54• Anh hùng

Cung điện Mặt trời.

Nơi đây được đặt cho cái tên như vậy bởi chính vẻ bề ngoài rực rỡ hệt ánh mặt trời của nó.

Bên trong Cung điện, tại góc tầng một của sảnh tiệc.

Kim Rok Soo đang đứng bên cạnh một chiếc bàn đầy ắp những món tráng miệng.

- Con người! Có nhiều món ngon quá! Sẽ thật tuyệt nếu gia đình chúng ta cũng ở đây!

Nhoàm nhoàm.

Âm thanh khi ăn của Dodori vang vọng trong đầu Kim Rok Soo.

- Sẽ thật tuyệt nếu Ông Rồng Xanh cũng ở đây!

Nhưng thật đáng tiếc, lần này Kim Rok Soo không đưa Choi Han và Eruhaben đi cùng. Eruhaben nói rằng ông ấy rất mệt và muốn được nghỉ ngơi.

Và mặc dù Choi Han và Barrow đều là Bậc Thầy Kiếm Sĩ nhưng anh đã chọn đưa Barrow đi cùng

Ánh mắt Kim Rok Soo hướng đến một người.

Đó là người đàn ông trung Valentino đang trò chuyện với Hoàng Thái tử Adin ở giữa sảnh tiệc kia.

Người đàn ông được mệnh danh là Hiệp sĩ của Mặt trời, có năng lực kiếm thuật đạt đến đỉnh cao của Caro.

Charles.

Ông ta đã đạt đến trình độ của Bậc thầy kiếm thuật khoảng mười năm trước, và dù có ngoại hình như một người đàn ông trung niên, thực chất ông ta đã ngoài sáu mươi.

‘Dù Choi Han và Barrow mạnh hơn Charles, nhưng trực giác nhạy bén của một Bậc Thầy Kiếm Sĩ vẫn có thể dễ dàng nhận ra trình độ thật sự của hai người họ.'

Choi Han và Barrow đều trên cơ Charles rất nhiều. Huống chi Choi Han là người thậm chí có thể đối đầu với Rồng và Barrow lại là người có thể giết cả một con Rồng

Kim Rok Soo thực sự lo là ông ta sẽ nhận ra Barrow là Bậc Thầy Kiếm Sĩ. Nhưng anh cũng không thể một mình đi đến đây mà không có hiệp sĩ hộ vệ theo sau, điều đó sẽ làm dấy nên nghi ngờ

Cách tốt nhất bây giờ để tránh bị phát hiện là khiến Barrow tiếp xúc ít với Charles nhất có thể, hoặc khỏi khiến hai người họ không gặp nhau

Dodori hẳn đã nhận thấy rằng ánh mắt của Kim Rok Soo đang hướng về Charles. Nhóc Rồng nói vào tâm trí Cale một lần nữa.

- Tên kiếm sĩ đó có mạnh hơn pháp sư Jopis của chúng ta một chút đấy! Nhưng vẫn quá yếu ớt khi so với Rồng vĩ đại và hùng mạnh là ta đây!

'Tất nhiên. Ông ta yếu hơn Dodori nhiều.'

Trừ khi Dodori công khai sử dụng ma thuật của mình hoặc truyền mana của nó ra ngoài như đã làm với Choi Han, Barrow và Jopis trong quá khứ, thì Charles sẽ không bao giờ nhận thấy sự hiện diện của Dodori.

'Phía đằng kia.'

'Ông ta là Phó Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim đúng không nhỉ?'

Khá nhiều nhân vật nổi tiếng đã xuất hiện tại lễ kỷ niệm đầu tiên này kể từ cuộc chiến giữa Vương Quốc Caro với Vương quốc Whipper.

Kim Rok Soo đưa mắt đến vị trí của Rei Stecker – ​​Phó Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim.

Người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, mặc áo choàng và đứng ngay cạnh Hoàng Thái Tử. Ông ta nở một nụ cười rạng rỡ trên môi và dường như đang rất thích thú với buổi lễ ăn mừng này.

Charles và Rei Stecker.

Hai người họ thật khiến cho người khác khó mà tiếp cận Hoàng Thái Tử.

'Họ là sức mạnh của Valentino.'

Hiện giờ, Robbit và một số nhà lãnh đạo của Vương quốc Roan đang tập trung xung quanh Hoàng Thái Tử.

Kim Rok Soo đương nhiên không muốn ở cùng với mấy người đó, nên đã chọn ngồi đúng tại góc này ngay khi đến nơi.

- Con người, đưa cho ta thêm một miếng bánh nữa đi, đưa xuống dưới bàn á!

Kim Rok Soo vờ lấy một đĩa bánh dâu tây và lén lút đẩy nó xuống gầm bàn. Dodori vui vẻ cầm lấy cái đĩa rồi bắt đầu ăn.

'Ừ, ăn nhiều vào để còn làm việc nữa.'

Kim Rok Soo đang bồi bổ Dodori. Ann sẽ sớm giao việc cho Dodori, để nhóc ấy tìm ra thánh vật của Thần Mặt trời.

Anh nhìn quanh.

Cung điện Mặt trời có tổng cộng ba tầng, với cổng vào cao lớn vươn đến tầng hai. Có một ban công nằm trên tầng hai. Và một khu vực để các khách VIP thảo luận với nhau tại tầng ba.

'Nhưng họ đã nói hôm nay sẽ không mở cửa tầng ba.'

Kim Rok Soo chuyển tầm nhìn về các kị sĩ đang canh gác khắp tầng một.

Có những kỵ sĩ mặc áo giáp đứng ở lối vào phía đông và phía tây. Ngoài ra cũng có một số kỵ sĩ với trang phục bình thường trong hội trường.

Các hiệp sĩ của Vương quốc Roan cũng đứng gác ở một phía.

Mặc dù trông có vẻ thoải mái, nhưng ở họ vẫn tỏa ra một luồng aura sức mạnh nhất định không thể khinh thường.

'Anh chàng đó cũng ở đây.'

Hiệp sĩ Mèo tóc đỏ.

Anh ta đứng cạnh bức tường phía Bắc và đang nhìn chằm chằm vào chỗ của Hoàng Thái Tử. Ánh mắt dữ tợn dường như muốn nói rằng sẽ ngăn chặn mọi nguy hiểm có thể xảy đến với hắn.

Kim Rok Soo dời mắt khỏi Hiệp sĩ mèo, người có cái nhìn sắc bén hơn hẳn tất cả các kỵ sĩ khác.

'Có lẽ mình nên bắt đầu đi trộm, à không, đi nhặt nó thôi nhỉ.'

Sự Kết tội của Mặt trời ở trong Vườn Mặt trời.

Kim Rok Soo từ từ rời khỏi bàn tráng miệng. Anh tiến lên tầng hai trong khi chậm rãi nhìn xung quanh và hành động một cách tự nhiên.

"A, cậu Kim Rok Soo!"

Rồi anh nghe thấy một giọng nói gọi tên mình.

Kim Rok Soo chạm mắt với Hoàng Thái Tử Valentino, hiện đang mỉm cười với anh.

'Chết tiệt.'

Kim Rok Soo muốn chửi thề. Tuy nhiên anh vẫn nở một nụ cười dịu dàng và bước đến gần Hoàng Thái Tử và Thái tử. Hoàng Thái tử cất câu hỏi ngay khi Kim Rok Soo đến bên cạnh họ.

"Cậu Kim Rok Soo, thời gian vừa qua khi cậu ở Caro, cậu thấy thế nào?"

"Thưa ngài, vì đã có thể dành một khoảng thời gian rất tuyệt vời tại Vương Quốc Caro nên tôi thấy rất vui vẻ."

Nhóm điều tra của Vương quốc Roan vốn không thu được gì từ chuyến đi này. Nhưng khi thấy Kim Rok Soo vẫn nói rằng mình đã có một khoảng thời gian chất lượng ở Caro khiến Hoàng Thái tử không tài nào nhịn được, phải ném một ánh mắt thương hại về phía anh trước khi giới thiệu anh với Bậc Thầy Kiếm Sĩ Charles.

"Công tước Charles, cậu Kim Rok Soo đây là người hùng của Vương quốc Roan đấy."

"A, cậu này hẳn là vị anh hùng đã ngăn chặn vụ khủng bố nhỉ"

Bậc Thầy Kiếm Sĩ – Công tước Charles, ông ta nhìn Kim Rok Soo với một nụ cười dịu dàng. Kim Rok Soo khẽ cúi đầu. Robbit vỗ vai anh khi anh làm vậy.

"Cậu ấy là người hiểu rất rõ, hoàn toàn kế thừa được tâm tánh và ý chí của toàn thể Vương quốc Roan."

Hoàng Thái Tử Valentino thêm vào.

"Ta chắc chắn rằng cậu ấy sẽ trở thành một người tuyệt vời."

Sứ giả của Vương quốc Roan cũng đồng ý, nói rằng Kim Rok Soo là một người hiếm hoi có cách cư xử và lối suy nghĩ chuẩn mực.

Kim Rok Soo chỉ cười khi lắng nghe mọi người nói đủ thứ không đúng về mình.

Vào lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói của Raon.

- Bọn họ sai rồi! Con người tuy có chút yếu đuối, nhưng cũng rất vĩ đại á nha! Ta đã thừa nhận cậu ấy rồi!

'Trời đất.'

Kim Rok Soo gần như thở dài thành tiếng sau khi nghe được những lời nói từ Dodori, nhưng anh đã kìm được. Anh chạm mắt một người ngay thời điểm ấy.

Hiệp sĩ Mèo.

Hiệp sĩ Mèo đang nhìn về nơi này với ánh mắt như muốn xuyên thủng anh vậy. Kim Rok Soo giả bộ không biết và quay đầu đi, rồi lại chạm mắt với Phó Tháp Chủ Rei.

Ông ta mỉm cười dịu dàng và Kim Rok Soo cũng đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn.

Hòa hợp.

Đó là từ đúng nhất để mô tả cuộc thảo luận giữa Vương Quốc Caro và những người đến từ Vương quốc Roan.

Các nhà lãnh đạo ở xung quanh Kim Rok Soo lúc này, cũng như những người đang đứng trong phòng tiệc, tất cả đều tận hưởng buổi lễ kỷ niệm cuối năm trong hòa bình.

Vậy nhưng, Kim Rok Soo vốn đã biết rõ sự thật về lũ người này.

Công tước Charles, kẻ đang mỉm cười với anh, đã bán nô lệ cho Phó Tháp Chủ Rei Stecker để thử nghiệm bên trong Tháp Chuông của Nhà giả kim.

"Ta cầu nguyện rằng cậu không đánh mất niềm tin đó và vẫn tiếp tục trên con đường trở thành một quý tộc tuyệt vời."

"Vâng, thưa ngài! Tôi nhất định sẽ trở thành một người như vậy!"

Công tước Charles của Vương Quốc Caro và Kim Rok Soo – vị anh hùng của Vương quốc Roan.

Cuộc trò chuyện của họ khiến không khí trong sảnh tiệc càng trở nên thâm tình rực rỡ. Nhưng dù vậy, Công tước Charles vẫn  nhận thấy rằng biểu hiện của Kim Rok Soo dường như không được tốt cho lắm.

"Ta hy vọng rằng ta đã không nói bất cứ điều gì tạo ra gánh nặng cho cậu. Trông cậu không được khoẻ cho lắm."

Kim Rok Soo đáp lại sự quan tâm ấy bằng một nụ cười cay đắng.

"Tôi chỉ hơi mệt sau khi dốc hết sức lực để điều tra trong vài ngày qua."

"Ôi không."

Phó Tháp Chủ trông lo lắng ra mặt.

Kim Rok Soo mỉm cười như thể anh rất tiếc khi phải nói một điều như vậy ở một nơi như thế này.

"Tôi xin lỗi. Tất cả mọi người đều đang tận hưởng bữa tiệc vậy mà. Cơ thể của tôi luôn ở trong tình trạng không tốt. Tôi vốn đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào việc giải quyết mối hận của Vương quốc Roan trong chuyến đi này nhưng… Xin thứ lỗi cho, tôi rất tệ trong khoản che giấu cảm xúc của mình.”

"Không, không sao đâu."

Công tước Charles cố gắng an ủi vị anh hùng.

"Một ngày nào đó chúng ta sẽ phanh phui sự thật và bắt được những kẻ phạm tội thôi. Phải vậy không ạ, thưa Hoàng Thái tử?"

"Tất nhiên. Chúng ta phải làm thế. Nhưng mà cậu Kim Rok Soo, cơ thể cậu không tốt à?"

Kim Rok Soo gật đầu trước câu hỏi của Valentino.

"Vâng, thưa điện hạ. Tôi cần thời gian để hồi phục sau sự cố khủng bố ở thủ đô."

"Phải. Cậu Kim Rok Soo Cale của chúng ta có cơ thể yếu nhược đến vậy. Thật đáng buồn làm sao."

Robbit bất chợt chen vào, hùa cùng với Kim Rok Soo một cách ăn ý.

Valentino thoáng bày ra một biểu cảm kỳ quặc, rồi lại nhẹ nhàng nói.

"Ta không thể giữ một người bệnh quá lâu được. Hãy tận hưởng lễ kỷ niệm và trò chuyện với những quý tộc trẻ của Vương Quốc nhé."

“Cảm ơn rất nhiều. Rất vinh dự khi được ngài dành thời gian cho."

Kim Rok Soo giả làm một anh hùng đáng kính mãi cho đến tận khi kết thúc. Rồi anh rời đi.

'Mệt quá.'

Anh thật sự cảm thấy bực bội và mệt mỏi biết bao sau mỗi lần trải qua những cuộc giao tiếp kiểu đó.

Anh chỉ muốn về nhà và lăn lộn trên giường.

Dù thế Kim Rok Soo vẫn buộc bản thân phải trò chuyện với một số quý tộc trẻ của Đế quốc trước khi bước lên ban công tầng hai trong khi những người khác còn đang rất vui vẻ.

Có rất nhiều ban công trên tầng hai.
Kim Rok Soo mở cánh cửa dẫn đến ban công ở góc xa nhất.

Cạch.

Anh nhanh chóng bước ra và khóa cửa lại.

"Cuối cùng cũng được thở rồi."

Làn gió mùa đông se lạnh lướt qua khuôn mặt Kim Rok Soo.

Khung cảnh nơi Vườn Mặt trời lọt vào tầm mắt anh.

Vườn Mặt trời nổi tiếng là nơi tỏa sáng rực rỡ ngay cả vào ban đêm.

Nhưng đèn ở đây đã tắt vì họ vừa mới kết thúc một cuộc chiến.

Thế nhưng vẫn có một vài ánh đèn ma thuật xung quanh đài phun nước để chào mừng dịp cuối năm.

'Đi thôi nhỉ?'

Kim Rok Soo thực hiện nhanh một số động tác kéo giãn cơ để tự chuẩn bị cho bản thân. Ngay thời điểm đó.

Cốc cốc.

Có người gõ cửa ban công. Kim D
rok Soo kéo rèm che sang bên trước khi mở cánh cửa ra.

"Barrow."

"Kim Rok Soo."

Kim Rok Soo ra lệnh cho Barrow, người đến đúng như địa điểm đã bàn từ trước.

"Nhớ giữ cửa cẩn thận."

"Ừ. Cứ để đó cho tôi"

"Tốt. À, nhớ đừng để tên Charles bắt gặp đó"

"Ừ biết rồi"

Kim Rok Soo nhìn xung quanh sau khi nghe câu trả lời của Barrow. Không có nhiều người lên ban công vì bây giờ mới chỉ sẩm tối.

Vùuuuuu.

Một cơn gió nhỏ được tạo ra. Barrow dùng rèm che cửa ban công rồi cứ thế đứng yên bên ngoài cửa, trong khi đề phòng và quan sát mọi phía.

Cộp.

Kim Rok Soo mỉm cười với Barrow sau khi dễ dàng nhảy lên thành lan can.

"Tôi sẽ quay lại."

"Và đừng để bị thương đó nhá"

Kim Rok Soo nhẹ nhàng gật đầu

Vùuuuuuuuuu-

Anh bay khỏi ban công bằng cách dùng [Ngọn Gió Trên Cao].

Anh nhanh chóng xuất hiện tại một khu vực tối tăm ở Vườn Mặt trời.

- Con người, không có lính canh ở gần đây.

Kim Rok Soo phủi lá vướng trên áo quần khi nghe báo cáo tuần tra của Dodori. Anh cởi ghim cài áo và khăn tay rườm rà trước khi nhét chúng vào túi.

Vùuuuu-

Một luồng gió mạnh mẽ xuất hiện trên lòng bàn tay của Kim Rok Soo. Anh bắt đầu đi theo hướng cơn gió chỉ. Mặc dù trông anh thong thả như một người đang dạo bước, nhưng bước chân của anh lại rón rén đến đáng ngờ.

Kim Rok Soo nhớ lại thông tin trong cuốn nhật ký. Nội dung trong cuốn nhật ký vẫn còn rất nhiều, nhiều hơn những gì Dodori đã đọc cho anh.

< Thánh vật chỉ thể hiện sức mạnh của chúng cho những người được thần chấp nhận. Bọn giáo đoàn mục nát thì còn lâu mới sử dụng được thánh vật.>

<Mấy tên ngu si đó, nếu thánh vật có đang chình ình trước mặt thì bọn chúng cũng chẳng nhận ra nổi đâu. >

< Cái bọn đã già còn thối nát! Làm thế nào mà mấy tên khốn chả có lấy một tí thần lực nào lại biết được thánh vật là cái gì cơ chứ? >

< Mãi mãi! Ta hy vọng rằng thánh vật sẽ được chôn vùi bên dưới cung điện mãi mãi! >

Sự Kết Tội của Thần Mặt Trời. Thánh vật ấy thật chất là của chủ nhân của [Thanh Kiếm Của Sự Bảo Vệ].

Kim Rok Soo tiếp tục bước đi theo sự hướng dẫn của [Sự Bảo Vệ của Thanh Kiếm].

Vườn Mặt trời. Kim Rok Soo nhanh chóng đi qua khu vườn rộng như mê cung này.

Soạttttttttt-

Những chiếc lá xào xạc khi cậu bước nhanh qua chúng.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, anh nghe thấy giọng nói của Dodori.

- Con người! Có đang đi đúng đường không vậy?

Kim Rok Soo dừng bước.

Bùm! Bùm! Bùm!

Trái tim đang đập mạnh cho anh biết rằng mình đã đến nơi.

- Con người! Sao người lại đi tới chỗ cái thùng rác vậy?

Kim Rok Soo bật ra một tiếng cười khẽ.

Cái thùng rác ở góc vườn này trông thật đẹp làm sao, nhưng rốt cuộc, nó cũng chỉ là một cái thùng đựng rác.

Và anh lại cần chui xuống phần đất bên dưới thùng rác đó.

'Mình phát điên thật mất.'

Kim Rok Soo hỏi.

"Có ai quanh đây không?"

– Không có!

Kim Rok Soo vén tay áo lên và đẩy cái thùng rác lớn bằng nửa cơ thể mình sang bên.

Sau đó, anh lôi ra một cái cuốc nhỏ ra từ chiếc túi ma thuật của mình.

Cộc. Cộc. Cộc.

Cái cuốc bắt đầu đào sâu xuống nền đất cứng ngắc đã đóng băng.

Kim Rok Soo lùi lại sau khi đào được một chút và Dodori thổi một luồng gió nhẹ để những gì bên trong được lộ rõ.

-...Con người , ta không thấy gì cả.

"Tiếp tục đi."

Dodori tiếp tục đào cho đến khi chiều Kim Rok Soo của hố ngang với chiều cao của Cale.

– Nó có ở trong đây thật không vậy?

"Cứ tiếp tục đi."

Dodori vốn định nói thêm gì đó, nhưng sau khi nghe Kim Rok Soo kiên định trả lời, nó lại thôi, tiếp tục công việc đào đất. Quần áo của Kim Rok Soo bay phất phơ trong gió.

Ngọn gió trên tay cậu đang reo mừng.

Kim Rok Soo nhìn chằm chằm vào cái hố đang dần sâu hơn.

< Thậm chí ta còn chưa bao giờ được đụng tới cái món thánh vật đó nữa! Nếu ta có thể sử dụng nó thì đố kẻ nào dám gọi ta là dị giáo nữa đấy. >

Cạch.

Một tiếng động khác vang lên.

Kim Rok Soo đưa tay ra và Dodori sử dụng ma thuật để nhấc món đồ dính đầy bụi bẩn lên khỏi mặt đất.

Kim Rok Soo lấy khăn tay trong túi ra để lau món đồ.

- Con người, có một luồng aura đáng sợ phát ra từ vật phẩm này! Nó nóng lắm!

Kim Rok Soo không giấu nổi nụ cười.

Một chiếc gương cầm tay nhỏ gọn đang nằm trên tay anh.

Anh mở nắp.

"...Nó bị nứt."

Chiếc gương trong tay cậu đã nứt vỡ.
Không ai có thể nghĩ rằng đây là một thánh vật, đặc biệt là Giáo đoàn Thần Mặt Trời. Món đồ trước mặt không hợp với cái tên của nó chút nào.

"A, thật thú vị quá."

Kim Rok Soo cất chiếc gương nhỏ vào túi áo trước ngực.

"Đi nào."

– Được rồi, con người! À mà!

Kim Rok Soo nhanh chóng trở lại ban công, cố để không chú ý nhiều đến những gì Dodori đang nói.

- Quyển sách mấy hôm trước còn ác độc và đáng sợ hơn cái gương nhỏ gọn này!

Tuy nhiên, anh không thể chỉ đơn giản phớt lờ theo ý bản thân muốn. Đó là thứ phát ra từ miệng của một con Rồng đấy.
Nó vẫn là một con Rồng, ngay cả khi chỉ mới năm tuổi đi nữa.

Kim Rok Soo cảm thấy cả người mình nhẹ tựa lông hồng sau khi kiếm được hơn mười tỷ gallon và hai món vật phẩm thần thánh.

- Con người, ngươi vui lắm hở?

'Tất nhiên.'

Kim Rok Soo vui vẻ quay trở lại ban công. Anh đã trông thấy Cung điện Mặt trời trước mặt.

Và rồi anh được một phen hoảng hốt.

“Barrow!”

"Kim Rok Soo!"

Barrow đang lao về phía Kim Rok Soo.

"Cậu làm sao vậy?"

"Bây giờ anh phải chạy đi!"

"Gì cơ?"

'Cậu đang nói gì vậy? Sao mọi người lại ra chạy khỏi Cung điện Mặt trời thế kia?'

Kim Rok Soo có thể nhìn thấy các hiệp sĩ, binh lính và quý tộc lao ra từ lối vào của Cung điện Mặt trời ở phía xa.

Bùng. Bùng.

Những ngọn đèn ma thuật vây quanh khu vườn bắt đầu bật sáng.

Kim Rok Soo ngừng đi về phía ban công, thay vào đó cậu di chuyển đến một khu vực tối tăm trong vườn. Anh nhìn Barrow trong bóng tối, cậu ta cất tiếng sau khi đã bình tĩnh lại.

Nhưng những lời cậu ta nói ngay sau đó thậm chí khiến ann còn sốc hơn.

"Vừa rồi đã có kẻ cố gắng ám sát Phó Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim."

'Hả? Chuyện quái gì đã xảy ra cơ?'

Khuôn mặt của Kim Rok Soo lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc.

"Tên sát thủ là một trong những kỵ sĩ của Vương Quốc, nhưng hắn ta chỉ nhắm tới Phó Tháp Chủ, rồi đả thương ông ta trước khi bỏ chạy"

'Không thể nào.'

Kim Rok Soo hỏi.

"Tên đó có mái tóc màu đỏ đúng không?"

"Ừ, đúng vậy, là cái tên tóc đỏ lúc trước tôi từng báo cáo. Hắn ta bị tấn công bởi các nhà giả kim và các kỵ sĩ, nhưng vẫn trốn thoát được. Họ hiện đang tìm kiếm hắn"

'Ôi, trời ơi.'

Kim Rok Soo không thể tin được.

"Bây giờ chúng ta rời khỏi đây trước đi Kim Rok Soo. Tôi cũng đã nghĩ ra lí do để giải thích rồi."

Barrow nói một cách bình tĩnh.

"Giờ đi thôi"

“Được. Đi ngay luôn đi.”

Kim Rok Soo quyết định bản thân nên rời khỏi khu vực này trước.

Vào thời điểm đó.

Loạt soạt.

Có tiếng lá xào xạc và thứ gì đó rơi từ trên cây xuống.

"Ư."

Có vẻ một con thú nhỏ đã bị ngã khi nhảy qua lại những tán cây. Con vật rên rỉ, cố gắng đứng lên để chạy.

"Chờ đã, nó là"

Barrow nhìn con mèo màu đỏ, nhớ lại lúc trước Dodori có từng nói hiệp sĩ tóc đỏ là một Miêu Tộc giống On và Hong

Kim Rok Soo nhìn về phía con mèo đỏ đang chảy máu đầy mình.

'Làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra được nhỉ?'

- Con người, là cái tên đó! Là người Mèo kìa! 

'Ta biết!'

Barrow không do dự một giây nào mà bắt lấy con mèo có bộ lông máu đỏ ấy. Khi con mèo ấy gầm rừ với Barrow thì anh lên tiếng

Anh nhìn thẳng vào mắt con Mèo.

"Anh cũng đang cố gắng tiêu diệt Tháp giả kim sao?"

Cũng.

Lời nói ấy khiến con Mèo ngừng ngọ ngoạy.

Km Rok Soo chợt nảy ra một suy nghĩ.

'Mọi thứ cứ tự chạy đến bên mình ấy nhỉ.'

Những sự tồn tại có thể giúp cậu tiêu diệt cả Vương Quốc Caro lẫn Nhà giả kim đang tự mình lăn vào lòng bàn tay anh.

Kim Rok Soo nghe thấy tiếng mọi người ở phía xa. Anh không thể biết đó là âm thanh la hét hay reo hò nữa. Nhiều giọng nói không thể xác định được trộn lẫn vào nhau.

Anh tiếp tục nhìn vào mắt con Mèo và nói.

Barrow hơi giữ chặt lấy con Mèo đang bị thương khiến nó rít lên, cậu đến Kim Rok Soo cùng với con mèo.

“Gừưưưưư.”

Con Mèo để lộ nanh và giơ móng vuốt. Móng vuốt của nó dường như sẵn sàng cắt xuyên áo giáp da của Barrow bất cứ lúc nào nếu nó đủ mạnh để đánh cậu ta.

“Hầy.”

Con Mèo nghe thấy tiếng thở dài. Và cùng lúc, một chất lỏng lạnh lẽo được đổ khắp cơ thể nó.

Là một lọ thuốc.

Kim Rok Soo đổ lọ thuốc lên người con Mèo như một giải pháp tạm thời trước khi cất tiếng.

"Tôi không thể ngó lơ việc hiệp sĩ đã chỉ đường cho mình bị thương như thế này được."

Con Mèo nao núng

Người ta nói Hiệp sĩ này đến từ khu ổ chuột.

Hoàng gia của bất kỳ quốc gia nào cũng lựa chọn các hiệp sĩ từ các công dân bình thường theo một tỷ lệ nghiêm ngặt. Để được chọn như vậy đã là một kỳ công khó khăn; công dân đó đến từ khu ổ chuột nghĩa là họ có tài năng và rất nhiều may mắn.

Anh nhớ lại những gì Barrow đã nói về Hiệp sĩ Mèo.

"Một số anh chị em của cậu ta đã đến Tháp Giả kim 15 năm trước. Cha mẹ cậu ta hẳn có vẻ là con người."

15 năm trước, những anh chị em đó đã đi đâu?

Liệu họ có đến Tháp Chuông của Nhà giả kim không?

Nếu đúng là như vậy, việc Hiệp sĩ này cố gắng giết Phó Tháp chủ âu cũng là điều hợp lý.

Ánh mắt của Kim Rok Soo và con Mèo vẫn hướng về nhau như thể họ đang thăm dò đối phương. Con Mèo nhìn vào lọ thuốc trống rỗng và vết thương đang lành của mình và hỏi.

"...Cậu định làm gì với tôi?"

"Anh hỏi điều đó sau khi đã bị bắt sao?"

Hiệp sĩ Mèo ngừng lại trước câu trả lời của Kim Rok Soo.

'Anh cũng đang cố gắng tiêu diệt Tháp Giả Kim?'

Cậu đã bối rối trước câu hỏi đó và cơn đau đã lan khắp cơ thể. Vết thương của cậu ta sau đó đã được chữa lành bởi lọ thuốc và cơn đau liền biến mất.

Cậu vốn lớn lên cùng gia đình mình, nhưng khi cả tộc họ di cư đến Tây Đại Lục thì cậu đã lạc mất họ và sau đó phải sống trong khu ổ chuột, cậu cũng phát triển sự nhanh nhạy của mình khi sống ở rìa bên trong cung điện. Sự lanh lẹ đó đang nói với anh rằng mình nên đi cùng người này.

Hiệp sĩ Mèo nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo, vị anh hùng đến từ Vương quốc Roan.

"Vương quốc Roan đến đây để điều tra vụ việc gây ra bởi Tháp chuông của Nhà giả kim và Đế quốc 15 năm trước."

15 năm trước.

Những lời nói đó khiến Hiệp sĩ Mèo xúc động.

Cậu cố gắng hòa mình vào phong thái điềm tĩnh của Kim Rok Soo.

"Chúng tôi muốn tiết lộ tội lỗi xấu xa của chúng với thế giới. Chúng tôi muốn cho thế giới thấy những gì Vương Quốc Caro và Tháp chuông của Nhà giả kim đã làm với người dân khu ổ chuột 15 năm trước."

"...Tôi nghe nói anh đến đây để điều tra vụ khủng bố bom ma thuật cơ mà."

"Vậy tại sao tôi lại chữa trị và cứu cậu?"

Con Mèo bối rối trước khi mở miệng.

"...Cứu?"

"Đúng."

Kim Rok Soo chậm rãi đi ra khỏi góc tối của khu vườn và tiến về phía khu vực được chiếu sáng rực rỡ. Sau đó anh ra lệnh cho Barrow.

"Barrow, tôi sẽ lo những việc khác, nên hãy cẩn thận quay trở lại cung điện."

Cẩn thân mà Kim Rok Soo nói ở đây là cẩn thận đừng để Bậc Thầy Kiếm Sĩ Charles bắt gặp

"Ừm. Tôi hiểu rồi."

Barrow mỉm cười đáp. Kim Rok Soo xoay người. Ánh mắt anh hướng về lối vào Cung điện Mặt trời vẫn đang tấp nập người ra vào.


Nhưng anh đã nghe thấy giọng nói của Hiệp sĩ mèo trước khi sải bước.

"Tôi không thể sống."

'Gì chứ?'

Cale cố gắng quay lại. Thế nhưng cậu lại trông thấy một người giúp việc bị lôi ra ngoài vào lúc đó.

“Hahaha!”

Người đàn ông đang mặc một bộ trang phục người hầu hoàng gia cười lớn khi họ lôi hắn ta ra ngoài. Một trong những hiệp sĩ đang kéo hắn ra ngoài lao về phía Hoàng Thái Tử với vẻ mặt nghiêm túc.

Kim Rok Soo thấy điều này thật kỳ quặc.

'Tại sao một Quản Gia hoàng gia lại ở đây?'

Một người hầu gái hoàng gia cũng nhanh chóng bị lôi ra ngoài tiếp theo.

Một người hầu hoàng gia và một hầu gái hoàng gia.

So với những hầu gái và người quản gia thông thường, làm những công việc có thể nhìn thấy như chăm sóc quý tộc và hoàng tộc, hầu gái hoàng gia và người hầu hoàng gia giám sát nhiều nhiệm vụ hậu trường trong cung điện.

Chính vì vậy nên họ có mặt ở khắp nơi, dù thế nhưng họ không có địa vị để xuất hiện tại phòng tiệc đầy quý tộc này.

'Tại sao họ ở đây chứ?'

Kim Rok Soo quay lại và nhìn vào con Mèo.

Kim Rok Soo có cảm giác không lành về điều này.

Nó dường như vẫn chưa kết thúc.


Barrow im lặng nhìn Kim Rok Soo khi anh tiến đến chỗ mình, Kim Rok Soo nâng cằm con Mèo đang gục đầu xuống trong vòng tay Barrow.

"Cậu đang cố làm gì vậy?"

Hiệp sĩ Mèo không thể nhìn vào mắt Kim Rok Soo lúc cậu ta nói.

"Tôi không biết sứ giả của Vương quốc Roan đến vì lý do gì."

"...Vào vấn đề đi."

Con Mèo nhìn Kim Rok Soo sau khi nghe được giọng nói lạnh lùng của anh.

“Hahahaha!”

Tiếng cười của bạn anh ở phía xa lọt vào tai Mèo.

Đã quá muộn rồi.

Cậu ta bắt đầu kể.

"Tôi là người Mèo bị thất lạc khỏi gia định mình và được cha mẹ nuôi của tôi nhận nuôi tôi, tôi lớn lên với anh chị em của mình. Ba người chúng tôi đã được chọn bởi Tháp chuông của Nhà giả kim vào 15 năm trước."

Con Mèo nhớ lại những gì mẹ mình đã nói.

''Con có thể thưởng thức những món ăn ngon nếu con đến đó. Con cũng sẽ có thể đạt được thành công nữa. Nhưng mà hãy đảm bảo rằng không bao giờ cho chúng xem hình dạng mèo của con. Hãy nương tựa chị gái và anh trai con nếu điều đó khó khăn nhé.''

Con Mèo là người nhỏ tuổi nhất trong số ba người đi đến Tháp Chuông của Nhà giả kim.

Cậu đã có thể trốn thoát vì thuộc tộc Mèo, không, vì lúc đó cậu chỉ là một con mèo con rất nhỏ. Cậu đã băng qua một cái cống bẩn thỉu để thoát ra khỏi Tháp Chuông.

Anh chị em của cậu đã giúp anh làm điều đó.

"Út này, hãy biến thành mèo và trốn đi."

"Đúng thế. Hãy làm theo lời chị gái em. Ít nhất một người trong chúng ta có thể vượt qua được. Em có thể sống."

Cậu không bao giờ quên được lời những người anh chị của mình đã nói, dù họ chỉ hơn anh một hai tuổi.

Cậu trở về với cha mẹ, hai người đã giấu cậu trong căn hầm một thời gian. Người Mèo là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ở ẩn trong hai năm cho đến khi lên bảy tuổi. Sau đó cậu lại sống với tư cách là con út trong gia đình có sáu đứa trẻ, và nói rằng cậu ấy lên năm tuổi trong khi thực sự đã lên bảy.

Tất cả những điều này đều có thể thực hiện được vì câuh ta may mắn và họ ở trong khu ổ chuột, khu vực không có nhiều người quản lý.

"Tôi, không, chúng tôi không quên anh chị em và bạn bè của chúng tôi."

Mặc dù Tháp Chuông đã dùng một số trẻ em để trưng bày như nói rằng trẻ em của khu ổ chuột đang làm rất tốt, những người đã nhìn thấy anh chị em và bạn bè của họ đi vào tháp vẫn tiếp tục thắc mắc về điều đó ngay cả khi họ đã trưởng thành.

Hiệp sĩ Mèo là người đã nói cho họ biết sự thật và tập hợp họ lại với nhau.

"Tôi bắt đầu đi từ nơi bẩn thỉu nhất của Vương Quooca để trả thù."

Con Mèo nhanh chóng mô tả mọi thứ đã xảy ra.

"Chúng tôi đã tạo ra một tổ chức cách đây 5 năm. Tiếp theo chúng tôi chia nhau đến nhiều thành phố của Đế quốc để mua bom từ các Nhà giả kim giả lẫn thật trong thế giới ngầm."

Cale nhớ lại những gì cậu đã nói với Nhà Giả Kim Thuật Daltaro.

"Nhà giả kim giả nghiện rượu. Chế tạo chất độc và bom nhỏ để các tổ chức thế giới ngầm sử dụng khi họ chiến đấu chống lại nhau."

Kết cục, Kim Rok Soo đã biết một số quả bom độc và bom nhỏ mà Daltaro chế tạo nằm ở đâu.

'Họ đã làm điều này trên khắp Vương Quốc.'

'Việc này làm mình điên mất.'

Cuối cùng Kim Rok Soo cũng có thể sắp xếp các mảnh ghép vào đúng chỗ.

Đúng vậy, sẽ rất khó để người Mèo này có thể tự mình ám sát Phó Tháp chủ.

Con Mèo tiếp tục nói.

"Tôi đã trở thành hiệp sĩ 3 năm trước. Tôi có tài năng và là người mạnh nhất."

Người Mèo, người đứng đầu tổ chức và là cá nhân mạnh nhất trong đám nhận nhiệm vụ ám sát.

"Những người khác được đưa đến với tư cách là người hầu hoàng gia và hầu gái hoàng gia."

Vị trí cao nhất mà một người từ khu ổ chuột có thể nhận được là trở thành một người hầu hoàng gia hoặc một hầu gái của hoàng gia. Hiệp sĩ Mèo nghĩ về những thành viên của tổ chức, những người đã sống cuộc sống khó khăn như vậy trong những năm qua.

"Không có lý do gì mà chúng tôi không thể trả thù chỉ vì nghèo. Cuối cùng thì hôm nay chúng tôi cũng đã ra tay."

Kim Rok Soo bỏ tay ra khỏi con Mèo và quay lại.

Con Mèo nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo.

"Những quả bom nhỏ mà anh thu thập được trên khắp Vương Quốc có lẽ đã được tập trung ở đây ngay hôm nay. Và vẫn còn những người khác ở ngoài đó ngoài những người bị bắt nhỉ."

Có khả năng cao là ngay lúc này, những người bị bắt đang cười để làm phân tán sự chú ý về phía họ.

Việc của họ là giúp những người khác di chuyển dễ dàng hơn.

Kim Rok Soo hỏi con Mèo.

"Những quả bom nhỏ làm bằng thuật giả kim không mạnh. Chúng không thể phá hủy Cung điện Mặt trời."

Sức mạnh tự nhiên bắt chước mana bên trong những quả bom làm bằng thuật giả kim này không khiến cho vụ nổ quá lớn. Tỷ lệ thành công cũng thấp so với bom ma thuật sử dụng năng lượng.

Chỉ có quả bom ma thuật hẹn giờ đi kèm quả cầu năng lượng mới có thể nói là bom giả kim với tỷ lệ thành công một trăm phần trăm.

Đương nhiên, Hiệp sĩ Mèo biết rằng bom không đủ sức để phá hủy Cung điện Mặt trời, nhưng họ đã xác định rằng có thể phá hủy một phần của nó.

Đây là lễ kỷ niệm cuối năm sau cuộc chiến với Vương quốc Whipper. Một lễ kỷ niệm có thể trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người dân. Chính vì thế họ phải làm điều đó ngày hôm nay.

Cậu nghĩ rằng có càng nhiều người chứng kiến thì ​​đó là cách để họ trả thù và hé lộ sự thật cho thế giới.

Thế nhưng Hiệp sĩ Mèo không thể nói gì với vị anh hùng đến từ Vương quốc Roan này.

"...Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã thu thập những quả bom này trong suốt năm năm. Và tháng qua chúng đã dần được xếp xung quanh một nhánh duy nhất của cung điện."

Phá hủy một nhánh duy nhất.

Kim Rok Soo hiểu con Mèo đang muốn nói rằng họ tin năm năm nỗ lực của họ là đủ để hạ gục một cánh cung điện.

"Tôi thực sự xin lỗi Vương quốc Roan. Nhưng những quả bom sẽ sớm phát nổ. Sẽ rất khó để ngăn sự va chạm."

Hiệp sĩ Mèo đã khiến Phó Tháp chủ bị thương chứ không giết chết bà ta.

Trong trường hợp đó, ít nhất họ cần trả thù được Caro. Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy có lỗi với các sứ giả của Vương quốc Roan, nhưng cảm giác đó bây giờ thậm chí còn tồi tệ hơn.

Cậu trông thấy Kim Rok Soo đang từ từ quay lại phía mình. kim Rok Soo đang nhìn lại anh ta. Hiệp sĩ Mèo đột nhiên có một cảm giác kỳ quái.

Kim Rok Soo nói.

"Tên khốn, người của Vương quốc Roan đã từng làm gì cậu vậy?"

"...Là để xây dựng một điều tốt đẹp hơn thôi."

"Tốt hơn cái khỉ."

Hiệp sĩ Mèo không thể không cúi gằm xuống sau khi nghe câu trả lời của Kim Rok Soo. Sau đó cậu ta nói tiếp.

"Vậy nên tôi mới không nghĩ về việc tiếp tục sống."

"Nhảm nhí."

Hiệp sĩ Mèo do dự.

Kim Rok Soo. Anh ta là một trong những người mà Vương Quốc Caro chú ý vì được biết đến như một anh hình chính trực và đáng kính.

Người hiệp sĩ quay lại nhìn Kim Rok Soo sau khi nghe thấy thứ ngôn ngữ đó thốt ra từ miệng anh, nhưng Kim Rok Soo không nhìn cậu ta. Có gió xoáy quanh chân Cale.

"Barrow. Hãy chắc chắn rằng cậu ta không tự sát."

"Chờ đã Kim Rok Soo, anh đừng để bản thân bị thương!!"

"Ừm"

Cơ thể của Kim Rok Soo bắt đầu di chuyển về phía trước. Anh nghe thấy giọng nói trầm trầm của Hiệp sĩ mèo đằng sau mình.

"...Đã quá muộn. Giờ này những quả bom được đốt lên rồi."

Kim Rok Soo nghe thấy giọng nói của Dodori vang lên trong tâm trí mình.

- Con người, chúng ta sẽ cứu họ!

Kim Rok Soo nhanh chóng di chuyển.

Vẫn còn rất nhiều điều anh cần hỏi Hiệp sĩ Mèo.

Anh cần biết làm thế nào họ đặt nhiều bom xung quanh trong khi tránh được lính canh, và họ sẽ làm gì sau đó.

Nhưng trước đó anh có một điều cần phải làm.

Kim Rok Soo nhìn thấy lối vào của Cung điện Mặt trời.

"Cậu kim Rok Soo!"

Huta, nhà ngoại giao phụ trách các sứ giả, đang vẫy tay chào anh với sự vui mừng cùng kinh ngạc.

Anh cũng trông thấy thế tử ở bên ông ta.

"...Cậu!"

Robbit bất ngờ nói khi nhìn Kim Rok Soo nhanh chóng đến gần họ, nhưng anh im lặng sau khi nghe những gì Kim Rok Soo đột ngột thốt lên.

"...Mẹ kiếp!"

Cale lại bắt đầu di chuyển.

Robbit theo dõi cử động của Kim Rok Soo với đôi mắt mở to.

Hình ảnh Cung điện Mặt trời đang trong tình trạng hỗn loạn lọt vào mắt cậu.

Có rất nhiều thành viên của đoàn sứ giả ở đó. Họ đang trò chuyện với các quản lý của Vương Quốc Caro hoặc đang kiểm tra danh tính khi họ đi ra khỏi lối vào.

Hầu hết họ đều là quản lý cấp thấp.

Các quản lý cấp cao hơn là những người đầu tiên chạy đi.

Ánh mắt của Robbit hướng về một trong những cánh của Cung điện Mặt trời.

"Cái gì-!"

Một trong những người hầu lẽ ra phải ở cùng với những người còn lại đang đứng trên đó.

Xìiiiiiiii.

Cơ thể của người hầu đó bị bao phủ bởi lửa.

"Aaaaaah!"

"Hộc, cái gì vậy?"

Họ lại nghe thấy một tiếng hét.

Người hầu bốc cháy, không, người hầu hoàng gia đã ăn trộm trang phục của người hầu, đã bị mắc kẹt vào cánh. Một quả bom nhỏ rơi xuống đất từ ​​tay anh ta.

Kim Rom Soo nhớ lại những lời của con Mèo.

"...Đã quá muộn. Những quả bom đã được đốt lên rồi."

Đúng. Quả bom đã được châm lửa.

- Con người, vẫn chưa muộn đâu.

Những lời của Dodori cũng đúng.

Kim Rok Soo đưa tay ra. Gió bắn ra như một mũi tên từ tay cậu. Ma thuật của Dodori đã được thêm vào mũi tên gió.

Đây là cách duy nhất để che giấu ma thuật của Dodori khỏi Bậc Thầy Kiếm Sĩ của Caro và Phó Tháp chủ.

"Hự"

Người hầu hoàng gia bị kẹt đã rơi ra vì gió của Kim Rok Soo.

Bùm!

Kim Rok Soo nghe thấy một tiếng nổ và cảm nhận mặt đất bỗng rung chuyển.

Một trong những nhánh lớn của Cung điện Mặt trời, mặt đất bên dưới nhánh mà người hầu hoàng gia bị mắc kẹt, đang rung lên.

Vụ nổ đã bắt đầu

- Con người, hiện tại ta sử dụng ma thuật được không? Họ sẽ biết ai đó đang ở bên cạnh ngươi nếu ta làm vậy mất! Bậc Thầy Kiếm Sĩ sẽ nhận ra phép thuật vĩ đại và hùng mạnh của ta!

Kim Rok Soo nhìn thấy Hoàng Thái tử. Bậc thầy kiếm thuật Charles cũng ở bên cạnh hắn ta. Phía sau họ là Robbit và Huta, cả hai đều đang tiến về phía anh.

Kim Rok Soo quan sát Robbit, Huta và những người còn lại trong đoàn sứ giả.

Một giọng nói vang lên trong đầu Kim Rok Soo ngay lúc đó.

- Cậu đang cố gắng hy sinh bản thân?

'Hy sinh? Thật vớ vẩn.'

Bùm, bùmmm!

Hàng chục quả bom đã nổ và làm rung chuyển phần móng của cung điện.

Cảnh tượng những người cố gắng lao ra khỏi lối vào của Cung điện Mặt trời trông giống như một cảnh tượng đến từ địa ngục.

Kim Rok Soo mở miệng.

"Giúp ta."

Kim Rok Soo đưa tay ra.

Cơ thể anh bắt đầu gợn sóng. Sau một thời gian thật lâu, tấm khiên bao quanh cơ thể anh dần được chuyển động.

Rắc.

Phần giữa nhánh cung điện rung chuyển và vỡ ra. Phần mái gãy từ từ và dần dần nghiêng xuống.

Kim Rok Soo cất lời.

"Chúng ta sẽ chống đỡ nó."

- Được thôi.

Khoảnh khắc ấy.

Robbit, người đang đi về phía Kim Rok Soo, liền dừng lại. Tên của Kim Rok Soo thoát ra từ miệng anh.

"...Kim Rok Soo."

Hiện tại đã vào ban đêm.

Một ánh sáng lớn màu bạc xuất hiện giữa bóng tối.

Ánh sáng bạc đó đến từ Kim Rok Soo.

Dòng người đang lao ra khỏi lối vào bỗng nhiên ngừng lại.

Họ sẽ chỉ nhích lên lỡ như bị những người ở sau đẩy về phía trước mà thôi.

Ánh mắt họ tiếp tục tập trung vào một khu vực. Một trong những sứ giả của Vương quốc Roan thốt lên.

"Cậu Kim Rok Soo-"

Ánh mắt của anh ấy khóa chặt vào Kim Rok Soo.

Và rồi nó nhanh chóng hướng đến sợi ánh sáng bạc phát ra từ bàn tay của Kim Rok Soo. Anh cảm thấy tim mình dần đập nhanh hơn, bởi vì trước đây, anh đã từng nhìn thấy thứ ánh sáng bạc đó một lần.

Sự cố Khủng bố ở Quảng trường. Anh nhớ mình đã nhìn thấy ánh sáng tương tự vào thời điểm đấy.

Vị sứ giả này đã ở đó vì anh ta làm việc cho cung điện.

Anh nhớ lại tấm khiên và đôi cánh lớn đã bao phủ lấy người dân của Vương quốc Roan.

Ánh mắt của vị sứ giả hướng lên trên cao.

"...Ah."

Anh trông thấy một tia sáng bạc mờ trên đầu mình. Các chóp của đôi cánh lớn hiện lên ở trên đầu anh ta.

Cột trụ khổng lồ này hiện đang được chống đỡ bởi một tấm khiên duy nhất.

Nó đã ngăn không cho tòa tháp đổ xuống đầu họ.

Nhưng không chỉ có thế.

Tấm khiên còn bảo vệ cả những người bên dưới tòa tháp. Họ đáng lẽ ra đã bị chôn vùi nếu không có tấm khiên kia.

'Mình còn sống.'

Ba từ đó hiện lên trong tâm trí của vị sứ giả.

Vào lúc đó, có tiếng ai đó cất lên.

"...Tôi không thể… giữ lâu hơn nữa đâu."

Là giọng nói của Cale Henituse.

Robbit chợt tỉnh ra trước thông báo của Kim Rok Soo.

Cậu nhìn vào tấm khiên lớn đang nâng đỡ tòa tháp.

Đôi cánh vươn ra khỏi tấm khiên đang giữ chặt tòa tháp và ngăn nó rơi xuống đầu người.

Tất cả đều tập trung vào tấm khiên sáng mà họ đã quên mất rằng nó chỉ do một người tạo ra.

Robbit quay đầu lại.

Hoàng Thái tử Valentino.

Cậu có thể nhìn thấy hắn ta ở đằng xa.

Hoàng Thái tử đang nhìn chằm chằm vào Kim Rok Soo một cách dữ dội. Nhưng biểu hiện của hắn ta liền thay đổi khi chạm mắt Robbit.

Thế Tử có thể nhận thấy sự đổi sắc đó của Valentino.

Hắn ta có vẻ thích thú.

Mặc dù có vẻ cau có trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt của hắn lại ánh lên sự hứng thú dù một phần của cung điện đang bị phá hủy, và cả quý tộc của Vương Quốc Caro lẫn sứ giả của vương quốc khác có thể chết bất cứ lúc nào.

Những người khác có thể không nhận ra vì cái nhăn mặt, song, Robbit lại thấy rõ điều đó.

Ánh mắt của Robbit trở nên sâu hơn. Thế nhưng hai người họ hiện đang nhìn nhau. Robbit vẫn duy trì vẻ mặt khẩn trương khi nói.

"Chúng ta không có nhiều thời gian."

"Tôi hiểu. Công tước Charles!"

"Vâng, thưa ngài!"

Công tước Charles chạy về phía lối vào cung điện ngay thời điểm Hoàng Thái tử ra lệnh.

"Lệnh cho các pháp sư và nhà giả kim đến đây càng nhanh càng tốt! Ngay bây giờ!"

"Vâng, thưa điện hạ, thần sẽ làm theo lời của ngài!"

Các hiệp sĩ bắt đầu di chuyển nhanh hơn trước.

Robbit cũng ra lệnh cho những người xung quanh cậu.

"Hãy giúp những sứ giả còn lại thoát ra thật nhanh. Giúp cả những quý tộc khác, à không, công dân của Caro nữa."

Có vô số người hầu, người giúp việc, nhạc công và đầu bếp hơn các quý tộc vẫn đang ở trong cung điện. Robbit nhớ lại cái nhìn của Hoàng Thái tử và tập trung vào các công dân hơn là quý tộc.

Sau đó cậu cũng ra lệnh cho vài hiệp sĩ.

"Bảo vệ cậu Kim Rok Soo!"

"Vâng, thưa điện hạ!"

Một số hiệp sĩ nhanh chóng chạy về phía Kim Rok Soo sau khi nghe lệnh của Robbit. Tiếp đấy, Robbit lặng lẽ ra lệnh cho Kora và Ben, hai trong số những Dark Elf đang cải trang.

"Kora, hãy chú ý vào những gì xảy ra với người hầu đã đứng trên cái cột, cùng với Hoàng Thái tử."

"Vâng, thưa điện hạ."

"Ben, đến phòng ngủ của cậu Kim Rok Soo và thông báo cho họ biết chuyện gì đã xảy ra."

Cậu không nhìn thấy các hiệp sĩ bảo vệ kiêm Bậc Thầy Kiếm Sĩ Barrow của Kim Rok Soo đi cùng anh. Điều đó có nghĩa là Kim Rok Soo đã giao cho họ việc gì đó để làm.

Robbit nghĩ đến Bậc Thầy Kiếm Sĩ Choi Han. Dường như anh không thể gạt ánh nhìn của Hoàng Thái tử Valentino ra khỏi tâm trí.

Chính vì vậy nên cậu đã ra lệnh này cho Ben.

"...Tôi có nên dẫn Choi Han-nim đến đây không ạ?"

"Không. Chỉ cần cho cậu ta biết những chuyện đã xảy ra thôi."

"Vâng, thưa điện hạ."

Hai thư ký bắt đầu di chuyển.

Robbit bước đến bên Kim Rok Soo. Huta thận trọng nói trong khi nhìn Robbit tiến lại gần.

"Điện hạ, xin hãy di chuyển sang chỗ khá-"

"Không sao."

"Vâng."

Huta ra lệnh cho thuộc hạ của mình và đứng sau thế tử.

Sau đó, Robbit nhìn về phía Kim Rok Soo.

Cậu nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tái nhợt của Kim Rok Soo.

'Đồ ngốc.'

Robbit nói với chàng trai thông minh nhưng cũng vô cùng ngốc nghếch này.

"Chờ thêm chút nữa thôi. Các pháp sư của Vương Quooca sẽ sớm đến đây. Mọi người đang nhanh chóng thoát ra ngoài."

Hầyyyy.

Kim Rok Soo thở dài thườn thượt.

Các kỵ sĩ của Đế quốc khững lại sau khi nghe tiếng thở dài của Kim Rok Soo.

Họ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Kim Rok Soo, cũng như các đầu ngón tay mệt mỏi đến trắng bệch. Trông tình trạng của anh ta hết sức tồi tệ.

Sau đó, họ nhớ lại những gì đã xảy ra trong Sự cố Khủng bố ở Quảng trường. Một trong những hiệp sĩ siết chặt thanh kiếm của mình.

'Anh ấy đã hộc máu và ngã xuống.'

Anh loạng choạng trước lúc ngã xuống và ho ra máu, việc đó đã tiêu tốn một thời gian dài để hồi phục.

Những người xung quanh Kim Rok Soo tỏ vẻ lo lắng.

Nhưng đầu của Kim Rok Soo lúc đó khá ồn ào.

- Con người, ngươi có sao không? Có đau không? Ít nhất là lần này ngươi không ho ra máu.

- Con người, tâm trí ta lúc này đang rất phấn khích! Chúng ta lại đang cứu người một lần nữa! con người, ngươi vừa kì lạ vừa yếu đuối, nhưng vẫn rất vĩ đại!

'Khó chịu thật.'

Có lẽ Kim Rok Soo đã bị ảnh hưởng bởi ý nghĩ lại cứu đỡ người khác, dẫu vậy, ann bắt đầu cau mày trước những lời huyên thuyên lớn tiếng của Dodori.

- Con người, nếu mệt thì ngươi đừng sử dụng sức mạnh nữa! Đừng có làm quá sức! Ta tự mình làm cũng được mà!

'Người khác sẽ nói gì nếu ngươi tự mình làm việc đó?'

Bậc Thầy Kiếm Sĩ và Hoàng Thái tử sẽ thắc mắc về tình hình nếu tòa tháp tiếp tục trụ vững ngay cả khi không có tấm khiên và các đôi cánh.

'Bậc Thầy Kiếm Sĩ kia có lẽ đã nghĩ rằng sức mạnh cổ đại của mình rất mạnh.'

Năng lượng vô hình của Dodori, cũng như sức mạnh cổ đại của Kim Rok Soo, đều khác với ma thuật. Vì cả hai đều được cung cấp sức mạnh từ thiên nhiên, nên Công tước Charles – một Bậc tlYhầy Kiếm Sĩ – sẽ rất khó để tìm ra.

'Ngộ nhỡ ông ta nghĩ sức mạnh cổ đại của mình mạnh, kiểu gì sẽ có vấn để xảy ra mất.'

Kim Rok Soo lo rằng Công tước Charles sẽ đánh giá quá cao sức mạnh cổ đại của cậu.

Vì thế nên Kim Rok Soo đã sử dụng [Thanh Kiếm Của Sự Bảo Vệ] ở mức tối đa. Nhờ đó, ánh bạc được tỏa sáng lấp lánh rõ ràng và hoa hồng xanh trông có sức sống hơn bao giờ hết.

Nhưng điều này khiến Kim Rok Soo gặp khó khăn trong việc duy trì tấm khiên.

Anh thực sự cần dùng [Đôi Cánh Của Sự Tự Do] để giúp mình lần này.

Nó khác với lần anh sử dụng nó trong một thời gian ngắn để phòng thủ trước những quả bom ma thuật ở quảng trường.

"...Cậu Kim Rok Soo."

Huta nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Kim Rok Soo. Hắn có thể cảm nhận được gánh nặng đang đè lên vai của vị anh hùng này.

Thời điểm ấy, một vài tiếng ồn đột ngột vang lên, khiến Huta ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"P, pháp sư và nhà giả kim đến rồi!"

Hắn báo cáo với thế tử, người nhanh chóng quay về phía lối vào cung điện để quan sát Công tước Charles và một trong những hiệp sĩ của đoàn sứ giả gửi tín hiệu đi.

Một nửa số pháp sư sử dụng ma thuật trên mặt đất cạnh tháp.

Ùnggggggg-

Các Nhà giả kim đã ném một chất lỏng không xác định được xuống đất, còn nửa số pháp sư còn lại ở trên cao thì bận rộn tạo ra một lá chắn.

Cạch-

Hai mươi pháp sư dựng một lá chắn lên trên tấm khiên của Kim Rok Soo. Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh tòa tháp phóng lên không trung.

Các nhà giả kim và pháp sư đã hợp tác cùng nhau để tạo ra cột đất này.

Cây cột phát ra tiếng động thật lớn và không ngừng lao lên. Chỉ khi đỡ lấy tấm khiên của Kim Rok Soo nó mới dừng lại.

Đội trưởng Đội Nhà giả kim ra lệnh.

"Bắt đầu quy trình hỗ trợ thứ hai!"

Các Nhà giả kim bắt đầu đặt những sợi dây đen trông rất kỳ quặc xung quanh cây cột. Càng lúc càng có nhiều sợi dây đen được đặt lên trên nó, khiến cho cây cột đất yếu ớt mỗi lúc một trở nên cứng cáp hơn.

Một pháp sư và Công tước Charles hét về phía Kim Rok Soo, người đang theo dõi những gì họ đang làm.

"Đã sẵn sàng hỗ trợ!"

"Cậu Kim Rok Soo, giờ cậu có thể dừng lại rồi!"

Công tước hét khá to để tất cả đều nghe thấy tên của người ấy. Đôi mắt của họ đều hướng về phía người được gọi tên.

Phựtttt-

Ánh sáng màu bạc còn sáng hơn cả Cung điện Mặt trời nhanh chóng biến mất.

Bùmmmm!

Trong nháy mắt, tòa tháp rơi xuống lá chắn và cột đất đỡ lấy nó.

"Hự."

"Hự."

Tất cả các pháp sư sử dụng lá chắn đều rên rỉ. Chỉ có những pháp sư cấp cao mới phát ra những tiếng rên khẽ hơn.

Tiếng rên rỉ khiến bản thân họ chợt nhớ lại những gì vừa xảy ra.

Kim Rok Soo đã đứng vững mà không kêu lên một tiếng nào. Thế rồi, ánh mắt của họ tự động kiếm tìm Kim Rok Soo.

"Khụ!"

Kim Rok Soo ho và dùng cả hai tay để che miệng mình lại. Cơn ho mạnh đến mức khiến cả người anh gập xuống, loạng choạng về phía trước.

"Cậu Kim Rok Soo!"

Huta hốt hoảng gọi anh.

Bởi vì vừa rồi, hắn đã thoáng trông thấy một dòng máu đỏ sẫm trên tay Kim Rok Soo.

Nhưng cơ thể của Kim Rok Sô lại không gục xuống đất.

"Kim Rok Soo, anh ổn chứ?"

Vì Robbit đã kịp thời đỡ lấy anh. Ánh mắt cậu tập trung vào Kim Rok Soo đang cúi gằm mặt.

Kim Rok Soo cúi đầu suy nghĩ.

'Sảng khoái thật.'

Hiện giờ lòng bàn tay anh ngứa ran hơn lần trước do thời gian sử dụng kéo dài, có điều sau mỗi lần ho, cơ thể cậu lại càng cảm thấy dễ chịu, khoan khoái.

'[Đôi Cánh Của Sự Tự Do] là đỉnh nhất.'

Kim Rok Soo đang nghĩ rằng [Đôi Cánh Của Sự Tự Do] là sức mạnh cổ đại đỉnh nhất mà mình có được. Chợt, anh nghe thấy một giọng nói trong đầu mình ngay thời điểm đó.

– Tại sao anh không hy sinh bản thân?

Kim Rok Soo run lên sau khi nghe giọng nói của Đá Đẫm Máu. Ngay cả những lời đột ngột vang lên sau đó cũng khiến anh giật mình.

-...Ta chỉ muốn tiêu diệt Caro mà thôi.

Đó là Rồng hồng, Dodori.

- Nhưng ta sẽ cố gắng kìm lại, vì bây giờ tình trạng của ngươi có vẻ tốt hơn so với khi sử dụng đòn sấm sét rực lửa.

'...Phải cho Raon biết mình đang cực kỳ khỏe ngay khi về phòng mới được.'

Ngay cả khi nôn ra máu, Kim Rok Soo nghĩ rằng Dodori sẽ biết rằng anh vẫn ổn. Tuy nhiên anh cứ liên tục bị kinh ngạc trước phản ứng hung ác của Dodori mỗi lần anh bị thương.

'Chẳng lẽ nó chỉ phản ứng như thế này vì trông thấy máu?'

Kim Rok Soo không thể hiểu những gì đang diễn ra trong tâm trí của Rồng con năm tuổi. Kim Rok Soo lại nghe thấy giọng của Robbit.

"Anh thấy ổn không vậy?"

Thấy Kim Rok Soo tiếp tục nhún vai, Robbit lại chẳng thể nào che giấu được sự lo lắng của bản thân nữa. Thật khó để chấp nhận một Kim Rok Soo run rẩy không biết sợ hãi đó.

Tất nhiên Cale run lên vì lời nói của Đá Đẫm Máu và Dodori, nhưng những người khác chỉ nghĩ rằng đó là trạng thái suy nhược khi sử dụng sức mạnh quá độ.

Nhìn chàng trai luôn trả treo, mỉa mai mình nay lại im lặng một cách bất thường, Robbit không kìm nổi mà nhíu chặt mày. Một hồi sau, giọng nói yếu ớt của Kim Rok Soo vang lên bên tai cậu.

"Sứ giả, a hèm."

Giọng anh ta nghe lơ lớ vì vừa mới phát ra một tiếng ho lớn, nhưng chẳng bao lâu sau anh đã phát ra tiếng được như thường lệ.

"Mọi người trong đoàn sứ giả không sao chứ?"

Kim Rok Soo từ từ ngẩng đầu lên.

Kim Rok Soo khỏe khoắn với chiếc bụng rỗng đột nhiên nhìn thấy thế tử đang cau mày. Biểu cảm lạ lẫm đó khiến Kim Rok Soo cứng người.

"...Không lẽ họ bị thương?"

Robbit trả lời câu hỏi của Kim Rok Soo.

"Tên điê-, haaaa."

'Cậu ta đang cố nói gì vậy?'

Kim Rok Soo có cảm giác như thế tử sắp gọi cậu là một tên điên, nhưng dường như cậu ta đã kịp khống chế sau khi nhận thấy vô số cặp mắt đang dồn vào họ.

Robbit đỡ Kim Rok Soo ngồi xuống đất và đưa cho anh một chiếc khăn tay.

"Lau máu trên miệng của anh trước đã."

"À ừ nhỉ."

Kim Rok Soo mau chóng lau đi vết máu mà anh đã quên bẵng vì không hề có cảm giác đau. Điều đó khiến cái nhăn mày trên khuôn mặt thế tử càng sâu hơn, cậu tiếp tục nói.

"Có một số người bị thương nhẹ, nhưng nhìn chung mọi người đều ổn."

"Thật là nhẹ nhõm."

Robbit lấy tay vuốt mặt, nhìn Kim Rok Soo vừa lau vết máu trên miệng vừa trả lời.

Vậy mà Kim Rok Soo không buồn quan tâm, cậu chỉ liếc nhìn xung quanh. Chỉ có các hiệp sĩ cá nhân của Robbit và Huta ở xung quanh họ.

Kim Rok Soo hỏi.

"Điện hạ, hiện tại ngài nghĩ thế nào về việc đi gặp quý tộc cấp trung hoặc cấp thấp?"

Việc Thế Tử kiểm tra các quý tộc cấp trung và cấp thấp thuộc các phe phái của các Hoàng Tử khác chắc chắn sẽ khiến lòng trung thành của họ lung lay.

Nhiều khả năng những quý tộc đó sẽ coi Thế Tử là một chiếc ô lớn hơn các hoàng tử khác.

Robbit im bặt khi nghe thấy ý kiến mà Kim Rok Soo vừa nêu lên. Cậu vô thức hét lên.

"Tự nhìn tình trạng của anh trước khi nói những điều như thế đi! Tên ngố- hầyyy!"

'Có vẻ như lần này cậu ta lại định gọi mình là thằng ngốc.'

Kim Rok Soo vẫn ngồi bệt trên mặt đất, lau sạch máu và ngước nhìn Robbit. Huta đột ngột xen vào cuộc trò chuyện.

Trông ông ấy cực kỳ nghiêm túc.

"Thưa điện hạ, cậu Kim Rok Soo của chúng ta nói đúng. Hãy để cậu Kim Rok Soo cho chúng thần ạ, ngài cần phải chỉ đạo những người khác ngay bây giờ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa cậu Kim Rok Soo về phòng một cách an toàn.”

Kim Rok Soo chợt thấy khó chịu sau khi lắng nghe quan điểm của Huta, nhưng rốt cục vẫn quyết định im lặng khi thấy Robbit buông một tiếng thở dài. Rồi cậu ta gật đầu.

"... Ừ. Cứ như vậy đi."

Robbit đồng ý, tiếp sau đó trông như thể cậu sẽ quay về hướng của các sứ giả còn lại. Có điều, cậu đã không làm như vậy mà lại đưa tay về phía Kim Rok Soo.

"Anh đứng dậy được không?"

Kim Rok Soo đứng lên thay vì trả lời câu hỏi của Robbit. Các hiệp sĩ siết chặt kiếm sau khi thấy Kim Rok Soo tự mình đứng lên. Và Kim Rok Soo chỉ bắt tay Robbit.

Sau đó anh tiến lại gần cậu. Robbit ôm anh như thể đó là một điều hết sức bình thường.

Khung cảnh này khiến người ta nhớ lại cái ôm giữa Kim Rok Soo và Thế Tử sau Sự cố Khủng bố ở Quảng trường của Vương quốc Roan. Các hiệp sĩ và Huta lùi lại một bước, cố kìm nén những dòng cảm xúc đang lũ lượt dâng trào.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cảm nhận được những cảm xúc đó ở một Vương Quốc xa lạ. Chứng kiến cảnh tượng ôm nhau thắm thiết đến thế khiến họ cảm thấy bản thân có thể thư giãn ngay bây giờ.

Kim Rok Soo khẽ lên tiếng, đủ để Robbit lắng nghe.

"Điện hạ, ngài sẽ yêu cầu Caro ban thưởng, đúng không? Hãy lấy mọi thứ có thể nhé. À mà, và tôi rất vui vì ngài không sao."

"Ha, ha ha-"

Thế Tử bật cười.

'Cậu ta vẫn không hề thay đổi.'

Mừng vì ngài không sao.

Ý của Kim Rok Soo trong câu vừa rồi là vậy.

Thế nên Robbit mới không có lựa chọn nào khác ngoài việc trông cậy vào Kim Rok Soo.

Cậu cũng đáp lại bằng một giọng trầm thấp.

"Không cần hỏi ta một điều gì đó quá hiển nhiên vậy đâu."

Kim Rok Soo cười thầm. Chính vì cảm xúc trong câu trả lời của Robbit mà anh sẽ rước mọi thứ mà họ có thể lấy về.

Giọng cậu ta vừa chứa đựng sự nhẹ nhõm vì cho rằng sứ giả đã an toàn, lại tràn đầy phẫn nộ vì họ phải trải qua một sự việc khủng khiếp như vậy.

Đây là nguyên do tại sao Kim Rok Soo chẳng thể ngừng việc thúc đẩy thế tử trở thành vị vua tiếp theo của Vương quốc Roan.

Hơn nữa, khung cảnh thế tử của Vương quốc Roan và một thường dân ôm nhau và cười nhẹ nhõm sẽ rất thu hút sự chú ý của mọi người.

"Cậu Kim Rok Soo, cậu có sao không?"

Thế mà, ánh mắt của Kim Rok Soo và Robbit về nhìn phía Hoàng Thái tử Valentino đang đến gần rất sắc bén.

Kim Rok Soo đã sẵn sàng để giả vờ làm một người anh hùng của công lý bị thương một lần nữa.

Kim Rok Soo chạm mắt với Hoàng Thái tử Valentino.

“Tôi không sao, thưa điện hạ.”

Kim Rok Soo đang đứng thẳng người, vì thế nên trông tình trạng anh có vẻ ổn.

Vậy nhưng, tất cả mọi người đều nhìn thấy chiếc khăn tay đẫm máu, cùng với đôi tay hơi run đang nắm chặt lấy nó.

Và còn cả nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt Kim Rok Soo.

Trông anh không hề ổn chút nào.

Ngay lúc đó, anh hỏi.

"Những người khác có ổn không?"

"A-."

Một trong những quản lý đi cùng Hoàng Thái tử thở hắt ra một hơi.

Valentino thoáng quan sát Kim Rok Soo. Ánh mắt hắn ta lạnh lùng, dường như không biểu lộ một chút quan tâm hay ấm áp nào cả.

Đột nhiên, khuôn mặt Valentino hiện lên vẻ biết ơn và quan tâm khi hắn nhanh chóng chạm mắt với Cale một lần nữa.

"Có chứ, nhờ có cậu mà mọi người đều ổn. Có một số người bị thương nhẹ, nhưng có vẻ không quá nghiêm trọng đâu."

"Tôi hiểu rồi."

Kim Rok Soo hơi cau mày sau khi nghe những từ ‘bị thương nhẹ’. Ánh mắt của cậu lướt qua Hoàng Thái tử và nhìn về phía các pháp sư và Nhà giả kim.

Anh cất lời sau khi quan sát họ chống đỡ tòa tháp.

"Sẽ không sao đâu, đúng không?"

'Giờ thì tòa tháp này đã ổn rồi chứ nhỉ?'

Valentino hào hứng đáp lại Kim Rok Soo, người đang tiếp tục thể hiện sự quan tâm của mình cho đến phút cuối cùng.

"Sẽ ổn thôi."

Lời đó khiến Kim Rok Soo kính cẩn gật đầu trước khi nhìn lại. Anh vén mái tóc hơi rối lên. Có thể thấy rõ các đầu ngón tay của anh đang run rẩy.

Hoàng Thái tử quan sát thật kỹ bàn tay của Kim Rok Soo. Ngay lúc đó, Thế Tử đã xen vào cuộc trò chuyện của họ.

"Tay ạn run quá. Trông còn tệ hơn cả lần trước."

"Không, thưa điện hạ. Tôi ổn mà."

Kim Rok Soo lắc đầu và mỉm cười với Robbit. Robbit nhăn mặt.

"Ổn?! Lần cuối cùng làm vậy, cậu đã phải nghỉ ngơi trong vài tháng đấy! Sở dĩ cậu ho ra máu là do cơ thể đang bị nội thương!"

'...Nội thương? Có làm quá không vậy?'

Kim Rok Soo đang thầm nghĩ xem liệu mình có nên làm gì đó về cách lựa chọn từ ngữ của Robbit hay không thì có ai đó bất ngờ nắm lấy cánh tay anh. Là Huta.

Ông khẽ thì thầm khi họ đang ở trước mặt Hoàng Thái tử, nhưng vẫn đủ lớn để người khác có thể nghe thấy.

"Cậu không cần phải ép mình đứng lên như thế này. Cậu Kim Rok Soo, hiện tại cậu cứ nghỉ ngơi đi."

Đôi mắt của Huta lấp lánh với tất cả sự lo lắng và cảm giác tự hào. Kim Rok Soo cảm thấy khó chịu sau khi bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhưng anh quyết định sẽ hùa theo.

"...Nhưng mà."

Hoàng Thái tử Valentino lặng lẽ quan sát cậu và đột nhiên cất lời, ngăn cản Kim Rok Soo cố gắng nói tiếp.

"Sẽ ổn thôi. Kể từ bây giờ chúng tôi sẽ thu xếp mọi thứ, vì vậy cậu có thể nghỉ ngơi."

Cứ như thể hắn ta đang ban ra một mệnh lệnh nghiêm khắc.

Đây là điều xảy ra ở Vương Quốc Caro, và Cung điện Hoàng gia tại đấy. Hắn ta đang nghiêm túc nói với Kim Rok Soo rằng Caro sẽ lo phần còn lại và Kim Rok Soo nên ngừng lo lắng về vấn đề đó.

Kim Rok Soo mấp máy môi vài lần, nhưng vẫn không nói nên lời. Lúc này, Robbit lên tiếng.

"Tôi được bao gồm trong ‘chúng tôi’ mà ngài nói đến, phải không?"

Robbit đang cố nói với Valentino rằng sứ giả của Vương quốc Roan cũng có liên quan. Hoàng thái tử quan sát Robbit trong giây lát trước khi nở nụ cười ấm áp độc nhất.

"Dĩ nhiên rồi."

Song, Robbit không thể ngừng chế giễu hắn trong lòng.

Valentino dùng vẻ mặt lo lắng để nhìn Kim Rok Soo và Robbit, vậy nhưng hắn ta chưa bao giờ xin lỗi về sự cố này.

'Chắc hẳn hắn cũng sẽ chỉ nói điều gì đó như, rất tiếc khi điều như thế này đã xảy ra trong tuyên bố chính thức.'

Hoàng Thái tử không hề nhượng bộ trước phe của Vương quốc Roan.

Đó là cách mà Vương Quốc Caro, đối xử với Vương quốc Roan vốn được biết đến là một vùng đất dưới mức trung bình.

Và cho đến hiện tại, Thế Tử Robbit đã chấp nhận cách cư xử đó. Tiếp đến anh vươn tay và vỗ nhẹ vào vai người hùng của ngày hôm nay.

"Đi đi. Ta sẽ gọi bác sĩ riêng của ta để kiểm tra cho anh."

"Cảm ơn ngài rất nhiều."

Kim Rok Soo vô cùng biết ơn Robbit vì đã đi đầu trong việc ngăn cản một bác sĩ từ Vương Quốc Caro đến đây và mắc kẹt với họ. Chấp nhận sự hỗ trợ từ một trong những hiệp sĩ của Robbit, anh rời khỏi Cung điện Mặt trời.

Nhiều người ngước nhìn Kim Rok Soo đang từ từ rời đi cùng với vị hiệp sĩ trước lúc vội vã quay trở lại nhiệm vụ của mình.

Đó là một đêm hỗn loạn.

Với Kim Rok Soo cũng thế.

Một vài người vây lấy anh ngay khi Dark Elf, bác sĩ riêng của Thế Tử, rời khỏi phòng.

"...Gì đây?"

Kim Rok Soo trông nhìn thấy Rồng Xanh, Oilenne, đang nhìn mình với một vẻ mặt kỳ ​​quặc. Oilenne quan sát kỹ lưỡng cơ thể của Kim Rok Soo trước khi tặc lưỡi.

"Chậc chậc, thật là một con người xui xẻo."

Kim Rok Soo quay đầu và im lặng. Dodori đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm cậu như thể họ là những người duy nhất ở trong phòng.

Ánh mắt của Dodori khiến Kim Rok Soo cảm thấy kỳ lạ, vì vậy cậu quay đầu lại một lần nữa. Lần này Kim Rok Soo lại thấy Choi Han.

'Sao cậu ta lại hành động như thế kia?'

Choi Han chạm vào chuôi kiếm của mình, dường như đang mông lung ngẫm nghĩ về một điều gì đó.

Cạch. Cạch.

Thanh kiếm được rút ra khỏi bao kiếm một chút, rồi lại vào trở lại. Hành động này cứ tiếp tục lặp đi lặp lại nhiều lần.

Kim Rok Soo đột nhiên thấy ớn lạnh và nhìn sang hướng khác, nơi mà Barrow đang đứng và ôm con Mèo. Khi đó, anh chạm mắt với đôi mắt màu đỏ tươi của Barrow

'Cậu ta sao vậy?'

Barrow đang đứng nhìn chằn chằm anh, không nói bất cứ lời gì. Chỉ đứng đó, cậu ta nhìn Kim Rok Soo từ đầu đến chân với vẻ mặt mà anh không biết là vẻ mặt gì

"...Ừm, Barrow?"

Kim Rok Soo e dè hỏi Barrow, cậu ta vẫn không đáp lại.

Barrow không nói một lời nào mà đặt con Mèo xuống gần giường anh rồi sau đó đi đến đứng cạnh Choi Han.

Kim Rok Soo hoang mang không biết tại sao Barrow lại hành xử như vậy nhưng rồi anh chọn cách phớt lờ nó và đến gần con Mèo. Hiệp sĩ Mèo đang nhìn chằm chằm Kim Rok Soo với một ánh sắc bén như muốn xuyên thủng cả người anh.

Kim Rok Soo nói ngay khi nhìn thấy con Mèo.

"Ngài Rex."

Con Mèo giật mình. Rex ngồi yên ở đó và lắng nghe lời của Kim Rok Soo.

"Cung điện đã không sụp đổ."

Mèo nhe nanh trong phút chốc, rồi nó khép miệng lại.

"Bạn của anh đã châm lửa tự thiêu, nhưng anh ta vẫn sống sót. Và sau đó anh ta đã bị bắt."

Rex nhăn mặt, nhưng Kim Rok Soo chẳng quan tâm. Anh dựa lưng vào đầu giường và tiếp lời.

Bây giờ anh không có nhiều thời gian.

"Cậu có biết Nhà giả kim nghiện rượu không?"

Con Mèo do dự một hồi.

Tất nhiên là cậu biết về Nhà Giả Kim Thuật đó. Hắn ta được biết đến là một kẻ khá là tử tế, và Rex cũng đã mua một vài quả bom từ hắn.

'Người đó đang làm việc cho cậu ta sao?'

Kim Rok Soo nhìn ánh mắt dò hỏi của Rex và nói tiếp.

"Ngài Rex, Nhà giả kim đó là người cung cấp thức ăn cho trẻ em khu ổ chuột trong khu phố của anh. Choi Han sẽ đưa cậu đến với anh ta. Gia đình của cậu và những người còn lại trong tổ chức hẳn đã ẩn náu rồi, phải không?"

Kim Rok Soo khá chắc chắn rằng họ sẽ giấu mình đi trước khi sự việc này bắt đầu.

"Vậy nhưng Hoàng Thái tử sẽ tìm thấy họ trong vòng một ngày khi biết mức độ của những việc mà ngài làm. Hãy che giấu họ với sự giúp đỡ của Choi Han."

Rex hơi lưỡng lự mà không thể trả lời Kim Rok Soo ngay lập tức. Cậu ta lại nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo một lần nữa.

"Gì vậy? Bạn bè của cậu có nguy cơ bị tra tấn và giết chết, vậy mà cậu đang nghĩ rằng bản thân mình không thể trốn thoát sao?"

"...Cái đó-"

"Hãy làm điều đúng đắn."

Rex im lặng sau khi nghe Kim Rok Soo ngắt lời cậu ta.

Một áp lực không rõ đang tỏa ra từ Kim Rok Soo.

"Tôi dự định phá hủy Tháp Chuông của Nhà giả kim. Tôi cũng sẽ không để vị Hoàng đế tiếp theo của Vương Quốc Caro mang tên Valentino."

Đây là những suy nghĩ của anh sau khi nghe câu chuyện của Thánh Tử. Kim Rok Soo quan sát Rex, một trong những người đóng vai trò quan trọng trong kế hoạch của mình.

Daltaro sẽ là thủ lĩnh mới của các Nhà giả kim.

Và Rex sẽ là trung tâm của người dân.

Cậu ta sẽ là anh hùng của cuộc nổi dậy cứu giúp mọi người.

"Không thể nào có chuyện như vậy được."

Rex lắc đầu. Kim Rok Soo tươi cười.

"Anh không thể nhìn thấy con Rồng ở ngay đây sao?"

Rex đột nhiên im bặt. Cho đến bây giờ cậu đều không để ý tới Rồng Hồng. Kim Rok Soo vẫn tiếp tục.

"Choi Han, người sẽ đưa anh đến khu ổ chuột. Và bạn của cậu ta, Cale Barrow, là một Bậc Thầy Kiếm Thuật."

Rex nhìn trộm về phía Choi Han và Barrow. Hai người họ từ từ phóng aura ra.

"Hơn nữa, vị anh hùng mới xuất hiện trong Caro sẽ giúp cậu."

"...Một anh hùng mới?"

Rex hướng mắt về phía Kim Rok Soo. kim Rok Soo giơ ngón tay lên.

"Là tôi."

Anh tự chỉ vào mình.

Rex bối rối.

Nhưng Kim Rok Soo không hề nói trái sự thật.

Tòa tháp đã sụp đổ, dù Caro có cố đến mấy cũng sẽ không thể che giấu nổi sự cố. Quá nhiều người đã nhìn thấy nó.

Họ cũng cần phải che giấu sự thật rằng ai đó đã cố gắng ám sát Phó Tháp Chủ của Tháp Chuông Nhà giả kim. Bởi lẽ đó, họ cần một thứ khác để thu hút sự chú ý của người dân.

Bất kỳ ai có mặt ở đó đều biết rằng Kim Rok Soo là người đã ngăn tòa tháp sập xuống. Kim Rok Soo định sẽ vui vẻ trở thành một phần của kế hoạch đánh lạc hướng kia.

"Ngay sáng mai tôi có thể sẽ trở thành một anh hùng. Các công dân của Vương Quốc chắc cũng sẽ khá thích tôi đấy."

Oilenne nhìn Kim Rok Soo với vẻ hoài nghi, nhưng ông không hỏi bất cứ điều gì. Dodori mạnh mẽ gật đầu.

Rex liếc nhìn những người khác trước khi quay đầu lại về phía Kim Rok Soo. Cậu lắng nghe câu nói tiếp theo của anh.

"Bởi vì tôi đã cứu tất cả mọi người."

Lần này Kim Rok Soo không có ý định giấu kín điều anh đã làm. Anh nói với con Mèo.

"Ngài Rex, không ai chết cả."

"A-"

Rex há hốc mồm. Mặt anh ta bắt đầu nhăn nhó, nhưng Kim Rok Soo không thể biết cậu ta đang cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.

"Ngài Rex, chúng ta không có nhiều thời gian."

Ánh mắt của Kim Rok Sô dời khỏi Rex để hướng về Choi Han. Choi Han gật đầu, cậu bế con Mèo vẫn còn bị thương lên.

Rex tiếp tục lặng lẽ quan sát Kim Rok Soo.

"Rex, hãy nắm lấy cơ hội khi nó ở ngay trước mắt."

Cơ hội.

Từ đó khiến Rex mở miệng. Tuy nhiên những lời tiếp theo của Kim Rok Soo khiến cậu ta phải ngậm chặt miệng lại mà không thốt ra được từ nào.

"Và hãy cẩn thận với miệng của cậu về những gì đã xảy ra ngày hôm nay."

Kim Rok Soo tập trung [Hào quang Thống trị] vào Rex khi anh thốt ra điều đó. Rồi Kim Rok Soo chuyển tầm nhìn về phía Choi Han sau khi thấy Rex yên lặng.

"Đưa cho Billos."

Kim Rok Soo đưa một bản ghi nhớ cho Choi Han và anh ta nhét nó vào túi của mình.

"Tôi sẽ quay lại sớm."

"Tốt. Hãy trở lại trước khi trời sáng."

Choi Han không đáp và lập tức nhảy qua cửa sổ. Kim Rok Soo lặng lẽ nhìn bóng dáng Choi Han biến mất ở phía xa.

Bộp. Bộp.

Một bàn chân giơ lên phía trước đang đập vào cánh tay cậu.

"Gì vậy?"

Kim Rok Soo hỏi, trong đầu không nghĩ ngợi nhiều. Rồng Hồng đáp lại.

"Nằm xuống đi."

Kim Rok Soo nằm xuống.

Dodori kéo chăn lên cổ Kim Rok Soo. Oilenne liên tiếp thở dài cứ như không thể tin nổi vào cảnh trước mắt. Khi chắc chắn rằng Kim Rok Soo đã được đắp kín, Dodori mới nói tiếp.

"Bác sĩ Rồng Xanh và Barrow sẽ chăm sóc ngươi. Ta đi theo Choi Han. Sẽ tốt hơn nếu ta đi cùng cậu ta."

Dodori ưỡn ngực như thể đang nói: ‘cứ để đó cho ta’. Kim Rok Soo đáp lại nó.

"Chỉ cần ở cạnh ta thôi."

Anh có cảm giác xấu rằng mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn nếu Dodori cũng đi theo. Sự kết hợp của Choi Han và Billos là đủ rồi. Billos rất tài năng khi nói đến những thứ lén lút mà.

Dodori nhăn mặt một lúc, nhưng rồi nó mở to mắt và hỏi.

"...Nếu ta ở lại bên cạnh ngươi, thì ngươi có thích không?"

"Có."

Kim Rok Soo lười đáp nên chỉ buồn thả ra một câu trả lời cộc lốc. Nhưng từ đó cũng khiến cho khóe miệng của Dodori giật giật, nó lăn như một quả bóng đến bên cạnh Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo đưa mắt sang nhìn Barrow, cậu ta cũng đưa mắt nhìn anh. Khi cả hai chạm mắt nhau, Barrow bất giác thở dài, Oilenne chưng ra vẻ mặt đồng cảm với Barrow

Kim quyết định phớt lờ điều đó

Rồi Kim Rok Soo từ từ chìm vào giấc ngủ.

Có vô số tiếng ồn ở ngoài phòng ngủ, nhưng đó không phải việc của anh.

______________________________

Sáng hôm sau, Kim Rok Soo mới tỉnh dậy đã được một phen ngỡ ngàng.

Rồng hồng Dodori đã biến mất tăm. Còn Oilenne, Barrow và Choi Han đã đứng sẵn đó từ đêm qua, trông bộ dạng vẫn vô cùng chỉn chu.

"Tại sao anh lại sốc vậy? Cậu Kim Rok Soo thân yêu của chúng ta."

Thế tử Robbit đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế ngay cạnh giường.

"Thưa điện hạ, ngài thực sự là vì tinh tú của Vương quốc, ngay cả khi ngài là người đầu tiên tôi nhìn thấy khi tôi mở mắt."

"Đủ rồi."

Robbit bực bội cắt ngang, và Kim Rok Soo im lặng trước khi nhấc cơ thể mình lên. Tiếp theo, giọng nói của Robbit truyền đến tai anh.

"Có vẻ như anh sẽ phải nhận một huân chương."

Robbit nhận ra vẻ sững sờ của Kim Rok Soo ngay khi anh dứt lời. Lúc đó cậu chợt nhớ lại, sau Sự cố Khủng bố ở Quảng trường Vương quốc Roan, Kim Rok Soo cũng không hề có ý nguyện sở hữu huân chương hay nắm trong tay quyền lực.

Biết vậy nên anh vội vã nói tiếp.

"Dĩ nhiên là ngoài huân chương cũng có những phần thưởng khác như tiền bạc nữa. Caro hiện đang cần một cách để chuyển hướng sự chú ý khỏi những gì đã xảy ra đêm qua-"

Robbit bỗng ngừng lại và nhìn Kim Rok Soo.

"Trông anh có vẻ vui?"

Mới sáng sớm mà Kim Rok Soo đã được đón chào ngày mới với niềm hạnh phúc vô bờ rồi. Anh hứng khởi đáp trả.

"Thưa điện hạ, tại sao chúng ta không khiến quy mô lớn hơn và tổ chức một buổi lễ trao huân chương nhỉ?"

"Gì cơ?"

"Anh hùng chính trực."

Kim Rok Soo chậm rãi nhấc từng ngón tay lên.

"Vị anh hùng chính trực mang trên mình thể trạng vô cùng yếu ớt, nhưng lại có nhận thức mạnh mẽ về công lý đã sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu rỗi những con người yếu hơn. Cậu ấy không những không màng đến bản sắc hay quốc tịch, mà còn sở hữu một sức mạnh cổ đại mạnh mẽ và đẹp tuyệt vời."

Robbit trông thấy sự khoan khoái trong ánh mắt Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo chậm rãi nói tiếp.

"Điện hạ, tôi muốn trở thành anh hùng của người dân Vương Quốc Caro."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro