Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em_Cửu Nguyệt Hi

Bắc Dã-Trần Niệm

1. Là ai đã nói nhân chi sơ tính bản thiện, là ai đã nói "chúng chỉ là những đứa trẻ thôi". Sự phân chia cấp bậc xã hội, chia bè kết phái và tẩy chay những đứa trẻ bất đồng quan điểm với mình của trẻ con, lại chính là những thứ nguyên thủy nhất, tàn độc nhất trên đời.

2. Trẻ con không đạo đức giả giống người lớn, vì thế khi chúng coi thường ai, ghét bỏ ai, thì sẽ công khai thể hiện điều đó ra mặt, công khai bắt nạt, chế giễu, cô lập, và công kích đứa trẻ đó.

3. Thi đại học xong, chúng ta liền trở thành người lớn. Nhưng mà, chưa từng có tiết học nào dạy chúng ta làm thế nào để trở thành người lớn.

Cố gắng, nỗ lực, nói trắng ra chỉ là muốn thoát khỏi tình cảnh khốn khổ của hiện tại mà thôi.

4. Trước giờ dũng cảm ra mặt luôn là một thứ gì đó quá xa xỉ.

5. Những chuyện lừa đảo gian trá này, đâu đâu cũng thấy.

Còn chứng cứ, lại không phải nơi nào cũng có.

6. Trên con đường...trưởng thành, rồi già đi, tôi không muốn mình trở nên xấu xí. Không muốn trở thành loại người... mà tôi căm ghét nhất... thời niên thiếu.

7. Khi mạnh và yếu ở thế giằng co, lúc xuất hiện tình trạng một bên cô lập và một bên bị cô lập, một bên lăng nhục và một bên bị lăng nhục, thì trong tiềm thức của các sinh vật thường có xu hướng tránh xa khỏi bên bị cô lập và bị lăng nhục.

Con người sợ bị tách khỏi bầy đàn, đặc biệt là trẻ con; chúng còn cảm thấy sợ hơn cả người lớn, vì chúng thường xuyên vào vị trí kẻ yếu.

8. Chỉ có trời cao mới biết, anh yêu em nhiều ra sao, em yêu anh nhiều đến nhường nào.

9. Bắc vọng kim tâm, trần niên bất di.

10. Sói và cừu là hai loài động vật xếp thứ tự con trên con dưới trong chuỗi thức ăn, không có chiến tranh, chỉ có kẻ đi săn và kẻ bị săn mà thôi.

11. Trần Niệm, xin lỗi em, vì để em mới ở tuổi này đã phải chứng kiến những điều xấu xa, dơ bẩn ấy.

Thật sự xin lỗi em, vì để em phát hiện ra chính nghĩa không phải lúc nào cũng tồn tại sớm như vậy.

Có rất nhiều chuyện không đẹp đẽ mà chúng ta không đủ sức thay đổi. Nhưng anh vẫn luôn hy vọng, em đừng thất vọng về xã hội, đừng thất vọng về con người.

12. "Đau không?"

"Trần Niệm, em là người đầu tiên hỏi anh có đau không."

13. Trần Niệm, em đừng để mình bị ảnh hưởng bởi họ, đừng để bọn họ thay đổi con người em.

14. Trên đời này có những người, chỉ có thể bước vào trái tim bạn, nhưng lại chẳng thể nào bước được vào cuộc sống của bạn.

15. Sợ hãi thì không thể... được bảo vệ. Chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

16. Anh ghét thành phố này.

Cũng may là không gặp em sớm quá, nếu không anh sẽ yêu hết tất cả mọi người trong thành phố này mất.

Nếu thế thật thì đúng là muốn lấy mạng anh rồi.

17. Là ai từng đứng dưới ánh nắng hè rực rỡ cầm nhánh cây viết lên một cái tên, nói với cậu thiếu niên: Trái tim này.

Là ai từng dụ dỗ cô bằng ánh mắt, muốn cô đọc một cái tên, dùng đầu lưỡi chuyển đến một viên kẹo chua ngọt.

Là ai từng kéo cô chạy như bay trong khu xưởng bỏ hoang, nhìn hàng vạn ánh đèn sáng lên như phép màu.

Là ai từng chạy trốn trên bậc thang sân khấu lộ thiên trong cơn mưa, bàn tay tuổi trẻ nắm chặt trong không trung. Như thế, là ai tỉnh lại từ hồi ức, phát hiện mình đang ngồi trong đoàn tàu hỏa chậm chạp.

Là ai ngồi trong toa xe nồng nặc mùi mì tôm và tiếng huyên náo, trông ra vô số vùng đất hoang và mặt trời như lòng đỏ trứng ngoài cửa sổ. Bọn họ đều đã qua cái thời niên thiếu, cuối cùng chẳng thể quay về được nữa.

18. Nhỏ nói lắp, sau này em trưởng thành rồi, nhớ đừng quên anh.

19.  Em bảo vệ thế giới, anh bảo vệ em.

20. Nguyện cho mỗi một người thiếu niên các bạn đều có thể có được một thời niên thiếu tràn ngập yêu thương ấm áp.

21. We are all in the gutter, but some of us are looking at the stars.

Tất cả chúng ta, đều đang sống trong cống rãnh hôi hám bẩn thỉu, nhưng, vẫn có những người đang ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao trên cao.

22. Trường học là một khu vườn thực vật kì quặc, mỗi một học sinh giống như một đóa hoa, ngọn cỏ, bụi cây.

Có những cô cậu thiếu niên xinh đẹp, có những cô cậu thiếu niên xấu xí; lại có những người lúc này xinh đẹp, lúc khác lại xấu xí.

Có lúc bọn học giống như dây leo cát đằng và thông tranh nhau ánh mặt trời, giành nhau nước mưa, đến mức một mất một còn; thỉnh thoảng lại giống như thạch thụy và tùng la, giúp đỡ nhau đôi bên cùng có lợi; nhiều khi lại giống như đại thụ và cây bụi, tự tìm lấy vị trí thích hợp với bản thân, cùng chia sẻ tự nhiên, không can thiệp đến cuộc sống của nhau.

Những người ngay cả trường học còn không thích ứng nổi, thì sau này làm sao sống được trong xã hội.

23. "Vậy đã từng nghĩ đến mẫu bạn trai yêu thích của mình sẽ như thế nào chưa?'"

"Tớ giết người, anh ấy phóng hỏa giúp tớ."

24. Nhỏ nói lắp, em muốn gì nhất?

Điều em muốn, chỉ là một người có thể bảo vệ an toàn cho em, để em không phải sợ hãi, đau đớn. Để trước khi em thực sự trưởng thành, không cảm thấy sợ hãi thế giới này.

Chỉ vậy mà thôi.

25. Họ vẫn chỉ là những cô cậu thiếu niên non nớt, biết sợ hãi biết hoang mang, nhưng cũng biết cắn răng kiên cường mạnh mẽ, giống như cỏ dại mọc trên đất hoang không người chăm sóc, liều mạng sinh trưởng.

26. Nhỏ nói lắp, anh sinh ra đã là thứ rác rưởi, là đồ bỏ đi, cuộc đời anh đã định sẵn chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng em vẫn còn có Bắc Kinh, anh chắc chắn không phải là người ấy trong cuộc đời em đâu, anh không xứng với em. Vì thế em hãy nhớ, em không cần phải thấy hối tiếc về bất cứ điều gì hết.

Còn anh, biết làm thế nào được, anh thích một cô gái, anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy, giấu cô ấy đi, để không ai được chạm vào cô ấy, bàn tán về cô ấy, bắt nạt cô ấy, không ai được nhận xét một câu không tốt về cô ấy.

Chỉ có duy nhất một việc vậy thôi.

27. Chỉ có miệng của người chết mới không bao giờ tiết lộ bí mật.

28. Tình yêu là thứ không cách nào giấu được, dù miệng không nói thành lời, thì ánh mắt cũng sẽ thổ lộ tất cả.

29. Anh muốn sống cùng em, trong một thị trấn nhỏ thanh bình nào đó, cùng em ngắm hoàng hôn trải dài đến vô tận, cùng tiếng chuông ngân vang mãi không dứt. Nhưng đó là ước mơ quá đỗi xa vời, vậy nên anh muốn biến thành một chiếc chìa khóa, luồn qua sợi chỉ đỏ, đeo lên cổ em, kề sát trái tim em.

30. Chúng như đang đứng trên cùng cái thang, hoặc là cùng nhau rơi xuống hoặc là một bên dứt khoát cắt dây. Tâm nguyện của cậu là xóa sạch mọi trở ngại khiến cô ngẩng cao đầu rời khỏi đây không lấm lem một chút tì vết, vì thế nên cô mới kiên quyết bò trên con đường cậu đã mất công trải sẵn sao? Một người rơi xuống, một người sống xót, ai sẽ là người đau khổ hơn?

31. Lựa chọn khoan dung với những đứa trẻ phạm sai lầm, đó là thiện ý của xã hội. Nhưng người lớn sẽ làm thế nào với những đứa trẻ bị tổn thương?

Bản thân những đứa trẻ bị tổn thương đó thì sao? Tại sao đến cuối cùng những đau đớn khổ sở của chúng chỉ có thể trở thành hòn đá kê chân cho những đứa trẻ khác trưởng thành, trở thành dấu mốc cho những đứa trẻ khác quay đầu phục thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro