Đọc thầm - Phiên ngoại 3+4+5
Phiên ngoại 3
Trong các hình phạt của xã hội đương đại không hề có “tiên thi”, nên dù rằng Phí Thừa Vũ khi còn sống làm nhiều việc ác độc, lúc này đã hóa thành tro cốt, tự nhiên cũng liền miễn bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Nhưng mà những gì khi còn sống lão đoạt được phi pháp thì vẫn phải xử lý.
May là Phí Độ sớm có chuẩn bị, nên tách thì tách, nên phủi sạch cũng phủi sạch rồi. Vì rằng trong kế hoạch ban đầu của hắn không hề trù tính một kết cục tốt cho mình, nên bất luận thế nào, hắn phải để lại đường lui cho những người đi theo hắn. Chỉ có điều bây giờ “đường lui” này phải do bản thân hắn tự mình quản lý.
Tóm lại, hắn không thể tiếp tục cuộc sống của một tay “ăn chơi trác táng” nhàn hạ phá của trước kia, mặc dù bản thân Phí Độ chỉ cần một hớp cháo loãng là có thể sống qua ngày, nhưng hắn còn phải nuôi cả đống người, đành phải bị ép đi lên con đường tổng tài trăm công nghìn việc, ngày nào cũng phải đi làm.
Lạc Văn Chu kiếm được một chỗ trong tiểu khu vốn thiếu chỗ đậu xe – vị trí ấy thiết kế có vấn đề, người bình thường căn bản không đậu được, có một người mua lại nhà dọn đến mới biết đã bị lừa, hết sức thoải mái chuyển nhượng giá thấp cho Lạc Văn Chu, kỹ thuật luyện ra từ các cuộc đua xe vùng núi của chủ tịch Phí năm xưa cuối cùng đã có đất dụng võ.
Lại nói, những tháng ngày ăn chơi đàng điếm lêu lổng đua xe như đều đã thành chuyện đời trước, nhưng bản thân “bận rộn” tuyệt đối không phải là một nỗi khổ, chỉ cần biết tại sao mình bận rộn.
Mỗi tối, Phí Độ có thể ôm laptop ngồi trên cầu thang thông xuống tầng hầm tăng ca, đó là chỗ ngồi cố định của hắn, nệm ngồi nệm dựa đầy đủ hết, còn có một cái kệ để ly nhỏ. Bên tay phải hắn để một bát nước lê đường phèn, bên tay trái thì để một con Lạc Một Nồi – Lạc Một Nồi nằm kế lỗ tản nhiệt của máy tính sưởi ấm, co chân trước nhắm mắt lim dim – sau khi chăm chú nhìn màn hình thời gian dài, Phí Độ còn có thể ngẩng đầu ngắm mỹ nam để nghỉ ngơi đôi mắt.
Đặc biệt là mỹ nam mồ hôi như mưa tự thấy mình quá đẹp trai, chỉ mặc đúng một cái quần thể dục rộng thùng thình.
Trong tầng hầm nhà Lạc Văn Chu ngoại trừ mấy thứ đồ linh tinh và con ngựa sắt nhị bát, còn có trọn bộ máy móc tập thể hình tại nhà, máy chạy bộ, bao cát, máy Smith… đầy đủ hết.
Anh nhảy xuống máy chạy bộ còn đang chuyển động theo quán tính, cầm khăn lông lau mồ hôi loang loáng trên người, phơi cơ ngực và cơ bụng múi nào ra múi nấy như triển lãm, đi đến cạnh Phí Độ: “Ngày ngày ở đây làm khán giả, không phải lần trước bác sĩ bảo em có thể hoạt động thích hợp rồi à?”
Phí Độ gõ nốt dấu chấm cuối cùng rồi gửi mail, trả lời cho có lệ: “Chờ em đi làm thẻ đã.”
Lạc Văn Chu bưng nửa bát nước lê hắn chưa kịp uống hết lên uống hai ngụm, sau đó nhe hàm răng trắng với Phí Độ: “Làm thẻ làm gì, trong nhà nhiều máy móc như vậy không đủ phát huy à? Vả lại, huấn luyện viên có thể ‘phục vụ sát người’ chu đáo như anh không?”
Phí Độ ngẩng đầu nhìn “huấn luyện viên” mưu toan chào hàng nhục thể, lại nhìn phòng tập thể thao gia đình trước mắt, vẻ mặt khó xử giơ tay chỉ: “Anh xem, đêm hôm khuya khoắt, trong một căn phòng nhỏ không thấy ánh mặt trời, trên một cái… máy chạy bộ vận tốc đều xoay tròn chạy tại chỗ – anh không cảm thấy hoàn cảnh này giống một quả cầu chuột chạy à?”
Lạc Văn Chu: “…”
Do ăn nói lung tung, sếp Phí bị con chuột bự tha đi tại chỗ.
Lạc Một Nồi đứng dậy, sợ hãi mở to đôi mắt mèo, sau đó nó phán đoán mình chưa chắc đấu lại chuột tinh, đành phải phiền não đuổi theo đuôi mình vài vòng, hèn nhát thấy chết không cứu.
Ngày hôm sau, Phí Độ bị tiếng va chạm rất nhỏ khi cài thắt lưng của Lạc Văn Chu đánh thức, trong một chớp mắt hắn tưởng rằng mình đã ngủ quên, lập tức ngồi bật dậy… Hông mềm nhũn lại ngã xuống.
Lạc Văn Chu quấn cả người lẫn chăn lại, hôn tóc hắn một cái, dịu dàng nói: “Chưa đến giờ em dậy đâu, ngủ thêm một lúc đi.”
Bấy giờ Phí Độ mới phát hiện, hôm nay Lạc Văn Chu mặc đồng phục cảnh sát. Họ bình thường không yêu cầu mặc đồng phục, xem ra hôm nay phải tham dự hoạt động đặc biệt rồi.
Lạc Văn Chu: “Còn nhìn, nhắm mắt lại.”
Phí Độ: “Chú cảnh sát à, với sắc đẹp của chú, nếu bằng lòng nghỉ việc đến chỗ chúng cháu làm, mỗi ngày ngủ đến trưa cũng được.”
Lạc Văn Chu chỉnh cổ áo, ngạc nhiên nói: “Ban ngày ban mặt cướp người của cục trưởng Lục, có tiền đồ đó chàng trai – à mà em có biết cục trưởng Lục đã cho em vào danh sách đen chưa?”
Phí Độ: “…”
“Thật ra ông ấy vốn không biết block đâu, lần này ông ấy đặc biệt xuống lầu tìm Đào Nhiên hỏi, hỏi xong liền thực tiễn vào em. Một người đàn ông trung lão niên ngoài ngũ tuần đi sau thời đại ba mươi năm, chuyên môn vì em mà học một kỹ năng mới, bảo bối à, em có thấy vẻ vang không?”
Kể từ lúc bắt Trương Xuân Linh và Phạm Tư Viễn, Phí Độ lấy thân mạo hiểm suýt nữa mất khống chế, cục trưởng Lục liền nhận định hắn là một gã thanh niên không tin cậy được, sau đó ông còn phát hiện, Weixin của thanh niên này không đăng thì thôi, hễ đăng toàn là Lạc Văn Chu với con mèo ú mặt phị lút cổ nhà họ, nhàm chán hết sức.
Hai hôm trước hiếm lắm mới có một đoạn nội dung hơi dài, tiêu đề là “Vạn biến bất ly tông”. Cục trưởng Lục còn tưởng rằng chủ tịch Phí phát biểu cao luận gì với thị trường kinh tế thay đổi từng giây, tính đọc xem thời điểm nào mua nhà cho con thì thích hợp, ai ngờ mở ra xem mới phát hiện là một bài tổng kết “thuật lừa bịp” do tên này tự mình viết, từ nguyên tắc đến phương pháp luận đầy đủ hết, rõ ràng mạch lạc, khiến cục trưởng Lục bỗng chốc nhớ tới kinh nghiệm bị hắn lừa, tức thì nổi giận, block hắn luôn để mắt không thấy lòng khỏi phiền.
Phí Độ nói khô khốc: “Thế thì tiếc quá.”
“Đúng vậy, ông cụ không được nhìn thấy trai đẹp dưới kính lọc nữa, anh chỉ có thể chịu mệt một chút, tự mình đến lượn vài vòng trước mắt ông ấy.” Lạc Văn Chu thoạt tiên xòe đuôi xoay một vòng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lập tức thôi đùa giỡn, “Không được, anh phải đi thật rồi.”
Phí Độ sờ soạng mép giường, tìm được áo ngủ cuộn thành một cục, giũ ra khoác lên người: “Sao hôm nay anh đi sớm thế?”
Lạc Văn Chu đứng đắn lại, soi gương chỉnh lại trang phục: “Hôm nay là ngày giỗ của Cố Chiêu, phải chính thức truy phong liệt sĩ cho ông ấy và bọn Tiểu Vũ, có một nghi lễ.”
Phí Độ sửng sốt.
Phiên ngoại 4
Lạc Văn Chu vắt chân chữ ngũ, ung dung nhìn Đào Nhiên bị một đám người đè lên bàn.
Đúng lúc này, cái miệng quạ đen long trời lở đất của Lang Kiều lại phun ra một câu: “Có lần còn tặng hoa cho anh phải không?”
Đào Nhiên ngớ ra: “Hả?”
“Một bó to!” Lang Kiều dùng tay ra dấu, “Còn có một tờ giấy nhỏ viết thư tình, kí tên một chữ ‘Phí’!”
Đào Nhiên bị đè trên bàn làm việc: “…”
Lạc Văn Chu đang xem kịch ngon lành: “…”
Lang Kiều hào hứng cảm khái: “Ối chà trùng hợp quá, cũng họ Phí, họ hàng với chủ tịch Phí!”
Có câu “Bệnh vào từ miệng, họa ra từ miệng”, lời nói thật hữu hình thường kèm theo tai vạ và vận rủi vô hình, câu này của Lang Kiều đã đặt trước điểm tâm nửa cuối năm cho cô – toàn là rau ngò.
Mà sếp Phí bát tự xung khắc với cảnh sát Lang cũng lại lần nữa thành cá chậu bị vạ lây.
Phí Độ tan tầm vừa về nhà liền cảm thấy khác lạ, Lạc Một Nồi không thò đầu ra cửa đón, khi Phí Độ vào nhà, nó đang cuộn tròn trên kệ để giày trước cửa, ôm đuôi im thin thít. Không biết hai ngài này trao đổi như thế nào, chỉ biết Phí Độ nhìn Lạc Một Nồi một cái, sau đó hắn lập tức nhạy bén ngửi thấy không khí khác thường – hắn nhanh nhạy dừng bước, trong đầu nhanh chóng lướt qua một lần những việc gần đây mình làm.
Đi sớm về muộn luôn báo cáo đủ không sót, không tham dự hoạt động vui chơi giải trí không lành mạnh, nói ít làm nhiều, kiên định chấm dứt các hành vi “trêu ghẹo khắp nơi” do Lạc Văn Chu định nghĩa, ngay cả quá tốc độ và vượt đèn đỏ cũng không nốt. Chẳng lẽ là do trưa hôm qua trong bữa tiệc làm ăn đã uống ít rượu? Không đến mức là hôm qua khi xe bị hạn chế, đi tàu điện ngầm quẹt phải son môi của em gái nào chứ? Phí Độ tự dưng chột dạ kiểm tra mình một lần từ trên xuống dưới – quần áo chỉnh tề, không có gì khác lạ cả.
Thế chẳng lẽ là…
Phí Độ ra hiệu cho Lạc Một Nồi im lặng, quay lại kéo cánh cửa chưa đóng chặt, rón rén chuồn ra ngoài, suy tính trong đầu một cái cớ tăng ca.
Lạc Một Nồi nghiêng đầu kêu: “Meo?”
Phí Độ: “…”
Hắn cảm thấy tình hữu nghị của mình với con mèo này sợ rằng đã kết thúc rồi.
Một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh giơ ra, lướt qua Phí Độ đóng cửa lại.
Lạc Văn Chu đọc thầm tấm card tặng hoa hồi trước ai đó tự tay viết, chuẩn bị một bụng nợ nần chờ tính sổ sau mùa thu hoạch, kéo dài giọng hỏi: “Chủ tịch Phí, vừa về đã lại đi đâu thế?”
Phí Độ giật mình, sau đó bàn tay đóng cửa không giải thích gì ôm hông hắn, Lạc Văn Chu vặn người hắn lại, ngoài cười trong không cười mà hỏi: “Chạy cái gì?”
Phí Độ vừa thấy sự việc bại lộ, lập tức nhận lỗi: “Em sai rồi.”
Lạc Văn Chu: “Em sai ở đâu?”
Phí Độ đành phải khai đúng sự thật: “Đêm hôm kia nhân anh đi trực, chơi game đến ba giờ sáng.”
Lạc Văn Chu: “…”
Hà, còn có thu hoạch bất ngờ.
Phí Độ vừa thấy vẻ mặt anh liền biết mình đã khai sai, vội vàng chữa lại: “Trưa hôm qua uống hai lạng rượu – tối đa hai lạng, không hơn.”
Lạc Văn Chu mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt hiền lành như đồ tể nhìn con dê đợi làm thịt, im lặng đánh giá nên thọc dao từ đâu: “Còn gì nữa?”
Phí Độ: “… Tuần trước ly trà của anh là do em không cẩn thận đánh vỡ, không phải mèo.”
Lạc Một Nồi vẻ mặt mất cảm giác ngồi bên cạnh liếm chân, hình bóng tiêu điều.
Lạc Văn Chu chưa từng ý thức được, nhà anh quả thật nuôi hai con mèo. Nghi phạm trong mọi chuyện xấu đều không chỉ mình Lạc Một Nồi. Phí Độ dựa theo kinh nghiệm, cảm thấy trong tình huống thế này, chủ động bán mình mới là thượng sách, thế là quyết đoán đè tay Lạc Văn Chu lại, kề tới hôn chóp mũi và môi anh, như cười như không mà hạ giọng nói: “Em đền anh cái khác.”
Lạc Văn Chu còn chưa hiểu hắn muốn đền cái gì, Phí Độ đã xông vào môi anh, chạy khắp một lần trong ngoài, Lạc Văn Chu đột nhiên siết chặt các ngón tay – trước khi rút lui Phí Độ còn liếm nhẹ kẽ môi anh: “Em làm trơn họng cho anh.”
Lạc Văn Chu: “…”
Kỹ năng tìm đường chết của tên này thật sự quá chuyên nghiệp!
Lạc Văn Chu thở dài, ghé sát vào tai Phí Độ, thấp giọng nói câu gì đó, Phí Độ chợt tái mặt, quay người muốn chạy, bị Lạc Văn Chu chặn ngang hông: “Không phải là em tự mình chép từng chữ một?”
Phí Độ vội nói: “Những cái đó đều là chép lại, riêng viết tặng anh là tự sáng tác!”
Trọng điểm của hắn là “tự sáng tác”, song người nói và người nghe luôn lệch nhau, trọng điểm của Lạc Văn Chu một cách tự nhiên nằm ở từ khác, đôi mắt anh nheo lại: “Những cái đó?”
Phí Độ: “…”
Lạc Một Nồi muốn vây xem, hăm hở nhảy xuống kệ để giày dép bám theo, bị đóng sầm ở ngoài cửa, biến thành một cái bánh hình mèo đứng thẳng chân sau dính trên cửa. Nó rất không cam lòng, bởi vì cảm thấy các khoản nợ máu vẫn chưa thanh toán xong – ví dụ như cái áo len thủng lỗ của Lạc Văn Chu, rõ ràng là khóa kéo trên tay áo của Phí Độ móc rách, căn bản không phải là nó rảnh quá tha vào ổ cào, còn có…
Trong thư phòng vọng ra một tiếng “Rầm”, tiếp đó là tiếng sách rơi xuống đất, Lạc Một Nồi giật giật đôi tai dựng thẳng, râu hơi run run, sợ quá nép chân tường trốn biệt.
Đêm còn rất dài, và nợ nần phải tính còn rất nhiều.
Phiên ngoại 5
Chập tối, Phí Độ ngồi trong xe mình, cùng một con mèo hoang không to bằng bàn tay nhìn nhau – khi nãy hắn vừa lên xe, còn chưa khởi động máy thì một bóng trắng đột nhiên nhảy lên nắp capo, con mèo trắng mù một mắt nhìn hắn một cái rồi thả con mèo nhép rất giống Lạc Một Nồi trên xe, không đợi Phí Độ kịp có phản ứng, đã quay đầu bỏ chạy, ép mua ép bán.
Mèo hoang nhép dựng đuôi, hình như sợ lạnh, không ngừng rúc vào lòng hắn.
Phí Độ xách cổ lôi mèo ta xuống: “Trở về nói với mẹ mày, tao không định nhận nuôi mèo.”
Mèo con trả lời: “Meo.”
Phí Độ: “Nhà tao đã có một con mèo rồi, mang mày về, nó có thể vả một phát dẹp lép mày.”
Mèo con rướn cổ, nheo mắt ngửi ngửi người hắn, lại nhìn hắn trông chờ.
Phí Độ: “… Lạc Văn Chu nhất định sẽ cào chết tao.”
Mèo con “Meo” một tiếng họa theo, giơ móng vuốt bé tí níu áo khoác của hắn.
Phí Độ nhìn chú mèo con còn chưa biết thu móng vuốt, lại sờ băng cá nhân trên cổ, đột nhiên nhanh trí: “Có lý.”
Mèo hoang nghiêng đầu, người lơ lửng, nó bất an vùng vẫy tứ chi, ngơ ngác nhìn Phí Độ bóp móng vuốt be bé của mình, chỉ vết thương trên cổ mà nói: “Nhớ lấy, đây là do mày cào, nếu không làm lộ tao sẽ nuôi mày.”
Trong tiếng động cơ ô tô, mèo con rùng mình một cái, dường như có một dự cảm xấu.
Lúc này, điện thoại di động của Phí Độ rung, “Bài ca năm vòng” đột nhiên vang lên khiến chú mèo hoang run bắn, Phí Độ vừa thong thả lái xe ra bãi đậu vừa nghe máy: “Ừm, hết giờ làm rồi, đang đi trên đường… Buổi tối à? Em muốn ăn tôm hấp… Không được, ăn đồ anh nấu cơ…”
Người đầu dây bên kia phàn nàn một tiếng gì đó.
Phí Độ cười giảo hoạt: “Đúng rồi, em còn mang một ‘món quà’ về cho anh đó… Hửm? Không có tiêu xài lung tung đâu.”
“Chắc chắn anh sẽ thích.”
______________________
Cắt xong 1 bộ đáng yêu r, còn ai đề cử bộ nào hay đáng cắt nữa ko ạ 😂😂, phải cực cực cực kì hay đủ để mình tâm huyết ấy 😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro