Chương 10: Không phải ta chọn, là tim chọn


Từ ngày Trí Tú đọc quyển sách Trân Ni để lại, trong lòng như có ai châm một nén nhang. Nhẹ, nhưng dai dẳng. Mỗi lần lật một trang, lại nghe thấy giọng nàng vang lên trong đầu – mạch lạc, sắc bén, mà cũng đầy thiết tha.


Có những dòng Trí Tú đọc đi đọc lại, như thể sợ mình quên mất nét chữ cong cong của người viết:


"Khi người ta hiểu lòng người khác, thì lời nói không cần nhiều – ánh mắt cũng đủ làm mềm đi một trái tim sắt."


Tự dưng, chính mình... mềm thật.

Minh Tuyết ngày càng xuất hiện thường xuyên. Lần này không chỉ là hái thuốc, mà còn xăm xăm vô bếp, lo từng chén cháo, nồi nước. Có hôm còn tự tay giặt áo cho Trí Tú, treo lên dây, rồi cười:

"Cái gì của cô, tôi muốn được biết, được chạm, được giữ."


Trí Tú không phản ứng, nhưng không còn thoải mái. Có cái gì đó giống như... áp lực.


Chiều hôm đó, Minh Tuyết ngồi dưới bóng cau, nhìn thẳng Trí Tú, giọng hơi thấp:


"Tôi không chỉ muốn học nghề với cha tôi. Tôi muốn... có ai đó bên mình, suốt đời."


Trí Tú quay mặt đi. Không từ chối. Nhưng cũng chẳng nhận lời.

Vài hôm sau, Trân Ni lại đến. Lần này, không đi một mình. Nàng dẫn theo một người đàn ông mặc áo dài đen, dáng thư sinh. Vào tới nhà, nàng giới thiệu:


"Đây là thầy Lễ – dạy tôi chữ Nho, cũng là người quen của cha. Nay tôi muốn nhờ thầy dạy cô Tú vài buổi, nếu cô muốn."


Trí Tú ngạc nhiên:

"Tôi không có học phí."


"Cần gì." – Trân Ni nói ngay – "Tôi trả rồi. Cô chỉ cần học, vì... tôi thấy tiếc nếu cô cứ mãi sống với cái nhìn bình thường người ta áp đặt lên cô."


Ánh mắt nàng khi nói câu đó – không ngọt, không mềm, mà... sâu. Lặng như nước giếng, nhưng chạm là lạnh tim.

Trí Tú bắt đầu học. Ban đầu, chỉ vài chữ đơn giản. Nhưng càng đọc, càng thấy khác. Bởi mỗi dòng văn cổ Trân Ni chép lại, không chỉ là kiến thức – mà như có cả tâm tình gửi vào.


Có tối nàng nằm mơ, thấy cảnh ngược: mình đang dạy Trân Ni viết, còn cô út thì cứ ngồi ngó nàng, cười như biết hết tâm can.


Sáng dậy, tim đập loạn. Chỉ là giấc mơ thôi... sao vẫn thấy thật?

Một tuần sau, Trí Tú nhận được thư tay đầu tiên trong đời – từ chính Trân Ni. Nét chữ ngay ngắn:


"Tôi không chọn thích cô. Tôi chỉ biết, tim tôi không còn yên mỗi khi ai khác lại gần cô.

Có khi thương không cần nắm tay. Chỉ cần cô còn quay đầu nhìn lại – tôi sẽ chờ, bất kể bao lâu."


Trí Tú đọc xong, gấp lại, để dưới gối. Không ai biết nàng có trả lời hay không. Nhưng tối đó, nàng ra sân rất lâu, nhìn trời rất lâu, và ngủ rất muộn.

Hôm sau, Minh Tuyết đến. Vừa vào nhà, đã thấy thư thầy Lễ để lại, cùng bài học hôm trước Trí Tú còn viết dang dở.


Nàng nhặt tờ giấy lên, liếc qua, rồi ngước nhìn Trí Tú:

"Cô bắt đầu học chữ vì cô ta?"


Im lặng.


Minh Tuyết khẽ cười, nhưng không hiền như trước:

"Cô nghĩ cô ta cho không? Đừng quên – cô không có gì cả. Còn cô ta... có quyền chọn bất kỳ ai. Đừng để mình thành con cờ."


Trí Tú không đáp. Nhưng lần đầu tiên, nàng nói thẳng:

"Tôi không phải con cờ. Và tôi không muốn làm ai khác vui... chỉ để làm người khác buồn."

Tối đó, Trí Tú viết một dòng, không gửi đi:


"Có khi mình không chọn ai, chỉ là... tim chọn xong rồi mà mình chưa kịp biết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro