Vùng đất bị nguyền rủa 5

Khi một bước đột phá rõ ràng xuất hiện, Cadel đột nhiên trở nên có động lực. Bây giờ, anh đã khá quen mắt với Head Pitcher.

Theo thời gian trôi qua, mưa tên yếu đi, nhưng số lượng undead đã giảm đáng kể. Cadel từ từ đứng dậy. Tốt hơn là giết hết chúng trong khi lũ undead đang rối loạn.

Cadel quay lại nhìn Ron và Babil để nói với họ kế hoạch mà anh đã lập ra. Nhưng trước khi kịp mở miệng, anh đã nhìn thấy bờ vai đầy máu của Babil.

Cadel không thể nghe thấy tiếng hét của Babil vì anh đã chặn các giác quan bên ngoài khi kích hoạt kỹ năng. Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào vết thương đáng sợ.

"Vết thương này từ lúc nào vậy? Nếu không cầm máu nhanh thì anh sẽ ngã xuống trước khi chiến đấu tiếp đấy. Có vải hoặc băng gạc nào để băng vết thương không?"

"Cái gì? Chuyện này xảy ra khi nào vậy?"

Vết thương của Babil là do phải chống đỡ các đòn tấn công của undead trong thời gian không có kết giới bảo vệ vì quá trình kích hoạt ma pháp kéo dài của Cadel. Ngay từ đầu, nếu có kết giới, anh ta sẽ không bị thương như thế này!

Mặc dù biết rằng cục diện đã đảo chiều nhờ phép thuật của Cadel, nhưng Babil vẫn oán giận vì sự đau đớn mà anh ta phải trải qua. Khi Babil sắp nổi điên lên, ánh mắt anh ta theo bản năng chuyển hướng. Đằng sau Cadel, Van đứng đó với ánh mắt trừng trừng đầy đe dọa.

Cậu ta đang tỏa ra sát khí như thể muốn nói 'Nếu dám lớn tiếng với chỉ huy, tôi sẽ nghiền nát nốt bên vai còn lại của anh'. Bản năng sinh tồn của Babil buộc anh ta phải nuốt cơn phẫn nộ xuống, tỏ ra mềm mỏng.

"...Không có. Bây giờ cởi giáp ngực ra là hành động tự sát, và tôi cũng không thể mở túi đồ giữa hang ổ ma vật được."

"Tình hình rất khẩn cấp, nhưng trước tiên hãy cầm máu đã. Với tình trạng này, anh sẽ khó mà tiêu diệt lũ ma vật còn lại được. Hãy đợi tôi một chút."

Sau một thoáng do dự, Cadel cúi xuống và nắm lấy viền áo choàng anh đang mặc. Anh là một pháp sư hiếm khi phải cận chiến, nên mặc áo choàng dài thay vì áo giáp. Xé một chút vạt áo cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.

Nhưng trước khi kịp nắm chặt gấu váy, Van đã nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh ra.

"Không cần đâu, chỉ huy. Để tôi."

"...Đó không phải là mảnh vải quấn quanh đại kiếm của cậu sao?"

"Không có gì quý giá hơn quần áo của chỉ huy."

Van mỉm cười với Cadel, sau đó cầm lấy tấm vải dài màu xanh lam đi đến trước mặt Babil. Vẻ mặt cậu lạnh lẽo, không giống như lúc đối mặt với Cadel.

Anh ta nắm lấy Babil, người theo bản năng loạng choạng và đang lùi lại, và quấn tấm vải quanh vai bị gãy của anh ta. Babil há to miệng như thể anh ta sắp hét lên bất cứ lúc nào, vì vậy Van chặn miệng anh ta.

Cậu thô bạo túm lấy Babil và kéo mạnh để anh ta đứng dậy,  người theo bản năng do dự và lùi lại, rồi quấn chặt tấm vải quanh bên vai bị cắn của anh ta. Cách cậu ta quấn băng vụng về và không có chút kỹ thuật nào khiến Babil suýt hét lên, nhưng câu nói tiếp theo của Van đã làm anh ta phải ngậm miệng lại bằng cách cắn vào tay.

"Thử thu hút sự chú ý của chỉ huy thêm lần nữa xem. Tôi sẽ cho anh biết rằng việc giả vờ mờ nhạt... vẫn tốt hơn là biến mất hoàn toàn đấy."

Dù mana đã cạn kiệt, ngọn lửa đã lan rộng vẫn không dễ dàng lụi tàn.

Nhóm của Cadel, với Van dẫn đầu, bắt đầu từng bước đánh gục lũ Head Pitcher đang hỗn loạn. Kiếm khí của Van, không hề giảm uy lực dù trong trận chiến kéo dài, chém xuống phía trước với khí thế sắc bén, [Hỏa cầu] của Cadel bắn trúng đầu lũ Head Pitcher đang tiến đến từ xa, còn Ron và Babil ngay lập tức chém gục những ma vật lẻ tẻ xuất hiện.

Kiếm khí của Van không chỉ giết chết ma vật mà còn xua tan sương mù dày đặc, nhờ đó tầm nhìn của họ trở nên rõ ràng hơn trước.

'Cứ đà này, chúng ta có thể giải quyết xong mọi việc trước khi trời tối.'

Cadel nghĩ vậy và bình tĩnh đánh giá tình hình. Một cảm giác nhẹ nhõm sâu sắc tràn ngập trong anh khi trận chiến diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.

'Đúng vậy. Mình đã quá sợ hãi rồi. Ngay cả trong game, họ cũng không đưa ra thử thách không thể vượt qua trong nhiệm vụ đầu tiên. Thông thường, hướng dẫn tân thủ có thể hoàn thành ngay cả khi dùng chân. Cái này cũng không khác gì.'

Anh đã quá căng thẳng vì cảnh báo của hệ thống rằng 'sẽ mất Van Herdos'. Tất nhiên, anh cũng bị choáng ngợp khi lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng của con quái vật ... Nhưng chẳng phải mọi thứ đều trở nên quen thuộc theo thời gian sao? Ngay cả bây giờ, đầu của Head Pitcher vẫn làm anh rùng mình, nhưng anh không còn cảm thấy sợ hãi đến mức rơi nước mắt nữa.

Cadel ước lượng số mana còn lại của mình và ném những quả cầu lửa vào những Head Pitcher đang tiến đến. Anh tạo ra [Kết giới lửa], chuẩn bị [Hỏa Tiễn] và thỉnh thoảng sử dụng [Hỏa Cầu]. Mana còn lại của anh giờ chỉ còn chưa đến 1/10 so với lúc đầu.

'Hình như đã gần dọn dẹp xong lũ ma vật rồi, giờ thì mình phải thực sự tiết kiệm sức lực thôi. Cảm giác như thể thể lực cũng yếu đi khi mana cạn kiệt.'

Trong khi dọn dẹp ma vật và từ từ băng qua đồng bằng Sương Mù, họ đã đến hàng rào phía bên kia lúc nào không hay. Ron chạy đến hàng rào đầu tiên, vội vàng sờ soạng lên nó. Sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng, anh ta kêu lên đầy thất vọng.

"Chết tiệt, ở đây không có lối ra sao? Tưởng cuối cùng cũng thoát được rồi chứ! Lỗ... Tôi có nên đục một cái lỗ không?"

"Vẫn còn ma vật sót lại. Tôi nghĩ tốt hơn là không nên ra ngoài cho đến khi chúng ta chắc chắn rằng chúng đã được xử lý."

Ron có vẻ do dự trước lời nói của Cadel. Anh ta muốn thoát khỏi đây ngay lập tức và ăn mừng vì giữ được mạng sống, nhưng anh ta cũng là một lính đánh thuê. Những đồng vàng đang treo lơ lửng trước mặt anh ta, Ron không muốn kết thúc với một thành tích tệ hại và không được đền đáp xứng đáng cho công sức của mình. Babil bị thương cũng có lòng tham tương tự, vì vậy anh ta bước đến chỗ Ron đang ngập ngừng và thì thầm với anh ta.

"Này, dù sao thì chúng ta cũng đã xử lý gần hết lũ ma vật rồi, cứ ngoan ngoãn đi theo sau hai người đó thôi. Thật lòng mà nói, chẳng phải họ đã làm hết mọi việc rồi sao. Có thể sau này bọn họ sẽ ném chúng ta sang một bên để ôm hết phần thưởng, cứ cố gắng kiên trì thêm chút nữa đi."

Ron do dự một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu. Thế là họ quyết định quay trở lại lối vào ban đầu và tiêu diệt lũ ma vật còn sót lại.

Cadel ccố gắng hết sức để không dẫm lên xác ma vật nằm la liệt xung quanh và tiến về phía trước. Những cái đầu cháy đen đều trông như sắp sống lại và lao về phía họ bất cứ lúc nào làm anh giật mình liên tục.

Và bên cạnh Cadel như vậy, Van cẩn thận mở miệng.

"Tôi xin lỗi, chỉ huy."

"Hả...? Cái gì?"

"Bởi vì tôi vô năng, chỉ huy đã tiêu hao nhiều mana hơn cần thiết. Nếu là một loại ma vật khác, tôi đã có thể tự mình giải quyết hết..."

Cái dáng vẻ lẩm bẩm 'Giá mà có máu' của cậu ta như thể sắp lôi cả người sống đến để nhúng máu vào kiếm vậy. Cadel vội vàng cắt ngang lời Van trước khi hiệp sĩ của mình gây ra tai nạn khủng khiếp như vậy.

"Đừng có nói những lời yếu đuối vậy. Cậu chỉ là đã cố gắng hết sức trong một trận chiến bất lợi thôi. Vậy nên thay vì mất thời gian ủ rũ, hãy cố gắng tìm cách kiếm tiền đi."

"Chỉ huy..."

Cadel hy vọng Van có thể hiểu sơ sơ và ngừng làm ra cái vẻ mặt âm hiểm đó. Cadel liếc nhìn Van, cảm thấy có chút bất an. Rồi khóe miệng anh giật giật khi thấy Van đang mỉm cười ngại ngùng.

'...Cậu ta sao thế?'

Khi anh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt anh.

「Độ thiện cảm của hiệp sĩ 'Van Herdos' đã tăng 3.」

「Độ thiện cảm hiện tại: 73/100」

"Ơ?"

"Vâng?"

"À, không có gì đâu."

Sao tự nhiên lại tăng độ thiện cảm vậy? Anh đã là gì vậy?

Đồng tử của Cadel rung lên dữ dội. Dù có nghĩ thế nào, anh cũng không nhớ mình đã làm điều gì để có thể tăng độ thiện cảm, vậy mà đột nhiên Van lại vui vẻ một mình.

'Rốt cuộc là sao vậy? Sao lại tự động tăng 3 điểm thế? Điều gì sẽ xảy ra nếu mức độ thiện cảm đạt đến mức tối đa?'

Tất nhiên, điểm cao hơn thì tốt hơn điểm thấp, vì nó ảnh hưởng đến lòng trung thành... nhưng đây là Otome game.

Anh có nghe nói rằng nếu độ thiện cảm đạt mức tối đa thì sẽ có một sự kiện đặc biệt, nhưng anh chưa bao giờ tự mình tìm hiểu. Ờ thì, anh là một trong những người chơi nam bình thường hứng thú với chiến đấu hơn là cốt truyện.

Mồ hôi lạnh lại chảy ra, thứ mà ngay cả khi đang chiến đấu ác liệt cũng không xuất hiện. Tôi cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì để xua tan cảm giác bất an này.

'......Tạm thời hạn chế nói chuyện đã.'

Trong khi đó, Ron và Babil, những người đang đi theo cả hai, đang trò chuyện với bầu không khí hoàn toàn khác.

"Mà Babyl này, hình như việc tiêu diệt ma vật kết thúc nhanh hơn dự kiến thì phải? Tất nhiên là hai người kia thực lực ghê gớm thật, nhưng... thật không thể tin được là một việc đơn giản như thế này lại không thể giải quyết được trong khi bao nhiêu lính đánh thuê đã phải bỏ mạng."

"Hừ, dù lính đánh thuê có giỏi giang đến đâu cũng khó thắng được một pháp sư tài ba. Anh cũng thấy rồi đấy chứ? Cái phép thuật diện rộng khủng khiếp đó. Lính đánh thuê cùng lắm cũng chỉ vung kiếm, hiệu quả kém hơn nhiều. Đâu phải tự nhiên mà pháp sư lại hiếm thấy."

"Dù thế nào đi nữa..."

"Hơn nữa, tên đó cũng có chiến thuật không hề tầm thường. Mặc dù thật xấu hổ, nhưng khi chúng ta hoảng loạn, pháp sư đó đã đưa ra quyết định trong nháy mắt."

"...Thật sự."

"Hình như là đoàn lính đánh thuê Xích Lân thì phải. Tôi không biết bọn họ có bao nhiêu người, nhưng chỉ là vấn đề thời gian trước khi bọn họ nổi tiếng thôi."

Bất kể tính cách hung ác của Van, Babyl vẫn đánh giá cao họ. Thực tế, nếu không có họ tham gia, tương lai của anh ta và Ron sẽ ra sao thì không cần nhìn cũng biết.

Phải mất một thời gian dài để dọn sạch những con ma vật còn lại, mỗi người có một suy nghĩ và mục tiêu khác nhau.

Cadel tỏ ra vô cảm để che giấu vẻ mệt mỏi và nhìn quanh nhóm.

"Có vẻ như chúng ta đã tiêu diệt hết lũ ma vật ẩn náu ở đồng bằng Sương Mù rồi. Để hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo thì tốt nhất là ở lại đây cho đến ngày hôm sau, nhưng chúng ta không cần phải làm vậy. Quay về thôi."

"Xong rồi!"

Gương mặt của Ron và Babil sáng bừng lên một cách đáng ngạc nhiên. Họ thở phào nhẹ nhõm và vui mừng khôn xiết vì nhiệm vụ tiêu diệt ma vật địa ngục đã kết thúc. Cadel cũng vui mừng vì đã vượt qua giai đoạn khó khăn, nhưng vì thể lực gần như cạn kiệt nên anh chỉ mỉm cười nhẹ

'Mới xuyên vào chưa được bao lâu mà cả ngày đã phải lao động khổ sai thế này. Phải nhanh chóng tập hợp hiệp sĩ rồi hưởng thụ thôi.'

Nếu như có thêm ít nhất hai ba người đi cùng, công việc của anh sẽ giảm bớt rất nhiều, chỉ cần ra lệnh đơn giản, bọn họ liền có thể lập tức chuẩn bị chiến đấu.

Khi anh dụi khóe mắt mệt mỏi, Van nhận ra tình trạng của anh và thể hiện vẻ mặt lo lắng.

"Chỉ huy, ngài không sao chứ? Trông ngài rất mệt mỏi."

"Không sao. Không có gì đáng lo ngại cả."

"Tôi sẽ lập tức trở về và gặp cậu chủ để nhận tiền thưởng, ngài hãy tìm được một chỗ thích hợp để nghỉ ngơi thật tốt."

"Bây giờ vẫn còn sớm. Dù có quay lại thì trời cũng chỉ vừa hửng sáng thôi, cậu muốn bị hắn ta đuổi về à?"

"Nhưng..."

Cadel vẫy tay về phía Van đang kiên trì.

"Một ngày mệt mỏi không chết được đâu."

"...Tôi biết. Nhưng nếu quá mệt, hãy nói với tôi, chỉ huy. Tôi sẽ cõng ngài!"

Dù anh có chết đi sống lại cũng sẽ không có chuyện cõng đâu. Cadel cười gượng gạo và quả quyết như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro