45. Bẫy mùa hè 73-76, 79-80

[Lâm Trưng x Trần Nghiêu]

Ánh nắng buổi chiều dịu dàng chiếu qua một lớp lụa trắng, cảnh tượng trong phòng có vẻ rất quen thuộc, không nhớ là đã xuất hiện trong mơ hay là một ngày nào đó không lâu trước đây.

Ngón tay trắng nõn mềm mỏng bị khoang miệng ngậm chặt, cảm giác nhột nhột khiến Trần Nghiêu không khỏi cuộn đầu ngón tay lại:

"Hừ... Anh..."

Cô không thể phân biệt được trạng thái của Lâm Trưng lúc này là tỉnh táo hay còn mơ ngủ, tóm lại là khác xa với dáng vẻ thường ngày của anh.

Một đôi mắt trong veo sáng ngời, nhưng động tác của đầu lưỡi lại cực kỳ dây dưa ái muội.

Như bất mãn với sự phản kháng của cô, Lâm Trưng đưa tay lên nắm lấy cổ tay cô, kéo tay hướng sâu hơn vào trong miệng mình, tiếng động ướt át nghe rõ mồn một, hơi thở của ai đó trở nên nặng nề.

Cứ như vậy hôn liếm từng ngón tay của cô, môi di chuyển lên cổ tay. Tay còn lại của Trần Nghiêu có chút khẩn trương chà xát lên phần vải áo ngực mình, miễn cưỡng quay mặt đi chỗ khác. Lâm Trưng ngày thường trầm tĩnh khó gần giờ đây đang làm chuyện này với cô...

Đầu lưỡi lướt qua mạch đập của cô, dừng lại một chút, anh khẽ mở miệng cắn vào nơi đó.

"Em là con mèo nhỏ? Hay là con chó nhỏ?"

Lâm Trưng đang bệnh nên âm thanh phát ra rất khàn và trầm, hỏi xong cũng không có ý định đợi cô trả lời.

Cả người run lên, vị trí đó...

Trần Nghiêu nghe hiểu được, vành tai càng đỏ hơn.

Sau khi hôn lên cánh tay như ngó sen của cô, Lâm Trưng dùng lực kéo Trần Nghiêu lại gần, nghiên người sang, cúi đầu vùi mặt vào ngực cô.

Hơi thở nóng cháy hừng hực phun lên làn da mát mẻ vì mới tắm xong, có lẽ làm như vậy rất thoải mái, anh còn lắc đầu từ bên này sang bên kia, chóp mũi hít hít.

Anh ấy bây giờ trông giống như một con chó con, một con chó con với chóp mũi ướt sũng.

Tình thương của người mẹ từ trong xương cốt được khơi dậy từ những hành động của anh, không một cô gái nào có thể cự tuyệt một chú cún con như vậy.

Bệnh tật khiến anh trở nên mỏng manh và yếu ớt, giống như đồ sứ dễ vỡ cần được ôm ấp và bảo vệ bằng thứ mềm mại nhất.

Nhịp tim không thể khống chế mà đập nhanh hơn, Trần Nghiêu duỗi tay ôm lấy đầu anh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, tình yêu nhỏ giọt gần như chảy thành dòng nước xiết:

"Lâm Trưng... Lâm Trưng..."

Em thực sự rất thích anh.

Cô chợt phát hiện cảm giác được anh dựa dẫm vào rất thỏa mãn, còn hơn cả lúc cô ỷ lại anh, cô thỏa mãn đến mức muốn ôm trọn anh vào lòng, cứ ôm như vậy mãi thì tốt biết bao.

Lâm Trưng vòng hai tay qua eo Trần Nghiêu, nhắm mắt và ngửi hương thơm của thịt vú mềm mại. Có điều cô ôm anh rất chặt, chặt đến mức không thở nổi.

Một lát sau anh giãy ra, nằm ngửa trên gối thở hổn hển.

Bây giờ trông anh rất ngoan ngoãn, trong mắt có ánh nước, đầu tóc rối bù, cứ như là bị người ta bắt nạt vậy.

Trần Nghiêu cắn môi, cúi người hôn anh.

Anh mở to mắt tùy ý để cô hôn lên má mình, khi đôi môi sắp kề vào nhau, anh đột nhiên mở miệng.

"Anh muốn ăn ở đây."

Anh giơ tay nắm lấy khối đầy trên ngực Trần Nghiêu, nét mặt bình tĩnh, hai mắt nhìn cô chăm chú, Lâm Trưng lại lặp lại lần nữa.

Từ trước đến nay Trần Nghiêu vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, nhưng hiện tại dường như vì cơn sốt cao này mà vị trí của hai người đã hoàn toàn thay đổi. Anh đã trở nên không giống anh nữa, cô cũng vậy, so với trước đây hoàn toàn không giống nhau.

Đây không phải là lần đầu tiên nhưng tư thế này làm cô cảm thấy thẹn và kích thích hơn rất nhiều.

Đối mặt với ánh mắt cố chấp của anh, Trần Nghiêu hơi run rẩy chậm rãi vén vạt áo lên. Sau khi tắm xong cô không mặc nội y, vú sữa trắng như tuyết đầy đặn vểnh lên cứ như vậy lộ ra ngoài không khí, lộ ra trước mặt... Lâm Trưng.

"Lại đây."

Anh vẫn nằm ở trên gối như cũ, trầm giọng yêu cầu.

Cảm giác xấu hổ dâng lên ngập tràn, cô đỏ mặt như trái chín.

Thịt sữa của cô gái có màu trắng nộn, quầng vú có màu hồng nhạt, viên thịt nhỏ ở phía trên chỉ có một chút, khi lại gần có thể thấy một lỗ nhỏ ở giữa...

Ở đây... Có phải sẽ có thứ gì đó chảy ra?

Ý nghĩ này xẹt qua đầu Lâm Trưng, cổ họng của anh tự dưng trở nên khát khô.

"Lâm Trưng..."

Cảm giác được anh không hề chớp mắt nhìn ngực của mình khiến tim Trần Nghiêu loạn nhịp, da đầu từng đợt tê dại khiến cô có phần muốn khóc.

"Anh đây."

Hơi thở nóng hổi khi anh há miệng phun lên thịt vú mẫn cảm, giây tiếp theo núm vú hơi run rẩy đã bị miệng anh ngậm lấy...

"Ô... Ô... Anh ơi... Nhẹ một chút..."

Âm thanh phun ra mút vào vang lên cùng với tiếng rên rỉ cầu xin yếu ớt của cô gái.

Khoang miệng ẩm ướt nóng hổi quấn lấy núm vú mềm mại như muốn hút hết nước ngọt từ nó.

Trần Nghiêu không thể diễn tả được cảm giác của cô lúc này, cô dùng hai tay cố gắng chống đỡ đầu giường để cho cả người không đè lên mặt Lâm Trưng, các dây thần kinh mẫn cảm đều đang run lên. Cô cảm nhận rõ ràng núm vú và quầng vú bởi vì kích thích mà cương cứng lên trong miệng anh, đầu vú bên kia bởi vì vắng vẻ mà bắt đầu ngứa ngáy.

Hưm... Thật ngứa, bên kia cũng muốn được anh ấy liếm.

Cơn ngứa càng ngày càng không thể chịu nổi, Trần Nghiêu lắc người cố gắng rút đầu vú ra khỏi miệng anh:

"Lâm Trưng... Đổi một chút... Bên này..."

'Tách' một tiếng nhả ra, viên thịt nhỏ bởi vì bị mút mạnh mà lớn hơn một vòng, phía trên dính nước bọt của anh, trên bầu ngực còn có một dấu răng nhợt nhạt.

Lâm Trưng vươn tay kéo vạt áo của cô, Trần Nghiêu thuận theo đưa tay cởi áo ra, vội vàng ôm một bên vú ngứa ngáy tiến sát vào anh.

Cô bây giờ giống như một con mèo nhỏ bị động dục.

Lâm Trưng bị ý nghĩ này đại phát từ bi há miệng, sau đó đưa vươn đầu lưỡi ra liếm xung quanh đầu vú cứng ngắc, mặt lưỡi thô ráp lướt qua viên thịt nhỏ, cơn ngứa cuối cùng cũng giảm bớt biến thành dòng điện tiến vào trái tim.

"A...."

Cô gái trần truồng với đường cong đầy đặn, tư thế ngửa cổ lên như một con thiên nga ưu nhã. Khóe mắt hằn lên những vết đỏ phiếm đầy dục vọng, cả khuôn ngực áp vào gương mặt thiếu niên phía dưới.

Rất kích thích.

Mạnh mẽ mút lấy hai bầu vú căng mọng tràn ngập hương thơm trong miệng, hai tay vốn dĩ ở trên lưng chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, nhào nặn bờ mông tròn trịa, thịt mềm đầy đặn tràn ra từ kẻ hở ngón tay, như vậy vẫn chưa đủ.

Những ngón tay mảnh khảnh linh hoạt nâng mép quần đùi lên chui vào, cách một lớp quần lót nhỏ áp lên bờ mông làm cho anh yêu thích không buông tay.

Cánh tay dần dần mất đi sức lực, Trần Nghiêu chỉ có thể hết sức chống đỡ thân thể. Bị anh vừa ngậm đầu vú vừa sờ mông, sự trống rỗng trong cơ thể dần dần bị phóng đại, kiềm chế cắn chặt môi cũng không ngăn được tiếng rên rỉ.

Những ngón tay anh bắt đầu di chuyển, khám phá vùng đất bí mật giữa hai chân cô, phạm vi nơi đó hoàn toàn tương phản với anh. Mềm mại, ấm áp, ẩm ướt.

Một loại hiếu kỳ tự nhiên nảy sinh.

"Anh muốn xem ở đây."

Không biết từ khi nào, anh đã nhổ ra núm vú được an ủi triệt để, sau đó mở miệng phả hơi nóng lên nhũ thịt, giọng nói của anh có một loại rung động rất rõ ràng truyền đến thần kinh thính giác.

Trần Nghiêu giật mình. Sự bạo dạn vừa rồi nháy mắt không còn nữa:

"Không, anh không thể."

Cô từ chối theo bản năng, ngay cả khi họ đã phát sinh quan hệ, nhưng để cho anh xem chỗ đó của cô... Làm sao có thể...

Chỉ nghĩ đến hình ảnh đó thôi cũng khiến cho ngón chân của cô cuộn lại thật chặt.

Anh nằm ở dưới thân cô, vẫn yên lặng nhìn cô như cũ, ngón tay cũng không ngừng chuyển động, cứ như vậy nước bắt đầu chảy dọc ra kẻ mông, xuyên qua lớp vải mỏng dần thấm ướt.

Ngứa quá... Cơ thể lại cảm thấy khó chịu, lần này so với lần trước còn ngứa hơn.

Trần Nghiêu cuối cùng từ bỏ chống lại ham muốn, e lệ nhắm mắt lại...

Vị trí của hai người hoán đổi, lần này là cô nằm xuống, hai tay nhỏ lấy bụm lấy khuôn mặt nóng rực không dám nhìn anh.

Quần đùi từ từ được cởi ra, hai chân bị anh nắm lấy tách ra, mặc dù không thể nhìn thấy Lâm Trưng nhưng Trần Nghiêu lại có thể cảm nhận được ánh mắt của anh một cách thần kỳ - anh nhìn thẳng vào giữa hai chân cô.

Chiếc quần lót nhỏ màu trắng bị dâm dịch thấm ướt đến trong suốt, anh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy ra lớp vải cản trở, thậm chí còn kéo ra vài sợi tơ trong suốt.

Tiểu huyệt ướt át cứ như vậy bày ra toàn bộ, vài sợi lông non thưa thớt ướt nhẹp dính vào gò thịt nhỏ đầy đặn, hai phiến thịt nho nhỏ mềm mại ở chính giữa giống như một cánh bướm màu hồng nhạt, theo hô hấp căng thẳng của cô gái nhẹ nhàng mấp máy.

Thật đẹp.

Lâm Trưng kìm lòng không đậu cúi người quan sát, chóp mũi ngửi được một mùi hương tanh ngọt nhàn nhạt...

Có phải là hương vị ở nơi này...

Toàn thân Trần Nghiêu khẽ run lên, tưởng tượng đến cảnh Lâm Trưng nhìn chằm chằm nơi đó của mình... Cô liền...

"A...."

Cô đột nhiên hét chói tai, Lâm Trưng đang hôn nơi đó của cô!

Lâm Trưng thực sự hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ở bên dưới của cô.

Anh dễ dàng dùng hai tay áp chế hai chân cô, bởi vì tư thế này mà mông và eo của Trần Nghiêu rời khỏi mặt giường, toàn bộ âm hộ gần như hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.

Theo bản năng, anh hôn lên nó.

Môi vừa chạm nhẹ lên, nước mật bị kìm nén đã lâu từ trong hoa huyệt phun ra một dòng nhỏ, đôi môi khô ráp vì sốt cũng được làm trơn. Đại não của anh lúc bị ốm càng trở nên chú tâm hơn, anh chuyên tâm hôn lên phần thịt trơn mềm non nớt, chuyên tâm đến mức không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác.

Trần Nghiêu siết chặt ngón tay, hốc mắt trở nên vô cùng chua xót vì sự kích thích nhẹ nhàng nhưng rõ ràng này. Cô cảm nhận rất rõ ràng đôi môi dịu dàng ấm áp của Lâm Trưng đang từ từ giao triền ở chân cô...

Dâm dịch chảy ra càng ngày càng nhiều, môi thôi còn chưa đủ, theo bản năng anh vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ, dịch ngọt tràn vào khoang miệng, hầu kết bởi vì động tác nuốt mà không ngừng lăn lộn, có lẽ là do mùi hương và phản ứng của cô, cơ thể đã nóng nay lại càng nóng hơn.

Cô ấy hẳn là cũng rất sướng. Bộ não đưa ra phán đoán kiên quyết, mặc dù anh chưa bao giờ làm ra hành động như vậy, anh có thể cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trong cơ thể cô từ nhuyễn thịt đang mấp máy co rút dưới môi lưỡi của anh.

Làm cho cô ấy hạnh phúc. Mệnh lệnh như vậy được chuyển đến mọi dây thần kinh mà không cần suy nghĩ nhiều. Đầu lưỡi mềm dẻo mà mạnh mẽ, thoáng cái cắt đứt dòng chảy của miệng huyệt, bên trong vách thịt như nhung bao bọc quanh đầu lưỡi.

Động tác cắm vào rút ra này giống như dùng dương vật của mình để làm cô vậy, bụng dưới trở nên cứng ngắc và đau nhức, bởi vì ý nghĩ này mà đồ vật giữa hai chân anh bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Khoái cảm kéo lên như cột thủy ngân trong nhiệt kế, Trần Nghiêu một tay siết chặt tấm ga trải giường, tay kia áp vào miệng để kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Không được, không được, bụng thật trướng, muốn... muốn đi tiểu... Làm sao có thể, cô làm sao có thể đi tiểu trước mặt Lâm Trưng...

Cảm giác xấu hổ và kích thích đánh vào não bộ khiến cô choáng váng đầu óc, toàn thân co giật cố gắng chịu đựng cơn muốn đi tiểu.

Động tác của anh dần dần trở nên cuồng dã, biên độ liếm âm hộ càng lúc càng lớn. Đầu lưỡi đột nhiên va vào một hạt đậu nhỏ cứng cứng, gần như trong nháy mắt, Trần Nghiêu ngay lập tức hét lên, rốt cục lọt vào tai anh.

"Không cần.... Anh trai... Không cần..."

Cô khóc cầu xin anh, hai cẳng chân trong tay anh giãy giụa kịch liệt.

Anh hôn lên bắp đùi cô trấn an, Lâm Trưng ra dấu nhượng bộ, đưa tay cởi bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi.

[...] Lâm Trưng cúi đầu xuống dùng răng cắn nhẹ vào vành tai của cô như một hình phạt, khiến Trần Nghiêu rên rỉ vì đau đồng thời dán sát hơn vào lòng ngực anh.

Bầu ngực mềm mại áp vào khuôn ngực săn chắc của anh, hai chân dang rộng trên đùi anh.

Trần Nghiêu hừ hừ vài tiếng, vật ấm áp và mềm mại giữa hai chân bất giác dựa sát vào chỗ cứng rắn giữa hai chân anh, khi cô cảm nhận được nhiệt độ của nó liền bắt đầu tự động chảy nước.

Cô không lớn mật đến mức đi tìm anh mà không mặc quần lót, nhưng mà thật khó chịu khi miếng vải thấm ướt dính vào huyệt nhỏ.

Ôm chặt bả vai Lâm Trưng, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên áp vào cổ mát lạnh của anh, khi anh vặn thắt lưng qua lại để điều chỉnh dáng ngồi, hai bắp chân của cô đung đưa trong không khí.

[...] Cô được anh ôm vững vàng, dung túng để cô tự điều chỉnh góc độ trong vòng tay anh cho thoải mái. Trần Nghiêu rất thích khoảnh khắc được anh chiều chuộng vô hạn này, thân thể cô dần dần nóng lên, cảm giác hưng phấn tràn ra từ gò má ửng hồng đến chiếc cổ gầy trắng nõn.

Nhưng loại kích thích này chỉ gãi ngứa, Trần Nghiêu sau khi di chuyển một hồi cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, ngẩng đầu hôn lên đôi mắt có điểm mê ly của anh, âm thầm cầu xin và mời gọi.

Lâm Trưng cụp mắt xuống, môi mỏng dịu dàng hôn cô rồi dùng bàn tay to vuốt ve dọc theo sống lưng, như muốn xoa dịu dục vọng khô nóng trong cơ thể cô.

Vén váy lên mò vào, ngón tay lướt ngang đùi tạo ra một luồng điện.

Xuyên qua lớp quần lót mỏng, ngón tay thon dài sạch sẽ ấn vào đôi môi âm hộ mập mạp, rồi ma sát qua lại vài lần, tìm được âm đế đã cương cứng và khe thịt ướt át.

Lâm Trưng chỉ dùng ngón tay mà đã khiến toàn thân cô bắt đầu run lên.

Trong lúc thở dốc gấp gáp, khoang mũi tràn ngập mùi hương mát lạnh của anh, thần kinh bị khích thích đến căng chặt, vòng eo đong đưa, chủ động cọ mông vào ngón tay ở giữa hai chân mình, miệng nhỏ hé ra phát ra tiếng thở gấp sung sướng:

"Ha... ha......"

Cô không ngừng nâng mông lên rồi lại ngồi xuống, phạm vi động tác hơi lớn, âm hộ chảy nước nuốt hết nửa ngón tay giữa của anh cùng với chiếc quần lót đã ướt đẫm.

"A..."

Một tiếng hét sung sướng và kiều mị vang lên bên tai anh. Ngón tay bị da thịt mềm mại ẩm ướt mút chặt, hô hấp Lâm Trưng cứng lại, trái tim đột nhiên thắt lại.

Một tay ôm chặt eo cô nâng lên một chút, ngón tay linh hoạt gạt quần lót sang một bên, trực tiếp chen vào hành lang đói khát đang mấp máy.

Lâm Trưng cố gắng ổn định hô hấp, thả nhẹ động tác, sợ làm tổn thương da thịt mỏng manh non nớt trong tay.

"A... Thật thoải mái....."

Cô gái yêu kiều trong vòng tay nhỏ giọng rên rỉ:

"Di chuyển đi... Anh ơi, di chuyển..."

Mới đầu là một ngón tay đâm chọc vào trong cơ thể, cảm nhận được dâm thủy trong lỗ thịt chảy nhiều đến mức đọng lại ở lòng bàn tay, Lâm Trưng lại bỏ thêm một ngón vào.

Lỗ huyệt non mềm gắt gao mút chặt lấy hai ngón tay, vách thịt bên trong không ngừng mấp máy mút vào, nhiệt độ ở đầu ngón tay dường như trực tiếp truyền đến dương vật của anh, côn thịt ở trong quần cứng lên, lớp vải giữa hai chân anh bị kéo căng dán vào phần bụng dưới mềm mại của Trần Nghiêu.

Bụng căng lên... Cảm giác giống như sắp đi tiểu.

Trải qua vài lần hoan ái, Trần Nghiêu biết rằng đó là dấu hiệu mình sắp đạt cao trào.

Hai chân khẽ run lên, dâm thủy chảy ra ngày càng nhiều, ngón tay thon dài linh hoạt khuấy đảo trong cơ thể phát ra tiếng nước òm ọp vang dội.

Động tác đâm thọc dần dần tăng lên, huyệt thịt bắt đầu co giật, hai chân nhỏ đá đạp lung lung trên không, Trần Nghiêu kêu lên muốn thoát ra.

Quá nhanh... Quá kích thích... Đầu ngón tay của anh mỗi lần đều có thể đâm vào nơi mà cô không thể chịu nổi, như có một chốt mở để anh tùy ý nắm giữ, loại cảm giác này còn rõ ràng hơn cả khi ở trên giường.

"A.... Aa....."

Vòng eo đang bị anh giữ chặt đột nhiên thẳng tắp, bụng dưới run rẩy dữ dội, miệng huyệt run rẩy, một đợt lớn dâm thủy thấm vào lớp vải dưới mông, nhỏ giọt tí tách xuống sàn nhà.

Cơ thể cô khẽ run lên sau khi xuất ra, Lâm Trưng bế cô đặt lên giường, cúi xuống hôn lên đôi má ửng hồng ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng trầm thấp gợi cảm:

"Em có thoải mái không?"

"Ừm..."

Trần Nghiêu nằm vô lực, không hiểu sao cô lại mệt mỏi như vậy mặc dù chưa thật sự quan hệ với anh.

Váy dây không che được bầu ngực, làn da trắng mịn sáng ngời như men sứ.

Lâm Trưng chống người lên một chút, đè xuống bụng dưới của cô, áp bộ phận sinh dục cứng rắn vào đùi cô:

"Ở đây cũng dùng tay, được không?"

Ý thức trở lại, Trần Nghiêu co rụt tứ chi lõa lồ, thẹn thùng gật gật đầu.

Cô chưa từng nhìn thân thể Lâm Trưng một cách thẳng thắn như vậy, anh nâng tay cởi quần áo, động tác lưu loát, cơ thể rắn chắc cường tráng ẩn chứa sức mạnh dồi dào.

Ngón tay cầm dây quần dừng lại, Lâm Trưng nhìn về phía cô gái đang cắn môi, ánh mắt có chút e lệ, anh hơi nhướng mày, không tiếng động dò hỏi.

Trần Nghiêu chống người lên, duỗi những ngón tay nhỏ trắng nõn, bị anh mạnh mẽ nắm tới cầm lưng quần kéo xuống.

Quần lót cũng được cởi ra, bộ phận sinh dục sưng tấy đỏ ửng đập vào bụng dưới của anh.

Mặc dù đã nhìn thấy nó vài lần, Trần Nghiêu vẫn cả kinh mở to hai mắt, tại sao.... nó lại lớn như vậy...

Lâm Trưng tới gần cô, quỳ một chân lên mép giường, kéo tay nhỏ của cô, ý bảo có thể bắt đầu rồi.

Hai má đỏ bừng nuốt nước miếng, Trần Nghiêu cúi đầu, đưa tay sờ côn thịt nóng hổi.

Đôi tay nhỏ bé vừa mềm vừa nộn, hoàn toàn khác với cảm giác lúc anh tự thủ dâm, Lâm Trưng nhắm mắt lại, giao bộ phận cơ thể thầm kín và mỏng manh nhất vào tay Trần Nghiêu.

Tốt xấu gì cũng đã xem qua tài liệu 'học tập', lúc đầu cô hơi xấu hổ, nhưng khi nâng mắt nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của Lâm Trưng, Trần Nghiêu càng ngày càng phóng thích động tác.

Đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve hai quả trứng nặng trịch, nghe được tiếng thở nặng nề kìm nén phát ra từ trên đỉnh đầu, cô liền tăng thêm lực đạo, tay còn lại tận lực nắm lấy cây gậy mà trượt.

Chỗ lõm xuống ở giữa quy đầu sưng tấy bắt đầu tràn ra chất lỏng trong suốt, Trần Nghiêu tò mò dùng ngón tay cái chạm vào, bắp đùi Lâm Trưng kịch liệt run lên, 'hừ' một tiếng.

"Anh trai có thoải mái không..."

Mái tóc dài như mây xõa lên sườn mặt, làn váy buông lơi che đi nửa thân hình yêu kiều, cô gái ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, giương đôi mắt ngấn nước, mang theo tình yêu ngại ngùng nhìn anh.

Khung cảnh mơ hồ kiều diễm trong mộng trở thành hiện thực, trái tim đập loạn xạ, dòng máu trong người chạy loạn xạ, bộ phận sinh dục trong tay run lên bần bật.

Sức lực của cô vẫn là quá nhỏ, Lâm Trưng suýt chút nữa đã nắm chặt tay cô để đẩy nhanh động tác.

Một dòng tinh dịch đặc sệt bắn vào lòng bàn tay mềm mại của cô, theo ngón tay trắng nõn nhỏ xuống làn váy hoa, dâm mỹ và sắc tình.

Nhịp tim dồn dập gần như lao ra khỏi khoang ngực, hai người bốn mắt nhìn nhau, thở hổn hển tiến lại gần, triền miên trao nhau hơi thở và nước bọt.

Ôm Trần Nghiêu vào phòng tắm rửa sạch cơ thể, Lâm Trưng kiềm chế không để cô làm nữa.

"Thật sự không cần sao?"

Cô nhìn côn thịt đã khôi phục sinh lực, nhỏ giọng hỏi:

"Em có thể..."

Lâm Trưng dùng khăn tắm lớn bọc cô lại, đi ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường:

"Em nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm. Ngoan."

Dục vọng đương nhiên vẫn chưa được thỏa mãn, nhưng nếu không biết kiềm chế thì anh không phải là người duy nhất phải chịu khổ.

Trần Nghiêu đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

Cô quả thật rất mệt mỏi, không biết có phải vì mấy ngày trước làm liên tục không được nghỉ ngơi hay không mà sự mệt mỏi trong người dâng lên, cô xoay người chui vào chăn bông mỏng có mùi hương dễ ngửi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro