20
Trì Sính từng cho rằng Ngô Sở Uý chỉ keo kiệt một chút, nhà nghèo nên mới càng lo tiết kiệm. Cậu muốn leo lên cao, có khát khao với tiền bạc, Trì Sính đều có thể hiểu.
Bây giờ nhìn lại, Trì Sính cảm thấy lúc đó mình quá ngây thơ, Ngô Sở Uý chính là một kẻ ích kỷ, không biết biết ơn.
Loại người này chỉ có thể không ngừng nuôi lớn lòng tham của cậu ta, mà người không ngừng nuôi dưỡng cậu ta lớn lên sẽ bị cậu ta cắn trả từng miếng một.
Trì Sính không muốn trở thành một kẻ ngốc như vậy, may mà bây giờ hắn đối với Ngô Sở Uý cũng chỉ còn lại sự lợi dụng.
Hôm đó Ngô Sở Uý tìm Trì Sính đòi quyền lợi, không hề làm Trì Sính động lòng, ngược lại còn khiến hắn đối với cậu càng ngày càng xa cách.
Lúc Ngô Sở Uý ở công ty, Trì Sính không để ý cậu; về nhà rồi, Trì Sính vẫn không để ý cậu. Ngô Sở Uý cảm thấy họ đang chiến tranh lạnh, nhưng Trì Sính chỉ đơn thuần coi cậu như không khí mà thôi.
Không lâu sau chuyện này, Trì Sính chuẩn bị xong mọi tài liệu, thay đổi cơ cấu công ty, gỡ bỏ người đại diện pháp luật Ngô Sở Uý đổi thành chính mình.
Ngô Sở Uý không thể không phối hợp với Trì Sính, cậu bây giờ không có chút thực quyền nào, công ty này ngoài cái tên là của cậu, những thứ khác đều không liên quan đến cậu.
Để bồi thường, Trì Sính đưa cho cậu một triệu. Ngô Sở Uý đương nhiên không coi chút tiền này ra gì, chỉ là có còn hơn không mà thôi.
Ngô Sở Uý trơ mắt nhìn mình dần mất đi quyền lực, tình cảm với Trì Sính cũng không còn được như trước, trong lòng như bị một ngọn núi đè lên.
----
Quách Thành Vũ từ công ty của anh ra, Lý Vượng lái xe, anh ngồi ghế phụ.
Xe đi được nửa đường, Quách Thành Vũ liếc nhìn gương chiếu hậu, "Chiếc xe có đuôi số 0927 đó hôm qua và hôm kia tôi đã thấy ở cùng một ngã đường."
Lý Vượng hiểu ý anh, cũng nhìn ra sau, ghi lại biển số xe.
Đến ngã đường tiếp theo, Lý Vượng xuống xe, một người khác lên lái.
Quách Thành Vũ đến dưới lầu công ty Trì Sính liền gọi điện cho hắn, trợ lý của hắn xuống đón anh.
Hôm nay Trì Sính không hẹn anh, là Quách Thành Vũ chủ động đến.Trì Sính nghĩ anh chắc chắn có chuyện gì đó muốn nói với mình.
Sau khi đóng cửa sổ lại, Trì Sính không trêu đùa với Quách Thành Vũ, mà hỏi mục đích anh đến trước.
Quách Thành Vũ nói thẳng: "Gấu Đen bị đánh đến liệt nửa người dưới, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường."
Trì Sính nghe vậy, cảm thấy không có gì bất ngờ, cho dù Gấu Đen có bị người ta giết, hắn cũng thấy bình thường. Chỉ là bị liệt, xem như nhà họ Cố chưa làm quá tuyệt tình.
"Vậy hắn bây giờ được thả về rồi?"
Quách Thành Vũ gật đầu, trong ánh mắt như còn điều muốn nói.
Trì Sính cảm thấy chút chuyện này không đến mức để Quách Thành Vũ phải đích thân chạy một chuyến, lại hỏi: "Có phải còn chuyện gì khác không?"
Giọng của Quách Thành Vũ có chút trầm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nội bộ nhà họ Cố, có mối quan hệ lợi ích chằng chịt, Gấu Đen ở trong tù đối phó cậu, có lẽ không chỉ đơn giản là do Cố Cẩn Trình xúi giục."
Trì Sính nhìn chằm chằm vào Quách Thành Vũ, nghi ngờ hỏi: "Ý của cậu là, Cố Cẩn Văn cũng có phần?"
"Nếu chỉ là Cố Cẩn Trình bảo hắn làm, bây giờ hắn có lẽ đã chết rồi, nhưng họ đã giữ lại mạng sống cho Gấu Đen. Sau khi Gấu Đen về nhà ngậm chặt miệng không nói, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nên đã điều tra một chút." Ngón tay của Quách Thành Vũ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Nhà họ Cố trước đây buôn lậu một lô đồ cổ, số lượng không nhỏ, sau đó bị người ta điều tra, mà người điều tra nhà họ Cố là do bố cậu sai khiến. Họ có thể muốn nhân chuyện của cậu, để tạo chút áp lực cho bố cậu."
Quách Thành Vũ nắm lấy cánh tay Trì Sính, bổ sung: "Những điều này chỉ là những gì tôi điều tra được và suy đoán của tôi, không nhất định là sự thật. Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận một chút, nếu Gấu Đen đem toàn bộ chuyện ở chỗ cậu nói cho Cố Cẩn Văn nghe, hắn ta có thể sẽ nghi ngờ cậu. Đừng quên, Gấu Đen bị bắt gần hai mươi ngày mới được thả ra."
Trì Sính trước đây chưa từng dính dáng đến những chuyện này, chỉ biết đánh nhau với người khác, cầm tiền chơi bời với đàn ông. Nếu không phải hôm nay Quách Thành Vũ đến nói với hắn những điều này, hắn căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện đó.
Bối cảnh thế lực nhà họ lớn như vậy, bình thường không ai dám tùy tiện chọc vào, hắn từ nhỏ chưa từng vì người khác mà chịu khổ gì, nếu thật sự phải nói là chịu khổ thì cũng là do hắn tự tìm lấy.
Có thể nói chỉ cần Trì thiếu không tự mình gây chuyện thì có thể sống một đời tiêu dao hạnh phúc.
Nhà họ Cố nếu thật sự phải so sánh vẫn không bằng nhà họ Trì. Nhưng người nắm quyền thế hệ này của nhà họ Cố, tức là Cố Cẩn Văn, vẫn luôn được người người khen ngợi, còn Trì Sính thì là đại diện cho sự ăn chơi trác táng, Trì Viễn Đoan ở bên ngoài thường cảm thấy chính Trì Sính đã làm mất mặt ông.
"Nếu thật sự liên quan đến Cố Cẩn Văn, hắn muốn đối phó tôi cũng tốt, tôi cũng không định tha cho hắn."
Quách Thành Vũ có lẽ sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì, nói: "Cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ tiếp tục giúp cậu điều tra. Có chuyện gì thì gọi tôi, hai ta là cùng một phe."
"Cậu yên tâm, tôi không manh động như vậy đâu. Chuyện chưa điều tra rõ ràng, tôi sẽ không tùy tiện ra tay, nếu có ra tay cũng sẽ báo cho cậu biết, được chưa?"
Quách Thành Vũ thấy trong lòng hắn đã có tính toán, cũng yên tâm hơn.
Trì Sính tiếp tục đề cập đến một chuyện khác, "Tôi muốn sáp nhập công ty của tôi vào dưới công ty cậu, trở thành một công ty con. Một trăm triệu cậu đưa cho tôi ngày trước, xem như đã tính vào trong đó rồi. Tương lai chúng ta liên hợp, thành lập một tập đoàn."
Vốn dĩ hắn không muốn nói với Quách Thành Vũ nhanh như vậy, nhưng Quách Thành Vũ đã nói hai người họ là cùng một phe, vậy nói trước cũng tốt.
Quách Thành Vũ vừa nghe đã cười, "Cậu nghĩ như vậy, Ngô Sở Uý có thể đồng ý sao?"
"Bây giờ công ty là của tôi, không có chút quan hệ nào với cậu ta cả." Trì Sính nói.
Quách Thành Vũ không ngờ Trì Sính hành động nhanh như vậy, hắn tiếp quản công ty, phát triển lớn mạnh sau đó thu vào trong túi, một loạt thao tác này dường như không tốn chút công sức nào.
Điều anh cảm thấy kinh ngạc không phải là Trì Sính có năng lực này, mà là Trì Sính lại làm như vậy. Không lẽ là từ lúc tìm anh mượn tiền đã lên kế hoạch rồi chứ?
"Xem ra cậu chán Ngô Sở Uý là thật rồi! Tôi còn tưởng với tính cách của cậu, cho dù có chia tay với cậu ta, cậu cũng sẽ để lại công ty cho cậu ta. Cậu ta có phải đã làm chuyện gì không?"
Trì Sính cười khẩy: "Cậu ta làm nhiều quá rồi. Lúc đầu tiếp cận tôi đã không có ý tốt, tôi thật lòng với cậu ta, cậu ta chỉ muốn toàn bộ tiền của tôi, còn muốn kiểm soát các mối quan hệ của tôi, không cho tôi liên lạc nhiều với cậu. Tôi đã nhìn rõ cậu ta rồi, cho nên mới chán ghét cậu ta."
Những chuyện này Quách Thành Vũ đã sớm biết, nhưng trước đây Trì Sính cũng không vì thế mà chán ghét cậu ta, còn coi cậu ta như bảo bối mà cung phụng. Anh chỉ có thể đoán là thời gian dài rồi, Trì Sính đã chán ngấy, mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Thật ra việc Trì Sính tỉnh ngộ là chuyện sớm muộn, chỉ là chuyện ngồi tù lần trước đã khiến ngày này đến sớm hơn một chút mà thôi.
Chỉ cần hắn ở bên Ngô Sở Uý lâu, cuối cùng sẽ có một ngày không chịu nổi.
Quách Thành Vũ thấy bộ dạng đó của hắn, tâm trạng vui vẻ mà bật cười.
"Vậy chuyện này đáng để mở sâm panh ăn mừng đấy, cậu có rượu ở đây không? Không có thì tối nay về nhà uống."
Trì Sính rất tiếc không có rượu, nói: "Vậy về nhà uống đi, hay là dứt khoát đến biệt thự của tôi uống? Chỗ đó rộng hơn, còn có bể bơi, chúng ta có thể xuống bơi vài vòng."
"Được đó, vậy tối nay tôi ở chỗ cậu nhé."
Trì Sính nghe anh nói vậy, bây giờ đã muốn tan làm rồi.
"Chúng ta về ngay bây giờ đi."
Quách Thành Vũ lắc đầu, "Không được, tôi còn chút việc. Hay là cậu về trước đi, tôi làm xong việc sẽ đi đón Tiểu Soái."
Trì Sính cũng không muốn Khương Tiểu Soái đến tý nào, nhưng không tiện phản đối thẳng thừng. Để hiệu quả hơn, Trì Sính nói: "Hay là để tôi đi đón cậu ta đi, như vậy làm xong việc có thể đi với tôi ngay."
Quách Thành Vũ cảm thấy hợp lý.
Trì Sính thấy anh khó khăn lắm mới đến một chuyến, lại nói xong những chuyện này đã muốn đi.
Lẽ nào không muốn làm chút chuyện khác với hắn sao? Bây giờ cửa nẻo đang đóng kín, cơ hội tốt biết bao.
Trì Sính thấy anh không có ý đó, tự mình ấn anh ngồi ngay ngắn trên ghế, "Thành Vũ, cậu không muốn làm gì đó với tôi à?"
Thông thường muốn làm gì đó, đều là Trì Sính chủ động bắt đầu. Quách Thành Vũ không chủ động, chủ yếu là sợ hiểu sai ý.
Trì Sính trước nay nghĩ gì làm nấy, có lúc khiến Quách Thành Vũ cũng không đoán được bước tiếp theo hắn muốn làm gì.
"Cậu hy vọng làm gì cơ?" Quách Thành Vũ không đoán được liền hỏi thẳng.
Trì Sính dùng ngón tay móc lấy cổ áo anh, "Tôi muốn...... để lại vài quả dâu tây trên người cậu, sau đó xxoo. Nhưng mà có được không?"
Quách Thành Vũ dường như đã hiểu, "Là muốn hôn một cái à?"
Hôn một cái, dường như cũng không tệ.
Trì Sính đã một thời gian không thân mật với anh, có thể hôn một cái cũng tốt.
Quách Thành Vũ ấn Trì Sính ngồi lên đùi mình, hai người ôm đầu hôn nhau.
Lúc tách ra, Trì Sính có chút chưa thỏa mãn, "Tối có thể tiếp tục không?"
Quách Thành Vũ nói với hắn: "Xem tình hình đã." Nói xong lại hôn lên môi Trì Sính một cái nữa, rồi mới đi về phía cửa.
Trì Sính lập tức đi theo qua, chặn cửa lại hôn Quách Thành Vũ thêm một lần nữa.
"Thành Vũ, bây giờ tôi chỉ thích làm chuyện thân mật như vậy với cậu, tôi không thích những người khác."
Quách Thành Vũ vì câu nói này của hắn, trong mắt ánh lên những sắc màu khác lạ.
"Không phải là anh em thân thiết nhất với tôi mới thân mật như vậy sao? Cậu không tìm bạn trai nữa à?"
"Tôi đã nhìn rõ rồi, không ai tốt hơn cậu, tôi thích cậu nhất." Trì Sính nghĩ một lát, có lẽ cảm thấy chưa đủ ý, lại nói, "Tôi chỉ thích một mình cậu."
Không khí im lặng mười giây, Quách Thành Vũ nhàn nhạt nói: "Vậy tôi thật là...... quá vinh hạnh rồi."
Trì Sính tưởng anh sẽ nói "Tôi cũng thích cậu nhất", hoặc là "Đừng đùa nữa" gì đó, không ngờ lại là một câu như vậy. Nghe qua là một lời hay, nhưng lại luôn cảm thấy như mang theo ý mỉa mai nào đó.
Nhưng Trì Sính không suy nghĩ kỹ, cứ thế nhìn Quách Thành Vũ thân mật áp má vào mình một cái, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lúc rời khỏi công ty, Trì Sính tiện thể gọi Ngô Sở Uý đi cùng.
Ngô Sở Uý đã mấy ngày không nói chuyện với Trì Sính, không ngờ hôm nay hắn lại chủ động tìm mình. Trì Sính đã đích thân lên tiếng, Ngô Sở Uý đương nhiên về sớm.
"Anh, hôm nay có chuyện gì vui đó?"
Quách Thành Vũ qua nói với hắn xem như là một tin xấu. Nhưng Quách Thành Vũ đích thân qua tìm hắn, còn đề nghị muốn ăn mừng với hắn cũng xem như là chuyện tốt.
Trì Sính gật đầu, thuận miệng nói một lý do, "Xem như là có việc vui. Công ty phát triển ngày càng tốt không phải sao? Năm nay làm tốt, cuối năm tôi có thể phát thêm cho em chút tiền thưởng cuối năm."
Ngô Sở Uý thăm dò hỏi một câu, "Phát bao nhiêu tiền? Có thể nhiều hơn tiền thưởng lần này không ?"
"Chắc là được." Trì Sính nói, "Điều kiện tiên quyết là em phải làm việc nghiêm túc."
Ngô Sở Uý đảm bảo mình nhất định sẽ làm việc nghiêm túc.
Trì Sính lại nói: "Em gọi điện cho Tiểu Soái, bảo cậu ta đóng cửa phòng khám rồi ra lề đường đợi chúng ta. Bây giờ tôi chuẩn bị đi đón cậu ta."
Trì Sính lại muốn đi đón Tiểu Soái? Ngô Sở Uý kinh ngạc vô cùng.
Trì Sính thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, giải thích: "Tối nay Quách Tử và Tiểu Soái đến nhà chúng ta cùng nhau ăn mừng."
Thì ra là vậy! Ngô Sở Uý lập tức gọi điện cho Khương Tiểu Soái.
Lúc xe của họ đến, Khương Tiểu Soái đã đứng đợi ở lề đường rồi.
Do đã biết trước, Khương Tiểu Soái cũng không kinh ngạc.
Mỗi lần cậu gặp Trì Sính, đều là lúc hắn ở cùng Quách Thành Vũ. Nói một cách nghiêm túc, Khương Tiểu Soái thật ra không hề ghét Trì Sính, chỉ là vì cậu cảm thấy Trì Sính sẽ cướp mất bạn trai của mình nên mới tỏ ra địch ý lớn như vậy. Lần này không có Quách Thành Vũ ở đây, Khương Tiểu Soái xuất phát từ sự tán thưởng bản năng, cảm thấy Trì Sính vừa ngầu vừa có phong độ.
Cậu và Ngô Sở Uý ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng liếc trộm Trì Sính một cái.
Bởi vì có Trì Sính trấn toạ, Khương Tiểu Soái và Ngô Sở Uý không thể nói chuyện thoải mái về một số chủ đề được. Khương Tiểu Soái lén đưa cho Ngô Sở Uý một cái hộp, bên trong có hai lọ tinh dầu thơm và một lọ thuốc nhỏ.
Ngô Sở Uý ra hiệu bằng mắt với Khương Tiểu Soái, tinh dầu thơm thì cậu biết, vậy còn thuốc này......
Khương Tiểu Soái ra hiệu, tác dụng như nhau, chỉ là một cái là dạng xịt, một cái là có thể bỏ vào trong nước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro