Chương 3:Kìm chế

Bữa tiệc do nhà họ Lưu tổ chức diễn ra trong không gian sang trọng bậc nhất của thành phố, tại một đại sảnh rộng lớn được trang trí lộng lẫy với đèn chùm pha lê lấp lánh và những bình hoa tươi quý hiếm đặt khắp nơi. Âm nhạc du dương vang lên nhẹ nhàng, xen lẫn tiếng cười nói rộn ràng của giới thượng lưu và các nhân vật quyền quý.

Khách mời đều ăn mặc lịch sự, trang trọng, những bộ váy dạ hội kiêu sa, những bộ comple cắt may tinh tế tạo nên một bức tranh thanh lịch và đầy quyền lực. Các bàn tiệc bày biện những món ăn thượng hạng cùng rượu vang quý hiếm, phục vụ bởi đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, tận tâm.

Trong bữa tiệc, nhiều cuộc trò chuyện sôi nổi diễn ra, xoay quanh các chủ đề kinh doanh, chính trị và những tin đồn mới nhất trong giới thượng lưu. Không khí vừa thân mật vừa đầy tính cạnh tranh khôn khéo, nơi mỗi câu nói đều có thể ẩn chứa một ẩn ý hoặc chiến lược riêng.

Lục Minh xuất hiện như một điểm sáng giữa đám đông, với phong thái tự tin và nét lạnh lùng đặc trưng, thu hút mọi ánh nhìn. Phạm Gia Nghi, mặc chiếc váy màu xanh ngọc lục bảo, nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyền uy, cũng trở thành trung tâm chú ý khi cô xuất hiện tại sự kiện.

Sự hiện diện của họ đã làm bữa tiệc không còn đơn thuần là một buổi gặp mặt xã giao mà trở thành một sân chơi đầy kịch tính, nơi những ánh mắt, cử chỉ và lời nói đều mang nhiều tầng ý nghĩa, mở ra những câu chuyện và cuộc tranh đua ngầm đầy hấp dẫn.

Dưới ánh đèn chùm lấp lánh, tiếng nhạc nhẹ nhàng làm nền cho bữa tiệc sang trọng, Lục Minh và Phạm Gia Nghi đứng đối diện nhau ở một góc yên tĩnh, cách xa đám đông náo nhiệt. Không khí giữa họ căng như dây đàn, từng câu nói mang theo sắc thái vừa lịch thiệp vừa đầy ẩn ý.

Lục Minh bắt đầu, giọng trầm ấm nhưng không thiếu phần khiêu khích:

 "Phạm tiểu thư, tôi nghe nói cô vừa trở về từ Anh quốc với nhiều thành tích đáng nể. Nhưng tôi thắc mắc, giữa bao nhiêu cô gái tài năng, điều gì khiến tôi không thể rời mắt khỏi cô tối nay?"

Gia Nghi cười khẽ, ánh mắt sắc bén như dao cạo:

 "Lục thiếu gia, có lẽ đó là vì anh chưa từng gặp ai khiến anh phải chú ý như vậy. Còn tôi, tôi chỉ đơn giản là giữ mình giữa vòng xoáy ánh nhìn và lời đồn mà thôi."

Lục Minh nhướn mày, nụ cười nửa miệng thoáng mang vẻ thích thú:

 "Giữ mình? Tôi thấy trong ánh mắt cô không hề có dấu hiệu của sự e dè hay tránh né. Có thể cô đang giấu giếm điều gì đó thú vị?"

Phạm Gia Nghi không chút nao núng, đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh và thách thức:

 "Cô gái có gì đáng giấu giếm thì cũng chỉ để dành cho người xứng đáng khám phá. Còn anh, Lục thiếu gia, liệu có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu?"

Lục Minh tiến thêm một bước, ánh mắt chạm vào cô với vẻ tinh nghịch:

"Kiên nhẫn là thứ tôi chưa từng thiếu. Nhưng điều tôi muốn là một trò chơi thú vị, và cô, Phạm tiểu thư, có vẻ như là đối thủ xứng tầm nhất trong bữa tiệc này."

Gia Nghi gật nhẹ đầu, một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi:

 "Vậy thì, chúng ta hãy xem ai sẽ chiến thắng trong cuộc chơi này. Nhưng đừng quên, tôi không phải người dễ dàng bị khuất phục."

Cuộc đối thoại khép lại, nhưng không khí giữa họ vẫn sôi sục, như lời mời gọi cho những thử thách và bí mật phía trước. Cả hai rút lui về phía đám đông, để lại một khoảng lặng đầy sức hút khiến mọi ánh mắt xung quanh không ngừng dõi theo.

Họ rút lui vào đám đông nhưng để lại sau lưng một khoảng lặng khiến mọi ánh mắt đều dõi theo, chờ đợi màn tiếp nối của cuộc chơi quyền lực đầy bí ẩn này. Bữa tiệc không chỉ là dịp để giao lưu mà còn là sàn đấu của những mưu đồ, những thử thách và cả những câu chuyện chưa được kể.

Phạm Gia Nghi bước vào góc khuất, ánh mắt dõi theo bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc. Bỗng từ đằng sau, cô bất ngờ nhìn thấy Lục Minh đang định cởi quần.

"Này! Anh đang định làm gì thế?!" cô giật mình hỏi, giọng vừa ngạc nhiên vừa nghiêm nghị.

Lục Minh quay lại, nở một nụ cười nửa miệng đầy tự tin và có phần tinh nghịch:
 "Tôi muốn sục. Không được sao?"

Gia Nghi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn anh, giọng cô khẽ cảnh cáo:
 "Nhưng đây là chỗ đông người, anh không sợ bị để ý sao?"

Lục Minh chỉ cười khẩy, ánh mắt vẫn rực lửa:
 "Trong cuộc chơi này, không thử thì làm sao biết được giới hạn của nhau."

Không khí giữa họ bỗng trở nên ngột ngạt, đầy thách thức, như lời ngầm báo hiệu một cuộc đối đầu không khoan nhượng đang chuẩn bị bắt đầu.

"Gia Nghi à!Em nhìn tôi thử xem!Đang muốn xuất ra vì ai?"

Phạm Gia Nghi không hề nao núng, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng nhưng lấp lánh một tia vui thích:
 "Nếu anh muốn biết, thì hãy chứng minh cho tôi thấy anh xứng đáng để chạm vào nó nhé."

Tuy trong lòng ngại đến phát điên vì từ bé cô không dám nhìn vào thứ bẩn thỉu đó, dù có tự tin đến đâu, nhìn thấy cậu nhỏ của anh ta vẫn khiến Phạm Gia Nghi cảm thấy một sự ghê tởm khó tả.

Ánh mắt cô lướt qua, cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng tâm trí thì hỗn loạn, vừa muốn rời đi vừa bị thu hút bởi sự khiêu khích trong từng cử chỉ của Lục Minh.

Khi cô rời đi,Lục Minh bắt đầu sục điên cuồng,trong đầu toàn nghĩ cảnh được chạm vào cơ thể trắng nõn nà ấy.

"Em cứ từ từ đi!Rồi một ngày em cũng phải ngoan ngoãn nằm dưới thân xác tôi thôi!"- ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyết tâm, thầm thì với chính mình.

Lời nói như một lời thề ngầm, vừa đầy khiêu khích, vừa khẳng định sự chiếm lĩnh không thể tránh khỏi trong trò chơi đầy nguy hiểm này.

Rồi cái dịch màu trắng ấy xuất ra,nhìn đến phát điên...Lục Minh nhìn một hồi,cảm giác chưa đã...Hễ cứ nhìn vào Gia Nghi,nó cứ tự dựng khiến anh không kìm chế được.

Lục Minh tựa nhẹ lưng vào tường, ánh mắt vẫn dõi theo dáng người thanh thoát của cô qua dãy hành lang xa xa. Nơi cổ họng anh như có gì nghẹn lại. Một sự khao khát không thể gọi tên, không dễ chạm tới.

"Em cứ nghĩ mình mạnh mẽ... Nhưng đến cuối cùng, chính em sẽ là người bước đến gần tôi trước."

Lời thì thầm nhỏ như gió, nhưng chứa đầy sự tính toán. Trong mắt anh lúc này, đây không chỉ là sự hấp dẫn về thể xác — mà là một trận đấu ngang sức, ngang tài. Và anh chưa từng có ý định thua.

Sau khi,làm cơn thoả mãn bớt thèm...Anh đi rửa ráy,rồi bước ra như không có chuyện gì...

Tuy đã cố giữ vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo vốn có, Lục Minh vẫn không thể phủ nhận ánh nhìn của mình chưa từng rời khỏi "lá ngọc cành vàng" ấy – Phạm Gia Nghi.

Dáng người thanh thoát, phong thái điềm đạm nhưng đầy kiêu hãnh của cô khiến anh chẳng thể dứt nổi ánh mắt. Dù tự nhủ đây chỉ là một trò chơi, một đối thủ đáng gờm, nhưng từng cử chỉ của cô lại khiến trái tim anh lỡ nhịp theo cách mà anh chẳng muốn thừa nhận.

Gần như vô thức, Lục Minh bước ra khỏi góc khuất. Giữa không khí xa hoa và ánh đèn lung linh, anh sải bước đến gần cô – người con gái đang đứng nhẹ nhàng bên quầy rượu, trò chuyện với vài vị khách trong giới thượng lưu.

Khi đứng đối diện, anh không vòng vo, không lượn lời – chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, nửa nghiêm túc, nửa trêu chọc:

"Phạm tiểu thư, tôi có thể xin số liên lạc của em được không? Hoặc ít nhất là... thêm WeChat?"

Phạm Gia Nghi hơi sững người trong giây lát, không phải vì lời đề nghị, mà vì sự thẳng thắn hiếm thấy ở một kẻ như anh. Cô mím môi, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác pha chút tò mò:

 "Thêm WeChat ư? Lục thiếu gia tưởng tôi dễ dàng đến thế sao?"

Lục Minh cười nhẹ, nụ cười nghiêng nghiêng nguy hiểm:

 "Tôi không nghĩ là dễ. Nhưng tôi chắc chắn là đáng để em phải cân nhắc."

Và thế, một cuộc đối thoại tưởng chừng đơn giản lại mở ra một chương mới đầy ẩn ý và những màn đấu trí tinh tế giữa hai kẻ không dễ khuất phục — cũng không dễ quên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro