4

Biên thành, y quán.

"Đại phu, ta bị bệnh nặng rồi!" Người kia vừa ngồi xuống ghế chờ đã la hét.

Khiến cho y giật mình bật cười. Có ai đến y quán mà không bị bệnh chứ?

Tiếp tục chú tâm vào đơn thuốc trong tay, y cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Triệu chứng căn bệnh thế nào?"

"Ừm....Ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần uể oải, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ đến một người, nửa đêm lúc ngủ còn mơ thấy y cười rạng rỡ."

"....." Rốt cục ngẩng đầu, đập vào mắt y là đôi mắt phượng cong cong với khuôn mặt nhăn nhở cười toe toét. Bình tĩnh nói: "Có vẻ như công tử đến nhầm chỗ rồi."

"Như thế nào? Ta chỉ đến báo ân thôi mà."

"Ta nghĩ công tử tìm sai người rồi."

"Thế sao? Chính là ta hỏi thăm đã lâu, mới xác định được khắp cái thiên hạ này, người có bản lĩnh lấy dao thái rau róc xương, tách mạch, lột gân người khác chỉ có một mình Cố đại phu thôi. Mà ân nhân của ta cũng có bản lĩnh này."

"Trong thiên hạ thiếu gì người giống nhau. Ví dụ như nhìn công tử, ta thấy rất giống Duệ Vương Điện hạ năm đó thân chinh đưa binh qua Cẩm Châu."

"Vậy sao? Đại phu có biết người hiện tại đang ngồi trên long ỷ đã đổi thành một đứa nhóc mười lăm tuổi rồi không, nhìn ta với hắn giống nhau sao?"

"....., người nhà quê, tiếp thu tin tức chậm. Mong công tử thứ lỗi."

"Ừm, muốn ta tha thứ sao? Vậy nói cho ta biết phải báo ân như thế nào đây?"

Trầm mặc thật lâu sau, hỏi: "Ngươi muốn báo ... thế nào?"

"Lấy thân báo đáp nha!"

"....."

——Hoàn——

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro