Vùng đất bị nguyền rủa 3

Đúng như tên gọi, Đồng bằng Sương mù dày đặc sương mù, khiến việc nhìn rõ dù chỉ một inch phía trước cũng trở nên khó khăn. Điều đáng sợ hơn nữa là ở đây chỉ có duy nhất một hàng rào bao quanh, gần như không thể ước lượng khoảng cách với xung quanh.

'Sẽ khá rủi ro nếu không có địa hình, địa vật nào để tận dụng.'

Nhìn quanh đồng bằng, Cadel tặc lưỡi. Trong môi trường này, chỉ có thể phân thắng bại bằng thực lực. Đối với Cadel, người không tự tin vào kỹ năng của mình, đó là một gánh nặng đáng kể.

Có lẽ lo lắng trước vẻ mặt lo lắng của Cadel, Van tiến lại gần anh.

"Tôi sẽ canh chừng, chỉ huy. Trong lúc đó xin hãy nghỉ ngơi một chút."

"Hả? Không, không cần đâu. Đồng bằng trống trải thế này chỉ cần quay đầu là thấy hết mà."

Anh chỉ mới biết Van chưa được một ngày, nhưng cậu ta có xu hướng bảo vệ anh quá mức. Chẳng phải thông thường người ta sẽ dựa dẫm và tin tưởng vào chỉ huy sao?

'...Quả thật. Anh phải thể hiện được điểm đáng tin cậy của mình thì mới có được sự tin tưởng đó'

Cadel tỏ ra hoài nghi và gọi Ron và Babil đang ngó nghiêng nhìn quanh.

"Vẫn còn thời gian trước khi mặt trăng mọc, vì vậy chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát. Sau đó, mỗi người sẽ phụ trách một hướng và theo dõi hướng quái vật đang tiến đến thì sao?"

"Được, được, làm vậy đi."

"Chết tiệt, tim tôi đập mạnh quá, không biết có thể nghỉ ngơi được không."

Họ ngồi sát hàng rào nhất có thể và bắt đầu mở hành lý. Cadel mời Van ăn nhưng bị từ chối thẳng thừng, cuối cùng anh phải ăn cả phần thịt khô của Van. Vì cả ngày chưa ăn gì ra hồn, nên anh cứ ăn miếng thịt khô nhạt nhẽo như giấy.

'Nếu Cadel Lytos chết... mình cũng sẽ chết sao?'

Nhìn lên bầu trời mờ ảo phủ đầy sương mù, Cadel chìm vào suy nghĩ. Anh đã xuyên vào nhân vật chính trong trò chơi, vì vậy anh không biết liệu mấy thứ như 'save point' hay 'hồi sinh' có khả thi hay không. Nhưng anh cũng không đủ can đảm để kiểm tra nó. Không có người tỉnh táo nào sẽ mạo hiểm mạng sống của mình vào một canh bạc rủi ro cả.

'Mình phải sống sót. Và...'

Ánh mắt anh, dõi theo bầu trời xanh thẫm ngày một tối dần, di chuyển chậm rãi. Gương mặt sáng sủa, đẹp trai của Van ngồi cạnh anh phản chiếu trên đôi mắt màu đồng sâu thẳm.

'Không được phép thất bại.'

Có cơ hội sống sót sau khi bị xe tải đâm quả là may mắn. Đương nhiên, vận may như vậy không thể có lần thứ hai. Vì vậy, anh không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng hết sức mình từng phút từng giây.

Cadel, người đã củng cố ý chí của mình, nghiêng bình nước và làm uống nó. Cùng lúc đó, giọng nói kinh hãi của Ron vang lên.

"Này, trăng đã lên rồi!"

Hàng rào chỉ bao quanh ba phía*. 

*Hàng rào chữ U 

Nhìn theo một cách nào đó, đó là một phương pháp hợp lý, nhưng chiến thuật này gần như là hạ sách. Chỉ cần sơ sẩy một chút, họ có thể bị bao vây trong tình trạng đường rút lui bị chặn. Hơn nữa, nếu hàng rào bị phá vỡ trong trận chiến, những ma vật bị nhốt sẽ tản ra khắp nơi. Nếu điều đó xảy ra, làng Bills sẽ là nơi đầu tiên chịu thiệt hại, và dù có sống sót một cách khó khăn, họ cũng không thể tránh khỏi việc bị gây áp lực từ phía Bá tước Straw.

Đó là lý do tại sao, vào đêm trăng non, họ phải đi qua bóng tối và sương mù hỗn tạp để tiến về trung tâm, càng xa hàng rào càng tốt.

"Không phải cậu nói cậu là pháp sư sao? Tôi nghĩ sẽ thoải mái hơn nhiều nếu cậu làm một cái gì đó như kết giới."

Babil, người phụ trách phía đông trong bốn hướng, nói bằng giọng căng thẳng. Cadel quan sát phía bắc, nơi anh được giao, và trả lời một cách thờ ơ.

"Không cần phải lãng phí mana của tôi để an ủi anh. Đừng lo lắng. Tôi sẽ làm khi đến lúc."

Tất nhiên, đó là lời nói dối. Cadel không biết cách nhóm lửa, chứ đừng nói đến việc tạo kết giới. Bởi vì Van đã ở bên cạnh anh trong suốt thời gian nghỉ ngơi và không biết làm sao để rời đi. Anh cũng không thể thực hành việc nhóm lửa bên cạnh cấp dưới của mình được. Một chỉ huy không có tiền cũng không có năng lực sẽ bị bỏ rơi.

'Nếu quái vật xuất hiện, mình sẽ để Van chiến đấu trước. Mình có thể thử tấn công trong khi giả vờ hỗ trợ phía sau.'

Dù sao thì vị trí của pháp sư là hỗ trợ các hiệp sĩ từ phía sau. Sẽ không ai thấy điều đó lạ cả.

Cadel, người đã nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch, hít sâu một hơi. Từ khi sinh ra anh chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì được gọi là quái vật. Làm sao anh có thể nhìn thấy một sinh vật không tồn tại? Cùng lắm anh chỉ nhìn thấy chúng xuất hiện trong các thế giới hư cấu như phim ảnh hoặc phim hoạt hình và ấn tượng của anh về chúng chỉ là 'trông ghê tởm' và 'mất cảm giác thèm ăn'.

'Hãy cẩn thận và đừng để bản thân ngất xỉu.'

Anh nuốt nước bọt.

Đồng bằng không có một ngọn cỏ nào mọc, chỉ toàn là đất khô và những mảnh đá vụn. Sương mù dày đặc bao phủ mặt đất gồ ghề, không bằng phẳng, tạo nên một bầu không khí ảm đạm, chập chờn. Ngay cả ánh trăng, thứ duy nhất có thể trông cậy, cũng chỉ là một luồng sáng yếu ớt len ​​lỏi qua màn sương mù. Tầm nhìn bị hạn chế, tiếng thở nặng nhọc và không khí ẩm ướt hòa quyện thành một, khiến các giác quan của anh căng thẳng khó chịu.

Cadel nheo mắt và cẩn thận quan sát con đường họ đang đi.

Dù có thứ gì đến gần, do sương mù nên phải đến một khoảng cách khá gần mới có thể nhìn thấy hình dáng. Nếu không tập trung, họ sẽ phải đối mặt với chúng ở cự ly gần. Những món quà bất ngờ như vậy thì xin miễn.

Cadel, người đang tập trung vào năm giác quan của mình đến mức cực hạn, dồn hết sức lực vào đôi mắt. Và rồi, ngay lúc đó...

Từ phía xa xa ở phương bắc, một hình dáng nhỏ bé đột ngột xuất hiện. Đó là một cái bóng nhỏ bé, chập chờn như bóng của ngọn nến. Dù bản chất của nó là gì, sự thật là một thứ chưa từng có đã xuất hiện. Sau khi đưa ra phán đoán nhanh chóng, Cadel mở miệng để báo hiệu sự xuất hiện của kẻ địch."

"Có gì đó, có thứ gì đó ở đây!"

"Ở đây cũng vậy!"

"Chỉ huy, ở đây cũng có!"

Cả ba người canh chừng ba hướng đông, tây, nam đồng loạt hét lên.

"Cái gì?! Chúng ta đang bị bao vây sao?"

Ron do dự lùi lại, hét lên vì sợ hãi. Không có thời gian để hoảng loạn theo anh ta. Cadel ngay lập tức quay lại và đẩy Ron và Babil về phía Van.

"Bắt đầu chiến đấu! Chúng ta sẽ đột phá từ phía nam với Van dẫn đầu! Hai người, hãy chú ý phía sau và hỗ trợ Van!"

Từ lúc biết địa điểm là đồng bằng, anh đã có cảm giác không tốt, nhưng không ngờ ngay từ đầu chúng đã bao vây từ mọi phía như thế này. Điều may mắn duy nhất là bên cạnh anh có một hiệp sĩ xuất sắc.

Ngay khi Cadel ra lệnh, Van rút thanh đại kiếm ra và cầm trong tay. Không chút do dự, cậu tập trung năng lượng và aura màu đỏ sắc bén bắt đầu bao quanh lưỡi kiếm.

Trong chốc lát, đồng tử của Van chuyển sang màu đỏ tươi.

Cậu ta lao về phía trước, bỏ lại những người khác đang căng thẳng ở phía sau. Thanh kiếm nặng nề đâm xuyên qua phía trước và lao tới.

Xoẹt—

Những chuyển động này đi kèm với gió. Một luồng gió mạnh thổi bay sương mù, để lộ quang cảnh phía trước.

"Undead!"

Ron kêu lên thảm thiết. Babil cũng vội vã rút kiếm và đuổi theo sau Van. Nhưng Cadel không thể đuổi theo, bởi vì chân anh đã cứng đờ như gỗ.

'Cái, cái gì thế kia...?'

Anh bị sốc khi thấy hình dáng của con quái vật ẩn sau lớp sương mù. Nói một cách đơn giản, chúng là xác sống.

Nhưng nói chi tiết hơn, thứ nhất, chúng không có đầu gắn trên cổ. Thay vào đó, chúng đang ôm chặt đầu của mình, thứ đáng lẽ phải gắn trên cổ. Trên đầu không có mắt, chỉ còn hai lỗ hổng, xương mũi cũng không còn. Môi thì tan chảy một cách kinh tởm, các phần trên và dưới của miệng dính liền lởm chởm như mạng nhện.

Thứ hai, toàn thân đầy rẫy nấm mốc xanh và những lỗ đen ngòm. Một hình dáng ghê tởm đến mức chỉ nhìn thôi cũng muốn nôn mửa.

'Những thứ như thế đang đến từ mọi hướng sao?'

Thật là khủng khiếp!

Chân run rẩy không kiểm soát được. Cadel không dám nhìn xung quanh, chỉ dám lấy hết can đảm chạy về phía Van. Anh cho rằng ở gần cậu ta sẽ an toàn nhất.

Đó không phải là một quyết định sai lầm.

Van vung kiếm với tốc độ nhanh đến nỗi khó có thể tin rằng cậu ta đang cầm một thanh đại kiếm. Dư ảnh thanh kiếm hình lưỡi liềm đâm xuyên qua phần thân trên của xác sống cùng với sương mù.

Đôi mắt đỏ ngầu đảo quanh một cách bản năng như dã thú, nắm bắt chuyển động của kẻ thù. Undead tuy chậm chạp và lề mề, nhưng không phải là loại quái dễ đối phó. Ngược lại, chúng thuộc loại phiền toái.

"Chỉ huy! Bọn chúng là 'Head Pitcher'! Ngài cần phải tạo kết giới!"
( Head Pitchers đại khái là mấy con zombie này tấn công bằng cách ném cái đầu mình đang cầm vào player)

Van, người không ngừng chém giết ma vật, hét lên. Tiếng hét đầy sức mạnh khiến Cadel, người đang sợ hãi co rúm người, giật mình kinh hãi.

Phải.

Những con ma vật có hình thù kinh khủng đến mức kìm nôn đã là dũng cảm, nhưng tất cả chúng đều là mục tiêu mà anh phải tiêu diệt. Chẳng phải ngay lúc nãy anh còn lên kế hoạch hỗ trợ từ phía sau sao?

'Đệt, đệt, đệt, mày có thể làm được mà...'

Cadel nghiến chặt răng, lẩm bẩm chửi thề trong lòng để kìm nén nỗi sợ hãi. Anh nghĩ tốt hơn là không nên nhìn vào bọn chúng.

'Phép thuật xuất hiện đi, phép thuật xuất hiện đi, làm ơn xuất hiện đi...!'

Anh dùng hết sức lực từ đầu đến chân, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nổ tung, cơ bắp co rút lại, kèm theo đau đớn tột cùng.

Kết giới ma thuật là một kỹ năng cơ bản mà tất cả các phép thuật thuộc tính đều có. Nói một cách đơn giản, đó là một tấm khiên. Cadel tuyệt vọng truyền sức mạnh cho cơ thể mình, nhớ lại hình ảnh kết giới mà anh đã thấy trong trò chơi.

"Đầu bay kìa! Đừng chạm vào chúng!"

"Pháp sư! Mở kết giới đi!"

Ron và Babil hét rất to, nhưng Cadel không hề nghe thấy. Bên trong anh, sự tập trung cực độ được tạo ra bởi sự phân chia giữa "ham muốn sống sót" và "nỗi sợ hãi" đang dần dần ăn mòn tâm trí anh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Cadel cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó nóng bỏng đang chảy trong cơ thể mình. Đó không phải là máu, nó nóng hơn, nhanh hơn, và gần giống với một loại năng lượng bẩm sinh.

'Hãy sử dụng nguồn năng lượng này.'

Chỉ có thể sử dụng năng lượng này mới có thể tạo ra một kết giới. Cadel theo bản năng nhận ra sự thật, đã bẻ cong dòng năng lượng bằng tất cả sức mạnh của mình, sau đó cảm thấy một luồng nhiệt lượng mãnh liệt không gì sánh bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro