Chương 2
"Vậy thì," Kaito vỗ tay vui vẻ, tận hưởng vẻ mặt kinh hoàng ngày một tăng của Kudo, "Tôi đã yêu cầu trợ lý của mình nghiên cứu một chút về các biên tập viên của cha cậu, và hóa ra một trong số họ đều có âm mưu chống lại ông ấy. Vậy nên, âm mưu chống lại ông ấy đang diễn ra khá tốt đẹp, nhưng trong khi đó, cha mẹ cậu đã đúng khi nói rằng cậu phải được điều chỉnh lại."
"Nhưng cậu không phải người tôi muốn học hỏi đâu." Kudo lẩm bẩm.
"Nhưng tôi thì có đó nha!~" Anh hát. "Dù sao thì, chúng ta hãy cùng trải qua một ngày bình thường, và tôi phải xem mình cần làm gì. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu bằng việc ăn bánh crepe vào bữa sáng, rồi dành cả ngày bên nhau! Bằng cách đó, tôi có thể xem mình cần loại bỏ thói quen nào. Để chúng ta có những khoảnh khắc tuyệt vời cùng nhau, một nghệ sĩ và một nhà phê bình vô cảm của anh ấy."
"Nghệ sĩ thực sự tạo ra những tác phẩm làm giàu cho xã hội. Còn cậu chỉ chơi đùa với những viên đá quý không thuộc về mình và gây rắc rối thôi."
"Cái đó gọi là nghệ sĩ trình diễn. Thế giới là sân khấu của tôi, tôi đến đúng thời điểm, chiếm hết ánh đèn sân khấu, và ra về một cách đầy hào nhoáng."
Kudo lẩm bẩm điều gì đó về hít thở sâu và huyết áp, trước khi cố gắng mỉm cười. "Được thôi. Càng sớm quen với việc là chính mình, tôi càng sớm có thể quay lại cuộc sống bình thường của mình."
"Ồ, chuyện này hẳn sẽ rất thú vị!"
"Tôi hy vọng là không", là một câu trả lời lẩm bẩm.
_____________
Niềm hy vọng của Kudo đã bị dập tắt trong khoảng mười phút, khi anh ta kéo tay áo Kaito. "Anh Kaito ơi!"
"Cậu cần gì à?" Kaito nhẹ nhàng hỏi, nhướng một bên lông mày và nhìn nỗi kinh hoàng đang dần hiện lên trong mắt anh chàng.
"Sự im lặng của cậu về vấn đề này."
"Tôi không định nói một lời nào đâu!" Kaito trấn an anh ta.
"Tôi có thể nói gì đây? Đây là một tài năng." Anh mỉm cười mãn nguyện khi Kudo đi đến quầy và gọi đồ, rồi đứng đó một lúc lâu đến ngượng ngùng trước khi anh rút ví ra.
"Cậu không quen trả tiền phải không?", anh đoán khi thám tử quay lại.
"Không phải là tôi không có tiền để mua, chỉ là tôi không mang theo ví thôi."
"Ồ, vậy tức là chúng ta phải luyện tập đúng không? Từ giờ trở đi, mỗi lần mua đồ, cậu đều phải trả tiền!"
"Tôi sẽ tự trả tiền! Cậu có thể tự mua-" Anh ta nheo mắt. "Cậu trả tiền cho mọi thứ, đúng không?"
"Tất nhiên là vậy! Tôi luôn trả lại những gì tôi đánh cắp, thậm chí cả quần áo. Tôi thích chính sách 'không gây hại'."
"...cậu đã gây ra hàng tỷ thiệt hại về tài sản và nguồn lực cảnh sát."
"Tôi đã trả hết những viên ngọc. Việc này không có hại."
"Chẳng phải cậu đã làm sập cả một cửa hàng bách hóa chỉ vì tức giận khi họ trả tiền cho một nhân viên văn phòng mặc vest và đóng giả thành cậu sao?"
"Tòa nhà sụp đổ đó là sự kì diệu Giáng sinh, và tôi đã chắc ăn không có ai bên trong rồi. Hơn nữa, ông chủ kia mới là kẻ gây ra vấn đề đó."
"Tôi không thể thuyết phục là cậu đã làm điều gì sai, phải không?"
"
May thật nha. Tôi không tôn trọng ai lắm đâu." Kaito nhún vai. "Hơn nữa, tại sao cậu lại cầm bánh crepe bằng hai tay? Nó nhỏ như ăn quà vặt á."
"Đây từng là kích cỡ của bữa ăn chính, được chứ?"
______________
"Nếu cậu nói lời nào về chuyện này với bất kì ai, tôi thề là-"
"Không có chuyện đó! Có lẽ cậu đang đọc sách về các vụ thảm sát, và biết cách làm cho nó trông giống như một vụ tai nạn."
Tất nhiên, Shinichi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc giết người, nhưng anh phải thừa nhận việc Kaito cảm thấy bị đe dọa bởi điều này...ừm, cũng không đến nỗi tệ.
_____________
"Cậu định cướp ở đây phải không?" Shinichi nói sau vài giây bước vào bảo tàng nghệ thuật.
Kuroba quay sang nhìn anh với đôi mắt mở to và bĩu môi. "Sao cậu lại nói thế? Tôi sốc khi cậu coi thường tình bạn của chúng ta đến vậy."
"Không, cậu giận vì tôi hiểu cậu nhanh như vậy, và giờ cậu đang cố khiến tôi cảm thấy tội lỗi để từ bỏ nó. Không hiệu quả đâu, vì chúng ta không phải bạn bè."
"Không, nhưng tôi cảm thấy ở bên cậu rất thú vị, cậu biết không? Thế giới rất nhàm chán đối với những thần đồng như chúng ta. Và vì tôi không có đủ can đảm để giải quyết những vụ giết người rùng rợn vào những ngày nghỉ, nên tôi cần làm chuyện gì đó để giữ bản thân bận rộn."
"Cậu đã cân nhắc đến việc đan len chưa?" Shinichi gợi ý một cách khô khan.
"Đã từng nghĩ đến, đã làm, cũng đã thạo nghề. Tôi cũng thử sức với hóa học và kỹ thuật điện, nhưng parkour dưới ánh trăng luôn là cách tôi thích nhất để giết thời gian."
"Cậu ngủ vào lúc nào vậy?"
"Đừng có hỏi tôi, tôi không nói dối cậu đâu."
"Hay là tôi cứ tiếp tục hỏi cậu, và cậu chắc chắn sẽ nói dối tôi, còn tôi sẽ phân tích những lời nói dối của cậu và tìm ra sự thật bằng chính suy luận của mình?"
"Tùy cậu!" Anh ta nhún vai, rồi bước tới chỗ một bức tranh như thể anh ta thực sự bị nó hấp dẫn và nghĩ rằng nó có thể làm phong phú thêm cuộc sống của anh ta, dù Shinichi biết trước anh ta chỉ đang thăm dò nơi này thôi.
Làm sao đây lại là người dạy anh cách cư xử như người bình thường? Theo như anh quan sát, tính cách thường dân của Kid không hề kém phần hào nhoáng, ẩn giấu bên trong một sự táo bạo cũng như danh tính bí mật của anh ta. Thật kì diệu khi không một ai phát hiện ra anh ta sớm hơn.
Chuyện này cũng được đặt ra một câu nghi vấn là anh ta có thể giúp ích được gì.
______________
"Mặc dù tôi rất muốn dành nhiều thời gian cho cậu hôm nay-"
"Việc đó khiến chúng ta, chắc là..."
"-Tối nay tôi có lời mời đi ăn tối, và tôi không muốn đến muộn!" Kaito nói một cách tự mãn.
"Đó không phải mật mã cho lời nhắn cho tội ác cậu sẽ phạm phải đêm nay đó chứ?"
"Không. Tôi chưa kể cho họ nghe về cậu, nên tôi nghĩ cậu nên ở nhà. Cậu biết cách dùng lò vi sóng, đúng không?"
"Tất nhiên là tôi biết cách dùng lò vi sóng! Cậu nghĩ tôi đã tự nuôi sống thế nào trong suốt những năm qua vậy?"
Kuroba thở dài. "Tôi nghĩ sẽ thật quá đáng nếu muốn anh nấu ăn như một vị siêu đầu bếp tại nhà?"
"Mơ đi." Một bữa ăn hâm nóng bằng lò vi sóng vào đêm nay sẽ là một cái giá nhỏ cho một buổi tối yên bình và tĩnh lặng; có lẽ anh còn có thể đọc một chút sách trong khi làm vậy. "Ai mời cậu đi ăn tối?"
"Gia đình Nakamori. Cơ bản thì tôi lớn lên cùng họ, nên rất quen với lời mời ăn tối."
"Ồ," Shinichi thở dài, liên kết từng cái một. "Cậu đang đùa với lửa đấy, Kid."
"Hmm." Anh ta gật đầu, mặc một chiếc áo khoác nhẹ. "Cậu đã từng vào rạp hát chưa, Kudo? Ánh đèn trên sân khấu chói lóa. Cậu không thể nhìn thấy khán giả, chỉ nhớ được những câu thoại đã tập và hy vọng để lại mọi thứ trên sân khấu. Cậu thậm chí không thể chạm vào rèm, nếu không sẽ có nguy cơ làm hỏng sự hoàn hảo. Có nhiều trường hợp suy sụp tinh thần trong tuần lễ công nghệ hơn bất kỳ thời điểm nào trong năm."
"Cậu càng sử dụng ẩn dụ mang tính thơ ca dài dòng, tôi cang không hiểu cậu."
"Tôi là người đam mê kịch nghệ. Mọi thứ trong cuộc sống đều bùng cháy và sắp bùng cháy, nhưng chương trình thì vẫn tiếp tục. Và tôi sẽ nhảy múa trên ngọn lửa đó." Nói xong, anh ta đóng sầm cánh cửa sau lưng lại. Đó gần như là một màn ra đi đầy kịch tính cho đến khi anh ta ngả người vào trong và nói, "Tôi cũng thích nhạc kịch. Tôi có một bộ sưu tập CD trong phòng giải trí nếu cậu muốn nghe!"
( Mỗi đĩa CD đều là nhạc phim. Shinichi đã kiểm tra. )
______________
"Cô ấy là người có năng lực phép thuật, đúng không? Tôi có cảm nhận được gì không?" Shinichi cố gắng ra hiệu bí mật về phía cô gái tóc đỏ, người đang ngồi một mình và đọc một cuốn sách lớn bằng tiếng Latin như thể đây là một điều bình thường khi đến trường sớm.
"Không phải cậu thực sự say mê, bị thôi thúc bởi mong muốn trở thành người hầu và đáp lại mọi ý thích của cô ấy sao?" Kuroba nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng.
"Không. Vậy có tệ không?"
"Ờ, khi cô ấy không thể quyến rũ tôi bằng phép thuật của mình, cô ấy đã phải lòng tôi, cố giết tôi vài lần, bắt tôi khuất phục thêm vài lần nữa...bây giờ cô ấy có vẻ hữu ích hơn, nhưng thỉnh thoảng thì cô ấy vẫn cố làm thế."
"Giết hay hẹn hò với cậu?"
"Ừ," anh hữu ý trả lời. "Hy vọng cô ấy không làm điều tương tự với cậu."
"Tôi hy vọng cậu không tung tin đồn về tôi." Cô ấy nói mà không rời mắt khỏi cuốn sách.
"Tại sao tôi phải làm vậy?" Kuroba trả lời.
"Làm sao tôi biết được? Cậu giữ rất kĩ những quân bài của mình mà."
"Ừ, sao cũng được.'Tôi hy vọng cậu đừng nói tiếng Latin trước mặt tôi, tôi không hiểu đâu'. Dù sao thì đây cũng là anh họ của tôi."
"Tại sao tôi phải- ồ." Cô nhìn thấy Shinichi, và chớp mắt vài lần như thể mình bị lừa gạt. "Hm. Điều này thực thú vị."
"Chuẩn bị chạy nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ nhé." Kuroba thì thầm.
"Người cậu bốc mùi chết chóc," cô ấy nói thẳng thừng, gõ móng tay sắc nhọn xuống bàn.
"Tôi xin lỗi?"
"Mùi hương...thật ngột ngạt. Nó theo cậu, nhưng tôi không cảm nhận được gì từ khí chất của cậu. Cậu che giấu nó bằng cách nào?"
"Tôi không tin vào mấy thứ như vậy," anh ta nói một cách cẩn thận. "Tôi là một thám tử, nên tôi đã đến rất nhiều hiện trường vụ án."
"Vậy, cậu là tử thần? Hay là người hầu của tử thần...loại ma thuật mạnh mẽ nào có thể che chắn cậu khỏi tầm nhìn của tôi vậy?"
"Kuroba bảo cô nói vậy à?" Có vẻ như đó là tính cách của anh ta, có lẽ cô cũng là thành viên khác trong câu lạc bộ Shakespeare. Ít nhất thì điều này cũng giải thích được anh ta có khiếu kịch tính thế nào.
"Không thể!" Cô hất mái tóc đỏ mượt của mình một cách khinh thường. "Tôi sẽ không bao giờ nhận lệnh từ một ảo thuật gia như cậu ta. Những trò hề trên sân khấu của cậu ta chẳng bằng một gốc sức mạnh thô sơ của phép thuật, cảm giác say đắm của sức mạnh trong tầm tay cậu, của những linh hồn bị ràng buộc bởi ý chí của cậu cùng những đôi mắt của tòa án Fae cao cấp trên-"
"Akako-chan!" Một cô gái tóc nâu rối tung lao qua phòng và ôm chặt lấy cô gái, trông cô ấy như thể không biết phải làm gì với cánh tay của mình và cuối cùng ngượng ngùng đáp lại cái ôm. "Aoko không thấy cậu ở trường vào thứ sáu, và đã lo lắm!"
"Tôi rất cảm kích sự quan tâm của cậu, nhưng tôi vẫn ổn." Akako cẩn thận tách mình ra khỏi cái ôm.
"Tất nhiên rồi! Akako lúc nào cũng hoàn hảo. Cậu đang dùng dầu xả mới à? Tóc cậu thơm lắm luôn á!"
"Đúng đó!"
"Đây là ai?" Ánh mắt cô hướng về Shinichi, rồi hướng qua Kuroba. "Tôi thề, nếu đây là một trò đùa khác của Kaito..."
"Không phải trò đùa, tôi là anh họ của cậu ấy." Shinichi nhanh chóng giải thích.
"Kaito không có anh chị em họ nào hết. Và Aoko biết điều đó."
"Cậu ấy đã bị bỏ rơi," Kuroba thản nhiên nói, khiến Shinichi ngã khỏi ghế. Có thể lúc đầu anh ngồi không vững, nhưng điều đó không liên quan.
"Tôi không bị bỏ rơi! Theo như tôi nghe được, gia đình bên cậu mới bị bỏ rơi!" Shinichi nói và trèo trở lại chỗ ngồi. Vài học sinh khác bắt đầu đi vào, nhìn hai người họ bằng ánh mắt tò mò.
"Có một cuộc đấu đá gia đình."
"Có lẽ là lỗi của cậu ta."
"Dù sao, cậu ấy sẽ sống với tôi một thời gian trong lúc đang hồi phục sau chấn thương đầu ảnh hưởng đến khả năng phối hợp, cùng với...nhiều vấn đề khác."
"Ồ, chúng tôi rất vui khi gặp cậu!" Aoko vui vẻ nói.
"Hm. Tôi không ngờ thám tử vĩ đại của miền Đông và Kaitou Kid lại có quan hệ họ hàng gần đến vậy," anh chàng tóc vàng chậm rãi nói. Hakuba, Shinichi nhớ lại. ( Anh không phải người duy nhất phát hiện ra danh tính của Kid! Ha! ) "Tôi tự hỏi, liệu cậu ta có giống cậu không, Kuroba-kun?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không phải Kid. Và cậu ấy giống cậu hơn đó. Cái đồ mọt sách Holmes à."
Hai người họ nhìn nhau cùng lúc; Hakuba thở ra một hơi ngắn. "Cuối cùng."
"Không ai quanh tôi đánh giá cao tác phẩm của ông ấy!" Shinichi nói một cách say mê. "Như thể tôi là người duy nhất nhận ra sự tài hoa của ông ấy vậy!"
"Tôi hiểu! Tôi phải đến các hội nghị và các buổi gặp mặt để tìm người hâm mộ!"
"Nhưng bây giờ chúng ta học cùng lớp, chúng ta có thể nói về những phân cảnh yêu thích của mình!"
"Đây có phải cảm giác của tình yêu không?" Hakuba thì thầm một cách cung kính.
"Agh," Kuroba rên rỉ, chôn chặt mặt vào bàn học. "Tôi đã tạo ra quái vật rồi, Aoko. Một con quái vật kinh khủng, mọt sách."
_______
"Các em, chúng ta có học sinh mới! Em tự giới thiệu bản thân nha?"
Shinichi nhìn ra 'biển' người. "Tôi là Shinichi Kudo. Xin hãy giúp đỡ tôi."
Anh cúi chào và xuống chỗ ngồi, thật biết ơn vì lần này anh không làm hỏng phần giới thiệu của mình. Anh đã luyện tập trong phòng riêng của mình tối qua, cố gắng đảm bảo rằng mình sẽ không nói sai tên.
Anh đặt đầu gối lên ghế trước khi tự điều chỉnh và ngồi xuống bình thường, chân anh chỉ...nằm trên sàn. Anh vẫn chưa quen với điều đó. Sau khi ghế anh ngồi bị thu hẹp lại, thật kì lạ khi mọi thứ đều vừa vặn với anh.
Ít nhất là không có ai để ý.
________
Shinichi nhanh chóng nhận ra lỗ hổng trong nền giáo dục của mình không đến nỗi tệ như anh nghĩ, nhưng vẫn đủ nghiêm trọng để trở thành vấn đề.
Anh nghĩ ngày đầu tiên của mình là một bản xem trước khá ổn cho phần còn lại của việc học; anh đọc sách thường xuyên để không cần lo về tiếng Anh hay tiếng Nhật, anh đã mất đi một phần tốc độ học toán và không học được nhiều khái niệm mới. Chương trình lịch sử, anh đã học được kiến thức cơ bản thông qua sự tò mò của chính mình cách đây vài năm, nhưng khoa học giờ là môn tệ nhất của anh. Họ đã bắt đầu học danh pháp hóa học, mà anh thì phải vật vã với một số thẻ ghi nhớ.
Ít nhất thì "chấn thương" của anh cũng giúp anh được ra khỏi phòng tập. Anh đang cố gắng sắp xếp vật lý trị liệu để lấy lại vóc dáng trước đây, nhưng điều đó khó khăn hơn dự kiến.
Anh hoàn thành xong ngày đầu tiên đi học với một đống bài tập mà anh chỉ biết làm một chút, cùng cảm giác mình đã bắt đầu một cột mốc quan trọng nào đó.
___________
Được rồi, anh không quen dùng tên thật. Sau hơn một năm cố sức để lãng tránh nó, anh thậm chí còn không nhận ra cho đến khi Hakuba gõ nhẹ lên bàn của anh.
"Kudo-kun."
"À! Đúng rồi, có mặt!" Giọng anh cao hơn vài quãng tám so với dự định -- chết tiệt, anh lại dùng giọng của Conan rồi.
Shinichi vùi đầu vào cánh tay và tự hỏi mình có thể tự đầu độc mình và thu nhỏ lần nữa để tránh ánh nhìn phán xét mà anh chắc chắn sẽ nhận được hay không.
Thay vào đó, anh cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Aoko, anh đoán vậy.
"Này, đừng lo nha! Có ai mà chế giễu cậu á, Aoko sẽ đánh kẻ đó bằng cây lau nhà!"
Lúc đó, anh cảm thấy cô gái tóc bù xù có mối quan hệ họ hàng có thể là em gái song sinh của Ran và hành động chỉ bằng nửa tuổi của cô ấy. "Cảm ơn. Tôi rất cảm kích."
"Ồ, chúng ta đang tìm cách hành hung và tấn công à? Đừng nói với thám tử, cậu ấy sẽ phá vỡ chứng cứ ngoại phạm của cậu nhanh thôi." Kuroba trêu chọc.
"Đồ ngốc! Aoko sẽ không cố che giấu việc mình đã làm đâu, vì tôi không xấu hổ khi đánh nhau với mấy bọn bắt nạt!"
...cô ấy chắc chắn rất dũng cảm. Shinichi ngẩng đầu lên và thấy một nửa lớp đang nhìn mình với những biểu cảm khác nhau từ thông cảm đến khích lệ.
Có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro