20. Áp trại tiểu vương phi 7, 9
[Đức Chiêu x Mộng Tiểu Trúc]
Nàng còn chưa nói xong liền bị hắn kéo vào trong ngực, cúi đầu hung hăng che lại môi nàng.
Tiểu Trúc liều chết phản kháng giãy giụa, nhưng hắn chỉ đơn giản ôm nàng thật chặt, khóa lại nàng trong cánh tay, không để cho nàng rời đi. Từ từ, Tiểu Trúc bị nụ hôn nóng bỏng kia hòa tan, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, để cho đầu lưỡi hắn tiến vào, thân mật tìm kiếm, dây dưa... Hai người bất tri bất giác ôm nhau, nụ hôn này khơi lên dục vọng trong cơ thể lẫn nhau, phảng phất ngay cả không khí đều muốn bốc cháy...
"Ta có nói nàng hôm nay thật đẹp?"
Hắn ở bên tai nàng thổi khí nóng.
Mái tóc của nàng rủ xuống hai vai, ánh mắt xinh đẹp chưa ham muốn vô hạn, gương mặt kiều diễm đỏ ửng như hoa... Toàn thân nàng tản mát ra ngây thơ của thiếu nữ, sự hấp dẫn của nữ nhân, hắn có thể cứ như vậy nhìn nàng cả đời cũng không chán ghét...
"Không có!"
Nàng nhỏ giọng nói.
"Không sao, ta có thể dùng hành động bày tỏ..."
Hắn cúi đầu, cho nàng một nụ hôn ôn nhu mà bá đạo.
Tiểu Trúc hít thật sâu mùi nam nhân quen thuộc của hắn, ngọn lửa trong cơ thể bị bàn tay không an phận kia nhen nhóm.
"Đức Chiêu..."
"Đúng! Gọi tên ta... Người ôm nàng là ta, không phải người khác, nàng là của một mình ta..."
Tay của hắn cầm bộ ngực sữa trơn mịn mềm mại của nàng, ngón tay xoa bóp lôi kéo điểm nhỏ mê người trên đó, kéo tới trận trận tê dại làm nàng không cách nào kháng cự. Hắn cúi đầu, há miệng ngậm nhũ hoa màu hồng sớm đã trở nên cứng rắn...
"Trời ạ..."
Nàng hít thở thật sâu, cái lưỡi linh hoạt của hắn tham lam mút lấy nhũ hoa nhạy cảm, còn dùng hàm răng nhẹ cắn, trêu đùa thưởng thức tiểu hoa trước ngực nàng.
"Đừng như vậy... Ta sẽ không chịu được..."
Phản kháng của nàng không mạnh mẽ như ngày xưa nữa, ngược lại nhẹ kêu êm ái như vui mừng, thân thể nóng rực của văn vẹo dưới thân hắn, lần này hắn cảm nhận động tác càng thêm hưng phấn cùng nhiệt tình...
"Tiểu mèo hoang, nàng thật ngọt! Chỉ cần đem toàn bộ nhiệt tình trong cơ thể nàng giải phóng ra ngoài, nàng sẽ giống như quả cầu lửa cực kỳ nóng bỏng..."
Tay của nàng bị kéo chạm vào vật cứng rắn của hắn.
"Thật là nóng..."
"Đây là bởi vì khát vọng nàng mới biến thành như vậy... Nàng cảm nhận được không?"
Nàng đỏ mặt muốn rụt lại tay mình, nhưng hắn vẫn không chịu để cho nàng rụt lại.
"Ta hi vọng nàng có thể bày tỏ một chút tâm tình với ta."
"Ta?"
Nàng không biết nên làm sao làm...
"Nàng thích ta sao?"
Gương mặt tuấn tú của hắn dán sát lại nàng, làm tâm nàng một trận cuồng loạn.
"Có quan hệ gì sao?"
"Ta muốn biết khi nàng lấy lòng ta là cảm giác gì?"
Hắn để cho bàn tay của nàng cầm vật cự đại đang đứng ngạo nghễ của hắn, cũng cưỡng bách nàng khuấy động trên dưới, mà nàng nhìn thấy dáng vẻ hắn dường như rất hưng phấn, cũng không nhịn được tự động vuốt ve hắn...
"Đó! Nàng thật là quá tuyệt vời!"
Hắn cố nén từng trận khoái cảm lên tận mây xanh. Mặc dù kỹ thuật của nàng còn ngây ngô, nhưng vẫn có thể làm hắn hết sức sung sướng.
Hắn biết tất cả đều là bởi vì đối phương là nàng, nữ nhân hắn yêu...
Nhìn thấy bộ dạng hắn say mê, trong lòng Tiểu Trúc có loại cảm tình với hắn, muốn cho hắn cũng được cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nàng nên làm sao làm đây?
Nhớ tới động tác lần trước hắn làm với nàng, nàng tựa như được cài đặt mà há miệng nhỏ, dùng đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm phía trước vật đứng thẳng của hắn, bởi vì nàng không có cách nào dung nạp toàn bộ cự đại của hắn.
"Trời... Nàng từ nơi nào học được..."
Hắn cắn răng cắn lợi nói, sắp bị nàng làm cho nổ tung.
"Ngươi không thích sao? Ta cho là ngươi sẽ thích..."
Nàng dừng lại động tác, mặt vô tội nhìn hắn.
"Đáng chết, ta chính là rất thích... Tại sao nàng muốn làm như vậy?"
Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn tràn đầy kích tình.
"Ta muốn để cho ngươi vui vẻ..."
Nàng xấu hổ, càng nói càng nhỏ.
Hắn hiểu được trong lòng nàng đã có hắn, bởi vì quan tâm, cho nên mới muốn cho đối phương vui vẻ.
Hắn yêu thương ôm nàng, hôn lên bờ môi hồng diễm của nàng, tiếp đến ánh mắt của hắn rơi vào miệng anh đào của nàng, trong lòng dâng lên một loại ý niệm tà ác.
"Có muốn biết cách để cho ta vui vẻ hơn không?"
"Cách gì?"
Hắn ở bên tai nàng nói thầm mấy câu, chỉ thấy trên mặt nàng một hồi hồng đỏ, cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Nhất định phải như vậy không?"
"Nam nhân đều thích nữ nhân làm với hắn chuyện như vậy."
Hắn nghiêm túc nói.
"Nhưng... Được rồi!"
Cúi đầu nhẹ ngậm vật cứng rắn của hắn, cũng theo cách hắn nói, đầu lưỡi liếm vòng quanh trên đỉnh, sau đó từ từ di chuyển trên dưới, tiếp đó động tác càng lúc càng tăng nhanh...
Đức Chiêu chỉ cảm thấy một hồi kích thích mãnh liệt, làm hắn không nhịn được thở hổn hển.
Rốt cục, hắn cũng không cách nào chịu đựng được hành hạ ngọt ngào nàng mang đến đó, gầm nhẹ một tiếng ôm lấy thân thể xinh đẹp trên người mình, vươn ngón tay ra đưa vào giữa hai chân nàng không ngừng ra vào, mà trong tiểu huyệt nàng cũng vì hắn mà tiết ra mật dịch...
"Ư..."
Một tiếng rên rỉ từ trong miệng của nàng bật ra.
Một tay khác của hắn dọc theo cái mông mịn màng của nàng vuốt lên, nắm lấy hai luồng cao vút của nàng, ngón tay không ngừng đùa bỡn nhũ hoa nàng, ngậm lấy nó, đầu lưỡi không ngừng kích thích, trêu chọc, làm nàng thở gấp, cả người không cách nào an phận mà giãy dụa.
"Đức Chiêu, cho ta... Đừng hành hạ ta nữa..."
"Nói nàng muốn ta."
"Ta muốn ngươi! Ta muốn ngươi..."
Nàng vong tình kêu lên kích thích cùng khát vọng trong lòng.
Một trận sóng lớn không cách nào kháng cự đánh úp về phía nàng, nàng chỉ có thể nắm chặt vai hắn, ngay cả móng tay cắm sâu vào da thịt hắn cũng không phát giác.
Mà hắn cũng không để ý vết thương nhỏ nàng tạo ra, chỉ chuyên tâm đem toàn bộ kĩ xảo cao siêu dùng toàn bộ trên người nàng, để cho thanh âm khả ái lại có chút dâm đãng đem ham muốn thiêu đốt đến đỉnh điểm.
"Tiểu Trúc của ta, nàng phải nhận được ta..."
Hắn chưa bao giờ tham lam muốn hết thảy của nữ nhân như vậy, thân thể của nàng, lòng của nàng, ngay cả kỹ xảo trên giường của nàng với hắn hắn cũng muốn lấy, muốn biết nàng không phải là khát vọng hắn mà là nàng cần hắn...
"Tiểu Trúc, nàng muốn ta sao?"
Thanh âm hắn khàn khàn lộ ra tất cả ham muốn.
"Ta muốn ngươi."
"Muốn bao nhiêu?"
"Yêu ta! Đức Chiêu, xin ngươi yêu ta..."
Nàng hôn môi cùng lồng ngực cường tráng của hắn, để cho tia tự chủ cuối cùng của hắn đã biến mất không thấy tung tích.
"Ta sẽ yêu nàng thật nhiều."
Hắn giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cũng mở chân ngọc của nàng ra để bên hông hắn, đem vật cự đại của mình đã sớm đứng thẳng đặt tại tiểu huyệt ướt át của nàng.
"Tới đây! Cầm nó đưa vào đi..."
"Vậy..."
Nàng chần chờ một chút. Vật to lớn kia, nàng căn bản là không cách nào chịu đựng...
Nàng bởi vì sợ mà chần chờ, hắn cũng đã không chịu nổi, cũng không thương hương tiếc ngọc chính mình dùng sức một cái...
"A..."
Tiểu huyệt vô cùng chặt chẽ của nàng chỉ có thể dung hạ được một nửa của hắn.
"Không được..."
"Tiểu Trúc, kiềm chế."
Hắn để cho nàng lên trên một chút, ngồi xuống một chút...
Động tác như thế lặp lại mấy lần, nàng rốt cục đem toàn bộ hắn vào trong cơ thể.
Đau đớn rồi đến một cảm giác ngọt ngào dâng lên khó nói được, mà khi hắn tràn đầy trong cơ thể nàng thì trong lòng nàng cũng đã chất đầy bóng dáng của hắn, không cách nào nói mình không quan tâm hắn nữa...
Đức Chiêu giữ eo nhỏ của nàng để cho nàng chậm rãi di động trên dưới, mà từng trận nhiệt huyết kia cũng theo nàng ra vào, làm nàng không nhịn được phát ra thanh âm yêu kiều.
"Đức Chiêu... A... Ta không thể!"
Động tác của nàng càng lúc càng nhanh, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa. Hét lớn một tiếng, vô lực xụi lơ trong ngực hắn.
Trong nháy mắt lên cao trào, nàng tựa hồ muốn chết đi, hoàn toàn không cảm giác được cái khác, chỉ có sung sướng tuyệt vời.
"Bảo bối, ta còn chưa muốn đủ nàng..."
Hắn lật thân thể mềm yếu của nàng, để cho nàng nằm ngang trên giường. Mắt của nàng khép hờ, gương mặt phiềm hồn mê người...
"Tiểu Trúc..."
Hắn ôn nhu gọi nàng, cũng ở trên đôi môi hồng nộn của nàng in lại một cái hôn kỳ lạ.
Hắn cũng rất kinh ngạc mình lại hôn ngọt ngào như vậy.
Bất quá hắn tin tưởng, như này nhất định đều là bởi vì nàng. Chỉ có nàng có thể có được ôn nhu của hắn, chỉ có nàng có thể dễ dàng lôi kéo nội tâm nhu tình vạn thiên của hắn...
"Không cần..."
Nàng bĩu môi, nhõng nhẽo nói, hai tay trắng nõn nhẹ nhàng chống đỡ trước lồng ngực cường tráng của hắn, thẹn thùng lắc đầu một cái.
"Như vậy thì không được?"
Hắn vươn tay nâng lên mái tóc rối loạn của nàng, hít thật sâu hương thơm mê người của nàng.
"Ta muốn nghỉ ngơi một chút..."
Nàng cảm giác mình vẫn còn ở giữa không trung, mới vừa rồi được hắn đưa đến cho nàng kích tình cùng vui vẻ, toàn thân chỉ có thể vô lực rúc vào trong ngực hắn thở phì phò.
Nhìn bộ dáng nàng kiệt sức, khi xưa Đức Chiêu chẳng những không bực mình với nữ tử của hắn, hoặc là không để ý tới đối phương chỉ lo phát tiết mình, ngược lại rất ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, để cho nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Hắn nuông chiều nàng, cười nói:
"Lần đầu tiên ta gặp nàng, đã cảm thấy nàng giống như một búp bê sứ dễ vỡ, nhưng không có nghĩ đến, nàng vậy mà có thể thỏa mãn dục hỏa không thể ngưng lại của ta... Nàng đúng là nữ nhân trời sinh thuộc về ta!"
"Ta là ta, cái gì là nữ nhân của ngươi?"
Vì thỏa mãn hắn, toàn thân nàng bị hắn làm cho mệt rã!
"Thân thể nàng ngọt ngào lại mê người như vậy, ôm nàng tựa như ôm một cái bánh hoa quế ngọt ngào có thể làm hòa tan người ta..."
Tiểu Trúc muốn mắng hắn cư nhiên dùng lời không đẹp như vậy để hình dung nàng, nhưng môi cùng tay của hắn đã ở trên người nàng triển khai một đợt tấn công ôn nhu mà tiêu hồn...
"Yêu ta! Tiểu mỹ nhân của ta..."
Hắn ở bên tai nàng nhẹ nói, hai tay đầy ma lực vẫn trêu đùa ngực nàng, đùa bỡn nhũ hoa đỏ hồng đã sớm trở nên cứng rắn kia.
"Tha cho ta đi, ta không thể!"
"Tin tưởng ta, rất nhanh nàng sẽ lại đáp ứng ta, tựa như một ngọn lửa lớn..."
Hắn cúi đầu liếm qua nhũ hoa đang run rẩy của nàng, nàng đột nhiên thở dốc vì kinh ngạc, sau đó lại ôm đầu của hắn, hai tay cắm vào tóc trong tóc hắn, trong miệng theo ma lực đầu lưỡi nóng rực ướt át mang đến mà khó nhịn được tiếng yêu kiều.
"A..."
Nàng nhắm mắt lại, hai chân không tự chủ được vòng vào hắn, với một tư thế tiêu hồn ma sát thân thể hắn.
"Nàng tiểu ma nữ này!"
Nàng không biết nàng như vậy căn bản là đang khảo nghiệm tự chủ của hắn sao?!
Hắn hung hăng hôn lên đôi môi nàng đã bị hắn hôn đến sưng đỏ, sau đó nâng chân ngọc nàng lên, lần nữa đem vật cứng rắn của mình tiến vào thật sâu vào trong cơ thể nàng...
Tiểu Trúc nhẹ kêu một tiếng, sau đó cuồng liệt theo hắn chạy nước rút, thân thể kiều mị của nàng không tự chủ mà đung đưa theo hắn.
Tiểu huyệt chặt chẽ của nàng không ngừng tiếp nhận ra vào của hắn, từng trận cuồng triều làm cho từng tế bào của nàng rõ ràng cũng khát vọng hắn như vậy.
"Đức Chiêu... Cho ta... Xin ngươi..."
Nàng thở gấp cầu khẩn hắn giải thoát cho nàng.
Thấy nàng nũng nịu uyển chuyển dưới thân hắn, toàn thân đỏ ửng như hoa anh đào, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thương hương tiếc ngọc, cũng không nhẫn tâm để cho nàng chịu khổ.
Nàng ở trong lòng hắn cũng không phải là công cụ phát tiết dục vọng, nàng là nữ nhân hắn yêu thương nhất...
Đức Chiêu gầm nhẹ một tiếng, tăng nhanh tốc độ, sau đó đem mình tất cả mầm mống nóng rực phun sâu trong cơ thể nàng, nàng cũng không khỏi tự chủ cong người lên để nghênh đón hắn mạnh mẽ bắn ra, hai người cũng không nhịn được nhẹ phát ra tiếng kêu thỏa mãn...
Hắn ôm chặc lấy giai nhân đổ mồ hôi đầm đìa, hôn lên mái tóc thơm ngát của nàng, thật lâu không nỡ buông ra...
[...] Hắn bất ngờ lao tới trước mặt nàng, thò tay vào trong ngực nàng, bỏ miếng khăn trong miệng nàng ra, sau đó bất chấp hung hăng hôn nàng.
Nàng muốn phản kháng, bất đắc dĩ sức lực của nàng căn bản là không lay động được hắn... Nàng cự tuyệt nụ hôn của hắn, tự tôn còn lại khiến nàng phản kháng, cuối cùng...
Nàng dùng sức cắn môi của hắn, làm hắn đau, kêu một tiếng.
"Nàng dám cắn ta?!"
Trên môi của nàng có máu của hắn, trên mặt tái nhợt lã chã nước mắt, tóc tai rối bời.
"Không được chạm vào ta! Ngươi không có tư cách chạm vào ta!"
Nàng lớn tiếng trách cứ.
"Nàng!"
Hắn tức giận, bàn tay chậm rãi đặt lên cái cổ yếu ớt của nàng, từ từ dùng sức, làm nàng cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó...
Tiểu Trúc nhắm mắt lại chờ đợi hắn kết thúc tính mạng của nàng, cũng cùng nhau kết thúc tình yêu cùng thống khổ của nàng với hắn...
Nhưng hắn lại chầm chậm buông lỏng tay ra.
Tiểu Trúc từ từ mở mắt ra, trong con ngươi đen của hắn nhìn thấy cái chết càng làm nàng thêm sợ.
"Ta sẽ không để nàng dễ dàng như vậy."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Nếu nàng đem mình làm vật chơi đùa của nam nhân, vậy nàng sẽ phải cố gắng phục vụ ta, thỏa mãn ta."
"Không!"
Nàng muốn tránh ra hướng khác, lại bị hắn mạnh mẽ áp đảo ở trên giường.
"Ngươi buông ta ra!"
Nàng liều mạng giãy giụa.
Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đức Chiêu phát ra một nụ cười tà ác, bàn tay nhẹ vuốt ve da thịt tuyết non như như hài nhi của nàng.
"Từ trên thân thể xinh đẹp này của nàng, ta có được rất nhiều thú vui, nhưng ta vẫn có thể để cho nàng sống không bằng chết!"
"Ngươi không phải là người! Ngươi là cầm thú!"
Nàng bất đắc dĩ mắng chửi hắn thậm tệ nhưng không ngăn cản được hắn cởi y phục nàng ra, hai chân của nàng cố gắng di chuyển. Lại bị chân hắn đè lại.
Cả người hắn ngồi trên chân nàng, ánh mắt lãnh khốc nhìn nàng run rẩy không thôi.
Hắn lột sạch y phục trên người nàng chỉ để lại một cái yếm nhỏ màu hồng, tiếp đó bàn tay kéo cái yếm ra...
Tiểu Trúc tức giận mắng to.
"Ta hận ngươi!"
Đức Chiêu sắc mặt biến hóa, nhưng hắn rất nhanh dùng sự lạnh nhạt che giấu.
"Hiển nhiên nàng vẫn không rõ tình cảnh của mình... Bây giờ ta là chủ nhân nàng, bất kể nàng phản kháng như thế nào, oán hận như thế nào, cuối cùng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta!"
"Không..."
Tiểu Trúc nhắm mắt lại, cái yếm bị hắn dùng lực xé ra, bộ ngực đầy đặn căng tròn hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
"Ngươi dùng vũ lực uy hiếp ta, cái gì mà chính nhân quân tử chứ?"
"Ta muốn nàng chính là muốn nàng, cùng chính nhân quân tử chẳng có quan hệ gì!"
Hắn cúi đầu cuồng liệt lại tức giận lần nữa hôn nàng, nàng liều mạng phản kháng, không để cho lưỡi của hắn có cơ hội xâm nhập, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ xâm lấn, không để ý tới nỗi thống khổ của nàng, cho nàng chịu đựng sự trừng phạt khó khăn nhất của kháng cự.
"Không..."
Nàng quay đầu đi chỗ khác, môi của hắn lại chậm rãi trợt xuống, đôi môi nóng rực như một ngọn lửa thiêu đốt, dọc theo cổ của nàng, đi tới bộ ngực đầy đặn mê người.
"Thật đẹp..."
Hắn há miệng ngậm nhũ hoa run rẩy kia, nhẹ sáp lôi kéo nụ hoa nhạy cảm, đưa tới trong cơ thể nàng từng luồng nhiệt nóng.
"Dừng tay..."
Nước mắt của nàng chảy xuống, chậm rãi chảy xuống, len vào trong mái tóc đen nhánh của nàng, biến mất không thấy.
"Ở trong suy nghĩ của nàng, ta đã là tội đáng chết vạn lần, không thể tha thứ, vậy ta xấu xa, cũng không có gì khác biệt!"
Hắn lãnh khốc nói, một tay vuốt ve da thịt nàng, một tay kia trượt vào giữa hai chân nàng.
"Không!"
Nàng lắc đầu mãnh liệt kháng cự.
"Tiểu mèo hoang, đừng chọc giận ta, nếu không ta không dám bảo đảm ta sẽ không mất khống chế tổn thương nàng."
"Ngươi đã tổn thương ta!"
Hắn mặt lạnh, dùng sức kéo chân của nàng ra đồng thời dùng thân thể mình chống đỡ, nàng chỉ có thể xấu hổ chịu đựng nơi thần bí của nàng bị hắn nhìn không sót cái gì.
"Nàng chẳng lẽ còn không hiểu, ta chính là muốn trả thù, tổn thương nàng sao?"
Sắc mặt của nàng lập tức trắng xanh, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Hắn nhìn mặt nàng như hoa đào, bộ dáng kiều diễm ướt át, mặc dù trong lòng tức giận với nàng, nhưng khát vọng lại sâu hơn.
Hơn nữa thân thể nàng mềm mại xinh đẹp như một búp bê bạch ngọc tinh xảo, đã sớm làm nam nhân mất đi lý trí càng thêm cuồng bạo...
Hắn điên cuồng mút nhũ phong mê người của nàng, dùng lực xoa nắn, Tiểu Trúc cảm nhận được một cảm giác đau đớn cùng thoải mái, làm nàng không tự chủ được nũng nịu, bất đắc dĩ kêu nhỏ.
"Buông ta ra..."
Nàng kêu khóc lắc đầu, chỉ cầu hắn đừng đối xử nàng tàn khốc như vậy.
"Không có khả năng! Nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu!"
Hắc mâu hắn lóe ra tà khí, ngón tay vô tình lần nữa đâm vào tiểu huyệt của nàng.
"A... Đau quá..."
Ngón tay hắn thô bạo nhanh chóng ra vào trong cơ thể nàng, một hồi đau đớn xen lẫn hưng phấn không thể nói lên, chầm chậm thiêu đốt nàng.
Đức Chiêu cố ý đối xử thô bạo với nàng như vậy. Lúc trước hắn đối xử với nàng tràn đầy ôn nhu, thật lòng thương tiếc, nàng ngược lại hiểu lầm hắn, coi hắn là đại phôi đản dùng vũ lực cùng quyền thế ăn hiếp nữ tử yếu đuối.
Đáng giận hơn chính là, nàng còn đem hắn cùng Hương Nhi ở chung một chỗ... Loại chuyện hoang đường này, bất kỳ người có đầu óc đều biết là không thể nào.
Cho nên hắn bởi vì nàng không phải là quá đần, chính là cố ý muốn lấy cớ này rời xa hắn.
"Nàng nhớ nàng từng nói qua một câu không?"
Hắn thở dốc hỏi, trên mặt lộ đầy kích tình, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo vô tình.
Tiểu Trúc căn bản là không cách nào mở miệng, chỉ có nước mắt nhục nhã chấp nhận sự trừng phạt, đùa bỡn của hắn. Mà nàng càng hận thân thể chính mình không chịu thua kém khi hắn trêu chọc, lại không tự chủ được đung đưa eo nghênh hợp...
Đức Chiêu cũng không ép nàng trả lời, hung hăng hôn nàng, mang theo trừng phạt cùng cừu hận chà đạp cánh môi mềm mại của nàng, từ trên người nàng truyền tới một mùi thơm nhè nhẹ như một loại thuốc thúc giục, kích thích thân thể hắn căng thẳng.
Mặc dù từng giọt nước mắt của nàng đâm vào tim hắn, nhưng lại không ngăn cản được khát vọng hắn đoạt lấy nàng... Khi nàng ở dưới thân hắn thở gấp, thân thể mềm mại run rẩy dưới hắn, ngọ nguậy, cái hấp dẫn đó đối với nam nhân mà nói đủ để trí mạng...
Khi hắn phát hiện tâm mình vẫn rung động vì nữ nhân đáng giận trước mắt này thì hắn đem toàn bộ tức giận biến thành ngôn ngữ, phát tiết ở trên người của nàng.
"Quả thật là nữ nhân dâm tiện! Trong miệng nói không muốn, thân thể lại phản ứng như vậy... Nàng cũng đã ướt đẫm!"
Tiểu Trúc tan nát cõi lòng muốn tránh thoát hắn, nhưng thân thể hắn đè ép nàng, nàng như thế nào cũng thoát không được.
"Không cho phép ngươi chạm vào ta, nếu không ta chết cũng sẽ không tha thứ chuyện hôm nay ngươi đã làm với ta!"
Ánh mắt hắn bốc lửa gắt gao nhìn thẳng vào khuôn mặt thương tâm đầy nước mắt của nàng.
"Vậy thì như thế nào? Dù sao ta không quan tâm!"
Tiểu Trúc lập tức xanh mặt, hắn không chút lưu tình mở rộng thêm hai chân nàng ra, tiếp đó nhanh chóng cởi y phục mình xuống, hoàn toàn lộ ra thân thể phái nam cường tráng, tràn đầy.
Nàng cảm giác được trước tiểu huyệt của nàng có một vật nóng rực chĩa vào...
"Không muốn?"
Nàng nức nở nói, cầu xin hắn đừng đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.
"Muốn hận ta thì hận đi!"
"Không... A...!"
Nàng kêu to một tiếng, nước mắt nhanh chóng từ trong mắt rơi xuống, cảm thấy thân thể bị hắn kịch liệt đâm vào, mạnh mẽ như vậy, kiên quyết đoạt lấy nàng.
Mặc dù thân thể của nàng không đau, nhưng lòng của nàng lại bị xé rách.
Nàng nhắm mắt lại cự tuyệt nhìn hắn, cự tuyệt cảm giác, nhưng vẫn khắc chế không được nước mắt...
Đức Chiêu hôn mặt của nàng, môi của nàng, hai tay vuốt lên ngực mềm mại của nàng, trêu chọc, vuốt ve nhũ hoa nhạy cảm kia, làm bản năng thân thể của nàng tiết ra nhiều ái dịch hơn, để cho hai người kết hợp dễ dàng hơn.
Tiểu Trúc cắn răng nhắm hai mắt chịu đựng hắn ở trong cơ thể mình ra ra vào vào, cho rằng đây chính là trả thù tàn khốc nhất của hắn đối với nàng.
Nhưng nàng sai lầm rồi!
Theo tốc độ hắn càng lúc càng tăng nhanh, càng ngày càng có lực, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, có tia lửa nào đó quen thuộc phát tán ra từ dưới bụng của mình...
Môi của nàng không tự chủ được bật ra tiếng rên rỉ xấu hổ, tất cả lý trí, tức giận, oán hận từ từ bị bỏ quên, một sức mạnh xa lạ xâm chiếm tới, làm nàng hoàn toàn không khống chế được mình.
"A..."
Nàng nhẹ giọng kêu khiến người ta mất hồn, sự phẫn nộ của hắn vào giờ khắc này hoàn toàn tiêu tán.
Hắn ôm chặt lấy nàng.
"Nàng cự tuyệt không được ta! Nàng là của ta, đúng không?"
"Ta..."
Nàng muốn mở miệng, nhưng lại bị môi của hắn hung hăng che lại. Hắn phảng phất như một dã thú đói khát, cuồng dã hôn nàng, hôn đôi môi sưng đỏ, hạ thân chiếm đoạt nàng không ngừng.
Dục vọng của hắn làm nàng hoàn toàn không thể ngăn cản hoặc chống cự, chỉ có thể đắm chìm vui thích hắn mang lại cho nàng, nhiệt tình nghênh hợp hắn.
Hai người hoàn toàn để mặc cho tình cảm của mình, để mặc cho ham muốn lẫn nhau, lần lượt cuồng dã lại nguyên thủy kết hợp, tất cả tức giận, cừu hận vào thời khắc này toàn bộ hóa thành kích tình...
Khi Tiểu Trúc thở hổn hển theo hắn vong tình rên rỉ kêu to, mặc cho sóng lớn cao trào bao phủ mình, nàng tuyệt vọng hiểu được, thì ra nàng không bao giờ có thể là nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro