🫧Chương 4
【Hệ thống】 Quách Thành Vũ lạnh lùng gọi trong tâm trí.
【Có đây có đây! Công chúa điện hạ có gì căn dặn ạ?】 Hệ thống 0622 lập tức xuất hiện, giọng vẫn đầy nịnh bợ.
【Hắn bị làm sao vậy?】 Ánh mắt Quách Thành Vũ đặt lên khuôn mặt nghiêng đang vật lộn với đề toán của Trì Sính【Ăn nhầm thuốc à?】
Hệ thống 0622 bị khựng lại một chút, rồi lắp bắp trả lời: 【À... cái này... có thể là cậu ta... hối cải rồi chăng? Đột nhiên nhận ra tầm quan trọng của việc học? Đúng! Nhất định là vậy! Xem ra nhiệm vụ của chúng ta rất có hy vọng nha!】
Quách Thành Vũ đáp lại lời giải thích hoàn toàn thiếu thuyết phục của hệ thống bằng một tiếng cười khẩy không thành lời. Hối cải ư? Cậu thấy giống bị ma nhập thì đúng hơn.
Cậu không để ý đến cái hệ thống vô dụng trong đầu nữa, ánh mắt quay lại nhìn Trì Sính bên cạnh.
Trì Sính đã giữ nguyên tư thế vật lộn với bài toán gần mười phút. Đầu bút chì bị anh cắn trong miệng sắp nát bét. Ngón tay vô thức dùng sức bấu chặt vào mép sách giáo khoa, bóp đến mức tờ giấy rách nát gần như lõm sâu vào thịt ngón tay anh. Gân xanh thậm chí còn ẩn hiện trên thái dương, cả người căng thẳng như một cây cung đã được kéo hết cỡ, cái vẻ bồn chồn và bất an gần như sắp hóa thành vật chất mà tỏa ra xung quanh.
Quách Thành Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng nặng nề và dồn nén của anh, mang theo điềm báo của sự cực kỳ khó chịu và sắp bùng nổ.
Đúng lúc Quách Thành Vũ nghĩ rằng giây tiếp theo anh ta sẽ xé sách giáo khoa hoặc bẻ gãy bút chì thì Trì Sính lại đột ngột nhả đầu bút chì ra khỏi miệng, lẩm bẩm một câu chửi thề cực kỳ thô tục rồi đưa tay lên vò mạnh mái tóc mình. Tiếp đó anh ngả người ra sau, lồng ngực phập phồng dữ dội hai cái, nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trần cũ kỹ bám đầy bụi trên trần nhà, ánh mắt trống rỗng và bực bội như thể hoàn toàn bó tay lại như hận cái cảm giác bất lực này đến cực điểm.
Ánh mắt Quách Thành Vũ vô tình quét qua cuốn sách giáo khoa đang mở trên bàn Trì Sính. Trên đó là một bài toán hàm số lượng giác không quá phức tạp nhưng đối với một người có kiến thức cơ bản kém đến mức tận cùng thì nó chẳng khác gì nhìn sách trời.
Cậu nhìn vẻ bồn chồn muốn đốt sách của Trì Sính lại nhớ đến hai nhiệm vụ vô lý mà hệ thống đã giao công lược con lừa bướng bỉnh vừa nghèo vừa ngang lại còn ngu ngốc này và phải giúp anh ta nâng thành tích từ đội sổ lên Top 50.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Quách Thành Vũ lóe lên một dao động cực kỳ nhỏ. Thay vì lãng phí thời gian chờ đợi con lừa ngu ngốc này tự khai sáng, chi bằng ra tay sớm đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ, tích đủ điểm rồi rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, gần như không chút do dự Quách Thành Vũ khẽ nghiêng người hướng về phía Trì Sính.
Một mùi hương hoa trà thoang thoảng dễ chịu mang chút lạnh lùng đột nhiên len lỏi vào khu vực đang bị bao bọc bởi mùi thuốc lá rẻ tiền và sự bực bội của Trì Sính.
Trì Sính đang nhìn trần nhà để đầu óc trống rỗng bị mùi hương lạ lùng đột ngột này làm cho giật mình. Chưa kịp phản ứng một hơi thở ấm áp đã kề sát bên tai anh.
Tiếp theo một giọng nói trầm lạnh nhưng rõ ràng đến không ngờ trực tiếp lọt vào tai anh.
"Công thức góc phụ, rút căn bậc hai của a2 cộng b2."
Trì Sính chợt rùng mình một cái như bị thứ gì đó chích, quay phắt đầu lại.
Một khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp và tinh xảo không hề báo trước đập vào mắt anh: da trắng lạnh, mắt hoa đào, khóe mắt đính kèm một nốt ruồi lệ màu nâu nhỏ xíu chết người quyến rũ. Khoảng cách quá gần, anh thậm chí có thể nhìn rõ hàng mi dài rậm rạp của đối phương.
Là người bạn cùng bàn mới của anh, cái tên trắng trẻo đeo thứ kỳ lạ trên tai kia.
Đồng tử của Trì Sính hơi co lại vì kinh ngạc theo bản năng muốn mở miệng mắng "Mày mẹ kiếp lại gần thế làm quái gì" nhưng đối phương dường như hoàn toàn không nhìn thấy phản ứng của anh hoặc căn bản không quan tâm.
Ánh mắt Quách Thành Vũ thậm chí còn không hoàn toàn đặt trên mặt Trì Sính mà nhìn vào bài toán trên bàn anh. Ngón tay thon dài trắng nõn vươn qua, đầu ngón tay chạm vào đề bài. Móng tay cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, có màu hồng khỏe mạnh tạo thành sự đối lập thảm hại với cuốn sách giáo khoa rách nát bẩn thỉu của anh.
"Thấy chưa?" Giọng nói đó vẫn không hề thay đổi, bình thản nhưng mang theo một sức xuyên thấu không thể nghi ngờ, mỗi chữ như đập vào màng nhĩ Trì Sính "Trước hết cứ rút ra như thế, sau đó biến đổi nó thành dạng sin. Bước này cậu biết làm không?"
Trì Sính hoàn toàn sững sờ, miệng vô thức hơi hé ra, mắt trừng lớn nhìn Quách Thành Vũ ở cự ly gần. Đầu óc anh trống rỗng, chỉ còn lại mùi hương hoa trà thoang thoảng và giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của đối phương.
....
Trì Sính bị đánh thức vì đói cồn cào, bụng anh trống rỗng đến phát hoảng, nóng ran.
Anh đột ngột mở mắt, trừng trừng nhìn trần nhà trắng lóa, tồi tàn, bong tróc, mất vài giây mới lầm bầm chửi rủa, chống đỡ cái đầu nặng trịch ngồi dậy. Chút cơ bắp trên người anh đau nhức do cơn giận vô cớ ngày hôm qua và việc không ăn uống gì.
Anh thô bạo hất tung chiếc chăn mỏng có mùi mốc, chân trần dẫm lên nền xi măng lạnh lẽo và thô ráp đi đến trước cánh cửa gỗ cũ kêu cọt kẹt rồi giật mạnh mở cửa.
Ngoài cửa là một phòng khách kiêm phòng ăn nhỏ hơn, đồ đạc ít ỏi đến đáng thương, tất cả đều cũ kỹ đến mức không ra hình thù gì. Một chiếc bàn gỗ lung lay đặt ở giữa, trên bàn có tờ tiền giấy hai mươi tệ bị một chai nước tương rỗng đè lên. Dưới chai còn có một mảnh giấy.
Trì Sính bước tới rút mảnh giấy ra, trên đó là vài hàng chữ nguệch ngoạc: "Con trai, mẹ đi làm rồi, về muộn. Con cầm hai mươi tệ này, tự lo bữa sáng và bữa trưa luôn nhé. Học hành cho tốt."
Trì Sính nhìn chằm chằm vào mảnh giấy cau mày chặt cứng. Cái cảm giác bực bội không rõ nguyên nhân trong lòng anh lại trào lên. Anh nắm chặt tờ hai mươi tệ một tờ giấy mỏng manh cấn vào tay anh.
Anh nắm tờ tiền, mặc bộ đồng phục cũ đã bạc màu, đánh răng rửa mặt, rồi đạp cửa đi ra ngoài. Hành lang cầu thang đầy mùi rác thải qua đêm thiu thiu. Anh nhíu mày bước nhanh xuống lầu.
Bên ngoài trời vừa hửng sáng xám xịt. Các khu nhà tập thể cũ kỹ chen chúc nhau, dây phơi quần áo giăng ngang dọc, treo đầy đủ loại quần áo rẻ tiền. Vài ông bà già dậy sớm xách giỏ đi chợ thong thả bước đi.
Trì Sính nheo mắt làm quen với ánh sáng một chút rồi đi về phía tiệm tạp hóa mà anh nhớ là đã đi ngang qua hôm qua. Cửa tiệm tạp hóa treo một tấm biển bẩn thỉu, ông chủ đang ngồi xổm trước cửa đánh răng, miệng đầy bọt.
Trì Sính bước đến, đặt tờ hai mươi tệ trong tay lên quầy giọng khàn khàn: "Lấy gói Hồng Mai (một loại thuốc lá TQ) với cái bật lửa rẻ nhất."
Ông chủ súc miệng, lau miệng, liếc nhìn anh một cái không nói gì. Ông quay người lấy một gói thuốc Hồng Mai tám tệ từ trong tủ rồi ném cho anh một chiếc bật lửa nhựa một tệ, trả lại anh mười một tệ tiền thừa.
Trì Sính nhét tiền thừa vào túi quần, xé bao thuốc, lấy ra một điếu ngậm vào miệng. Anh nghiêng đầu dùng tay che ngọn lửa bật lửa đang nhảy múa, châm thuốc và hút một hơi thật mạnh. Mùi vị cay nồng kích thích của thuốc lá rẻ tiền đột ngột tràn vào phổi khiến anh ho khan hai tiếng. Nhưng cảm giác choáng váng và sự an ủi từ nicotine sau đó lại làm dây thần kinh căng thẳng của anh dịu đi một chút.
Anh dựa vào bức tường bong tróc sơn ở cửa hàng, một chân co lại, gót chân đạp vào chân tường, im lặng hút thuốc từng hơi một. Khói thuốc lượn lờ làm mờ đi vẻ mặt vừa hoang dại vừa bồn chồn của anh.
Mười một tệ, khốn kiếp.
Hút đến hơi cuối cùng, anh vứt tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát rồi đi về phía mà anh nhớ mang máng là trường học, anh hoàn toàn không biết đường, chỉ có thể vừa đi vừa hỏi.
"Ê, làm ơn hỏi chút, đi đến Trường cấp hai Số Hai khu này đi đường nào?" Anh chặn một nam sinh gầy gò đang đeo cặp sách trông có vẻ là học sinh cùng trường.
Nam sinh đó đột nhiên bị anh chặn lại, ngẩng đầu nhìn rõ vẻ ngoài và chiều cao của Trì Sính, sợ hãi rụt người lại, ánh mắt láo liên, nói năng lắp bắp: "Trường... Trường số Hai? Đi thẳng... Đi thẳng đến ngã tư đầu tiên rẽ phải, rồi cứ đi thẳng... khoảng hai, hai mươi phút là thấy..."
"Cảm ơn." Trì Sính buông hai chữ không mấy thành ý, sải bước dài đi theo hướng chỉ dẫn. Anh đi nhanh, bước dài, mang theo vẻ bực bội, hấp tấp.
Khi anh cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cổng trường treo tấm biển cũ kỹ "Trường Trung học Số Hai Thành phố" thì chuông báo chuẩn bị vào lớp đã vang lên. Ở cổng có một học sinh trực nhật đeo băng đỏ đang cầm sổ chuẩn bị ghi tên người đi trễ.
Trì Sính chậc một tiếng lười nói nhảm với người đó, cứ thế lướt qua như không thấy mà đi vào. Học sinh trực nhật há miệng dường như muốn gọi anh lại nhưng nhìn thấy vẻ khó dây vào của anh, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.
Khuôn viên trường khá cũ kỹ y hệt cái phòng mà anh tỉnh dậy hôm qua. Vài tòa nhà học xám xịt, sân cỏ trơ trụi. Học sinh đã vào lớp hết, hành lang trống rỗng.
Trì Sính lúc này mới nhớ ra, anh chỉ biết là lớp 11/3, cụ thể là ở tầng mấy, phòng nào, anh hoàn toàn không có khái niệm. Anh bực bội vò tóc, đúng lúc nhìn thấy một nam sinh luống cuống chạy ra từ nhà vệ sinh, trông có vẻ cũng đi trễ.
Trì Sính chặn đường nam sinh kia: "Ê, lớp 11/3 ở đâu?"
Cậu nam sinh bị anh dọa cho run rẩy, ngẩng đầu thấy khuôn mặt u ám của Trì Sính, nói năng lắp bắp: "Ở... ở tầng năm... phòng trong cùng..."
Trì Sính buông cậu ta ra, quay người đi về phía cầu thang. Anh bước nhanh, hai ba bậc một lúc, nhanh chóng lên đến tầng năm. Hành lang dài dằng dặc, hai bên là các lớp học, tiếng giảng bài vang lên liên tục. Anh đi đến căn phòng cuối cùng, cửa đóng, biển lớp "11 (3)" treo lệch lạc.
Anh lười gõ cửa, trực tiếp nắm tay nắm cửa giật mạnh đẩy vào.
Cánh cửa "rầm" một tiếng đập vào tường, phát ra tiếng động lớn, ánh mắt của cả lớp lập tức đổ dồn về phía anh.
Giáo viên trên bục giảng sắc mặt khó coi, mắng xối xả. Trì Sính nghe tai này lọt tai kia, bực bội đáp lại một câu. Mắt anh nhanh chóng quét qua phòng học, chỉ còn một chỗ trống ở hàng cuối cùng, bên cạnh là một chàng trai khá xinh đẹp.
Anh lững thững bước tới ngồi bịch xuống, chiếc ghế phát ra tiếng rên rỉ vì quá tải. Mùi thuốc lá rẻ tiền và khí lạnh bên ngoài lập tức lan tỏa. Ban đầu anh định gục xuống ngủ bù ngay nhưng câu nói "đội sổ" và "Top 50" của hệ thống hôm qua cứ như cái gai đâm vào đầu khiến anh bồn chồn khó chịu.
Anh như bị ma xui quỷ khiến lôi cuốn sách toán rách nát ra, mở đến chỗ giáo viên đang giảng. Đề bài làm anh hoa mắt, chữ thì nhận ra hết nhưng ghép lại thì chết tiệt như sách trời. Anh cắn đầu bút chì, thái dương giật thình thịch, một luồng khí nóng vô danh nghẹn lại trong lồng ngực, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng anh đau rát. Anh nghĩ rằng trước khi mất trí nhớ ở thế giới cũ, anh chắc chắn là một phú nhị đại, nếu không với cái IQ này anh đã chết đói tám trăm lần rồi.
Đúng lúc anh ngửa đầu nhìn trần nhà, đầu óc hỗn loạn suy nghĩ lung tung gần như muốn tự buông xuôi và ném sách đi, một mùi hương hoa trà thoang thoảng, đặc biệt dễ chịu đột nhiên bay đến.
Tiếp theo, một người cúi sát lại.
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai anh. Một giọng nói trầm lạnh nhưng rõ ràng đến chết người, trực tiếp chui vào tai anh.
"Công thức góc phụ, rút căn bậc hai của a2 cộng b2."
Trì Sính giật mình tỉnh táo, kinh ngạc quay phắt đầu lại.
Đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của người bạn cùng bàn mới: da trắng lạnh, nhìn gần không thấy một lỗ chân lông nào. ĐM đôi mắt cậu ta đẹp thật sự , nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt quả là hút hồn đoạt mạng. Hơn nữa ở gần như vậy anh mới phát hiện tên này hoàn toàn không ẻo lả mà là một vẻ đẹp lạnh lùng, sắc bén.
Trì Sính cổ họng khô khốc, yết hầu cuộn lên, câu "ĐM mày" kẹt lại ở cửa miệng chưa kịp mắng ra thì ngón tay thon dài của đối phương đã chạm vào cuốn sách rách nát của anh.
"Thấy chưa?" Giọng nói vẫn bình thản, không cảm xúc nhưng như có một loại ma lực nào đó, lập tức đè nén sự bực bội và hỗn loạn của anh xuống.
"Trước hết cứ rút ra như thế, sau đó biến đổi nó thành dạng sin. Bước này cậu biết làm không?"
Trì Sính không nói, mắt vẫn trừng Quách Thành Vũ nhưng ánh mắt đã vô thức đi theo ngón tay sạch sẽ quá mức của đối phương, rơi xuống đề bài.
"Thấy... thấy cái gì?" Trì Sính hơi căng thẳng, vô thức đi theo ngón tay đó, mắt nhìn chằm chằm vào chuỗi công thức quỷ quái kia.
Quách Thành Vũ liếc anh một cái không cảm xúc, ánh mắt nhạt như nước khiến Trì Sính cảm thấy mình như một con vượn chưa khai trí.
Cậu lại sát gần hơn, mùi hương hoa trà lạnh lẽo càng nồng gần như lấn át mùi thuốc lá trên người Trì Sính.
"Căn bậc hai của a2 cộng b2, rút ra." Cậu gõ nhẹ lên ký hiệu đó bằng ngón tay, lực không mạnh nhưng như gõ vào đỉnh đầu Trì Sính.
"Không biết?"
Yết hầu Trì Sính cuộn lên bị câu hỏi thẳng thừng gần như sỉ nhục này kích thích đến phát hỏa. Nhưng cơn giận còn chưa kịp bùng lên đã bị cái cảm giác "không biết" chết tiệt mạnh mẽ hơn đè xuống. Anh cắn chặt răng hàm khô khốc nặn ra hai chữ: "...Không biết."
Quách Thành Vũ dường như đã đoán trước được, ngay cả một sợi lông mày cũng không nhúc nhích.
"Nhìn đây" Cậu rụt tay lại, ngồi thẳng hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn đặt trên sách giáo khoa của Trì Sính. Giọng không cao nhưng rõ ràng xuyên qua tiếng lải nhải của giáo viên trên bục giảng và tiếng tạp âm xung quanh, trực tiếp lọt vào tai Trì Sính.
"Sau khi rút ra, biểu thức sẽ thành như thế này." Tốc độ nói của cậu không nhanh, mỗi bước đều được phân tích nhỏ, thậm chí mang theo chút khó chịu nhưng lại giải thích rõ ràng đến chết người, hơn cách giáo viên kia giảng bài rập khuôn gấp trăm lần.
Trì Sính ban đầu vẫn giữ vẻ căng thẳng và bướng bỉnh, đầu óc hỗn loạn nghĩ xem tên này từ đâu ra, dựa vào cái gì mà dám dạy anh. Nhưng nghe mãi, sự chống đối đó dần được thay thế bằng cảm giác kin ngạc chưa từng có: "ĐM, hóa ra mình nghe hiểu!" Lông mày nhíu chặt của anh vô thức thả lỏng ra một chút, ánh mắt dán chặt vào sách giáo khoa, theo sát lời giảng của Quách Thành Vũ.
"Rồi sao nữa?" Nghe đến chỗ quan trọng Quách Thành Vũ đột ngột dừng lại. Trì Sính gần như theo phản xạ giục giã, giọng điệu vội vã mà chính anh cũng không nhận ra mình đã chuyên tâm đến mức nào.
Quách Thành Vũ nghiêng đầu nhìn anh một cái. Trì Sính lập tức ngậm miệng, hơi ngượng ngùng dời ánh mắt đi nhưng tai thì dựng thẳng lên nghe ngóng. Quách Thành Vũ khẽ nhướng mày một cách khó nhận ra rồi tiếp tục nói.
Hai mươi lăm phút tiếp theo, Trì Sính trải nghiệm cảm giác thỏa mãn tột độ. Cách giảng bài của Quách Thành Vũ cũng giống như con người cậu, lạnh lùng và trực tiếp, không một lời thừa thãi. Cậu chỉ tập trung vào những ý tưởng giải quyết cốt lõi nhất. Một bài toán hàm số lượng giác khá phức tạp, chỉ cần vài câu của cậu là được phân tích rõ ràng.
Trì Sính vốn dĩ đầu óc không hề ngu dốt, trước đây thuần túy là do kiến thức nền tảng quá kém cộng với không có ai dạy dỗ tử tế. Giờ đây bị Quách Thành Vũ nhồi nhét thẳng vào đầu như thế, anh quả thực như được khai thông một chút. Giảng xong một đề, Quách Thành Vũ tiện tay vẽ một bài tương tự lên tờ giấy nháp rách nát của Trì Sính bảo anh làm. Trì Sính nhíu mày suy nghĩ một lúc, tuy viết ấp a ấp úng nhưng quả thực anh đã làm ra được.
"ĐM..." Anh nhìn các bước giải mình vừa viết, lẩm bẩm một câu chửi thề với vẻ khó tin, rồi ngẩng đầu nhìn Quách Thành Vũ mắt sáng kinh ngạc "Cái này... xong rồi sao?"
Quách Thành Vũ nhìn vẻ mặt như vừa nhặt được tiền của anh nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, rồi ngón tay chạm vào trang tiếp theo: "Bài tiếp theo."
Trì Sính lập tức lấy lại tinh thần, chủ động lật sách. Cơ thể anh vô thức lại nghiêng về phía Quách Thành Vũ thêm chút nữa, gần như muốn áp sát vào vai người ta, hoàn toàn quên mất vài phút trước mình còn gọi người ta là tên ẻo lả trong lòng.
Giọng Quách Thành Vũ khi giảng bài không hề to nhưng Trì Sính nghe rõ ràng từng chữ. Những tạp âm xung quanh, tiếng phấn gạch trên bảng đen dường như tự động bị lọc bỏ, anh chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người bên cạnh. Anh thậm chí còn rảnh rỗi ngẩng đầu liếc nhìn giáo viên trên bục giảng, ông lão vẫn đang giảng bài lải nhải như tụng kinh nhưng Trì Sính phát hiện mình không thể lọt tai được một chữ nào, chỉ thấy dài dòng và không đi vào trọng tâm.
Lạ thật, tại sao Quách Thành Vũ dạy thì anh lại thích học đến vậy? Mẹ kiếp, cái nguyên lý gì thế này?
Anh lơ đãng, đầu bút chì vạch một vệt dài trên giấy nháp.
"Nhìn đề." Giọng Quách Thành Vũ lạnh lùng lập tức vọng đến.
Trì Sính giật mình vội vàng thu hồi tâm trí, dán mắt vào sách giáo khoa. Quách Thành Vũ cũng không nói thừa, tiếp tục giảng bài tiếp theo. Cứ thế cậu giảng bài này đến bài khác, Trì Sính lắng nghe bài này đến bài khác. Thỉnh thoảng anh chen vào hỏi một câu, Quách Thành Vũ đáp lại ngắn gọn, súc tích.
Hiệu suất cao đến đáng sợ.
Chỉ sau một tiết học, Trì Sính cảm thấy mình gần như đã bù đắp được một phần nhỏ kiến thức toán học bị bỏ lỡ trong học kỳ này. Dù kiến thức cơ bản vẫn rách nát nhưng ít nhất với mấy bài tập trước mắt anh cũng đã nắm được chút manh mối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro