Chương 12

Vết thương được chữa lành

Họ rời đi mà không nói một lời nào. Chiếc xe lăn bánh trên con đường quen thuộc, nhưng sự im lặng trong xe không còn nặng nề nữa. Nó được lấp đầy bởi một sự thấu hiểu sâu sắc, một sợi dây vô hình vừa được hình thành giữa hai con người.

Tiểu Soái ngồi bên cạnh Trì Sính, cảm nhận được sự nhẹ nhõm đang lan tỏa từ hắn. Gánh nặng của suốt bao năm dường như đã được trút bỏ, dù chỉ mới là bước đầu tiên.

Trì Sính không nói gì, nhưng hắn biết ơn Tiểu Soái. Hắn đã sống trong địa ngục, một mình gánh chịu sự dằn vặt của lương tâm và nỗi đau mất mát. Nhưng giờ đây, có một người đã bước vào thế giới u tối của hắn, soi sáng những góc khuất, và giúp hắn đối diện với sự thật. Tiểu Soái đã không bỏ rơi hắn. Cậu đã ở lại và cùng hắn vượt qua.

Họ về đến biệt thự vào lúc trời đã khuya. Cả hai cùng bước xuống xe, không cần nói một lời nào, họ hiểu rằng mọi thứ đã thay đổi. Trì Sính đưa Tiểu Soái đến phòng cậu. Hắn đứng ở cửa, không nói gì, chỉ nhìn cậu. Ánh mắt đó không còn sự kiêu ngạo, mà là sự biết ơn, sự tin tưởng, và một nỗi cô đơn vô hạn.

"Ngủ ngon," Trì Sính nói, giọng nói đầy sự bất an.

Tiểu Soái nhìn hắn, trái tim cậu mềm lại. Cậu biết, hắn đang sợ. Hắn sợ cậu sẽ rời đi, sợ cậu sẽ bỏ rơi hắn khi bí mật đã được phơi bày. Cậu đưa tay ra, đặt lên vai hắn.

"Anh không cô đơn đâu, Trì Sính," Tiểu Soái nói, giọng nói đầy sự chân thành. "Tôi ở đây rồi."

Trì Sính không nói gì. Hắn chỉ nhìn cậu, đôi mắt đầy sự hoài nghi. Nhưng khi Tiểu Soái quay lưng bước vào phòng, hắn lại đưa tay ra, nắm lấy tay cậu.

"Ở lại đây," hắn nói, giọng nói đầy sự bất an. "Đừng rời đi."

Tiểu Soái nhìn hắn, một nụ cười ấm áp hiện trên môi. Cậu gật đầu, và bước vào phòng hắn. Đêm đó, họ đã không ngủ, mà chỉ nói chuyện.

Về những nỗi đau trong quá khứ, về những vết thương trong lòng, và về một tương lai mà họ sẽ cùng nhau đối mặt.

Bình yên sau cơn bão

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ phòng Trì Sính, rọi lên hai bóng người đang trò chuyện. Lần đầu tiên, Tiểu Soái không còn cảm thấy sự lạnh lẽo và xa cách từ con người này. Thay vào đó là một sự ấm áp, một sự tin tưởng mà cậu chưa từng thấy ở hắn. Hắn kể về tuổi thơ cô độc, về áp lực từ gia đình, và về mối quan hệ phức tạp với Lâm Nhất.

"Tôi đã luôn nghĩ rằng, nếu tôi có tất cả mọi thứ, tôi sẽ không còn cô đơn nữa," Trì Sính nói, giọng nói đầy sự bất lực. "Nhưng tôi đã sai. Tiền bạc và quyền lực không thể mua được tình bạn, không thể mua được sự bình yên trong tâm hồn."

Tiểu Soái im lặng, chỉ lắng nghe. Cậu biết, Trì Sính đang mở lòng. Hắn đang cho cậu thấy những vết sẹo sâu nhất trong lòng.

"Lâm Nhất... hắn là người bạn duy nhất của tôi," Trì Sính nói. "Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể bảo vệ hắn. Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng mọi thứ vì hắn. Nhưng tôi đã nhầm."

Tiểu Soái đưa tay ra, đặt lên tay hắn. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt cậu đã nói lên tất cả. Cậu hiểu. Cậu hiểu sự đau khổ của hắn. Cậu hiểu sự cô đơn của hắn.

"Tôi sẽ ở lại đây, Trì Sính," Tiểu Soái nói, giọng nói đầy sự chân thành. "Tôi sẽ không bỏ rơi anh."

Trì Sính nhìn cậu, ánh mắt đầy sự hoài nghi và cả một chút hy vọng. "Tại sao? Cậu có thể rời đi. Cậu có thể có một cuộc sống bình thường. Tại sao cậu lại ở đây?"

"Vì anh cần tôi," Tiểu Soái nói, một nụ cười ấm áp hiện trên môi. "Và tôi... cũng cần anh."

Đêm đó, họ đã không ngủ, mà chỉ nói chuyện. Về những nỗi đau trong quá khứ, về những vết thương trong lòng, và về một tương lai mà họ sẽ cùng nhau đối mặt.

Sự thay đổi

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua tấm rèm, Trì Sính tỉnh giấc. Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Tiểu Soái đang ngủ say, vẻ mặt bình yên. Hắn đã không ngủ ngon như vậy trong suốt nhiều năm. Cậu ấy không phải một giấc mơ, mà là một sự thật. Một sự thật ấm áp và đầy hy vọng.

Hắn đứng dậy, bước đến phòng tắm. Hắn nhìn mình trong gương, và lần đầu tiên, hắn thấy một con người khác. Không còn vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, mà thay vào đó là sự mệt mỏi và tổn thương. Hắn biết, đã đến lúc phải thay đổi.

Khi Tiểu Soái thức dậy, cậu thấy một bữa sáng thịnh soạn đã được bày sẵn trên bàn. Trì Sính đang ngồi đối diện, trên tay không phải ly rượu, mà là một tách cà phê nóng. Hắn nhìn cậu, ánh mắt đầy sự quan tâm.

"Cậu có vẻ mệt," Trì Sính nói, giọng nói đầy sự lo lắng.

Tiểu Soái mỉm cười. "Không sao. Đêm qua tôi ngủ rất ngon."

Trì Sính im lặng. Hắn biết, cậu ta đang nói dối. Hắn biết, cậu ta đã thức suốt đêm để lắng nghe hắn.

"Tôi... tôi xin lỗi," Trì Sính nói, giọng nói đầy sự bất an. "Tôi đã làm phiền cậu."

"Không sao," Tiểu Soái nói, giọng nói đầy sự chân thành. "Tôi đã nói rồi, anh không cô đơn đâu."

Trì Sính nhìn cậu, ánh mắt đầy sự biết ơn. Hắn biết, cậu ấy là người duy nhất có thể giúp hắn.

Hắn đứng dậy, bước đến gần Tiểu Soái. Hắn đưa tay ra, nắm lấy tay cậu. "Cảm ơn cậu, Tiểu Soái."

Tiểu Soái nhìn hắn, trái tim cậu đập mạnh. Cậu biết, một sự thay đổi đang diễn ra. Một sự thay đổi đầy hy vọng.

______________________________________

Đăng chương này là để xin lỗi:

Dạo này thực sự là rất bận nên không thể ra chương mới.

Tập luyện rồi ôn thi hsg nên không thể ra chuyện thường xuyên mong mọi người thông cảm.

Với một phần cũng là vì tui nản á, mọi người không dành quá nhiều tình cảm cho truyện tui viết nên tui cũng có ý định bỏ viết truyện nhiều lần rùi.

Tui không thích đọc truyện tui viết, tui chỉ thích đọc truyện người khác viết thôi nhưng vì thấy nhiều người yêu thích Trì Soái nhưng là thuyền ma nên tui mới viết cho mọi người đọc.

Mình chỉ nói là không có nhiều thời gian đăng chương nữa thôi nếu mọi người cảm thấy khó chịu thì hoan hỉ bỏ qua nha

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro