Chương 5: Trở Lại Phong Vũ
Chiếc Bentley Flying Spur màu đen tuyền lướt chậm trên con đường lát đá, lớp sơn bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời, tỏa ra vẻ xa hoa và quyền uy khó cưỡng. Biểu tượng "B" có cánh mạ crom trước nắp capo lấp lánh dưới nắng sớm, như một tuyên ngôn đầy kiêu hãnh về thân phận chủ nhân bên trong.
Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn Phong gia.
Thừa Duệ nhanh chóng xuống xe, bước đến mở cửa phía sau.
"Hàn thiếu gia, đã đến nơi."
Nhưng Hàn Hiếu Minh không vội ra ngoài. Hắn ngồi yên trong xe, đầu ngón tay thon dài gõ nhịp trên thành ghế da màu nâu trầm. Đôi mắt sắc lạnh dừng lại nơi căn biệt thự quen thuộc ngoài cửa kính.
Cuối cùng cũng trở về rồi.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp. Lần này trở về... nha đầu đó sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt gì?
Vẫn là ánh mắt long lanh, tràn đầy ngưỡng mộ năm nào?
Hay đã xa cách, đề phòng?
Hắn nhắm mắt, che đi tia suy nghĩ thoáng qua trong đáy mắt. Một lúc sau, bàn tay khẽ kéo lại cổ tay áo sơ mi, sải bước xuống xe.
Bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài trên nền đá, bước chân ổn định mà trầm tĩnh. Ánh nắng ban mai rọi lên gương mặt cấm dục lạnh lùng, càng làm khí chất hắn thêm áp bức.
Thừa Duệ nhìn hắn chần chừ giây lát, bật cười, giọng điệu nửa trêu chọc nửa nghiêm túc: "Hàn thiếu gia, phu nhân chắc hẳn đang mong cậu lắm đấy."
Hàn Hiếu Minh thu hồi ánh mắt, môi khẽ nhếch lên một đường cong nhàn nhạt. Hắn không đáp, chỉ sải bước tiến vào biệt thự Phong Vũ.
Cửa biệt thự mở ra.
Bước chân vững chãi của Hàn Hiếu Minh vang lên nhè nhẹ trên nền gạch láng mịn. Ánh sáng ban mai dịu dàng đổ qua khung cửa, đối lập hoàn toàn với vẻ lạnh lùng, cấm dục của hắn. Mùi thức ăn thoang thoảng, hòa cùng hương trà thanh khiết, như một lời chào mời ấm áp từ căn nhà này - nơi hắn đã xa cách quá lâu.
Vừa bước qua bậc cửa, hắn chợt khựng lại khi nghe thấy một giọng nói dịu dàng nhưng đầy kích động: "Hiếu Minh!"
Diệp Vy bước ra, đôi mắt bà sáng lên khi nhìn thấy hắn. Bà vẫn đẹp, vẫn đoan trang, nhưng trong ánh mắt phảng phất sự lo lắng, mong chờ đã đè nén từ rất lâu. Giây phút chạm mắt, đồng tử bà đỏ hoe.
Hàn Hiếu Minh đứng yên, ánh mắt sắc bén thoáng dao động. Một cơn sóng ngầm cuộn qua đáy lòng hắn. Hắn mím môi, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể thốt ra một chữ khô khốc: "Mẹ."
Chỉ một chữ ngắn ngủi, nhưng lại như một mũi dao xuyên thẳng vào lòng Diệp Vy.
Bà run run bước tới, bàn tay khẽ vươn ra, như sợ rằng hắn sẽ biến mất ngay trước mắt. Những ngón tay bà chạm nhẹ vào cánh tay hắn, động tác chậm rãi mà cẩn trọng, như thể muốn xác nhận rằng hắn thực sự đã trở về.
"Con trai... cuối cùng con cũng về rồi." Giọng bà nghẹn ngào.
Hàn Hiếu Minh nhìn người mẹ đã xa cách bấy lâu, một cảm giác ấm áp nhưng xa lạ dần len lỏi vào lòng.
Hắn không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng khi đối diện với ánh mắt đỏ hoe ấy, trái tim tưởng chừng băng giá cũng không khỏi rung động.
Hắn vươn tay, chậm rãi ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của bà.
"Phải. Con về rồi. Lần này... con sẽ không đi nữa." Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, như thể đè nén quá nhiều cảm xúc chưa kịp nói ra hết. Mỗi từ thốt ra đều mang theo sự kiên định, nhưng cũng chất chứa những ưu tư không lời.
Diệp Vy khẽ run, nhưng ngay sau đó, bà gật đầu, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Trong đôi mắt đã từng tràn ngập lo âu, mất mát, tội lỗi... cuối cùng cũng ánh lên một tia an lòng.
Con trai bà... rốt cuộc cũng đã trở về rồi.
────୨ৎ──────────
Trên tầng, Phong Đồ Nhi vẫn còn đang say ngủ.
Giữa đống chăn bông mềm mại, cô cuộn tròn như một con mèo lười, hơi thở đều đặn, hoàn toàn đắm chìm không muốn dậy.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trên tủ đầu giường rung lên một tiếng nhẹ.
Phong Đồ Nhi khẽ cựa mình, tay vươn ra mò mẫm, đôi mắt vẫn còn lờ đờ ngái ngủ. Cô mở máy, và ngay giây tiếp theo-
Mắt cô sáng rỡ như đèn pha ô tô.
Trên màn hình là trang truyện tranh cô đọc dở tối qua.
Không cần suy nghĩ, cô lập tức nhấn vào chương tiếp theo.
Từng khung tranh hiện lên, nét vẽ tinh tế, nhân vật đẹp đến mức nghẹt thở.
Nam chính bá đạo, nữ chính yếu mềm, quả nhiên là kiểu thể loại truy thê, cường bạo mà cô thích!
Hơi thở Phong Đồ Nhi như nghẹn lại khi nhìn thấy những phân cảnh táo bạo. Nét vẽ mờ ảo nhưng lại kích thích trí tưởng tượng đến cực hạn, khiến cô không khỏi có chút-
Kích thích!
Cô khẽ nuốt nước bọt, lòng bàn tay siết chặt điện thoại, trái tim đập mạnh theo từng diễn biến của câu chuyện.
Thích!
Cô thực sự rất thích thể loại này.
Aaaa!
Phong Đồ Nhi, cô đúng là không có chút đứng đắn nào!
Nếu để mẹ cô biết được thì sao? Không, không chỉ mẹ, nếu bất kỳ ai biết được thì sao? Cô có bị tống thẳng ra đường không? Hay bị ép quỳ xuống kiểm điểm?
Chết thật, cô cảm thấy mình giống hệt một kẻ tội đồ đắm chìm trong thế giới cấm kỵ.
Nhưng mà...
Còn sớm...
Phong Đồ Nhi liếc nhanh nhìn đồng hồ, nhận ra thời gian vẫn còn.
Vậy thì...
Cô không do dự, kéo chăn trùm kín người, tiếp tục đắm chìm trong thế giới 18+ của mình.
Nhưng!
Giây phút hạnh phúc của cô chưa kéo dài bao lâu, thì một giọng nói từ bên ngoài vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro