Chia tay 2

*Góc nhìn của Lumen

Tôi thậm chí không dám mong đợi điều đó. Khi nói rằng tôi sẽ rời đi, tôi nghĩ Cadel sẽ không níu kéo tôi lại. Tôi cứ tưởng dù cho tôi có nói lý do, cậu vẫn sẽ quay lưng bỏ đi và bảo tôi có thể làm bất cứ những gì tôi muốn.

Không phải vì tôi nghĩ cậu ấy là một người đàn ông thiếu nghĩa khí. Chỉ là, tôi cảm thấy mình không có giá trị gì đối với Cadel. Vì Cadel là một người đàn ông tuyệt vời.

'Tôi sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại, Lumen. Mục tiêu của tôi không chỉ là thống trị một gia tộc.'

Khi lần đầu nghe điều đó, tôi nghĩ đó là một tuyên bố hơi gây sốc và rất ngông cuồng. Tôi tự hỏi sự tự tin đó có thể kéo dài được bao lâu. Thực tế là tôi đã tiếp cận cậu với sự tò mò không lành mạnh đó.

Nhưng càng dành nhiều thời gian bên cậu, càng bước đi song song bên cạnh cậu, càng ghi lại những khung cảnh đang thay đổi, tôi nhận ra rằng những lời nói lúc đó không hề khoác lác.

Cadel chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại. Khả năng của cậu ấy sẽ soi sáng cả thế giới, và tất cả mọi người sẽ dang tay cầu xin sự giúp đỡ của cậu. Càng tin chắc vào tương lai đó, sự tự tin về bản thân tôi càng giảm đi.

Liệu tôi có thực sự xứng đáng đứng bên cạnh người đàn ông tên Cadel Lytos?

'Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra.'

Khi tôi tự đánh giá bản thân, tôi thấy mình không có giá trị gì đối với Cadel. Tôi đã không thể xác định được vị trí rõ ràng giữa gia tộc và đội lính đánh thuê, và tôi đã nhiều lần mắc nợ Cadel mạng sống của mình trong trận chiến.

Tôi nghĩ với một kẻ tồi tệ như tôi, Cadel sẽ để tôi ra đi mà không có chút lưu luyến. Dù có hơi tiếc nuối, tôi cũng không dám mong cậu ấy sẽ chân thành giữ tôi lại.

Đó là lý do tại sao tôi cố tình tránh mặt Cadel. Nếu lời 'Tạm biệt' thốt ra từ miệng cậu, nếu trên khuôn mặt tiễn đưa ấy có một sự nhẹ nhõm không chút tiếc nuối, tôi nghĩ mình sẽ không chịu đựng nổi.

Nhưng không phải vậy.

"Tôi sẽ đợi anh, cho đến khi anh quay về."

Cadel muốn tôi, và cậu ấy đã hứa sẽ đợi cho đến khi tôi quay trở lại bên cạnh cậu, bất kể là bao lâu. Tôi không thể quên được mọi thứ vào khoảnh khắc đó. Từ làn gió nhẹ thổi qua, hơi ấm của Cadel, cho đến niềm tin vững chắc trong ánh mắt của cậu.

Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc đó, ngực tôi lại nặng trĩu. Tôi cảm thấy tràn đầy sức mạnh, như thể tôi có thể làm được bất cứ điều gì.

*

Lumen nắm chặt lan can con tàu, nhìn chằm chằm vào làn nước dữ dội đang rẽ ra. Khuôn mặt của Cadel dường như đang ẩn hiện trên những bọt sóng.

Trong khi Lumen đang hồi tưởng về quá khứ, một người đàn ông tiến đến bên cạnh.

"Cậu chủ Lumen. Cậu chủ Joseph đã gửi thư cho cậu. Nếu cậu viết thư trả lời, chúng tôi sẽ gửi chim đưa thư ngay khi vượt qua lục địa."

Ánh mắt đang đắm chìm trong ký ức ấm áp của Lumen ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Lumen quay lại nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng.

Đó là một hiệp sĩ của gia tộc đã theo anh từ Bạch Quốc. Nói chính xác hơn, là thuộc hạ của Joseph Dominic, anh trai của Lumen.

Lumen không nhận phong bì thư hắn đưa ra, mà chỉ nhìn chằm chằm vào nó.

"Cha tôi đang ở lãnh địa phải không?"

"Hầu tước Dominic đang ở cung điện hoàng gia. Ngài ấy đã nghe tin cậu quay về, nên tôi đoán ngài ấy sẽ trở về ngay sau khi kết thúc công việc."

"Còn anh trai tôi... Không, tôi không cần nghe cũng biết. Chắc anh ta đang trốn ở trong dinh thự."

Thay vì đáp lại lời của Lumen, hắn ta chỉ cúi đầu thấp hơn. Lumen vẫy tay hờ hững về phía hắn, như thể đang xua đuổi một con ruồi phiền phức.

"Vứt bức thư đi. Tôi sẽ gặp anh ấy ngay khi trở về, không cần phải liên lạc từ xa như vậy."

"Vậy thì ít nhất hãy đọc nội dung bên trong—"

"Vứt đi."

Trước câu trả lời dứt khoát, người đó không dám đưa bức thư ra nữa. Sau khi xác nhận rằng sự hiện diện của hắn ta đã hoàn toàn biến mất, Lumen thở dài nhẹ nhàng và nghiêng đầu.

Trước câu trả lời dứt khoát của Lumen, người đàn ông không dám đưa bức thư ra nữa. Sau khi xác nhận rằng người đàn ông đã hoàn toàn biến mất, Lumen thở dài nhẹ nhõm và quay đầu đi.

"Mình không muốn để lãnh đạo đợi lâu."

Anh có một linh cảm mơ hồ rằng việc thoát khỏi gia tộc sẽ không dễ dàng.

*

Cadel hung hăng ngấu nghiến thức ăn. Anh gọi đại những món không biết là gì, rồi nhét chúng vào miệng bất kể ngon hay dở. Nếu Lydon có ở đó, hẳn anh ta sẽ thích thú trước cảnh tượng thú vị này, nhưng hiện tại anh ta đang bị Mamil giữ lại và bị tra hỏi đủ thứ. Không có gì làm phiền anh cả.

Ban nhìn đôi má phồng phồng của Cadel với vẻ mặt khó hiểu.

"Ngài không cần phải ăn nhanh như vậy đâu? Không ai tranh giành thức ăn với ngài cả......"

Trước ánh mắt lo lắng của Van, Cadel chỉ vào những món ăn đầy bàn và Van. Ý là đừng chỉ nhìn mà hãy ăn cùng.

Van miễn cưỡng cầm lấy nĩa và đẩy ly nước về phía Cadel. Bàn tay gắp đống rau củ không rõ tên của cậu không hề có chút sức lực nào. Sau khi gắp gắp một lúc lâu, cậu ta dè dặt mở miệng.

"...Có phải vì Lumen đã rời đi không?"

Khi cô hỏi một cách thận trọng và quan sát phản ứng, ánh mắt của cô ngay lập tức gặp ánh mắt của Cadel. Cadel nắm chặt nĩa với viên thịt viên, miệng nhai không ngừng. Anh chăm chú nhìn Ban cho đến khi nuốt hết thức ăn đầy miệng, rồi nói với giọng điệu khá bình thản.

Khi cậu hỏi một cách thận trọng và quan sát phản ứng của Cadel, Van ngay lập tức chạm mắt với Cadel. Cadel nắm chặt chiếc nĩa có xiên một viên thịt viên, miệng nhai không ngừng. Anh nhìn chằm chằm vào Van cho đến khi nhai và nuốt hết thức ăn trong miệng, rồi nói với giọng điệu khá bình thản.

"Nếu cậu đang hỏi lý do tại sao tôi đang nạp năng lượng một cách chăm chỉ, thì đúng là vì Lumen. Tất nhiên, không phải chỉ vì Lumen, mà còn vì nhiều lý do khác nữa."

Chỉ trong một đêm, Lumen đã rời khỏi đội lính đánh thuê, và khuôn mặt của Cadel mà Van nhìn thấy vào buổi sáng đã sưng húp. Đôi mắt vẫn còn đỏ hoe và sưng húp, trông thật đau đớn. Chắc chắn là Cadel đã khóc rất nhiều khi chia tay với Lumen.

Dám làm cho chỉ huy khóc. Dù không biết Lumen đã đi đâu, Van cũng sẽ không hả dạ nếu không khiến Lumen khóc ra máu.

Van cắn môi và cúi đầu. Cậu muốn làm điều gì đó cho Cadel đang buồn bã, nhưng cậu không dám tự tiện mở lời vì sợ kích động anh, người đang cố gắng vượt qua nỗi buồn chia ly.

"Ừm..."

Cadel nhìn Van, người không thể ăn uống đàng hoàng từ nãy đến giờ và chỉ lo lắng về tâm trạng của anh. Khuôn mặt của Van thể hiện rõ ràng những gì cậu ta đang nghĩ.

"Tôi nói trước cho cậu biết, Lumen không có rời đi đâu, Van à. Anh ấy chỉ tạm thời quay về gia đình vì có việc riêng thôi."

"...Hả?"

Van quay sang Cadel với vẻ mặt bối rối, như thể cậu đã nghe thấy điều gì đó không thể tin được. Cadel ngượng ngùng đặt nĩa xuống và gãi đầu.

"Khó mà giải thích chi tiết được, nhưng là như vậy đó. Lumen sẽ quay lại." 

"Anh ta sẽ... quay lại sao?"

"Dù cậu và Lumen không ưa nhau, nhưng hai người cũng phối hợp khá tốt mà. Việc anh ấy quay lại không phải tốt hơn sao?" 

"Điều đó..."

Van muốn phủ nhận điều đó, nhưng khi nghĩ đến Lydon, cậu lại nghẹn lời. Thay vì phải vật lộn với tên Elf bất kham kia, có lẽ tốt hơn là nên để Lumen, người ít nhất cũng có cách suy nghĩ bình thường, tham gia.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cậu khó chịu, Van ôm trán với vẻ mặt tuyệt vọng.

"Là đàn ông thì không nói hai lời, chỉ huy. Dù có quay lại, hắn ta cũng chỉ là thanh kiếm bảo vệ ngài, không hơn không kém."

"Cậu nói chuyện nghe lạnh lùng quá đó. Khi anh ấy quay lại, tôi sẽ cho anh ấy chính thức gia nhập. Lúc đó hai người hãy hòa thuận hơn nhé." 

"Haa... Tôi không ngờ mình lại nói ra những lời này, nhưng nếu anh ta quay lại thì tốt nhất là hãy nhanh quay lại đi. Tên Lydon ấy, kể từ khi lấy lại sức mạnh, càng khó kiểm soát hơn."

"Anh ta là như vậy mà."

Dù sao thì chí ít là Lydon cũng giả vờ lắng nghe Cadel, nhưng cậu không muốn để Lydon ở bên cạnh anh. Trước mặt Van đang thở dài vì con đường khổ ải đã được định sẵn, Cadel cầm lại cây nĩa mà anh đã đặt xuống.

"Và chúng ta sẽ đến Đế quốc Osma."

"Đế quốc Osma ạ? Nơi đó..."

"Đã đến lúc phải quay về rồi. Quê hương của tôi."

Chính xác hơn là quê hương của Cadel Lytos trong game. Vùng đất của vị Hoàng đế đã tiêu diệt gia tộc anh ta.

Đối với Van, người biết về quá khứ của Cadel, đó không phải là một điểm đến hấp dẫn. Ở Đế quốc Osma, gia tộc Lytos vẫn bị coi là kẻ phản bội, nên nếu có ai đó nhận ra Cadel, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Như thể biết rõ nỗi lo lắng của Van, Cadel nhìn cậu với vẻ mặt thận trọng.

"Tôi có một số việc cần giải quyết. Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không bị bắt đâu."

Vấn đề lớn nhất là việc phong ấn Lydon đã được giải quyết an toàn. Anh cũng đã nhận được lời hứa từ Lumen rằng anh ấy sẽ quay lại. Vậy thì bây giờ chỉ còn việc thăng cấp thành hội hiệp sĩ.

'Một khi hoàn thành việc thăng cấp lên hội hiệp sĩ, cuối cùng mình cũng có thể tiến hành cốt truyện phong ấn Ma giới.'

Thời điểm phong ấn Ma giới bị phá vỡ và ma tộc lan rộng khắp thế giới. Đội lính đánh thuê đã trở thành hội hiệp sĩ sẽ phô diễn những kỹ năng mà họ đã mài giũa từ trước và tiến hành tái phong ấn ma giới, cuối cùng trở thành những anh hùng cứu thế giới.

Đó là kết thúc cốt truyện của game. Dù không biết sẽ mất bao lâu để điều đó xảy ra, nhưng ít nhất anh cũng thấy được một kết thúc mơ hồ.

'Sau khi cốt truyện kết thúc...'

Hệ thống sẽ hiển thị đặc quyền như đã hứa. Quay về, hay ở lại.

'Đương nhiên là phải trở về rồi.'

Dù tin chắc như vậy, nhưng lòng anh vẫn có chút bất an. Mặc dù tất cả những gì anh đã làm cho đến nay đều là nỗ lực để trở về thế giới ban đầu. Có phải vì Van, người chỉ nhìn anh, đang ở trước mặt không?

Cadel vô thức tránh ánh mắt của Van và cúi đầu xuống đĩa.

'Dù sao thì đứng từ góc độ của Ban, việc Cadel ban đầu quay lại sẽ tốt hơn.'

Dù không cố ý, nhưng anh đã không ngăn cản lòng trung thành của Van hướng về sai người. Vậy nên, dù là trong tương lai xa xôi, anh cũng phải đưa mũi tên lệch lạc đó về đúng hướng.

Cadell hít một hơi thật sâu và mím môi. Mặc dù đã thấy đích đến nhưng chặng đường phía trước vẫn còn dài. Anh cần phải đặt mục tiêu là làm việc chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày. Tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ một lúc cũng không sao.

"Vậy nên cậu cũng ăn nhanh lên đi. Ăn nhiều mới có sức chứ."

Như thể đang tự nhắc nhở bản thân, Cadel nhét đầy thức ăn vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro