hộ của Sakura-san nhỏ nhưng ấm cúng; tất cả mọi thứ đã được giữ theo thứ tự. Thoang thoảng có một mùi gì đó ngọt ngào nhưng không quá nồng. Có lẽ nó đến từ các loại cây và hoa khác nhau mà cô có trong nhà. Khoảnh khắc anh bước vào nơi này, anh đã nhận thấy nó xanh như thế nào. Có một chậu cây xương rồng bên gờ cửa sổ phòng khách và một bình hoa thủy tiên vàng trên bàn cà phê của cô. Ở cuối hành lang của cô, anh nhìn thấy những loại thực vật mà anh không biết. Trong phòng tắm và phòng thay đồ, anh nhận ra một số loại như lô hội, hoa phong lan và hoa huệ hòa bình.

Giống như mùa xuân luôn ở đây.

Khi anh mặc quần áo xong, Shisui bước ra ngoài và đi về phía nguồn âm thanh duy nhất trong ngôi nhà này.

Căn bếp của Sakura-san giống như những phần khác trong nhà cô mà anh đã nhìn thấy. Sạch sẽ, ấm áp, có một mùi dễ chịu. Trên quầy bên cạnh tủ lạnh của cô là một số lọ có thẻ kèm theo. Anh có thể đọc siro gừng, trà xanh và mật ong. Sakura-san hiện đang bận rộn múc từng thìa nhỏ của một chất lỏng màu vàng cam từ lọ vào một bát thủy tinh. Không có gì bất ngờ khi thấy mận nổi trong lọ.

Tất nhiên, anh mỉm cười một mình.

Sau khi rắc một thứ gì đó trông giống như những lát trái cây khô nhỏ lên bát, cô cười rạng rỡ khi đặt nó trước mặt anh.

"Thạch chanh siro mận chết người của tôi đấy! Với việt quất được phủ ở trên! Món ngon nhất anh có thể có trong ngày trước khi nghỉ ngơi!"

"Tôi thấy rằng chiến dịch quảng bá của em vẫn đang diễn ra mạnh mẽ," anh cười khúc khích.

"Mọi người theo nghĩa đen chết người vì món này, anh biết đấy," cô cười rạng rỡ.

"Tôi không nghi ngờ điều đó." anh đồng ý chân thành.

Và ở ngay muỗng đầu tiên, Shisui nghĩ rằng anh cũng sẽ chết vì món này. Hương vị của mận và chanh hòa quyện tạo thành một sự kết hợp hoàn hảo. Khi bạn nuốt, nó tan chảy bên trong bạn, kèm theo sau là một cảm giác nhẹ nhàng mát mẻ lan khắp cơ thể bạn. Bất kỳ căng thẳng nào của bạn dường như đã tan biến hết. Vâng, chắc chắn đáng để chết vì thứ này.

Những khoảnh khắc kéo dài thành những phút dài, và hai người họ bằng lòng với sự im lặng của người kia. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa ồn ào từ bên ngoài nhưng bây giờ nó có vẻ như là một tiếng vang xa. Khi Shisui ăn hết phần thạch cuối cùng, anh đặt chiếc bát rỗng xuống và nhìn Sakura-san. Anh là người phá vỡ sự im lặng giữa họ.

"Sakura-san, em có nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc hơn nếu em nghe lời cha mẹ mình và không trở thành một shinobi?"

Cô không trả lời ngay lập tức và cũng không nhìn xa xăm để suy ngẫm về câu hỏi của anh. Trong thời gian cô nghĩ câu trả lời, cô nhìn chằm chằm vào anh. Cuối cùng, cô mở miệng.

"Tôi không biết." cô thừa nhận.

"Em không biết..." anh nhắc lại.

"Vâng," cô gật đầu, "đôi khi tôi nghĩ về tất cả những gì có-thể-có. Nhưng cuối cùng, chúng chỉ là suy nghĩ và không bao giờ trở thành hiện tại. Tôi sẽ không bao giờ biết chúng sẽ mang lại những gì, vì vậy tôi muốn tập trung vào hiện tại hơn."

"Vậy bây giờ thì sao? Em có hài lòng với sự lựa chọn của mình không?" Đây là lần đầu tiên anh ép buộc cô vào thứ gì đó, nhưng anh rất muốn một câu trả lời.

"Tôi sẽ nói dối nếu tôi nói tôi luôn hài lòng," lông mày của cô nhíu lại và bàn tay cô siết chặt một chút như thể cô nhớ lại một cái gì đó khó chịu. "Đã có, và vẫn có những lúc tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu mình từ bỏ. Tuy nhiên, tôi thực sự vui mừng vì mình đã chọn trở thành một shinobi."

"Tại sao?"

Gương mặt cô giãn ra. "Nếu không, tôi sẽ không bao giờ gặp họ. Ino, Naruto, Sasuke-kun, Kakashi-sensei, Lee-san, Tsunade-shishou, Chiyo-baasama, và,"

Sakura-san sau đó mỉm cười, và anh nghĩ đến ánh nắng đầu tiên của mùa xuân sau một mùa đông kéo dài đầy ảm đạm. "Cả anh nữa, Shisui-san."

Sau một lúc, anh vẫn còn quá choáng váng vì những lời của cô để phản ứng lại, cô nhẹ nhàng hỏi, "Thế còn anh, Shisui-san? Anh có hạnh phúc không?"

Anh có hạnh phúc không? Anh đã ngừng suy nghĩ về những gì anh cảm thấy từ rất lâu rồi. Nhưng. Anh nhớ lại khuôn mặt nhẹ nhõm của Fugaku-san - nhẹ nhưng nó ở đó - khi cuộc đảo chính được ngăn chặn thành công. Itachi không phải dùng đến các biện pháp kinh khủng, nhuộm đỏ tay bằng chính máu người thân của mình. Sasuke vẫn có thể ở bên cả gia tộc và đồng đội quý giá của mình, không bị giằng xé giữa hai bên. Ngày mai Teyaki-san và Uruchi-san sẽ mở cửa hàng của họ như bao ngày khác, bán những loại senbei ngon nhất thế giới. , Sakura-san đã ở đây, đưa ra món thạch chanh siro mận chết người của cô và nói với anh bằng một nụ cười chân thành rằng cô rất vui khi được gặp anh.

"Có," Shisui trả lời, chân thành và chắc chắn hơn bao giờ hết, "Tôi thực sự hạnh phúc."

.

.

.

Khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đã là lúc tám giờ rưỡi. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ngủ say đến vậy. Mặc dù vậy, Shisui không hề thấy phiền; anh chưa bao giờ có một giấc ngủ yên bình. Không phải lo lắng, không có ác mộng, chỉ cần ngủ hạnh phúc cho đến khi trời sáng.

Sakura-san không ở đâu trong tầm mắt anh. Cô đã đến bệnh viện theo như tờ ghi chú trên bàn bếp của cô viết. Anh gần như muốn cười khúc khích với chữ viết nguệch ngoạc của cô. Đối với một người gọn gàng và tỉ mỉ, chữ viết tay của cô lại không đạt yêu cầu. Chắc là một điều phổ biến ở bác sĩ, anh thích thú nghĩ.

Shisui nhìn bữa ăn mà cô đã chuẩn bị cho anh. Ba umeboshi onigiri - không quá ngạc nhiên, anh mỉm cười - với một bát súp miso thịt lợn. Anh ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng.

Khi anh nhai onigiri và húp các ngụm súp miso, vẫn còn hơi ấm, anh nghĩ về Sakura-san.

Một số người, như Naruto-kun, ấm áp như mặt trời; sức nóng của nó thiêu đốt và có thể làm người khác bốc cháy. Sự ấm áp của Sakura-san tinh tế hơn; bạn sẽ không nhận thấy nó ngay lập tức. Nó giống như những chiếc tách sake mà bạn đã chia sẻ với cha mình vào mùa đông; những bữa ăn mới nấu từ mẹ của bạn; kotatsu mà các gia đình quây quần trong những ngày thời tiết se lạnh. Sự ấm áp của cô thấm vào cơ thể của bạn từng chút một và làm một tổ ấm ở đó.

(Kotatsu là những chiếc bàn thấp thường được làm bằng gỗ, phủ lên trên một tấm đệm kiểu Nhật. Phía dưới là một hệ thống sưởi, thường là chạy bằng điện - trích google)

Và trước khi bạn biết điều đó, bạn đã ở quá sâu.

.

.

.

Cuộc sống tiếp tục sau đó.

Sau cuộc đảo chính thất bại, Itachi và Shisui tiếp tục hỗ trợ Đệ Tứ trong việc hợp nhất các gia tộc vào Konoha một cách đầy đủ hơn. Họ đều biết lỗi không chỉ nằm ở một phía; để đạt được hòa bình thực sự trong làng, cần có nỗ lực của cả hai bên. Chính sách mới này cũng sẽ ngăn chặn bất kỳ cuộc đảo chính nào có thể đang sôi sục. Vẫn còn đó sự căng thẳng với Uchiha, điều này đã được dự đoán sau những gì đã xảy ra, nhưng họ đã cho thấy rằng họ sẵn sàng thử nếu có cơ hội. Như vậy là đủ cho bây giờ.

Và đôi khi khi Shisui tình cờ gặp trưởng lão Uchiha sau cuộc gặp gỡ của họ với Hokage, đầu của họ sẽ nghiêng một phần để thừa nhận sự có mặt của anh trước khi họ rời đi.

Về phần Shisui, anh tiếp tục làm đội trưởng và nhận các nhiệm vụ một lần nữa. Itachi và Sasuke đã giúp anh chuyển đến căn hộ mới của anh. Nó không quá to, phù hợp cho một hoặc hai người, nhưng có tầm nhìn tuyệt vời. Ba người họ gặp hai lần một tuần, để cập nhật về những gì đang diễn ra từ cả hai phía. Nếu họ có thời gian, họ sẽ đấu với nhau một vài trận. Những ngày này, Shisui đã không kiềm chế nhiều như trước đây, đặc biệt nếu đối thủ là Sasuke. Anh thường nâng đỡ người em họ nhỏ của mình bằng các phương pháp mà anh biết sẽ khiến cậu khó chịu. Nếu Sasuke thua, cậu sẽ mang senbei vào lần sau họ gặp nhau, nói rằng đó là một sự tôn vinh cho người chiến thắng.

Những cuộc trò chuyện của anh với Itachi không còn về shinobi, ngôi làng và gia tộc như trước đây nữa. Họ cũng nói về những điều lặt vặt như công thức mới của Mikoto-san, cửa hàng dango gần chợ Konoha, v.v. Itachi trông giống với tuổi của mình hơn. Bây giờ Itachi cũng có xu hướng thể hiện cảm xúc rõ ràng hơn. Shisui đã từng nói với Itachi rằng anh ấy nên mời Izumi-san đến cửa hàng dango và Itachi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Có lẽ để che giấu đôi má ửng hồng của mình.

Cuộc sống đã đối xử tốt với anh.

Sakura và anh trở nên thân thiết hơn. Bây giờ họ là 'Shisui' và 'Sakura', không còn dùng kính ngữ nữa. Họ gặp nhau những dịp ngoài lề khác. Cô đưa anh đến tất cả các cửa hàng đồ ngọt yêu thích của cô; đôi khi là cô trả tiền, đôi khi là anh trả tiền. Nhiều buổi sáng chủ nhật được dành để chia sẻ kiến thức về các loại thảo mộc và vũ khí. Anh thường xuyên dành thời gian để đưa cô đi làm; thỉnh thoảng họ ăn tối tại một nhà hàng đẹp đẽ nào đó. Nếu cả hai đều rảnh, họ sẽ ăn trưa cùng nhau trên đỉnh đầu tượng đá của Đệ Nhị, và nói về mọi thứ.

Giống như những gì họ đang làm ngay lúc này.

Sakura đang cười khi cô nói với anh về trò đùa mới nhất của Naruto-kun với Hatake-san. Trong sự phấn khích của cô, cô không nhận thấy vệt màu cam ở khóe miệng - lần này là mứt mận. Khi Shisui chỉ ra điều đó với cô kèm theo nhận xét rằng cô trông giống như một đứa trẻ nhỏ, Sakura đáp lại bằng một sự giận dữ và quay đầu sang một bên, khoanh tay.

Shisui đã phá lên cười vì điều đó. Bởi vì Sakura đã hành động rất giống một đứa trẻ và điều đó vừa trẻ con vừa đáng yêu. Anh giơ tay ra hiệu xin lỗi nhưng cô đã phớt lờ điều đó. Vì vậy, anh đưa tay về phía cô, tay anh nhẹ nhàng quay đầu cô lại đối mặt với anh. Anh dùng ngón tay cái để quệt đi vết bẩn nhưng dường như chỉ làm cho vết bẩn lan rộng hơn và khiến anh bật ra một tràng cười khác.

Sakura bĩu môi và nó thu hút ánh mắt của anh. Đôi môi này luôn hỏi anh muốn gì. Mấy tháng nay anh không suy nghĩ nhiều về câu hỏi đó, bởi vì anh đang sống cuộc sống của anh. Nhưng ngay lúc này, câu hỏi của cô quay trở lại và Shisui biết câu trả lời.

Đầu anh cúi xuống - cẩn thận, chậm rãi, cho cô thời gian để quay đi nếu anh làm cô khó chịu - và đặt môi mình lên khóe miệng cô, nếm hương vị của mận, của hạnh phúc.

Rồi anh quay lại và nhìn vào đôi mắt màu lục bảo lấp lánh của cô, đôi má đỏ ửng, thật đẹp. Shisui mỉm cười. Nụ cười mà anh nhớ đã trở lại trong những ngày hiếm hoi đó, khi cha anh bận rộn và anh rảnh rỗi để đuổi theo con chim xanh. Nụ cười của anh rạng rỡ hơn khi nói những lời mà bấy lâu nay anh luôn muốn nói với cô.

"Tôi yêu em."

 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Shisui 26 tuổi và Sakura 18 tuổi ở đầu fic này.

| Thái Bình | 1.9.2022 |

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro