90. Ngang tàng chiếm đoạt: Em đừng hòng thoát! 5-6, 9-12

[Tần Khiêm x Vân Khê]

"Các người...Á..."

Chưa kịp để Vân Khê hoàn hồn, Tần Khiêm đã bế thốc cô lên, tiến thẳng ra cửa...

"Anh làm cái gì vậy hả? Thả tôi ra!"

Cô tức tối giãy giụa, đương nhiên sức lực tương đối lớn nhưng so với Tần Khiêm và cơn thịnh nộ của hắn vẫn là thua xa.

"Tốt nhất em nên ngoan ngoãn lại! Đừng để tôi tức giận!"

Tần Khiên cất giọng lạnh lùng, nói mà không nhìn vào cô. Hắn thực sự đang rất muốn đánh người đấy, nhưng với cô thì hắn sẽ không!

[...] "Dừng xe!"

Vân Khê gằn giọng, nói vọng lên phía trước. Long đương nhiên nghe, nhưng hắn chỉ nghe lời Tần Khiêm, cô ta muốn xuống nhưng lão đại của hắn còn chưa muốn đâu.

"Tần Khiêm! Tôi là tôi còn anh là anh, chuyện của tôi mong anh đừng quản!"

Vân Khê đôi mắt kiên định, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Tần Khiêm, không hề lộ chút sợ sệt.

"Nếu tôi cứ muốn quản?"

Vân Khê thật sự tức giận, vốn đã có ấn tượng không tốt về Tần Khiêm nay lại cộng thêm việc ám sát thất bại, không kiềm chế được mà vung tay đánh về phía hắn.

Tần Khiêm nhanh chóng bắt được quả đấm của cô, nếu bình thường là người khác hắn sẽ không nương tay mà đánh một cách tàn nhẫn. Nhưng đó là Vân Khê, hắn dù tức giận cũng không muốn làm cô đau.

Vân Khê muốn bẻ hướng tay của mình lại để thoát ra nhưng không thể, đành tung một tay khác, một chân cũng thuận thế mà đá mạnh về hướng Tần Khiêm.

Tần Khiêm dễ dàng tránh được, lại ỷ thế mình đang ở trong xe, ép cô vào một góc để cô khỏi cựa quậy:

"Tốt nhất em nên bình tĩnh!"

Tần Khiêm cất giọng trầm thấp cảnh cáo cô. Nên nhớ hắn là kẻ được người người cúi đầu, không quen với việc người khác chống đối mình đâu, là cô thì càng không được phép cãi lại hắn!

"Nếu không?"

Vân Khê hừ mũi khinh thường, chẳng để Tần Khiêm vào mắt.

Tần Khiêm ấy vậy mà không tức giận, lại cười một nụ cười khiến Vân Khê bất an:

"Nếu vậy thì tôi được lợi rồi!"

Nói rồi, Tần Khiêm chế trụ gáy của cô, cúi người xuống áp lên môi cô hôn cuồng nhiệt.

Nụ hôn này không thể chỉ dùng từ cuồng nhiệt mà diễn tả, hơn cả mãnh liệt, hơn cả mút sâu. Dường như là muốn hòa tan cô, muốn thông qua nụ hôn này cho thấy sự tức giận trong hắn, cho thấy tình cảm của hắn.

Vân Khê khó thở, thật sự bị hắn làm cho đầu óc quay cuồng, quá mạnh mẽ, quá dồn dập, chốc chốc còn như đang cắn lấy môi cô, muốn hút khô cô. Hai tay không ngừng làm loạn muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn nhưng vẫn không thể.

Trừng mắt nhìn lại thì Tần Khiêm vẫn đang say sưa mà đưa lưỡi quấn quýt môi lưỡi cô, đôi mắt nhắm nghiền rất chuyên tâm.

Bàn tay giữ gáy cô lúc nãy đã chuyển vào áo sơ mi, tiến đến đôi gò bồng của cô. Chính lúc này, Tần Khiêm mới mở mắt nhìn cô, đôi tay không yên phận cũng dừng lại, ánh mắt lóe lên tia kì lạ.

Hai đôi môi đang quấn quýt cũng từ từ tách ra, trên khóe miệng hai người còn xuất hiện một "sợi chỉ mỏng".

Vân Khê không ngừng thở dốc vội vàng điều chỉnh lại tư thế cùng áo sơ mi của mình, có tức giận cũng không nháo lên nữa, bởi vì cô biết mình khó mà thắng hắn. Qua chuyện vừa rồi cô mới rõ ràng sức mạnh của hắn và cô chênh lệch thế nào, lại đang ở trong xe thì càng bất lợi.

Tần Khiêm đôi mắt không giấu vẻ thích thú, còn đưa lưỡi liếm liếm môi mình, nơi mà khi nãy hai người cuồng nhiệt. Thật muốn một lần nữa!

"Anh nhìn cái gì?"

Vân Khê khó chịu liếc hắn một cái, ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng, cô không chịu được!

"Nhìn em!" Tần Khiêm rất nhanh đáp.

Vân Khê tối sầm mặt. Thôi kệ! Chắc dạo này hắn lo vụ Huyết bang cho nên không có ai để phát dục, bởi thế mới không nhịn được mà làm ra ba cái hành động này. Nhìn cô xem, giống nữ nhân bình thường sao? Vậy mà hắn cũng động vào được, đúng là động vật sống bằng nửa thân dưới!

"Sao nhìn em giống như đang mắng tôi thế?"

Tần Khiêm nhíu mày không vui nhìn vẻ mặt ranh ma của cô, thật muốn "đè"!

[...] "Tại sao tôi phải ở đây?"

Vân Khê nhìn bao quát căn phòng tối màu này, quá âm u đi, nhưng không sao, vẫn còn đỡ hơn mấy cái dạng bánh bèo trong phòng em cô!

"Để bảo vệ an toàn cho em, cũng là trừng phạt việc em không nghe lời tôi!"

[...] "Tại sao anh lại bảo hộ tôi?"

Vân Khê nắm chặt hai tay của mình, khuôn mặt không còn giữ nổi bình tĩnh.

"Em biết mà... Đừng bác bỏ nguyên do đó!"

Tần Khiêm tiến sát đến người cô, cơ hồ muốn dồn cô vào góc tường, ánh mắt hắn sáng rực, có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.

[...] Tần Khiêm giữ chặt cái cằm thon gọn của cô, nâng nó lên để cô đối mặt với hắn, đôi mắt cô thật đẹp, thật cuốn hút, cứ như chứa cả vũ trụ huyền bí trong dó vậy, hắn lại nhịn không được mà cúi người thấp xuống muốn áp môi mình vào môi cô, cắn mút một lát.

Nào ngờ Vân Khê lại nhanh chóng đưa cả hai tay lên che miệng hắn lại, ngăn không cho hắn thân mật với mình:

"Anh đừng hòng! Tôi không chấp nhận cái yêu cầu đó! tuyệt đối không!"

Tần Khiêm siết chặt eo cô, nhẹ nhàng nâng cả người cô lên, trong khi Vân Khê còn chưa hiểu chuyện gì, Tần Khiêm đã đặt cô lên giường, đè cả người hắn lên thân thể đang căng cứng của cô.

"Anh...Ưm..."

Tần Khiêm bá đạo chiếm giữ môi cô, bàn tay còn nâng nhẹ cổ cô lên để cô bắt kịp nhịp của mình.

Lưỡi hắn đưa sâu vào trong miệng cô, cái lưỡi không xương cứ quấn lấy lưỡi cô, lưu luyến không muốn rời.

Vân Khê tưởng chừng như ngạt thở, toàn bộ khoang miệng đều bị hắn khuấy đảo, nước bọt cứ thế mà chảy ra ngoài...

Cô hoàn toàn bị giữ chặt trong người hắn, thật không thể tin khí lực hắn lớn đến thế, cô đã dùng toàn bộ sức lực của mình hòng đẩy hắn ra nhưng vẫn không thoát khỏi. Hắn quá cường hãn!

Tần Khiêm đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng, đây là lần đầu tiên hắn có phản ứng mãnh liệt với một người như thế! Nhưng lúc này không thể... Hắn phải cố nhịn!

Rốt cuộc Tần Khiêm cũng đã kiềm chế được, chậm rãi rời khỏi đôi môi mà hắn khao khát. Nhưng vẫn lưu luyến, mút mát cái cổ của cô.

"Tần Khiêm!" Vân Khê tức giận gầm lên.

Tần Khiêm nhếch miệng cười, chống hai tay lên giường, nhìn thẳng vào cô:

"Dù muốn hay không, em vẫn phải đồng ý!"

"Chuyện gì cũng được! Trừ chuyện này!"

Chịu thôi! Cô thỏa hiệp!

[...] Tần Khiêm nhìn dáng vẻ kiên định của cô mà có chút đau đầu. Cũng dùng thái độ kiên định để đáp trả cô:

"Chắc chắn phải là loại chuyện này! Không phải chỉ dừng ở đó thôi, tôi là muốn em cả đời!

[...] Đúng như Long nói thật, hắn ta thật rất phẫn nộ... Cô vào phòng mà không khí như có người chết, từ nãy giờ hắn cứ nhìn chằm chằm cô, khiến cả người cô lạnh đến phát run!

"Muốn đến Vân Gia, em có thể nói với tôi!"

Tần Khiêm bây giờ mới bắt đầu mở miệng, giọng nói trầm thấp hoàn toàn có thể bộc lộ rõ sự phẫn nộ của hắn.

"Anh có chịu để tôi nói sao?.... Á.... anh làm gì?"

Tần Khiêm đột ngột đứng lên tiến đến chỗ cô, nắm chặt lấy hai bả vai cô mà gầm lên:

"Em vẫn không biết lỗi? Tôi lại không nghĩ phu nhân của mình có tài đến mức dễ dàng thoát khỏi đây, tôi cứ nghĩ em bị người của Huyết Vũ đưa đi rồi! Em thật không có tâm sao?"

Tần Khiêm thật sự rất lo lắng, cô không biết rằng khi nghe tin cô ở Vân Gia, hắn đã vui đến thế nào đâu! Đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc này!

"Tôi...."

Vân Khê e dè nhìn vào mắt hắn, hắn thật mất kiểm soát, nhưng mà đều là lo cho cô sao?

Vừa định nói lời xin lỗi, Tần Khiêm lại ném mạnh cô lên chiếc giường màu đen, thong thả cởi nút áo của chính mình:

"Muốn ôn nhu với em thật cũng không được nữa rồi! Nếu đã vậy thì tôi dùng cách khác!"

Vân Khê ngay lập tức cảm thấy như có một cỗ áp lực vây quanh mình, rất cường hãn, rất lạnh lẽo, khiến cô cảm thấy ngạt thở.

Đôi mắt Tần Khiêm hiện tại chỉ còn là phẫn nộ, cô không cảm nhận được một chút gì gọi là bình tĩnh ở hắn!

"Tần... Tần Khiêm! Thật sự.... xin lỗi anh! Tôi không nghĩ là lại khiến anh tức giận như vậy!"

Vân Khê biết, bây giờ cần phải xoa dịu hắn trước, nếu chống đối hắn không phải là cách hay.

Tần Khiêm biểu cảm vẫn lạnh nhạt, đôi mắt Tần Khiêm theo Vân Khê cảm nhận là phẫn nộ, nhưng thật chất nó còn mang theo dục vọng không thể kiểm xoát!

Tần Khiêm đã cởi xong quần áo của mình, để lộ cơ thể nam tính màu đồng, bắp thịt săn chắc thể hiện sự mạnh mẽ cùng sự cuốn hút của người đàn ông. Tuy nhiên, Vân Khê hiện tại không rãnh rỗi nghĩ đến những điều đó, hắn đang đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt của cô. Các ngón tay không dùng lực, chỉ đơn giản là vuốt ve, nhưng thật khiến cô khó thở.

"Sợ?"

Tần Khiêm bây giờ mới mở miệng, khóe miệng hơi lộ ý cười, giọng nói không rõ mang cảm xúc gì.

Vân Khê vẫn nhìn hắn, có lẽ là đang thăm dò suy nghĩ và hành động của hắn, cũng không trả lời. Hơi thở cô hơi nặng nề, dù cô không nói ra nhưng Tần Khiêm cảm nhận rõ ràng điều đó. Khóe miệng hắn càng cong hơn nữa:

"Không cần phải sợ!"

Tần Khiêm vừa nói vừa nâng cằm cô lên, Vân Khê vẫn không thôi nhìn hắn, đến khi môi cô có cảm giác ẩm ướt, cô mới phát hiện, Tần Khiêm là đang hôn cô!

Lúc đầu còn ôn nhu, đến khi Vân Khê nhận ra và muốn vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn này, Tần Khiêm mới bắt đầu đưa lưỡi vào sâu hơn nữa, chốc lát lại cắn mạnh môi cô, máu tươi bắt đầu chảy ra, có điều, máu tươi càng làm Tần Khiêm thích thú. Hai cánh tay chế trụ cả người cô lại, lực đạo tương đối mạnh, Vân Khê dù từ nhỏ thân thể khỏe mạnh cùng võ đạo không tồi, vẫn bị hắn làm cho yếu thế.

Đợi đến khi hắn rời hai tay khỏi người cô là lúc quần áo cô bị xé rách không thương tiếc.

"Tần Khiêm!"

Vân Khê tức giận trừng mắt với hắn, cũng không màng đến đôi môi bị cắn đến chảy máu, hai tay che lại thân thể mình. Mặc dù... trước ngực cô là được quấn mấy lớp vải trắng.

Tần Khiêm hai mắt tối sầm, một tay kéo mạnh hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay nhanh chóng xé toang mấy lớp vải trắng cản trở...

"Đừng! Tần Khiêm!"

Vân Khê khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, cũng có thể là do xấu hổ, nơi đó là nơi yếu ớt nhất của cô!

"Băng quấn ngực? Dù như thế nhưng nhìn vào, em vẫn lồi lõm rõ ràng!"

Lần trước lúc trên xe hơi, hắn đã biết nơi này của cô rất thỏa mãn hắn, nhưng nó lại bị lớp vải ấy xiết chặt, thiết nghĩ là cô muốn che đậy sự hấp dẫn của mình!

Ngực cô to thật! Cơ hồ còn lớn hơn tay hắn! Tần Khiêm nhịn không được mà đưa tay xoa nắn một bên ngực. Cảm giác mềm mại lại đàn hồi, hắn thật không muốn rời khỏi nó, tay kia đang giữ hai tay cô cũng thả ra, mà đưa xuống trấn giữ một bên còn lại.

Cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến khiến hắn hứng khởi, hai tay xoa nắn có quy luật, như là đang thưởng thức, như là đang nâng niu, mặc cho Vân Khê đang cố gắng đẩy hắn ra, hai bàn tay vẫn như cũ mân mê nơi đầy đặn của cô.

"Đừng!"

Vân Khê lần đầu bị khi dễ, vừa tức giận, vừa không khống chế được cảm giác kì lạ này, sức lực cũng yếu dần đi. Đây là lần đầu tiên cô thấy mình yếu ớt như vậy. Tần Khiêm! Hắn là khắc tinh của cô! Là kẻ minh chứng cho sự yếu đuối tận sâu trong cô!

"Đừng nháo!"

Tần Khiêm lại giữ chặt hai tay cô, chân cô lại bị hai chân như gọng sắt của hắn khóa chặt, không thể cựa quậy. Giọng nói vẫn trầm thấp, không có vẻ gì là ôn nhu khi được thỏa mãn đôi chút.

"Buông ra.... Aa..."

Vân Khê hoảng sợ vì tiếng kêu phát ra từ miệng mình, ngay lập tức cắn chặt môi mình, không cho bản thân vì hắn mà rên rĩ.

Đôi ngực của cô, một bên vẫn bị hắn bóp chặt, một bên thì bị đôi môi của hắn mút mát, hết đưa lưỡi liếm vòng nhũ hoa, lại mút nhẹ đỉnh đầu của nó, khiến nó nhanh chóng căng cứng, cao vút ngạo nghễ....

Bên dưới của hắn đã có phản ứng từ lúc nào, đây là lần đầu tiên hắn khao khát được chiếm hữu, được đâm sâu vào một người phụ nữ như thế!

Hai mắt Tần Khiêm lúc này đỏ ngầu, Vân Khê có chút sợ hãi, sợ hắn mất kiểm soát! Nhưng cô lại không biết rằng, ngay từ đầu, hắn đã mất kiểm soát với cô rồi!

Tần Khiêm cảm thấy đối diện với cô, hắn hoàn toàn mất hết lý trí, chỉ mới được chiêm ngưỡng nửa thân trên của cô mà hắn đã như thế, nếu còn tiếp xúc bên dưới...

Ánh mắt Tần Khiêm di chuyển đến một nơi khác, chiếc quần tây tối màu của cô nhanh chóng bị hắn vứt sang một bên...

Chưa kịp nhìn kĩ đôi chân thon dài của cô, hắn phải né người tránh một cước của Vân Khê, lực dùng rất mạnh! Quả không hổ là người phụ nữ của hắn! Bị hắn làm cho mơ hồ nãy giờ mà vẫn còn sức để đánh trả hắn!

Khóe miệng Tần Khiêm nhanh chóng lóe lên một nụ cười, một nụ cười bá đạo, nhưng qua con mắt của Vân Khê nó lại biến thành nụ cười chế giễu, hắn còn dám có thái độ này với cô?

Mặc cho cơ thể mình hiện tại chỉ còn chiếc nội y màu đen, Vân Khê vùng người dậy, thoát khỏi phạm vi kiểm soát của Tần Khiêm. Nhưng cô là quá xem thường hắn rồi, cứ nghĩ mình thoát được, nào ngờ vừa chuẩn bị đặt chân xuống đất, Tần Khiêm đã nắm được eo cô, siết chặt, ném lại về chỗ cũ.

Cô nhanh chóng ngồi dậy, hai tay thủ thế tung nấm đấm về phía hắn, nhưng chưa kịp chạm trúng một mảnh da thịt nào của Tần Khiêm, tay cô đã bị hắn giữ chặt.

Tần Khiêm thuận thế giữ luôn tay kia của cô, đưa ra sau lưng, nhanh như chớp lật người cô lại, hướng lưng cô về phía mình.

"Thật là một cô gái nhỏ không ngoan! Bây giờ em còn sức, một lát nữa đây em sẽ phải ngoan ngoãn thôi! Biết tôi làm thế nào để em ngoan ngoãn không?"

"Câm miệng! Tôi không nghĩ anh là người như thế!"

"Ngay từ đầu, tôi là người như thế! Đừng quên, điều kiện của chúng ta!"

Tần Khiêm vẫn giữ một giọng đều đều, không màng đến cô vẫn đang muốn vùng vẫy.

"Tôi không chấp nhận điều kiện đó!"

"Tôi không chấp nhận em chống đối tôi!"

Nói rồi, Tần Khiêm đưa tay xé đi mảnh vải còn xót lại trên người cô, bàn tay tìm được điểm vui chơi mới, thích thú di chuyển ngón tay thô ráp của mình quanh hoa huyệt ẩm ướt.

"Thả tôi ra!... Ư..."

Vân Khê đang nằm úp người xuống giường, càng khó khăn để vùng vẫy, không thể làm gì được ngoài việc để mặc hắn trêu trọc.

Hoa huyệt cô rất nhạy cảm, hắn chỉ mới di chuyển ngón tay mình xung quanh, mà nơi đây đã bắt đầu chảy ra mật dịch...

"Em thật nhạy cảm!"

Tần Khiêm nói nhỏ bên tai cô đầy ám muội, Vân Khê tự biết mình không nói lại hắn, chỉ còn có thể cắn răng chịu đựng cảm giác kích thích nơi giữa hai chân...

Đột nhiên, hai tay cô bị cái gì đó siết chặt, phía sau, Tần Khiêm dùng cà vạt lúc nãy của mình mà trói tay cô lại, tiện bề cho hắn hành động.

"Anh...aa.."

Vân Khê chưa kịp nói gì, ngón tay Tần Khiêm đã tìm đến hạt châu nhỏ nơi đó mà đùa giỡn, một tay khác lại đặt nơi bầu ngực căng tròn, bàn tay như có ma thuật khiến thân thể cô nóng ran, nơi đó bắt đầu có ham muốn....

Tần Khiêm đẩy mông cô lên cao hơn, tư thế này khiến hắn có thể nhìn rõ tiểu huyệt đang run rẩy của cô, không nhịn được mà thốt lời khen ngợi:

"Khê nhi! Nơi này của em rất đẹp, cũng rất nhạy cảm!"

Vân Khê rất muốn phản bác, nhưng cô vẫn đang cố gắng giữ lấy tiếng rên của mình! Chỉ sợ không chịu nổi mà rên rĩ!

Tần Khiêm cũng không muốn nói những lời này với cô, cô là lần đầu, tính cách lại tương đối mạnh mẽ, nếu làm quá, cô sẽ càng ghét hắn, nhưng mà... hắn không thể, cô là nỗi khát vọng lớn nhất của hắn:

"Khê nhi! Tôi rất muốn ngậm lấy đóa hoa này của em!"

Vân Khê rốt cuộc cũng bị kích động, hắn điên sao?

"Đừng!"

Tần Khiêm đương nhiên không nghe theo, hắn có thể ngửi được mùi thơm nữ tính từ nơi này, quá kích thích, quá quyến rũ, làm sao hắn nhịn được?

"Aaa... Aaa, đừng..."

Thất bại! Ngay khi Tần khiêm đưa lưỡi liếm nhẹ nó, cô đã hoàn toàn mất kiểm soát, đầu óc như muốn nổ tung.

Tần Khiêm đưa lưỡi liếm vòng quanh hoa huyệt, cái lưỡi ấm nóng nhanh chóng cảm nhận được vị ngọt của mật hoa, say mê tiếp tục liếm mút. Cơ hồ đến khi hoa huyệt không kịp tiết ra mật dịch nhanh như tốc độ của hắn, hắn "hừ" nhẹ rồi ngậm lấy cả hoa huyệt. Dùng sức mút mạnh nó, cuối cùng, động nhỏ bị kích thích, lại tuôn ra chất dịch ngọt ngào như ý hắn... Tần Khiêm lại say mê liếm mút....

"Aa... Đừng liếm nữa.... Tôi không chịu nổi.. Aaa..."

Vân Khê há miệng thở dốc, hoàn toàn không ngăn được kích thích do hắn mang lại.

Tần Khiêm thật sự đã không nhịn nổi nữa, trong đầu toàn nghĩ về cảm giác khi đâm sâu vào trong cô. Cự long của hắn căng cứng đến sưng to, hắn muốn lấp đầy cô.

Vân Khê thấy động tác hắn ngừng lại, cứ tưởng hắn tha cho mình, nào ngờ:

"Em muốn tôi ôn nhu hay cường hãn khi ở trong em? Tư thế truyền thống hay tư thế sau lưng như lúc này?"

"Không là cái gì hết!"

Vân Khê trừng mắt, khuôn mặt vì bị kích tình mà đỏ ửng, Tần Khiêm tim đập lỡ một nhịp, nữ nhân của hắn thật mê người!

Tần Khiêm cười một tiếng, tháo cà vạt đang trói cô ra, lại xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình, lại cười lên một cái, chút tức giận còn xót lại cũng bay mất:

"Tư thế lúc nãy có thể làm em đau, vẫn là tư thế truyền thống đi!"

Hắn không muốn cô quá đau, bởi vì dù là tư thế truyền thống, lực đạo của hắn chắc chắn cũng không kiềm chế được mà làm cô đau!

"Anh... Anh..."

Vân Khê mở to mắt nhìn hắn, miệng muốn nói nhưng lắp bắp không nên lời. Đồ khốn! Sao có thể nói những lời đó?

Lúc này đây, cô lại cảm thấy có một vật nóng đang cọ xát bên ngoài nơi đó của cô, nửa muốn tiến vào, nửa lại như trêu chọc bên ngoài!

"Tần Khiêm!"

Vân Khê lớn tiếng gọi tên hắn, đây là thể hiện sự tức giận đến tột cùng, vậy mà tên nam nhân này lại thản nhiên trả lời:

"Ừ, anh đây!"

"Tôi cam đoan anh dám tiến vào tôi liền căm hận anh đến suốt đời!"

"Tôi cam đoan với em, nếu tôi tiến vào mà không khiến em yêu chết tôi, tôi không phải là Tần Khiêm!"

Nói rồi, hắn thẳng lưng, đâm thẳng vào bên trong hoa huyệt, dù được một chút lại bị một lớp màng mỏng chặn lại, nhưng với dục vọng mạnh mẽ của hắn, thật không khó để vượt qua lớp màng ấy....

"Á... Đau quá! Đồ khốn! Anh thật dám làm cái loại chuyện này? A... aa.. Đau!"

Vân Khê nhăn mặt, vừa tiến vào, hắn đã nhanh chóng luật động, rõ ràng cô thấy hắn rất thong thả, nhưng bên trong cô, vật to lớn của hắn lại như cơn lốc, không cho cô thời gian để thở!

"Thật chặt quá! Cảm giác tuyệt nhất tôi có từ trước đến giờ!"

Tần Khiêm sảng khoái nói ra những lời khiến cô đỏ mặt. Hai bàn tay báu chặt mông cô mà giày vò.

"Câm miệng... Ưm... Ưmm.."

"Đừng cố nín nhịn! Tiếng rên của em khiến tôi rất kích thích!"

Bàn tay hắn còn quái ác hơn, ngón cái hắn tìm đến hạt châu phía trên nơi hai người giao hợp, nhấn nhẹ vào, lại xoay xoay...

"Đừng... Aaa... Tôi không chịu nổi!"

"Xem em ép chặt tôi chưa này!"

Tần Khiêm cười tà, đôi mắt đầy ý cười.

Nhìn thấy vẻ mặt kích tình của cô, thân thể yêu kiều đong đưa theo từng nhịp ra vào của hắn, cổ họng hắn khô ran, tìm đến bờ môi cô mà mút mát...

"Ưm..."

Vân Khê kêu lên một tiếng, Tần Khiêm như bị kích thích, bên dưới đã vốn mãnh liệt, nay càng ra vào nhanh và mạnh hơn, không theo tiết tấu...

Bàn tay to không ngừng xoa nắn nơi đẩy đà của cô, cứ như coi nó là một bảo vật, hết sức yêu thích.

"Chậm lại... hức..."

Vân Khê phát ra từng tiếng nức nở, là do bị kích thích quá độ, thân thể cô dường như đã cuồng nhiệt theo hắn...

"Bảo bối... Em thật tuyệt! Em nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tôi!"

Nói rồi, hắn đâm một cú mạnh vào bên trong cô, luật động đã chậm lại, nhưng sau mỗi đợt tiến ra của hắn, lúc tiến vào luôn là nơi sâu nhất, chạm đến nơi tận cùng mềm yếu nhất của cô...

"Aa... ưm..ưm...."

"Tôi đã nói em không nhịn được!"

Như chứng minh lời nói của mình, Tần Khiêm đâm vào càng mạnh hơn nữa, có lúc lại nâng mông cô lên, đưa nó lên xuống... Vân Khê cuối cùng cũng không thắng nổi, mật dịch chảy ra không ngừng...

"Aaa... Aaaa.. Tần Khiêm.... Hức..."

Cô vô lực, cả thân thể mềm nhũn, không thèm nhìn hắn.

Tần Khiêm bị dòng suối của cô làm cho thoải mái, đưa tay giữ cằm cô, lại cho cô một nụ hôn nồng cháy, ra vào một lúc nữa hắn mới chịu phóng thích mầm móng của mình....

Một đêm này, Tần Khiêm không hề tha cho cô, cô cũng không thể ngăn hắn lại...

Một đêm này, cô thấy mình yếu đuối nhất trong nhiều năm nay, hắn khiến cô chấp nhận sự yếu đuối của mình khi ở bên cạnh hắn...

Một đêm này, cô cảm thấy bức tường vững chắc cô xây dựng nhiều năm nay trong phút chốc bị hắn đạp đổ....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro