Chap 113

Cadel tiễn Lumen đi với tâm trạng đờ đẫn.

Có phải vì anh đã không tạo được lòng tin với anh ta? Hay là vì anh ta không còn tin tưởng vào lời nói của mình- người đội trưởng - nữa?

Tất cả những gì Cadel có thể làm là đoán lý do chia tay với một khuôn mặt ngờ nghệch. Ngay cả như vậy, anh vẫn khó lòng chấp nhận. Anh không thể thừa nhận chuyện này được.

Rõ ràng là Lumen đã từng hành động như thể sẽ không bao giờ rời đi.

Kể từ sau ngày đó, anh không có thời gian để nói chuyện riêng với Lumen. Anh ta đã làm theo yêu cầu của Cadel, xử lý nhiệm vụ phụ cùng với Van, và chỉ trở về vào đêm khuya hoặc thậm chí qua đêm ở bên ngoài.

「Chúc mừng! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 'Câu chuyện anh hùng ngày ấy'!」

「Danh tiếng đã tăng 1 điểm.」

Chỉ có cửa sổ hệ thống hiện lên muộn màng thay thế cho sự vắng mặt của Lumen.

Cadel cũng trải qua những ngày bận rộn. Mỗi ngày anh phải dỗ dành Lydon để nhận mana, và giờ đây, khi chẩn đoán "hồi phục hoàn toàn" của thầy thuốc đã đến tai quốc vương, anh phải chuẩn bị diện kiến đức vua.

"À, tôi không cần người hầu khi tắm đâu. Tôi cũng sẽ tự mặc quần áo, vậy xin hãy để tôi một mình nhé?"

"Vậy chúng tôi sẽ đợi bên ngoài. Nếu ngài cần bất cứ điều gì, xin cứ gọi."

Sau khi tiễn đám người hầu đông đúc đi, anh nghe thấy một tiếng rên rỉ khó chịu từ góc phòng. Đó là Lydon. Anh ta chui ra từ gầm giường, nơi anh ta trốn tránh khỏi ánh mắt của người hầu, và duỗi người với vẻ mặt nhăn nhó.

"Lúc nào cũng phải trốn chui trốn lủi thế này thật chán. Ước gì có thể dùng ảo thuật lên toàn bộ căn phòng này thì tiện hơn nhiều."

"Tôi đã bảo đừng lãng phí sức lực vô ích rồi mà. Tôi phải chuẩn bị đi gặp quốc vương, còn anh thì có thể đi dạo bên ngoài hay đại loại vậy. Nhưng đừng để bị phát hiện."

"Còn việc xem Cadel tắm thì sao?"

"Muốn xem thì cứ xem."

Có gì hay khi nhìn một người đàn ông tắm chứ. Cadel lẩm bẩm trong khi cởi cúc áo, và Lydon bay đến cửa sổ, lè lưỡi.

"Chỉ có thế thôi sao? Cậu không ngại cho tôi xem à?"

"Thế anh muốn tôi phản ứng như thế nào?"

"Từ khi nào mà cậu trở nên nhàm chán thế này? Thất vọng quá, Cadel!"

Đó chỉ là sự hờn dỗi thường ngày. Dù biết rõ đó chỉ là những lời nói vô nghĩa nhưng Cadel cảm thấy một cảm giác khó chịu như thể có thứ gì đó đang vặn vẹo từ bên trong mình. Cảm giác kỳ lạ đó khiến khóe miệng anh ta méo mó và giọng nói sắc lẻm bật ra.

".....Sao? Chán vì tôi nhàm chán à? Anh không thể chịu đựng được khi ở cùng với một tên đội trưởng tẻ nhạt như tôi sao? Được thôi, vậy thì tùy anh. Dù là tên này hay tên kia, các người chỉ giỏi làm theo ý mình!"

Không thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào, Cadel ném mạnh chiếc áo anh vừa cởi về phía cửa sổ. Lydon dễ dàng né tránh bộ quần áo đang bay tới và lẩm bẩm rằng "đây là cảnh cởi đồ kém hấp dẫn nhất tôi từng thấy", rồi bay đi mất.

Căn phòng bỗng trở nên im lặng ngay lập tức. Sau một lúc trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Cadel nắm chặt thắt lưng quần, mím môi. Bất chợt, một cảm giác tủi thân ập đến. Anh chỉ cảm thấy oan ức về tất cả những chuyện này.

Anh đã cố gắng hết sức.

Vì tiến trình cốt truyện, dù phải chiến đấu đến đổ máu, anh vẫn cố gắng hết sức để giành được lòng tin của cấp dưới. Mọi thứ từ đầu đến cuối đều không hề dễ dàng.

"...Thật là bực mình."

Anh bắt đầu nhớ Van. Cậu ấy là người luôn ở bên cạnh và khích lệ anh, bất kể anh có hành động tệ hại thế nào, hay có không xứng đáng là đội trưởng đến đâu. Cậu ấy là một người đồng đội đã ở bên anh từ khoảnh khắc đầu tiên anh mở mắt trong thế giới này.

Anh muốn được cậu ấy an ủi. Rằng anh đã không làm gì sai, rằng chỉ là họ không cùng chí hướng. Rằng quyết định của Lumen là điều không thể tránh khỏi.

Anh muốn được an ủi bởi người duy nhất mà anh có thể nói là 'sở hữu'—

'Không, liệu mình có thể nói là mình có cậu ấy sao?'

Rốt cuộc, người đàn ông Van muốn ở bên cạnh, người đàn ông mà Van sẽ an ủi và ủng hộ, không phải là anh. Cậu ấy muốn Cadel Lytos thật sự.

Với suy nghĩ đó, một nỗi cô đơn không thể kiểm soát ập đến. Đó là cảm giác cô độc khủng khiếp mà anh chưa từng trải qua.

"...Rốt cuộc mình muốn làm gì đây?"

Suy nghĩ quá nhiều cũng chẳng có ích gì. Không có vấn đề nào có thể giải quyết bằng cảm xúc cả. Cadel cắn chặt môi, cởi hết quần áo còn lại và bước vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn.

Dù cho tình cảm gắn bó mà anh cảm nhận được trong mối quan hệ với Lumen chỉ là ảo tưởng của riêng anh, dù cho nguyên nhân chia tay là do hoàn cảnh bất khả kháng. Những gì anh phải làm vẫn không thay đổi. Bây giờ anh chỉ nên tập trung vào điều đó.

Nín thở, Cadel chìm hoàn toàn vào làn nước ấm áp. Anh hy vọng tất cả cảm xúc sẽ trôi đi cùng với dòng nước.

⚔️

Nơi đức vua Danilla gọi Cadel đến không phải là sảnh yết kiến mà là văn phòng cá nhân của ngài. Chỉ nhìn thấy được có hai vệ sĩ, và họ đều đứng sát cửa ra vào, cách xa vị trí của Cadel.

"Tham kiến Đức vua Danilla."

Liệu chào kiểu này có đúng không? Mình có nên quỳ gối không? Trong khi đang do dự và hơi khụy chân xuống, giọng nói của quốc vương Danilla vang lên.

"Được rồi. Ở đây không có ai đánh giá thái độ của cậu đâu, nên không cần quá câu nệ hình thức."

"À... Cảm ơn bệ hạ."

Khi Cadel đứng thẳng dậy và ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy khuôn mặt của quốc vương Danilla đang ngồi sau chiếc bàn dài. Nhìn bề ngoài, ngài ấy chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường không có gì đặc biệt, nhưng bầu không khí toát ra từ ngài ấy thật khác biệt.

Sự điềm tĩnh và tao nhã toát ra từ ánh mắt, góc mặt và từng cử chỉ của ngài ấy khi nhìn người đối diện, đồng thời ngài ấy cũng toát ra vẻ uy nghiêm. Nó khác với sự áp bức. Hai điều này rất khác nhau. Sự áp bức khiến đối phương cảm thấy sợ hãi, trong khi sự uy nghiêm khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

"Cậu định đứng đó đến bao giờ? Chiếc ghế đằng kia là để cậu ngồi đấy."

Ngay cả một câu nói nhẹ nhàng của Danilla cũng khiến hành động của anh trở nên cứng đờ theo phản xạ. Cadel vội vàng ngồi vào chiếc ghế đối diện ngài ấy. Anh  tuyệt vọng trước thực tế là mình phải đối mặt với Danilla ở khoảng cách gần như thế này, nhưng anh không có cách nào để trốn tránh.

'Đừng sợ. Dù sao thì ông ấy cũng chỉ là con người thôi, phải không?'

Dù là một người đàn ông đầy sức hút, thì cuối cùng ngài ấy cũng chỉ là con người. Ngài ấy cũng có mắt để nhìn và có tai để nghe.

Cadel cố gắng xua tan sự căng thẳng và nuốt nước bọt. Từ bây giờ, anh phải giữ vững sự tỉnh táo.

"Cậu có biết tại sao ta gọi cậu đến không?"

Danilla chỉ vào tách trà đặt trước mặt Cadel và nói. Ý ông ta là bảo anh cứ uống không cần khách sáo, nhưng đáng tiếc là Cadel hoàn toàn không có hứng thú. Anh mỉm cười ngượng nghịu và lau đôi bàn tay đẫm mồ hôi lên quần.

"Thần nghĩ... ngài muốn biết chi tiết về sự kiện đã xảy ra ở làng Baskin."

"Chẳng lẽ cậu không nghĩ rằng ta gọi cậu đến để khen ngợi công lao của cậu sao? Ta đâu phải là người thiếu ân nghĩa đến thế."

"Dạ...? Ồ, không, thưa bệ hạ... Thần chỉ làm những gì cần làm, nên không hề nghĩ đến việc được ban thưởng."

"Tất cả lính đánh thuê mà ta từng gặp đều luôn mong muốn được trả công. Ta không nghĩ đó là điều xấu. Ngược lại, đó là điều đương nhiên. Vậy nên đừng giả vờ khiêm tốn trước mặt ta."

Ngài ấy hoàn toàn đang đùa giỡn với anh. Cadel đang cố gắng tập trung để không bị cuốn theo kỹ năng nói chuyện lão luyện của Danilla. Dù họ có nói chuyện gì trước đó, thì điều ngài ấy muốn cũng sẽ là một thứ khác. Cadel đã đoán được phần nào yêu cầu của ngài ấy.

"Ta nghe nói trong trận chiến này, cậu đã dẫn dắt ngài Lumen, quý tộc của vương quốc Minue, với tư cách là 'đội trưởng tạm thời'. Nghe nói cậu đã làm rất tốt?"

"À... vâng. Anh ấy là một kiếm sĩ xuất sắc."

"Ban đầu ta còn không tin. Hầu tước Dominic nổi tiếng đến tận đất nước láng giềng này,và con cái của ông ta cũng được đồn đại là những nhân tài xuất chúng. Thật khó tin rằng người con trai thứ của gia tộc Dominic lại tuân theo mệnh lệnh của một đội lính đánh thuê, lại còn với tư cách là một thành viên bình thường?"

Có vẻ như Lumen đã giải thích với quốc vương Danilla rằng mối quan hệ giữa Cadel và anh ta chỉ là 'tạm thời'.

'......Ừm, tốt thôi. Mình không cần phải giải thích từng li từng tí.'

Giờ ngài ấy đã biết rằng Lumen, người đang ở một vị trí mơ hồ, không bị ràng buộc với đoàn lính đánh thuê, nên yêu cầu của quốc vương Danilla cũng đã rõ ràng hơn.

"Nếu không có lời kể chi tiết của Garuel, có lẽ ta sẽ không bao giờ tin. Không chỉ Lumen, mà tất cả mọi người trên chiến trường đều hành động theo ý chí của cậu... Khi lần đầu nghe điều này, ừm, ta đã tưởng tượng ra một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với cậu. Một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, oai phong lẫm liệt với hào quang anh hùng, chỉ huy trên chiến trường."

"Ha ha..."

"Nhìn tận mắt, cậu thực sự vượt xa trí tưởng tượng của ta theo nhiều nghĩa."

Không biết ngài ấy chỉ đang trêu chọc hay chỉ đơn giản nói những gì ngài ấy cảm nhận. Dù là gì đi nữa, lựa chọn duy nhất của Cadel là 'cười gượng gạo'.

Danilla im lặng nhìn Cadel, người đang nhìn chằm chằm vào tách trà với nụ cười ngượng nghịu. Ánh mắt của ngài ấy dịu đi một chút.

"Ta muốn nói lời cảm ơn."

"Không, thần chỉ làm những gì cần phải làm—"

"Cậu không có nghĩa vụ phải làm điều đó. Ngay cả khi cậu đòi hỏi một phần thưởng, cũng không có gì là quá đáng. Có gì quý giá hơn mạng sống chứ? Vậy nên đừng cảm thấy áp lực, cứ nhận lời cảm ơn của ta."

"...Cảm ơn bệ hạ"

"Đáp lại lời cảm ơn bằng 'cảm ơn'! Cậu định trả lại nguyên văn lời nói của ta à?"

"Vâng? Không, không phải vậy......"

Danilla chớp mắt vờ như ngạc nhiên, rồi bật cười tinh nghịch và nhún vai.

"Cậu thật là một người thú vị để trêu chọc! Ta không thích những kẻ ngây thơ. Nào, thế nào? Bầu không khí đã thoải mái hơn rồi, hãy nói cho ta biết điều cậu mong muốn."

"Những gì thần muốn......"

"Ngài Lumen đã yêu cầu ta chăm sóc cậu thật chu đáo trong thời gian cậu ở đây. Đó là một yêu cầu quá khiêm tốn so với công lao của cậu, nhưng vì ngài ta là người giàu có nên ta có thể bỏ qua sự khiêm tốn đó. Nhưng cậu thì khác, phải không?"

Đương nhiên rồi. Ngài ấy đã trải thảm đỏ thế này nên anh hoàn toàn không có ý định giả vờ khiêm tốn và nói rằng mình không muốn gì cả. Nhưng Danilla liên tục ngắt lời Cadel trước khi anh kịp yêu cầu điều gì.

"Hãy nói cho ta biết những điều mà một lính đánh thuê không rõ lai lịch như cậu không bao giờ dám mơ đến. Tên ma tộc mà cậu đã tiêu diệt được gọi là 'Ma tộc ăn mòn', phải không? Theo ghi chép, hắn có thể là nguồn gốc của cái ác có thể gây ra tai họa lớn cho thế giới sau này. Vậy nên cậu có thể yêu cầu bất cứ điều gì."

"Thưa bệ hạ, thần..."

"Tước hiệu? Đất đai? Bất cứ điều gì cũng có thể. Tất nhiên, ta cũng có thể ban cho cậu một vị trí trong đội hiệp sĩ tinh nhuệ bảo vệ ta."

Đây rồi. Cadel đã nghĩ rằng đức vua ít nhất cũng sẽ nghe yêu cầu về phần thưởng của anh trước khi đi vào vấn đề chính. Nhưng sự phấn khích và vội vàng không thể che giấu của ngài ta khiến Cadel cảm nhận một khía cạnh con người không mấy dễ chịu của Danilla.

"Thần vô cùng biết ơn cơ hội quá lớn này, thưa bệ hạ. Nhưng......"

"Đội hiệp sĩ tinh nhuệ của ta không bị ràng buộc bởi thân phận. 'Sức mạnh' là thước đo duy nhất để phân biệt họ. Nếu cậu muốn, ta dĩ nhiên có thể ban cho cậu một tước hiệu riêng."

"Thưa bệ hạ. Tên thần là Cadel Lytos."

Anh muốn nói điều này trong bầu không khí nghiêm túc hơn. Nhưng nếu cứ để cuộc nói chuyện tiếp tục thế này, có lẽ ngài ấy sẽ bắt đầu lên lịch cho ngày anh gia nhập đội hiệp sĩ.

Cadel biết rằng mục đích của Danilla ngay từ đầu là tuyển dụng nhân tài. Một pháp sư quý giá, thậm chí còn tiêu diệt được một ma tộc hùng mạnh xuất hiện ở một ngôi làng hẻo lánh mà ngài ấy không hề hay biết. Xuất thân cũng không có gì đáng ngại, chỉ là một lính đánh thuê bình thường. Đối với Danilla, Cadel chẳng khác nào một món quà từ trên trời rơi xuống.

Nhưng dù là trong quá khứ hay hiện tại, Cadel đều không có ý định đáp ứng lòng tham của họ.

"...Lytos?"

"Thần xin lỗi vì đã không nói trước. Như ngài đã biết, gia tộc Lytos đã sụp đổ ở Đế quốc Osma sau khi phạm trọng tội 'âm mưu ám sát hoàng tộc'. Hoàng đế chắc hẳn muốn tiêu diệt hoàn toàn gia tộc Lytos, nhưng thần, một đứa con ngoài giá thú, đã may mắn sống sót. ......Thần là một kẻ đào tẩu. Nếu Đế quốc phát hiện ra sự tồn tại của thần, điều đó chắc chắn sẽ gây phiền toái cho bệ hạ. Vậy nên điều thần mong muốn là được lặng lẽ rời khỏi đất nước này. Chỉ vậy thôi, thưa bệ hạ."

Anh không phải là dòng dõi của một quý tộc tầm thường quản lý một lãnh địa hẻo lánh nào đó. Mà là một nghịch tặc của 'Đế quốc'. Nếu Cadel trở thành hiệp sĩ phục vụ quốc vương của một quốc gia, sớm hay muộn, Hoàng đế cũng sẽ nhận ra sức mạnh của 'Lytos'.

Đó từng là một gia tộc pháp sư nổi tiếng của Đế quốc. Vì đó là sức mạnh đã phục vụ hoàng gia trong một thời gian dài, nên việc bị phát hiện sẽ càng nhanh hơn. Bạch Quốc là một trong bảy cường quốc, nhưng sức mạnh của nó không thể so sánh với Đế quốc.

Ông ta không thể gánh vác 'Lytos'.

Giống như đề nghị của Danilla đối với Cadel, Cadel cũng là một quân bài mà Danilla không thể không vứt bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro