21. Áp trại tiểu vương phi 10

[Đức Chiêu x Mộng Tiểu Trúc]

Tiểu Trúc chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, bị hắn một phát kéo vào trong ngực.

"Uống rượu!"

"Ta không..."

Hắn không chấp nhận nàng cự tuyệt.

"Ta ra lệnh nàng uống, nàng phải uống!"

Tiểu Trúc còn muốn phản kháng, hắn đã đem chén rượu uống cạn, sau đó giữ lấy đầu của nàng, môi không chậm trễ đặt lên nàng.

"A..."

Rượu trong miệng hắn chảy hết vào trong miệng nàng, nàng cảm thấy nhịp tim mình trở nên rối loạn, toàn thân mềm yếu, hoàn toàn bị lạc trong sự kích động của hắn...

Lưỡi của hắn nhẹ mở đôi môi nàng, thừa dịp mà tiến vào, không chút kiêng kỵ trêu chọc nàng, làm nàng không thể không theo hắn nhảy múa...

Khi hắn luyến tiếc rời khỏi đôi môi mê người của nàng, nàng thẹn thùng nhưng lại xinh đẹp bất khả tư nghị như vậy...

"Uống ngon không?"

Thanh âm của hắn khàn khàn, ngay cả chính hắn cũng giật mình.

"Đức Chiêu..."

Nàng khẽ gọi tên hắn.

Hắn ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của nàng, tham lam hấp thụ mùi thơm làm người ta quyến luyến ở trên người nàng.

Hắn vươn tay giữ lấy mặt nàng.

"Nàng là của ta, không có ai có thể chạm vào nàng, nàng biết không?"

Nghe được lời bá đạo của hắn, tức giận trong lòng Tiểu Trúc liền không nhịn được bùng lên.

"Tại sao ngươi lại nói ta là của ngươi?"

"Chỉ bằng ta là nam nhân đầu tiên của nàng!"

Hắn bắt lấy bả vai của nàng.

"Đau quá... Ngươi điên rồi phải không?"

Nàng bị hắn bắt lấy mà đau đớn kêu thành tiếng.

"Đúng! Ta điên rồi, ta đố kỵ hơn là nổi điên!"

Hắn tựa như dã thú bị thương rống giận.

"Nhưng thầy tướng số nói chân mệnh thiên tử của ta không phải là ngươi..."

Lời của nàng làm hắn càng thêm tức giận.

"Chính là ta! Chỉ có ta có thể hôn nàng, chạm vào nàng, đoạt lấy nàng!"

Mặt nàng đỏ lên, hai tay liều mạng muốn đẩy hắn ra.

"Ngươi không thể! Buông ta ra!"

"Nàng không thể cự tuyệt ta!"

Nói xong, hắn liền mãnh liệt hôn nàng.

Lửa ghen cộng thêm rượu cồn thúc giục, hắn không còn là Đức Chiêu tỉnh táo, tự đại, hắn bây giờ chỉ là một nam nhân bị ghen tỵ hành hạ ...

Hắn đẩy ngã Tiểu Trúc không ngừng giãy giụa ở trên giường, lại đem thân thể của mình đặt lên nàng.

"Đức Chiêu, đừng như vậy! Ta sợ..."

Nàng nói là sự thật, lúc này nàng thật sự sợ hãi nam nhân mất khống chế này...

"Không phải sợ ta! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương nàng..."

Hắn ở bên tai nàng không ngừng rơi xuống những cái hôn.

"Không! Thả ta ra, van cầu ngươi..."

Nàng không nhịn được cầu khẩn.

Hắn gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ hoa dung thất sắc của nàng, trong lòng tràn ngập khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới trong lòng nàng có nam nhân khác, hắn không cách nào nhịn được.

Hắn lắc đầu một cái, trên mặt xuất hiện cố chấp trước nay chưa có.

"Không! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thả nàng!"

"Ngươi..."

Nàng còn chưa kịp phản ứng kịp, y phục liền bị hắn lột sạch. Mà thân thể xinh đẹp lại trắng nõn của nàng càng làm hắn thêm điên cuồng.

Hắn lúc này chỉ muốn chà đạp tiểu nữ nhân vô cùng khả ái lại mê người trước mắt này...

Hắn gần như điên cuồng hôn nàng, hai tay không ngừng vuốt ve trên người nàng, há miệng ngậm nhũ hoa của nàng dùng sức mút.

"A... Đức Chiêu..."

Nàng giống như bị điện giật, toàn thân tê dại.

"Tiếng kêu của nàng thật là dễ nghe, kêu lớn hơn chút nữa!"

Tiểu Trúc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không cách nào khắc chế phát ra rên rỉ mất hồn làm lòng người lay động.

Đức Chiêu đem hai chân của nàng vòng bên thắt lưng mình, không có báo động trước liền dùng sức xâm nhập tiểu huyệt chặt chẽ của nàng.

"A... Nhẹ một chút..."

Tiểu Trúc không tự chủ được kêu thành tiếng.

"Tiểu mèo hoang, nàng là của ta! Ta sẽ không để cho cho bất luận kẻ nào..."

Hắn không ngừng nói, cũng không có thả chậm cuồng liệt đoạt lấy, tựa như là dâm thú không ngừng ở trên người của nàng tiến vào, khiến nàng kêu lên tiên tiếp.

"Đức Chiêu... Chậm một chút..."

Cả người nàng cũng bị hắn lay động mà sắp tan ra.

Đức Chiêu không quản được nhiều như vậy, dục hỏa thiêu đốt lý tính hắn, hắn chỉ muốn hung hăng đoạt lấy nàng, để cho nàng chỉ muốn hắn, nghe cái miệng nhỏ của nàng chỉ gọi tên hắn, chỉ có hắn có thể vuốt ve, liếm mút từng tấc thân thể nàng, vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng...

"Không được! Ta không chịu nổi..."

Tiểu Trúc vong tình kêu, hai tay ôm chặt hắn.

Hắn càng mãnh liệt rút ra, thanh âm nàng kêu càng lớn, cảm giác cả người bị hắn dẫn tới Thiên đường...

"Tiểu Trúc... Ta yêu nàng!"

Đức Chiêu gầm nhẹ một tiếng, sau đó cả người run rẩy một cái, đem tất cả dục vọng theo lửa nóng kia bắn vào hoa tâm của nàng...

Tiểu Trúc đón nhận nóng bỏng kia, lần nữa đạt tới cao triều.

[...] "Không..."

Nàng muốn giãy giụa, nhưng hắn dùng thân thể cường tráng đè trên thân thể nhỏ bé của nàng, còn đem hai tay của nàng đặt tại trên đầu, làm nàng không thể động đậy.

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Nàng thở hổn hển hỏi, ngực phập phồng, dấy lên dục vọng nóng bỏng trong cơ thể hắn.

Đức Chiêu ngắm nhìn nàng thật lâu, bị lạc trong xinh đẹp ngọt ngào của nàng, tinh thần bập bềnh, không thể tự kềm chế.

Nàng chỉ có thể thuộc về hắn, chỉ có thể là hắn!

Hắn không để ý tới kháng nghị nàng, cúi đầu vào cái cổ mềm mại của nàng, một tay nhân cơ hội kéo xuống cái áo mỏng, vuốt ve hai luồng mềm mại của nàng.

"Xin ngươi... Đừng như vậy..."

Nàng hết lời cầu khẩn, nhưng ngón tay hắn không chút kiêng kỵ lướt hai điểm nhỏ nhạy cảm trước ngực nàng, không ngừng lôi kéo, nàng bị hắn mang đến khoái cảm làm tứ chi như nhũn ra, trong miệng cũng bật ra nhiều tiếng rên rỉ mất hồn.

"Ta là trượng phu của nàng, mỗi một tấc thân thể nàng đều thuốc về ta!"

Hắn ở trên người trắng mịn của nàng rơi xuống, làm nàng không tự chủ được hướng thân thể gần sát hắn.

"Không được..."

Nàng liều chết lắc đầu, muốn trốn tránh nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.

"Nàng cho là nàng ngăn cản được ta sao?"

Hắn dùng lực xé ra. Bộ ngực tuyết trắng tròn trịa hiên ra trước mắt hắn, nhũ hoa màu hồng cũng theo phản ứng bản năng của thân thể mà đứng thẳng, như hai khỏa thực quả trong suốt lại hồng nộn trân quý, dẫn dụ hắn thưởng thức.

"Không..."

Nàng thở dốc vì kinh ngạc, lại không ngăn cản được đầu lưỡi hắn ướt át nóng rực liếm láp nàng, làm tan chảy phản kháng cùng lý trí còn sót lại của nàng, thức tỉnh dục vọng ẩn sâu trong nàng, theo hắn cùng nhau trầm luân trong biển tình...

"A..."

Nàng khép hờ mắt, ở trong ngực hắn uốn éo không yên, cảm giác mình dường như bị người đốt cháy, tất cả kháng nghị cũng đều hóa thành từng trận rên rỉ.

"Ta thật thích nghe nàng gọi như vậy, tựa như con mèo nhỏ kêu... Ngoan, ta sẽ thương yêu nàng..."

Nhìn thấy nàng đã từ từ lâm vào lưới tình do hắn bày ra, lưỡi của hắn khẽ liếm vành tai khéo léo của nàng, bàn tay một đường trợt xuống, dừng ở giữa hai chân nàng, xâm nhập nơi mềm mại của nàng.

[...] Hắn bá đạo hôn nàng, ngón tay vuốt ve vườn hoa thần bí của nàng, làm nàng phát ra trận trận yêu kiều mất hồn.

"A..."

Nàng cảm thấy nàng đã không còn là mình, chỉ là một nữ nhân trầm luân ở trong dục vọng...

"Nàng thật đẹp..."

Ngón tay của hắn càn rỡ trong cơ thể ướt át của nàng, mỗi một tế bào của nàng đều muốn hòa tan trong hắn, nàng chỉ có thể theo bản năng đung đưa thân thể phối hợp ngón tay đang giày vò đến bất khả tư nghị kia.

"Muốn ta sao?"

Hắn xấu xa hỏi.

"Ta..."

Nàng muốn! Nàng không nói ra miệng, chỉ có thể thẹn thùng nhắm mắt lại kéo hắn đến gần hơn, hi vọng hắn có thể kết thúc hành hạ ngọt ngào như vậy.

"Nói!"

Hắn ra lệnh.

"Ta muốn! Muốn..."

Nàng rốt cục cũng không che giấu được tình cảm của mình nữa.

Hai người hợp lại làm một, cảm giác làm nàng cảm thấy thỏa mãn bất khả tư nghị, phảng phất mình tìm được một nửa thiếu sót kia.

Đức Chiêu cũng có cảm giác như thế. Hắn không thể tin được mình sẽ khống chế không được, chỉ có thể theo dục vọng dâng cao tận tình ở trên người nàng gia tăng tốc độ...

"Đức Chiêu... Ta không chịu nổi..."

Nàng vong tình kêu, cảm giác mình thân thể phảng phất muốn theo một lần lại một lần đoạt lấy của hắn mà nổ tung, chỉ có thể thở gấp giữ được cánh tay hắn, chỉ sợ buông lỏng tay sẽ từ trên trời rơi xuống đất.

"Ta yêu nàng..."

Hắn gầm nhẹ ra tiếng yêu, thân thể một hồi mãnh liệt run lên, cùng nàng đạt tới cao triều trước nay chưa có...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro