Chương 13

-“Ngoan ! Đừng khóc nữa.” Freen cưng chiều xoa đầu nàng .

Becky sụt sùi , ngẩng mặt lên nói:”Chị…sẽ không bỏ rơi em ?”

-“Phải !Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”

Freen đưa tay lau khóe mắt cho nàng :“Cười lên nào.”

Becky nghe theo lời cô , mỉm cười một cái.Nàng có đôi mắt “biết cười” , một đôi mắt đen láy xinh đẹp khiến người khác không khỏi mê muội.

Freen đưa tay kéo người nàng lại ,cô nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu .

"Grào...."

Chợt một tiếng kêu làm gián đoạn nụ hôn của cô ,mày đẹp nhíu lại quay sang nơi phát ra tiếng kêu , bực tức nói :"Mày kêu gì hả ?"

Becky sợ hãi ôm chặt lấy cô:  "H....hổ....tại sao...nó lại ở đâyyy ??"

-"Trong phòng của tôi ngột ngạt quá nên nó đòi ra ngoài ."

Freen tỉnh bơ nói: "Nó không cắn em đâu mà sợ."

Becky nghi hoặc nhìn con bạch hổ trước mắt , cặp mắt màu hổ phách cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng , hai răng nanh sắc nhọn dài nhìn rất hung tợn.

Freen thấy nàng còn nghi ngờ liền nói "Em sờ thử đi."

Nàng giật bắn người khi bàn tay nhỏ xinh bị cô nắm chặt đưa đến phía con bạch hổ , càng lúc càng gần , nàng sợ hãi đến khóc thét lên , cố gắng để rút tay về nhưng cứ bị cô ghì chặt đưa về phía trước .

Nàng run rẩy sợ hãi tay còn lại ghì chặt cổ của cô : "Á...không cần...đừng mà...huhuhu....đừnggggg"

-"Em ồn quá." Tiếng thét của nàng làm lỗ tai của cô muốn thủng màng nhĩ , cho đến khi tay nàng đã chạm vào con bạch hổ nàng vẫn còn khóc .

Cô tự hỏi lá gan của nàng rốt cuộc là nhỏ đến mức nào? Tại sao lại nhát gan đến vậy .

-"Nhìn xem , có sao đâu." Đầu của nàng từ quay ra , khuôn mặt tội nghiệp đẫm nước mắt ngước nhìn tay của mình đang đặt trên đầu của bạch hổ. Đôi mắt của bạch hổ cũng nhắm lại, ý như rất vui khi thấy nàng xoa đầu nó.

Freen khẽ thở dài đưa tay lau mặt nàng: "Em nhát quá đi."

Becky bĩu môi nói :"Kệ em...!"

Thấy hành động dễ thương của nàng cô bật cười : "Em hãy làm quen với nó đi , lúc tôi không có ở nhà Tiểu Hổ sẽ bảo vệ em."

-"Mắc gì chó , mèo chị không nuôi....sao lại nuôi hổ chứ ?"

-"Vì nó rất giống tôi."

-"Chị là dã thú ????" Becky nói thầm , cùng hành động chu môi.

Freen lại khẽ cười cô bế nàng đứng dậy: "Vào nhà đi"

-"Á...em tự đi được mà." Becky vùng vẫy la lên.

-"Ngồi im." Freen ra lệnh.

Nàng đành phải để yên cho cô bế vào nhà. Con bạch hổ cũng đi theo chủ vào nhà.

Freen vui vẻ bế nàng vào nhà , mọi người trong nhà đều ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt ,cô chủ của bình thường vốn rất lãnh khốc , nói chuyện rất kiệm lời nhưng bây giờ khi đi cùng phu nhân lại cười nói vui vẻ . Họ rất muốn được xem kĩ cảnh tượng này nhưng lại không được , bởi vì họ là người làm , mọi việc không liên quan đến họ , họ đều phải "phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nhìn."

-"Xấu hổ qua đi....thả em xuống." Becky đưa tay che mặt. Rúc đầu vào vai cô lí nhí nói.

Freen cười tươi nói: "Haha....không thả !"

-"Thả em xuốnggggggg...hic..." Khuôn mặt nhỏ bé của Becky đỏ bừng , đưa tay kéo áo của cô.

Freen chỉ cười chứ không nói ,cô cứ thế mà bế nàng vào phòng. Quản gia già nhìn cô ngỡ ngàng , ông đã đi theo cô mấy chục năm kể từ khi cô còn là một cô bé mới chập chững biết đi vậy mà đây là lần đầu tiên ông thấy cô cười vui vẻ đến thế. Có thể nói , nàng là người đầu tiên khiến cho cô cười.


Vote.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro