Trở mặt 3

"Sao thỉnh thoảng cậu cứ nổi nóng thế? Cứ lờ đi là xong mà."

"Xin lỗi, chỉ huy, nhưng tên cao kều đó dám coi thường chỉ huy mà."

"Tên cao kều? Thôi đi. Sau này nhận nhiệm vụ lớn, kiểu coi thường này còn nhẹ nhàng chán, lúc đó cậu cũng nổi nóng à? Hậu quả ai chịu hả?"

Trên đường rời hội thánh hiệp sĩ thần để dò tìm bẫy, Cadel trách mắng Van, người đang ủ rũ như một con chó con bị bỏ rơi. Đương nhiên, anh cũng thấy cảm động và yên tâm khi Van luôn bênh vực, bảo vệ mình mỗi khi bị coi thường, nhưng nếu không ngăn Van biến nó thành thói quen từ bây giờ, sau này sẽ còn rắc rối hơn.

"Sau này trước khi nổi nóng, hãy đếm đến mười trong lòng. Suy nghĩ kỹ xem có nên nổi nóng hay không."

Nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của Van khi bị trách mắng dù đã bảo vệ mình, Cadel cũng thấy tội nghiệp. Đúng là lòng người luôn hướng về người thân mà. Cadel thở dài, xoa cái đầu Van đang buồn bã.

"Khi đội lính đánh thuê lớn mạnh hơn, chuyện bị khinh thường trắng trợn thế này sẽ ít đi. Hãy kiên trì cho đến lúc đó nhé?"

"......Vâng."

Được Cadel xoa đầu, vẻ mặt buồn bã của Van dần giãn ra. Thậm chí cậu ta còn cúi đầu để Cadel dễ xoa đầu hơn. Trông cậu ta như chú chó con được chủ nhân vuốt ve khiến Cadel quên cả việc trách mắng và bật cười. Van thật sự giống một chú cún con về nhiều mặt.

'Dù sao thì, vì đã huênh hoang rời đi vì sĩ diện nên mình phải gỡ nhiều bẫy hơn hội hiệp sĩ mới được. Không biết liệu mình có đủ mana không nhỉ.'

Dù sao thì việc hợp tác cũng tan tành rồi, nên Cadel tuyên bố hoạt động độc lập, nhưng việc dò tìm và gỡ bẫy tốn sức hơn anh tưởng. Trong game, anh dò tìm bẫy bằng cách giải phóng mana trong một phạm vi nhất định để phát hiện ra mana lạ, và gỡ bẫy bằng cách dùng mana của mình phá vỡ dòng chảy ma thuật. Khi chơi game, đó chỉ là vài cái click chuột đơn giản.

Tất nhiên, anh biết rằng thực tế sẽ không dễ dàng như vậy. Cảm thấy mệt mỏi, Cadel nhắm mắt lại một lúc.

'Cũng may mình đã mở khóa thuộc tính gió. Ma thuật gió rất thích hợp để dò tìm.'

Cadel từ từ mở mắt, tìm một vị trí thích hợp rồi dừng lại.

"Tôi bắt đầu tìm kiếm đây. Van, cậu canh chừng xung quanh nhé."

Khi Cadel vươn tay ra phía trước, những luồng gió mềm mại như lụa bắt đầu xoáy quanh anh.

'Chà, không đùa được đâu.'

Cadel lau mồ hôi như tắm, lắc đầu khi gỡ xong cái bẫy thứ tư.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng lượng mana cần thiết để giải trừ cái bẫy đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Nói như thế nào nhỉ. Kiểu như vừa plank 30 phút vừa hát hết một bài vậy. Nói chung là vô cùng mệt mỏi. Không chỉ cần lượng mana lớn, mà việc phá vỡ dòng chảy ma lực do phù thủy để lại cũng rất khó khăn.

"Nước đây ạ."

"Cảm ơn......"

Cadel nhận lấy bình nước từ Van, uống ừng ực. Tay cầm bình nước của anh run rẩy, nếu không nghỉ ngơi ngay, anh sẽ gục mất.

Van nhìn vào tình trạng của Cadel và dùng tay quạt từ bên cạnh. Nó mát hơn nhiều so với quạt bình thường, có lẽ vì bàn tay to và khỏe của anh ta. Cadel hít một hơi thật sâu khi bình tĩnh chấp nhận sự cân nhắc của mình.

Van nhìn Cadel và dùng tay quạt cho anh từ bên cạnh. Tay cậu ta to và khỏe, nên quạt mát hơn nhiều so với quạt tay thông thường. Cadel hít một hơi thật sâu khi ngoan ngoãn nhận sự quan tâm của Van.

"Ngài không làm việc quá sức chứ?"

"Dù sao thì tôi cũng định nghỉ ngơi một lát đây. Một...... Chúng ta hãy nghỉ ngơi khoảng 15 phút rồi tiếp tục làm nốt nhé. "

"Tôi có thể giúp gì không? Chỉ huy phải vất vả thế này, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là mấy việc vặt này thôi......"

"Không sao, không sao."

Lần này nó là sự thật. Đây không phải là một lời nói dối trắng trợ dành cho cấp dưới duy nhất của anh. Van không thể giúp gì trong việc gỡ bẫy ma thuật.

Nếu là người có thể điều khiển mana, thì còn có thể, nhưng Van là một chiến binh thuần túy, chỉ có thể điều khiển aura. Aura không ảnh hưởng đến dòng chảy mana. Nên nếu không định dùng vũ lực phá hủy ma thuật trận, cậu ta không thể gỡ bẫy được.

Nhưng Van không muốn chấp nhận thực tế bất lực này. Cậu ta nhìn xuống đất với vẻ mặt buồn bã, rồi như quyết tâm, đôi mắt cậu sáng lên.

"Vậy thì tôi sẽ cõng chỉ huy trên lưng, ít nhất là trên đường tới chỗ có bẫy."

"Hả? Được rồi, không cần đâu."

"Khoảng cách giữa các bẫy không gần nhau, đi bộ cũng tốn sức mà! Đây là cách để làm việc hiệu quả hơn đó chỉ huy. Nhé?"

Cadel liếc nhìn Van với ánh mắt cay đắng. Thông thường, anh sẽ từ chối hết lần này đến lần khác, nói rằng điều đó thật vô nghĩa.

Cadel nhìn Van với vẻ mặt khó xử. Bình thường anh đã từ chối thẳng thừng và bảo cậu ta đừng nói nhảm nữa rồi.

'Được cõng thì cũng thoải mái thật. ......Không, nghĩ kỹ thì bạn bè cõng nhau cũng bình thường mà? Hơn nữa, mình đang rất, rất, rất mệt. Không nên tự làm mình đau khổ vì sự cố chấp vô ích.'

Cadel hiện đang trong tình trạng mệt mỏi đến mức có thể biện minh cho bất cứ điều gì để được nghỉ ngơi. Cuối cùng, khi anh miễn cưỡng gật đầu, Van nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

"Tôi sẽ cõng chỉ huy một cách thoải mái nhất!"

Đó không chỉ là lời hứa suông.

Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn, Van bắt đầu cõng Cadel đi tìm bẫy, Cadel được cõng gần như mềm nhũn như giẻ rách, quên cả sự ngại ngùng ban đầu.

'Chuyện gì đang xảy ra với cái lưng của cậu ta vậy? Thoải mái quá.'

Lẽ ra tôi nên yêu cầu Van cõng tôi trên lưng anh ấy sớm hơn.

Đáng lẽ mình nên nhờ Van cõng sớm hơn. Sự thoải mái không có bất kì rung lắc nào không thua kém gì giường cao cấp. Nhờ vậy, anh có thể tiết kiệm được một chút sức lực, duy trì trạng thái gần chết để gỡ bẫy.

'Hội thánh hiệp sĩ đã gỡ được bao nhiêu bẫy rồi nhỉ? Không cần gấp đôi, chỉ cần mình dẫn trước họ khoảng ba cái là được. Vậy là mình có thể vênh mặt trước họ rồi, dù số lượng người của họ đông hơn.'

Cadel ngồi xổm trước cái bẫy thứ 6, vừa nghĩ vừa dụi đôi mắt mệt mỏi.

Phần thưởng từ đền thờ cũng quan trọng, nhưng anh muốn trả đũa hội thánh hiệp sĩ đã coi thường mình. Dù ngoài mặt anh tỏ ra bình thản, không hề bị ảnh hưởng, nhưng Cadel cũng có lòng tự trọng. Dù không thể gầm gừ như Van, anh vẫn muốn làm cho đối phương khó chịu.

Cadel đứng dậy với cơ thể nặng trĩu vì ý nghĩ đó. Đúng lúc đó, anh cảm thấy mình cần phải nghỉ ngơi lần thứ hai vì tầm nhìn bị mờ đi.

"Nhanh thật. Dù là pháp sư, hiệu suất của cậu cũng gấp đôi so với hội thánh hiệp sĩ. Chắc lòng tự tôn của mấy tên kiêu ngạo sẽ bị tổn thương lắm nhỉ."

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên ngọn cây bao quanh ma thuật trận.

"Ngươi......!"

Van phát hiện ra chủ nhân của giọng nói trước Cadel, rút đại kiếm ra ngay lập tức. Dù cảm nhận được sát khí ngút trời của Van, chủ nhân của giọng nói vẫn bật ra một tiếng cười vô tư.

"Đúng như dự đoán mà."

"......Luman."

Cadel từ từ ngẩng đầu lên và gọi tên anh ta bằng một giọng lạnh lùng.

Cadel từ từ ngẩng đầu lên, gọi tên anh ta bằng một giọng lạnh lùng. Lumen Dominic. Anh ta đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, nhìn họ.

Cadel nghiến chặt răng, nhìn Lumen đang vẫy tay chào mình. Nếu có đủ mana, anh đã ném một quả cầu lửa vào anh ta ngay lập tức rồi.

"Chào, Cadel."

Nhưng Cadel không còn mana, cũng không có đủ sức mạnh để kéo Lumen xuống. Vì vậy, anh chỉ có thể dùng cái miệng còn tạm ổn của mình.

"Tiếc thật, lần này không có bằng chứng nào để anh trộm nữa cả. Sao, định quay về trước bọn tôi để đòi phần thưởng nữa à?"

"Không hẳn. Số tiền thưởng lần trước tôi nhận cũng đủ lớn rồi."

"Vậy thì dùng số tiền đó đi uống rượu ngon đi. Đừng lượn lờ làm người khác khó chịu."

Dù đã kiệt sức, giọng Cadel vẫn lạnh lùng đến đáng ngạc nhiên. Giọng điệu vô cảm do thiếu năng lượng cũng góp phần không nhỏ. Lumen nhếch mép, rồi nhảy xuống khỏi cây. Dù từ độ cao khá lớn, anh ta vẫn hạ cánh nhẹ nhàng, thong thả chỉnh trang lại quần áo.

"Đừng nói với tôi rằng cậu chưa tính đến sự phản bội của tôi. Ngay từ đầu, tôi chỉ giả vờ làm thuộc hạ để trao đổi thông tin thôi mà. Là người đưa ra đề nghị vô lý, cậu phải biết rõ nhất chứ."

"Chỉ huy, tôi sẽ băm cái mõm của tên khốn đó ra."

Cadel kéo tay Van khi cậu ta gần như sắp nổi điên. Rồi anh hít thở sâu. Dù cơn giận đang sôi sục trong đầu anh, anh vẫn phải giữ bình tĩnh.

Lý do tại sao Lumen, người đã rời khỏi quân đoàn lính đánh thuê, lại quay lại gặp anh.

Việc có nên tiếp tục nói chuyện với anh ta hay bỏ qua phụ thuộc vào giá trị của Lumen.

Cadel đang ở trong tình thế phải suy nghĩ và lựa chọn.

"Việc dự đoán bị phản bội và thực sự bị phản bội khác nhau. Việc rời đi bình thường và việc trộm phần thưởng rồi bỏ trốn cũng khác nhau."

"Tôi không có ý định bào chữa."

"Tôi cũng không định nghe."

Cadel im lặng quan sát Lumen. Vẻ ngoài bảnh bao và thái độ tự tin của anh ta, ánh mắt kỳ lạ ẩn chứa chút xa cách.

'......Đúng vậy. Mình nhớ rằng ngay cả khi tuyển mộ Lumen Dominic trong game, điều kiện cũng khó chịu đến mức phát cáu. Nhưng vì năng lực của anh ta xứng đáng, mình cũng đành chấp nhận.'

Việc Lumen kiêu ngạo và tự cao không rời đi mà quay lại lần nữa chắc chắn mang ý nghĩa tích cực.

Cadel suy nghĩ.

Có nên thu nhận tên phản bội đó lần nữa hay không?

Không, ngay cả khi thu nhận, liệu mình có đủ khả năng kiểm soát anh ta không?

"Tôi đến đây chỉ vì muốn gặp cậu thôi."

"Anh muốn gặp tôi.....?"

"Tôi thấy hứng thú với cậu. Cậu khó chịu à?"

"Thành thật mà nói, tôi không thích chút nào."

Lumen cười khổ trước câu trả lời dứt khoát. Đó là nụ cười buồn bã đến mức nếu không phải vì lập trường của hai người, Cadel đã mất cảnh giác trong giây lát.

'Đây là lý do tại sao không nên tạo ra Otome game. Đừng có dùng gương mặt để giải quyết mọi chuyện chứ! Đồ mỹ nam đáng ghét.'

Cadel, người đang bực bội trong lòng, khoanh tay.

"Thành thật mà nói, tôi khá thích năng lực của anh. Tôi nghĩ đó là sức mạnh cần thiết cho đội lính đánh thuê mà tôi sẽ lãnh đạo. "

"Về chiến đấu thì tôi không thua ai cả."

"Còn về nhân cách thì chắc chắn thua."

"Cậu quá đáng thật đấy."

"Bỏ qua mấy lời vô nghĩa đó đi. Tôi biết anh là Lumen Dominic."

Có lẽ đó là một đòn tấn công bất ngờ. Vẻ mặt Lumen, người luôn tỏ ra thản nhiên, thoáng cứng đờ.

Khóe miệng cứng nhắc của anh ta từ từ nhếch lên. Lumen nói với Cadel, người đang nhìn mình một cách bình thản.

"Tôi cũng không chắc chắn lắm. Thật ngạc nhiên khi cậu vẫn đề nghị tôi gia nhập dù biết điều đó. Cậu định lôi kéo quý tộc để quảng bá tên tuổi đội lính đánh thuê à?"

"Anh có là quý tộc hay hoàng tộc tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ muốn một người mạnh mẽ."

"Vậy tại sao cậu lại nói rằng cậu biết thân phận của tôi? Một ngày làm thành viên trong một đội lính đánh thuê tồi tàn sẽ không làm hoen ố danh dự của tôi đâu."

"Anh vẫn không hiểu ý tôi."

Khi Cadel nói một cách mỉa mai, Lumen nhíu mày. Cadel đã ra tay trước khi Lumen có thể phản bác.

"Nghe nói nhị công tử nhà Dominic có dã tâm lớn đến mức luôn nhắm đến vị trí của anh trai mình, rời khỏi gia tộc để du hành khắp nơi nhằm giành lấy quyền lực lật đổ anh trai...... Anh có nghe tin đồn đó không?"

"......."

"Đó là lý do tại sao tôi đề xuất việc gia nhập. Mặc dù tôi không thể trao cho anh loại quyền lực đó, nhưng tôi sẵn sàng sử dụng sức mạnh cho cấp dưới của mình. "

Lần này, ngay cả Lumen cũng không thể che giấu sự kích động. Anh ta nheo mắt lại như thể vừa nghe thấy điều gì đó bất ngờ và khá sốc.

Cadel nhìn Lumen, giáng đòn quyết định.

"Tôi sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại, Lumen. Mục tiêu của tôi không chỉ là một gia tộc."

Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua.

Lumen lấy lại bình tĩnh, nhưng nụ cười ban đầu đã biến mất. Anh nhìn Cadel với vẻ mặt vô cảm và kiên quyết.

"Cậu muốn tôi đánh cược? Đặt cược cuộc đời mình để trở thành bạn đồng hành trên con đường du hành của một pháp sư bình thường, người có thể trở thành người vĩ đại hoặc không? "

"Thật buồn cười. Tôi chưa bao giờ yêu cầu anh làm bạn đồng hành của tôi. Tôi không có ý định chấp nhận một kẻ phản bội làm thuộc hạ."

"Vậy tại sao cậu lại nói vậy......."

"Nhưng tôi vẫn thèm muốn năng lực của anh."

Rõ ràng, Lumen là một nhân tài đáng để thèm muốn. Vì anh ta là một gương mặt thường xuyên có trong bộ bài cuối cùng mà Cadel yêu thích, anh ta chắc chắn có năng lực. Cadel khẳng định rằng mình hiểu rõ tiềm năng của Lumen hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này. Nhưng anh vẫn lo lắng và bất an, liệu một kẻ nghiệp dư như mình có thể nuôi dưỡng một nhân tài như Lumen hay không.

Đó là lý do tại sao anh đưa ra lựa chọn này.

"Hãy trở thành thành viên tạm thời."

"......Tạm thời?"

"Dù sao thì anh cũng sẽ phải đi lang thang đây đó và nâng cao giá trị của tên tuổi của mình, phải không? Sau đó, anh có thể tìm thấy một nhóm hữu ích."

Không vứt bỏ, cũng không sở hữu Lumen. Nếu có thể duy trì trạng thái lấp lửng đó và cùng nhau phát triển, chắc chắn sẽ có thời điểm hoàn hảo để nắm giữ Lumen trong tay.

"Anh không cần phải tham gia tất cả các nhiệm vụ. Anh cũng không cần phải giới thiệu mình là thành viên đội lính đánh thuê Xích Lân."

"Vậy thì việc tôi đi cùng cậu có ý nghĩa gì?"

"Chúng ta chỉ đang quan sát lẫn nhau. Tôi muốn xem anh có đáng để tôi mạo hiểm giữ anh lại sau một lần bị phản bội hay không, còn anh muốn xem tôi có đáng để anh đánh cược cuộc đời hay không."

Nếu Lumen trở thành thành viên tạm thời, phạm vi chi phí có thể sử dụng cũng sẽ mở rộng. Chi phí cần đầu tư chắc chắn sẽ giảm. Việc có thể tùy chọn nhiệm vụ để tham gia có thể gây bất tiện, nhưng Cadel nghĩ rằng điều đó có thể chấp nhận được.

Lumen im lặng. Anh ta có vẻ đang suy nghĩ kỹ lưỡng về đề nghị của Cadel. Cadel nói nhẹ nhàng với Lumen đang im lặng.

"Thời hạn là hai ngày. Hãy quyết định trong khoảng thời gian đó."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro