75. Khi quân vi hoàng 16, 21-22
[Tần Nghiêu Huyền x Giang Đào Hoa]
Cắn áo ngủ bằng gấm không biết đang suy nghĩ gì, ngón tay nàng tùy tiện xoa nắn vuốt ve chỗ nhụy hoa, phát hiện không có bao nhiêu khoái cảm. Đào Hoa sốt ruột cho một ngón tay vào hoa huyệt, cảm giác ẩm ướt ấm áp khiến thân thể nàng run lên.
Ngậm thật chặt ngón tay còn có nước chảy ra, Đào Hoa lập tức đỏ mặt, nàng không nhịn được cho thêm một ngón tay nữa.
Hóa ra bên trong lại non mềm thoải mái như vậy. Thế nhưng lúc nàng rút ra cắm vào lại cảm thấy đau, Đào Hoa làm mấy lần nhưng vẫn không tìm được đúng chỗ, có một ít xuân thủy chảy ra thế nhưng lại không có bao nhiêu khoái cảm.
Trái lại khiến bản thân thở nặng nhọc, dưới thân đau đớn. [...]
"Ư..."
Qua một khoảng thời gian, cuối cùng thì thân thể cũng có một tia khoái cảm, Đào Hoa xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, nàng mới vừa nhắm mắt lại thì cửa ngay lập tức bị đẩy ra.
Tiếng bước chân dồn dập khiến lòng nàng phát lạnh, sau khi bức màn được vén lên, nàng nhìn thấy Tần Nghiêu Huyền không có mặc áo khoác bên ngoài, hắn trực tiếp cởi áo ngủ bằng gấm của nàng ra.
"Hơ!"
Thân thể chợt lạnh, Đào Hoa kinh hoảng muốn co rút nhưng ánh mắt của Tần Nghiêu Huyền lại đang dò xét thân thể nàng.
Hắn tách đôi chân nhỏ trắng nõn đang khép chặt của nàng ra, hoa huyệt ướt đẫm không cách nào che giấu.
"Do trẫm thờ ơ với Hoa Nhi khiến cho nàng tự thỏa mãn như vậy."
Đào Hoa mở miệng định giải thích nhưng dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được. Nàng chỉ đành mệt mỏi nằm trên giường không nói một lời, Đào Hoa rất sợ sẽ chọc giận Tần Nghiêu Huyền hơn nữa.
"Mấy hôm nay đêm nào trẫm cũng triền miên với Hoa Nhi, thiếu trẫm một đêm nàng liền không chịu nổi à?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của nàng đỏ bừng, mắt nàng nhắm chặt hàng mi run run, Tần Nghiêu Huyền nhìn hai nụ anh đào trước ngực nàng, chúng đang dựng thẳng khiến cho bộ ngực càng đầy đặn hơn.
Hắn cởi dãy lụa ở cổ chân nàng ra, sau đó nâng hông Đào Hoa lên, sau khi eo thon giương cao hoa cốc bí ẩn liền hiện ra trước mắt, nơi đó đang cực kỳ ẩm ướt còn có nhụy hoa đang lấp ló sau cánh hoa, lối vào hoa huyệt đỏ ửng không cách nào che giấu.
"Hoa Nhi thật sự không ngoan chút nào."
Dùng tay quẹt một ít xuân thủy của nàng, Tần Nghiêu Huyền vỗ nhẹ mông Đào Hoa ý bảo nàng không cần hoảng sợ, sau đó hắn tách hai cánh hoa ra, đặt tay lên nhụy hoa ấn một cái.
"A!"
Khoái cảm tê dại cùng sự xấu hổ truyền đến, Đào Hoa không nhịn được đưa tay giữ đầu gối mình, nàng sợ bản thân sẽ đổ xuống giường hoặc đạp loạn vào người Tần Nghiêu Huyền.
Tại sao khi bị hắn sờ lại thoải mái hơn tự nàng sờ như thế. Đào Hoa nhìn Tần Nghiêu Huyền với đôi mắt ươn ướt, vừa nghi ngờ vừa vô cùng xấu hổ.
"Hoa Nhi thật sự không biết thương xót bản thân mình chút nào, vậy mà lại khiến cho hoa huyệt đỏ đến mức này."
Tần Nghiêu Huyền dùng hai ngón tay khẽ miết thịt non ở lối vào hoa huyệt, xuân thủy không ngừng chảy ra thấm ướt tay hắn, mật động lập tức mở cửa để lộ ra lối đi ẩm ướt bên trong.
Hơi thở hắn phun lên chỗ nhạy cảm của nàng, eo Đào Hoa mềm nhũn hết cả ra, nàng sắp không nhịn được nữa.
"Nếu Hoa Nhi muốn thì cứ nói với trẫm một tiếng là được. Cần gì phải khiến bản thân chịu thiệt như vậy làm gì?"
Môi mỏng của Tần Nghiêu Huyền khẽ cong, sau đó hắn không ngừng tiến lại gần:
"Làm mình lâu như vậy cùng không lấy ra, Hoa Nhi ngốc nghếch."
"Thần thiếp không có! A..."
Đột nhiên eo bị nâng lên và giữ chặt. Chóp mũi hắn đè lên miệng hoa huyệt, đầu lưỡi vươn ra liếm láp khiến Đào Hoa không ngừng tiết ra xuân thủy.
"Đừng... Đừng như vậy..."
Đào Hoa không biết mình đang sợ hãi hay thoải mái, dưới thân truyền đến cảm giác mềm mại nhưng vô cùng mãnh liệt trước giờ chưa từng có. Hơi thở hắn không ngừng phun lên chỗ đó, chiếc lưỡi nham nhám quét dọc ngang khắp nơi, trơn tru ẩm ướt như một con rắn.
Hắn... ắn vậy mà lại liếm chỗ đó của nàng, đã thế còn nuốt hết chỗ nước chảy ra.
Tần Nghiêu Huyền dùng sức hít một hơi, mùi thơm cơ thể hòa với mùi tanh của xuân thủy trở thành một mùi vị đặc biệt. Hắn liếc nhìn vẻ mặt xấu hổ không thể nhịn được của Đào Hoa, thấp giọng nói:
"Chịu không nổi khi trẫm làm thế?"
"Thần thiếp... A... Ư..."
Đầu lưỡi hắn khẽ lướt qua miệng huyệt sau đó liền tiến vào trong. Đầu ngón chân Đào Hoa co quắp cả lại, Tần Nghiêu Huyền giữ chặt eo nàng, một tay kia hắn không ngừng vân vê nhụy hoa.
Đầu lưỡi mềm mại nóng như lửa chạm vào vách tường bên trong, từng đợt từng đợt xuân thủy chảy ra. Khoái cảm từng trận từng trận giống như đang lăng trì nàng, miệng Đào Hoa nhanh chóng tràn ra tiếng nức nở, vừa đau khổ vừa sảng khoái.
Cảm nhận được hoa huyệt nàng không ngừng co rút, Tần Nghiêu Huyền cho toàn bộ đầu lưỡi vào bên trong, liếm lấy thịt non nhạy cảm của nàng, sau đó hắn rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào mạnh mẽ.
"A... A... Không... Không được a..."
Đột nhiên Đào Hoa khóc lớn tiếng, tiếng nức nở hòa với thanh âm liếm láp thèm thuồng của hắn, cảnh tượng dâm mỹ in vào đáy mắt, Đào Hoa thét lớn bị môi lưỡi hắn đưa đến cực điểm.
Trước mắt trắng xóa, thủy dịch tuôn không ngừng, Tần Nghiêu Huyền buông phần eo mềm như nước của nàng ra, hắn cởi dãy lụa trên cổ tay, ôm nữ nhân đang thút thít vào trong ngực.
Cằm, cổ, thậm chí ngực hắn đều bị xuân thủy của nàng thấm ướt, tất cả dịch thể đối phương mới phun ra.
"Không thoải mái cũng khóc, thoải mái cũng khóc."
Tần Nghiêu Huyền hôn lên trán nàng, ôm chặt nữ nhân đang xấu hổ không dám mở mắt:
"Hoa Nhi còn muốn nữa không?"
Muốn...
Làm như vậy rất thoải mái.
Nhưng Đào Hoa lại bị dọa sợ lắc đầu liên tục.
"Đừng, đừng. Sao bệ hạ có thể làm như thế..."
Đào Hoa suy nghĩ hồi lâu mới nghẹn ngào nói:
"Ức hiếp người ta."
"Ngoan."
Hắn đắp chăn lại cho nàng, bởi vì xấu hổ mà co người lại nên hắn dùng tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an:
"Ngủ đi, sảng khoái tiết nhiều dịch như vậy có lẽ Hoa Nhi đã mệt đến không chịu nổi rồi."
[...] Đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng làm hắn xiết chặt cổ họng.
Trên giường, toàn thân Đào Hoa trần trụi, dải lụa đỏ thẫm cột hai tay nàng sau lưng, cuốn thành nhiều vòng. Đề phòng nàng đạp loạn hai chân, chân cũng bị buộc chặt.
Một cây gậy gỗ buộc ở cẳng chân tránh cho nàng lăn qua lăn lại, Tần Nghiêu Huyền lại gần mới phát hiện Đào Hoa nằm sấp, dưới thân một mảnh xuân thủy óng ánh.
"Ẩm ướt như vậy còn không muốn?"
Tần Nghiêu Huyền nâng mặt nàng lên, nước miếng sớm thấm ướt miếng vải, hắn chậm rãi bỏ miếng vải ra, xoay nàng lại đã thấy đôi mắt thất thần và cái lưỡi quậy loạn xạ.
"Không muốn, thiếp không muốn..."
"Cậy mạnh miệng."
Đối với việc nàng thì thào tự nói, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, Tần Nghiêu Huyền trượt tay xuống lưng nàng, lướt qua da thịt bị tơ lụa siết chặt, cuối cùng dừng ở hoa cốc của nàng.
Thần sắc của hắn lập tức lạnh lẽo.
Hai ngón tay đẩy hoa huyệt ướt đẫm, rút ngọc thể ra, Đào Hoa vừa vui thích, vừa thống khổ rên rỉ, lập tức hét lên:
"Ô... Ô... Đừng... Đừng..."
"Không muốn trẫm, lại muốn ngọc thể?"
Cầm ngọc thể dính đầy xuân thủy, Tần Nghiêu Huyền đặt đầu ngọc thể trước hoa huyệt nàng, nghiến răng hỏi:
"Nàng đến cùng đang nghĩ cái gì?"
"Thiếp không nên cùng người làm."
Đào Hoa bị đau đớn trong hoa huyệt giày vò đến mức suýt nổi điên, nhưng vẫn cố gắng kiên trì giữ lại chút lí trí cuối cùng:
"Không cùng người làm, không cùng người làm... Chỉ cần không cùng người làm đều tốt... Thiếp cũng có biện pháp vượt qua đấy..."
"A!"
Nàng thét một tiếng thống khổ chói tai, ngọc thể bị cắm sâu vào trong cơ thể, Tần Nghiêu Huyền dùng lực đẩy ngọc thể vào trong thân thể nàng:
"Như thế này cũng tốt?"
[...] Tần Nghiêu Huyền ho khan vài tiếng, nâng gương mặt đầy nước mắt của Đào Hoa lên, lửa giận trong lòng biến hắn trở thành mãnh thú.
"Không làm nàng đau, nàng sẽ không nhớ lâu."
Hắn đứng dậy, gọi cung nữ mang ngọc thể đầy đủ kiểu dáng vào, cuối cùng thở dài một tiếng:
"Mấy ngày nay, trẫm quá nhân từ với nàng rồi."
Ngọc thể đúc bằng đồng lạnh như băng bị hắn chậm rãi đẩy vào trong thân thể, Đào Hoa thét lên.
Nàng chỉ muốn chịu đựng, không muốn mượn Tần Nghiêu Huyền áp chế độc trong người, không muốn thiếu nợ hắn cũng không muốn hại hắn, vì sao khó khăn như vậy?
Ngoài phòng yên tĩnh, nhưng trong phòng là cảnh xuân tình kiều diễm.
"Ô ô... Người thả thiếp ra... Đừng động..."
Dưới thân bị dương cụ lạnh băng ra vào, giữa cơn đau đớn Đào Hoa lại cảm thấy khoái cảm, nàng hít một hơi lạnh, rơi lệ.
"Đau, thiếp đau."
"Ai vừa mới nói dù đau chết cũng không muốn cùng trẫm làm?"
Tần Nghiêu Huyền nhếch môi, đẩy dương cụ vào chỗ sâu nhất sau đó buông tay, chăm chú nhìn bộ dạng của người dưới thân. Làn da trắng nõn mê người được dải lụa đỏ thẫm quấn quanh, giống như máu tươi trên tuyết vậy.
Không rõ đám cung nữ là vô tình hay cố ý trói nàng thành bộ dạng này, Đào Hoa lúc này giống như kỹ nữ thanh lâu đang chờ sủng hạnh, phóng đãng vô cùng. Bàn tay hắn bao lẫy bầu ngực nàng, bóp mạnh, hai quả anh đào dưới tay hắn sưng lên, tươi mới, căng mọng làm cho người ta muốn há miệng cắn.
hoa huyệt dấp dính, xuân thủy đọng thành từng giọt chảy xuống, Tần Nghiêu Huyền vươn tay thấm một chút, sau đó nhét ngón tay vào miệng nhỏ của Đào Hoa.
"Hoa Nhi, trẫm là ai?"
"A... Ừ..."
Chiếc lưỡi mềm mại lập tức cuốn lấy ngón tay hắn, nàng đã sớm không còn sức lực cắn hay giãy giụa, bản thân chỉ muốn tìm sự an ủi, nàng thè lưỡi ra liếm dịch thể trên ngón tay hắn, sau đó liếm láp sạch từng ngón, cuối cùng ngậm chặt.
"Trẫm là ai?"
Ngón tay miết đầu lưỡi nàng, Tần Nghiêu Huyền hỏi từng chữ.
"Bệ hạ."
Đào Hoa khó khăn cử động đầu lưỡi, thấy sắc mặt bất mãn của hắn, tâm trí hỗn loạn của nàng chỉ còn hai chữ:
"Nghiêu Huyền..."
"Còn nhận ra trẫm, xem ra không đau nhức lắm."
Tần Nghiêu Huyền nhíu lông mày:
"Chỉ khi Hoa Nhi chịu đủ đau đớn, mới có thể nhớ kỹ dạy dỗ."
Đào Hoa khóc nức nở, yết hầu chua xót vô cùng. Đau đớn trên cơ thể truyền đến đại não, thật giống như có người đang từng ngụm gặm nuốt, xé nhỏ nàng.
Cơ thể bị giày vò nhưng nàng lại cảm thấy bên dưới trống rỗng vô cùng, hoa huyệt không biết xấu hổ cắn chặt dương cụ lạnh như băng, từng giọt xuân thủy làm dương cụ dần ấm lên.
Nàng muốn nhiều hơn một chút, nhiều hơn một chút nữa.
"So với trẫm, Hoa Nhi thích những vật này hơn sao?"
Tần Nghiêu Huyền rút tay ra, ngồi bên giường, ánh mắt lưu luyến trên thân thể thống thổ, khao khát của Đào Hoa. Tay phải tách chân nàng ra, hoa huyệt căng chặt, hắn nhẹ nhàng liếm âm đế, Đào Hoa lập tức rên rỉ thành tiếng.
Giống như mèo nhỏ đòi ăn, thanh âm yếu mềm, đáng thương vô cùng.
Chỉ liếm láp vài cái, nhụy châu bên trong hoa huyệt đã thẹn thùng ló đầu ra, hắn chậm rãi tách hai cánh hoa, dùng sức nhấn một cái, Đào Hoa kéo căng thân thể, xuân thủy trào ra, nhụy châu lại giấu mình vào bên trong.
"Rất muốn?"
Cả phòng đều là mùi thơm của cơ thể Đào Hoa, nồng nàn làm cho người ta mê say, Tần Nghiêu Huyền cúi xuống hôn những ngón tay bị lụa trói chặt của nàng.
"Còn muốn tiếp tục chịu đựng?"
Muốn... Nàng giống như muốn...
Muốn cái gì đó nhồi vào cơ thể, cho dù là côn gỗ, hay rơm rạ cũng được. Trước mắt Đào Hoa trở nên nhạt nhòa, sương mù che kín mắt, nàng cảm nhận rõ cảm giác đau đớn tột cùng trong cơ thể.
"Chịu đựng."
Đào Hoa thậm chí còn nghe được âm thanh ừng ực, đói khát, không biết thỏa mãn trong hoa huyệt truyền ra. Nàng hận không thể đem dương cụ kia nuốt vào trong cơ thể, khiến nó cùng nàng rơi vào khốn cảnh.
[...] Đào Hoa mệt mỏi nhắm mắt, mặc cho Tần Nghiêu Huyền tăng thêm sức lực giày vò hoa huyệt, ngoại trừ phản ứng quá mẫn cảm của thân thể, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ đều mờ ảo.
[...] Dương cụ dưới thân được rút ra, thay vào đó là ngón tay của hắn. Đốt ngón tay thon dài, cứng rắn chui vào trong thân thể nàng, bàn tay hắn bao trùm hoa cốc, khuấy đảo trong chất lỏng dính ngấy, đùa giỡn từng nếp thịt, một luồng sóng khoái cảm đánh tới làm cho Đào Hoa khôi phục thần trí.
"Cắn thật chặt."
hoa huyệt cắn chặt ngón tay hắn không buông, Tần Nghiêu Huyền muốn rút tay ra nhưng các nếp thịt trong hoa huyệt lại siết ngón tay hắn lại, hắn quấy đảo xuân thủy trong hoa huyệt, tiếng nước lép nhép làm cho máu trong người hắn sôi trào.
"Hoa huyệt của Hoa Nhi thật sự dâm đãng, phía sau cũng muốn phải không?"
Ngón tay hắn mò xuống cúc huyệt trắng nõn đang đóng mở, Tần Nghiêu Huyền nghe thấy Đào Hoa ê a, gật đầu lại lắc đầu.
Hắn lấy thuốc cao cung nữ đặt đầu giường, bôi lên ngón tay rồi đẩy ngón tay vào trong cúc huyệt của nàng.
"A! Đừng... Thật trướng..."
Hai huyệt dưới thân đồng thời bị cắm vào làm cho Đào Hoa sợ hãi cực độ, tình cảnh bị sỉ nhục khi hoan ái ở kiếp trước lại ùa về, nhưng bây giờ nàng mới chỉ là thiếu nữ mười lăm, thân thể còn ngây ngô, mẫn cảm, thẹn thùng.
Nhờ có thuốc cao, đầu ngón tay tiến vào thuận lợi, đâm chọc hai cái, Tần Nghiêu Huyền khẽ cười:
"Nàng chảy nước rồi."
Hoa huyệt chảy xuân thủy, cúc huyệt phun dịch ruột non. Cả hai nơi đều giống như khao khát và cầu xin hắn mãnh liệt cắm vào.
Tần Nghiêu Huyền cong ngón tay đâm vào trong huyệt nàng, vừa ra vừa vào, cho tới khi cả hai nơi đều lộ ra màu sắc dâm mỹ, dịch lỏng chảy đầy cổ tay hắn.
"Trẫm là ai?"
Hắn lau đi chất lỏng trên tay, hôn lên mặt Đào Hoa:
"Đau đã đủ, náo đã đủ, hiện tại nàng có muốn hay không?"
"Muốn... Thiếp muốn..."
Đào Hoa biết bản thân không chịu được rồi, thân thể đã không thể khống chế dán chặt vào Tần Nghiêu Huyền, nàng thút thít:
"Nhưng thiếp không muốn cùng người làm... trên người thiếp có độc... Nếu độc truyền sang người... đối với người cũng không tốt..."
"Ai cũng được, chỉ cần không phải người."
Đào Hoa tuyệt vọng nói, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ lại bị Tần Nghiêu Huyền nuốt toàn bộ vào trong miệng.
Lời lẽ và môi lưỡi giao nhau khiến Đào Hoa như nếm được mỹ vị, nàng không biết thỏa mãn mà luồn lưỡi vào trong miệng hắn tìm kiếm, nuốt vào tiếng thở dốc của hắn.
"Hoa Nhi nếu như không chịu được, ngoan ngoãn nằm yên, trẫm sẽ giúp nàng."
Tần Nghiêu Huyền cởi áo, lộ ra thân thể đầy mồ hôi, mỗi tấc cơ bắp của hắn dường như cũng vì đau đớn của nàng mà run rẩy.
Cơ thể nóng bỏng sáp tới, Đào Hoa cảm nhận được nhịp tim nơi lồng ngực của hắn, mái tóc đen của hắn rơi trên mặt nàng, môi mỏng của hắn rơi trên cần cổ trắng như tuyết, nơi mà động mạch đang nhảy nhót từng nhịp, đầu lưỡi hắn kéo lê trên đó tạo thành những dấu vết:
"Ngoại trừ trẫm, ai cũng không thể chạm vào ngươi."
Rõ ràng là lời nói bá đạo vô lý, nhưng Đào Hoa lại cảm nhận được sự ôn nhu lưu luyến trong giọng nói của hắn, trái tim của nàng loạn nhịp, nàng được một ai đó ôm lấy, cuối cùng giấu nàng vào lòng hắn.
"A... Ha... Ha...."
Dương vật nóng bỏng chống trước cửa huyệt, cọ lấy thủy dịch ẩm ướt, sau đó thúc vào trong cơ thể nàng. Hắn tiến vào một tấc nàng đều cảm nhận được sự săn sóc, âu yếm, cuối cùng quy đầu của hắn dừng lại ở nơi non mềm sâu nhất trong cơ thể nàng.
Hắn ra vào mãnh liệt, mật dịch theo từng cú nhấp của hắn phun trào. Hoa huyệt mềm mại của nàng khó khăn nuốt lấy côn thịt cương cứng, gân xanh cuồn cuộn của hắn.
"Rõ ràng là dâm huyệt, nuốt được trẫm mà không nhả ra."
Tần Nghiêu Huyền nhận ra kháng cự của nàng đã tiêu tan, cố ý kìm eo nàng, nói:
"Bộ dạng dâm đãng này của Hoa Nhi, ngoại trừ trẫm ra đã có ai thấy chưa?"
"Không... Không có..."
Đào Hoa thẹn thùng lắc đầu, thân thể phun ra nuốt vào long căn.
"Chỉ có bệ hạ... Hoa Nhi không cho ai nhìn cả..."
"Ngoan."
Nàng lấy lòng hắn, Tần Nghiêu Huyền cũng cho nàng thống khoái. Cự vật hung hăng rút ra rồi lại hung hăng chọc vào, nhiều lần như vậy để thỏa mãn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó dừng ở nơi mềm mại, mẫn cảm nhất của nàng mà phun trào.
Hắn cởi trói cho Đào Hoa, nàng như một hài nhi không xương nằm trong ngực hắn, ngây ngô nhìn hắn.
"Ngồi dậy."
Tần Nghiêu Huyền túm eo nàng, ý bảo nàng ngồi dậy, hoa huyệt vẫn ngậm chặt dương vút, nàng dường như không chứa đựng nổi hắn nữa mà ngã sấp xuống.
Tại sao lại như vậy...
Đào Hoa chống tay lên bụng hắn, hai chân mở rộng trên nam căn nóng bỏng, mỗi lần phun ra nuốt vào nàng đều cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Bộ dạng này của Hoa Nhi, có tính là khi quân không?"
Tần Nghiêu Huyền thò tay lôi kéo đầu vú nàng, nhẹ nhàng bấm, nàng thét lên, dịch thể nàng trào ra, thân thể mềm mại đổ sấp xuống lồng ngực hắn, miệng ghé vào tai hắn làm nũng.
"Hoa Nhi không đau."
Từ lúc hắn tiến vào, bởi vì khoái cảm mãnh liệt nên đau đớn đã biến mất, Đào Hoa ủy khuất nói:
"Mau rút ra đi, đừng chạm vào thiếp nữa... Nếu như thiếp truyền độc cho người thì sao, không được, không được như vậy..."
"Hoa Nhi ngốc..."
[...] Tần Nghiêu Huyền trở mình, đặt nàng dưới thân, mang theo dục vọng đảo côn thịt một vòng làm cơ thể mềm mại của Đào Hoa mềm nhũn.
Hắn ra vào vài cái, sau đó dừng ở nơi sâu nhất bắn tinh dịch, ánh mắt tràn ngập tình dục.
"Ngoan ngoãn một chút."
Tần Nghiêu Huyền nhét ngọc thể vào trong hoa huyệt nàng, nước mắt nàng rơi lã chã, hắn ôm nàng vào ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro