Chương 13

Lời hứa và sự bắt đầu

Tiểu Soái ngồi đối diện Trì Sính, trái tim cậu vẫn còn thổn thức. Ánh mắt Trì Sính đầy sự biết ơn và một chút gì đó bối rối. Lần đầu tiên, Tiểu Soái thấy Trì Sính không còn là một ông chủ lạnh lùng, mà là một con người bằng xương bằng thịt, với những cảm xúc và sự tổn thương


"Tôi sẽ ở lại," Tiểu Soái nói, giọng nói đầy sự chân thành. "Tôi sẽ không bỏ rơi anh."


Trì Sính nhìn cậu, ánh mắt đầy sự hoài nghi và cả một chút hy vọng. "Tại sao? Cậu có thể rời đi. Cậu có thể có một cuộc sống bình thường. Tại sao cậu lại ở đây?"

"Vì anh cần tôi," Tiểu Soái nói, một nụ cười ấm áp hiện trên môi. "Và tôi... cũng cần anh."

Trì Sính im lặng. Hắn biết, cậu ta đang nói sự thật. Hắn đã sống trong bóng tối quá lâu, và Tiểu Soái là người duy nhất đã đưa tay ra, giúp hắn thoát khỏi đó.

"Vậy thì..." Trì Sính nói, giọng nói đầy sự bất an. "Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?"

"Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với Lâm Nhất," Tiểu Soái nói, giọng nói đầy sự kiên định. "Chúng ta sẽ phơi bày sự thật. Chúng ta sẽ lấy lại công lý cho Lục Kiều."


Trì Sính nhìn cậu, ánh mắt đầy sự hoài nghi. Hắn biết, việc này sẽ rất khó khăn. Lâm Nhất là một người bạn thân, và hắn không muốn mất người bạn duy nhất của mình.

"Tôi... tôi không biết," Trì Sính nói, giọng nói đầy sự bất lực. "Tôi sợ..."
"Anh không cô đơn đâu," Tiểu Soái nói, đặt tay lên tay hắn. "Tôi sẽ ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với điều này."


Trì Sính nhìn cậu, ánh mắt đầy sự hoài nghi và cả một chút hy vọng. Hắn biết, cậu ấy là người duy nhất có thể giúp hắn. Hắn không còn sự lựa chọn nào khác.Ván cờ cuối cùng
Tiểu Soái không còn là một con chim bị nhốt trong lồng, mà đã trở thành một người đồng hành.

Cậu không chỉ giúp Trì Sính chữa lành vết thương, mà còn giúp hắn lấy lại sự can đảm để đối diện với sự thật. Cậu biết, đây là một ván cờ nguy hiểm, nhưng cậu không còn sợ hãi.
Họ cùng nhau lên kế hoạch.

Trì Sính đã quá mệt mỏi với cuộc sống trong bóng tối, và hắn biết, đã đến lúc phải chấm dứt. Hắn không muốn hủy hoại Lâm Nhất, nhưng hắn muốn hắn phải đối mặt với sự thật, phải chịu trách nhiệm cho những gì hắn đã làm

Họ quyết định sẽ đối mặt với Lâm Nhất một lần nữa, nhưng không phải bằng lời nói, mà bằng sự thật. Trì Sính sẽ không nói gì, hắn sẽ để Tiểu Soái nói thay hắn. Hắn tin tưởng cậu, tin tưởng rằng cậu sẽ giúp hắn lấy lại công lý cho Lục Kiều, và cho chính hắn.


Họ lái xe đến một nhà hàng sang trọng. Lâm Nhất đã đợi ở đó. Hắn nhìn thấy Trì Sính và Tiểu Soái bước vào, ánh mắt hắn đầy sự lo lắng và bất an. Hắn biết, mọi thứ đã thay đổi.
Họ ngồi xuống bàn. Không khí trở nên căng thẳng. Lâm Nhất cố gắng phá vỡ sự im lặng bằng một câu chuyện cười, nhưng không ai cười.


Tiểu Soái nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhất, và nói: "Tôi biết tất cả."
Lâm Nhất sững sờ. Hắn nhìn sang Trì Sính, ánh mắt đầy sự hoài nghi. Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu, một cái cúi đầu đầy sự hối hận và xấu hổ.


"Anh đã để Trì Sính gánh chịu tất cả," Tiểu Soái nói, giọng nói đầy sự thất vọng. "Anh đã để anh ấy sống trong địa ngục suốt bao năm. Anh đã làm gì vậy, Lâm Nhất?"


Lâm Nhất không trả lời. Hắn chỉ khóc. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, đầy sự ăn năn và hối hận


Tiểu Soái lấy ra một chiếc USB, đặt lên bàn. "Đây là tất cả bằng chứng. Về vụ tai nạn. Về Trì Sính. Và về anh."


Lâm Nhất nhìn chiếc USB, ánh mắt đầy sự hoảng loạn. Hắn biết, mọi thứ đã kết thúc. Hắn đã mất tất cả.

Sự sụp đổ và sự giải thoát

Khoảnh khắc Tiểu Soái đặt chiếc USB lên bàn, không khí trong phòng ăn như đóng băng. Mọi âm thanh, mọi chuyển động đều ngừng lại. Lâm Nhất nhìn chiếc USB, đôi mắt đầy vẻ hoảng loạn. Hắn biết, đó không chỉ là một chiếc USB, mà là bản án của cuộc đời hắn.


Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn, nhưng hắn không dám lau. Hắn nhìn sang Trì Sính, ánh mắt đầy sự cầu xin. Hắn muốn hắn nói gì đó, làm gì đó để cứu vãn tình hình. Nhưng Trì Sính chỉ ngồi đó, im lặng, ánh mắt đầy sự thất vọng và đau khổ. Hắn đã quá mệt mỏi để nói thêm bất cứ điều gì.


"Anh sẽ làm gì?" Lâm Nhất hỏi, giọng run rẩy. Hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng của hắn


Tiểu Soái nhìn hắn, ánh mắt đầy sự thất vọng. "Chúng tôi sẽ không làm gì," cậu nói, giọng đầy lạnh lùng. "Chúng tôi sẽ để anh tự quyết định."
Lâm Nhất sững sờ. Hắn không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hắn đã nghĩ rằng Trì Sính sẽ hủy hoại hắn. Hắn đã nghĩ rằng hắn sẽ mất tất cả. Nhưng không. Họ sẽ để hắn tự quyết định.


"Tại sao?" Lâm Nhất hỏi, giọng nói đầy sự bất lực. "Tại sao các người lại làm vậy?"


"Vì chúng tôi không muốn trở thành một con người như anh," Tiểu Soái nói. "Chúng tôi muốn anh tự đối diện với sự thật. Chúng tôi muốn anh tự chịu trách nhiệm cho những gì anh đã làm."


Lâm Nhất cúi đầu. Hắn không nói gì, chỉ khóc. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, đầy sự ăn năn và hối hận.
Trì Sính đứng dậy. Hắn đặt tay lên vai Tiểu Soái, và nói: "Chúng ta về thôi."
Họ quay lưng bước đi, để lại Lâm Nhất một mình trong căn phòng, với sự thật trần trụi và một nỗi đau không thể xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro