2.
Về đến nhà cũng vừa hay là lúc con trai đi học về, tôi đỗ xe gần cổng tiểu khu, chỗ ngã tư trên con đường thằng bé tan học về nhà nhất định sẽ đi qua, một bên chờ đợi một bên lén lên xem vòng bạn bè của Jun Junjiang.
Một lúc sau, bóng dáng của con trai mới xuất hiện. Đi bên cạnh thằng bé quả nhiên là đối tượng yêu sớm sớm cao hơn mình nửa cái đầu kia. Đứa trẻ này vui vẻ nhảy nhót xung quanh, trêu chọc người đi bên cạnh. Hai người vừa đi vừa cười, lâu lâu lại ôm lấy nhau.
Thật là nói không lên lời. Cho dù là ai trong trường hợp nhìn thấy cảnh này cũng đều phải nói đây đúng là một đôi trẻ đang yêu đương.
Trước đây là mình bị mù rồi có phải không?
Đối mặt với cảnh tượng sắp hôn nhau của cặp đôi nhỏ này, tôi vội vàng ho khan một tiếng. Hai đứa rõ ràng là sửng sốt khi nhìn thấy tôi.
Tiểu Thiên Nhi nhà tôi lắp bắp: "Cha...sao cha lại ở đây?"
Nhóc Từ Tân Trì kia cũng vội cúi đầu: "Chú...Cháu chào chú!"
Chú sao? Tôi lại thấy nhóc muốn mở miệng gọi tôi là baba thì đúng hơn.
"Tại sao cha lại ở đây, trong lòng con còn không rõ sao? Mau về nhà đi. Tân Trì, cậu ra đây với tôi một lát."
Hừm! Con trai mình lát nữa có thể về nhà xử lý, nhưng bây giờ đang có cơ hội này, trước tiên cần nói chuyện với đối tượng của con trai trước đã.
Tiểu Thiên Nhi gục xuống với khuôn mặt cún con, tỏ ra có chút bất lực làm nũng người bên cạnh. Nhóc Trì kia dường như cũng đoán ra được điều gì, ôm lấy thằng bé như để xoa dịu rồi lại thì thầm vào tai nó điều gì đó sau đó bước qua đây.
Đứng nói chuyện không có vẻ ngại quá, nên tôi liền hỏi: "Nhà cháu ở đâu, chú sẽ đưa cháu về, nhân tiện nói chuyện một chút."
Sau đó hai kẻ to xác cao gần hai mét, nhồi đầy chiếc xe nhỏ chật hẹp.
Tôi bắt đầu lái xe và từ tốn nói:
"Cái này, Tân Trì à.... Cháu và Tiểu Thiên Thiên nhà chú..."
"Chú! Là cháu theo đuổi Tiểu Thiên Thiên, chuyện này không liên quan đến cậu ấy. Chú đừng mắng cậu ấy!"
Khuôn mặt của thằng nhóc Từ Tân Trì dần đỏ bừng.
Đúng là thằng nhóc ngốc nghếch, còn chưa hỏi mà đã tự khai rồi.
"Chà, cái này...Mấy đứa cái tuổi ấy à, đối với người khác giới....à không, đồng giới...cũng không đúng. Ờ, dù sao thì có ấn tượng tốt là chuyện bình thường." Tôi hắng giọng, "Nhưng điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến việc học hành..... cháu xem, hai đứa đều là học sinh cấp 3, sắp thi đại học rồi. Nếu như vì chuyện yêu đương mà phân tâm, ảnh hưởng đến thành tích thì sẽ không thể thi vào đại học được."
"Chú! Cháu thề là việc này sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của bọn cháu." Nhóc kia giơ tay "Gần đây chúng cháu tan học đều cùng giúp nhau học hành. Cậu ấy giúp cháu học Tiếng Anh, cháu giúp cậu ấy học ngữ văn, bọn cháu còn đi tìm Thường Hoa Sâm nhờ cậu ấy bổ trở kiến thức Vật lý, Hóa học. Bọn cháu đã hứa với nhau là....sẽ thi vào cùng một trường đại học." Nói xong thấy ngượng ngùng, hai tai lặng lẽ đỏ lên.
Đứa trẻ này xem ra có vẻ nghiêm túc.
"Cái này còn phải xem biểu hiện của hai đứa. Hãy nhìn xem, lần này Tiểu Thiên Nhi là người đầu tiên, và cháu là người thứ mười sáu. Nếu hai đứa muốn vào một trường đại học, vẫn còn một khoảng cách khá lớn trong một lúc không thể bảo đảm được mục tiêu của hai người. Nhưng phải lấy đây làm động lực để thúc đẩy nhau học tập. Chú sẽ không tha thứ cho cháu nếu điểm số của hai đứa giảm trong kỳ kiểm tra hàng tháng tiếp theo."
Thằng nhóc miệng nhếch lên, trông như sắp khóc đến nơi, gật đầu lia lịa.
"Chú! Chú thật tốt bụng! Nếu như là ba cháu biết, cháu sẽ bị phạt đứng ba giờ. Cho dù của mẹ cháu khuyên ngăn cũng không có tác dụng."
"Nếu điểm của cháu bị hạ xuống, vậy thì cũng chẳng thể giấu giếm nối ba cháu đâu ha"
"Dạ, không đâu, không đâu"
Cuối cùng cũng đến nhà nhóc này rồi.
"Vào nhà đi"
Tôi vẫy tay với cậu nhóc và nó ngoan ngoãn hét lên:
"Cảm ơn chú! Chúc chú ngủ ngon!"
Rồi nhảy nhót đá cửa vào trong nhà.
-----------
Tôi - Lương Sâm, là người có một cái đầu trọc, không hề hung dữ, thậm chí là dễ thương. Tuy rằng tôi không có tóc, nhưng cũng hiểu tình yêu, tôi không thể nào là Pháp Hải ngăn cách Bạch nương tử và Hứa Tiên được.
Nhìn bức ảnh do Jun Junjiang gửi trên điện thoại, tôi thật lòng thở dài trước vẻ đẹp của tình yêu. Mối tình đầu năm mười tám tuổi. Rất hòa hợp, rất ngọt ngào và thực sự rung động.
Jun Junjiang lại gửi một câu. "Anh đã nói chuyện với Tiểu Thiên chưa?"
"Ừm, đợi chút nữa sẽ nói, nhưng mà tôi vẫn không biết phải nói thế nào. Thầy Lưu, tại sao chúng ta không gặp lại nhau để trò chuyện trực tiếp?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro