97. Bạch bích vi hà 60-61, 66-67

[Bùi Tu Vân x Tng Tích]

"Đây là vị thuốc cuối cùng để chữa tật đau mắt của muội." 

Bùi Tu Vân vòng ra sau nàng, lấy đi thanh kẹo mới ăn được một nửa của Tống Tích rồi buộc dải lụa che kín mắt nàng.
Tống Tích chọt chọt ngón tay lên mặt lụa lành lạnh, ngơ ngác hỏi:

"Thuốc ạ?"

Chàng hơi khom người, ấn nàng lên cửa sổ, ngón tay vén làn váy lên và cởi quần lót trắng thuần của nàng xuống.

"Tiên sinh, người..."

Đôi chân khép chặt của Tống Tích bị đôi tay hơi lạnh của chàng tách ra, đầu ngón tay khẽ cào khe hở.

Người phía sau hơi thả nàng, nhưng chỉ một lát, trong tay nàng lại có thêm một thứ cứng nóng quan trọng.

Tống Tích bóp một cái, bấy giờ mới nhận ra đó là thịt căn của tiên sinh, nhất thời tay nàng như chạm phỏng.

"Tích Nhi, họ nói thịt căn hồng nhạt to bằng cổ tay là thứ hiếm có trên đời."

Chàng từ tốn nói, ngữ điệu thản nhiên nhưng lại khiến người ta nghe ra một chút tự hào.

"Nhìn xem, ta còn có độ cong nữa."

Bùi Tu Vân nắm tay nàng, dẫn dắt từ quy đầu xuống tận dưới góco, quả thực là một vòng cung dài.

"Bây giờ, nó đang muốn vào trong muội."

Chàng dán bụng lên cái mông trắng ngọc đang vểnh cao của Tống Tích, quy đầu hồng phấn cọ cọ hoa tâm.

Làn suối ấm áp trào ra, thấm ướt và trượt dọc theo thân gây to lớn.

Đầu ngón tay của Bùi Tu Vân nắm chắc thịt mông nhẵn nhụi, xâm nhậm vào hoa tâm ướt át.

Chàng nâng hàm dưới của Tống Tích lên, khẽ hôn cánh môi anh đào.

Vì bị bịt mắt nên không thấy được khuôn mặt của chàng, Tống Tích chỉ cảm nhận được hơi thở ngày càng nóng rực.

Chàng đâm sâu vô cùng, đẩy nàng ra phía trước mà va chạm với cửa sổ, không nén được tiếng vang.

Cánh tay dài lướt qua bả vai của Tống Tích, mở cửa sổ ra, sau đó cởi bịt mắt cho nàng.

[...] "Tích Nhi, đây là phố hoa đăng ta thắp vì muội."

Vừa dứt lời, Bùi Tu Vân vào lút cán, kích thích điểm nhạy cảm nhất trong nàng.

Tống Tích không nhịn được, bật ra tiếng thở dốc, nước như suối tuôn, chảy hết đôi túi hồng thẫm của chàng rồi tí tách rơi xuống đất.

[...]"Tiên sinh, người là thần tiên ư?"

[...] "Ta không phải thần..."

Bùi Tu Vân đâm sâu về phía trước, bàn tay trắng ngọc luồn xuống vạt áo, mơn trớn làn da mềm mịn rồi phủ lên hạt châu trắng.

Năm ngón tay dài đỡ lấy mu mềm, lòng bàn tay khẽ khàng cọ xát hạt châu.

Chàng khom người, ghé môi đến vành tai của nàng, thấp giọng nói:

"Ta là cây ước nguyên của Tích Nhi, hễ là điều ước của Tích Nhi, ta đều khắc ghi trong này."

Chàng kéo cổ áo, lộ ra lồng ngực ẩm ướt, móng tay hồng nhạt nhẹ chỉ vào làn da.

[...] Bùi Tu Vân rũ mắt, giấu đi đôi mắt rực lửa.

Ánh sáng cam ấm áp rọi xuống hàng mi dày của chàng, kết thành cái bóng mờ nhạt trải dài trên khuôn mặt chàng.

Tống Tích nhắm mắt lại, hôn chàng bằng đôi môi mềm mại và ướt át như đang âm thầm đáp lại.

Bàn tay dưới áo vuốt ve bầu ngực mềm hết lần này đến lần khác, gợi lên xúc cảm ngứa ngáy.

Thịt căn thô dài vùi trong hoa tâm nhưng đang phun suối, dịu dàng luật động.

Phần đầu cứng rắn liên tục ma sát tầng tầng lớp lớp thịt non, hệt như bàn tay mềm mẹi không xương gảy vào lòng nàng.

Đôi môi dịu dàng men theo cần cổ trắng muốt của Tống Tích, đầu lưỡi hồng nhạt ấm nóng khẽ cong, để lại dấu vết ướt át trên làn da nhẵn mịn, dưới ngọt đèn dầu như ánh lên tầng sáng mờ ảo.

Xúc cảm râm ran trên cổ ban đầu chỉ như có giọt nước lăn, sau đó lan khắp tứ nhi, cuối cùng hợp thành đám mây lũ lượt ùa về, nhấn chìm Tống Tích.

Đầu ngón tay của Bùi Tu Vân lần xuống, vuốt ve nơi giao hợp ướt đẫm của hai người.

Chất lỏng trong như nước mùa xuân, lắc lư theo nhịp độ ngón tay của chàng.

[...] Chàng ấn đầu ngón tay lên đôi môi mềm mại của Tống Tích, vuốt lên đầu lưỡi mềm mại rồi cướp đi ẩm ướt trong đó.

[...] Bùi Tu Vân khom người, hôn lên vành tai của nàng.

"Ta ghen."

Chàng há miệng day day vành tai mềm mại.

Vành tai vừa ngứa vừa đau, Tống Tích hơi nhoẻn miệng cười.

"Sau này muội không nhìn người khác nữa."

Lúc này, chàng mới buông tha Tống Tích, giữa răng và môi đọng lại một sợi chỉ bạc lấp lánh.

Eo hẹp tăng tốc như sóng triều, bụng dưới hơi gầy của Bùi Tu Vân liên tục đâm vào cặp mông trắng tuyết.

Hai cánh hoa mềm mại phun ra mút vào thịt căn thô dài một cách khó khăn, dịch chảy ào ạt.

Khoảnh khắp lên đỉnh là khi ngón chân trắng nõn của Tống Tích co quắp lại, móng tay ghim vào khung cửa sổ, cả người run bần bật.

Làn da trắng ngọc của Bùi Tu Vân cũng hiện lên tầng hồng nhạt như đào ẩn sau mây.

Gió thổi, ham muốn dần vơi.

Sau khi dịu dàng hôn lên gáy của Tống Tích, Bùi Tu Vân rút ra, lỗ sáo đặt trên bắp đùi, bắn mạnh chất dịch trắng đục, chảy dọc đôi chân trần trụi của nàng.

[...] Tống Tích nhẹ túm tay áo của chàng, ra hiệu bằng ánh mắt.

Bùi Tu Vân làm như không thấy, nàng nóng lòng kéo tay chàng, nhón chân, cắn môi nói:

"Đắt tiền lắm, chúng ta đi đi ạ."

"Không sao."

Tay của chàng ấn vai Tống Tích, đẩy cô gái nhỏ vào trong buồng thử đồ.

Một lát sau, Bùi Tu Vân ngồi trên ghế chạm hoa lê, hai chân bắt chéo, một tay bưng trà, tay còn lại khẽ mân khoé miệng.

Cô nương chỉ cao bằng nửa chiều dài chiếc giường bên cạnh chàng, sắc mặt hây đỏ vì rượu đang chậm rì rì mà cởi bỏ chiếc váy dài màu trắng trên người.

Đôi tay bụm đôi gò bồng trắng nõn trước ngực.

Đôi tay nhỏ bé của Tống Tích vừa che ngực, vừa cầm cái yếm mềm màu lục lên.

Xúc cảm trên tay mát lạnh như suối, khi mặc vào người cũng khá mịn màng như không.

Bùi Tu Vân khẽ nâng mắt, dõi theo vòng eo lá liễu của nàng đang được cố định bằng đai lưng với màu thêu tùng bách, từng đường kim chỉ điểm trên hoạ tiết đoá hoa màu trắng.

"Rất đẹp."

Chàng cúi đầu, uống một hớp trà nóng để dằn lại suy nghĩ đen tối trong đầu.

[...] Tống Tích lưu luyến cởi y phục ra, cánh tay trần trụi vươn đến giường gỗ.

"Lại đây."

Bùi Tu Vân đặt tách trà xuống, dịu giọng nói.

Nàng vừa che ngực vừa đi đến.

Cánh tay của chàng vươn ra, ôm nàng vào lòng.

Đầu ngón tay hơi lạnh xoa xoa tấm lưng như ngọc của Tống Tích.

"Tiên sinh?"

Nàng ngồi trên đùi Bùi Tu Vân, bất an hỏi.

Đầu ngón tay kéo một phát, cởi dây yếm của nàng.

"Thả tay ra đi."

Giọng chàng như có như không, chui vào lỗ tai của Tống Tích.

Nàng kinh ngạc, nghiêng đầu nói:

"Đang ở trong tiệm của người ta..."

"Sẽ không ai vào đây đâu."

Bùi Tu Vân dịu dàng nắm lấy cổ tay của nàng.

Tống Tích đành thôi, dứt khoát nghe theo chàng.

Bùi Tu Vân nâng bầu ngực trắng như tuyết của nàng lên, bàn tay to xoa xoa một chút, động tác chậm chạp mơn trớn từng thớ da thịt.

"Tiên sinh..."

Tống Tích cắn môi dưới, hai hạt châu đỏ hồng trước ngực dần cứng lại.

"Xem ra kích cỡ bây giờ đã lớn hơn mấy ngày trước một chút rồi."

Chàng cười rất thản nhiên.

"Tiên sinh đang làm gì thế?"

Sắc hồng trong đôi mắt của nàng vẫn chưa tan biến, mê man hỏi.

"Giúp muội đo kích cỡ áo lót, muội tưởng gì đấy?"

Bùi Tu Vân áp sát mặt đến, đồng tử trong suốt xẹt qua nét trêu chọc.

Tống Tích nhảy khỏi đùi chàng, bàn chân trắng nõn đáp xuống nền đất lành lạnh, đồng thời ôm theo bộ váy mà mặc đại lên người.

Bùi Tu Vân nhẹ véo bầu ngực của nàng như đang khinh bạc, nhướng mày hỏi:

"Không mặc áo lót à?"

"Mặc cái gì mà mặc..."

Tống Tích đỏ mặt nói.

Từng lớp vải mỏng như sương chồng chéo thành cánh ve sầu, màu tuyết chuyển động, áo khoác lụa mỏng như châm lên ngòi lửa.

"Lại đây."

Giọng nói của Bùi Tu Vân hơi khàn.

"Không lại, tiên sinh toàn trêu ta thôi."

Tống Tích khoanh tay, nghiêng đầu nói.

Hai má vẫn còn ửng đỏ, khuôn mặt sống động vô cùng.

"Không trêu muội."

Chàng vươn tay ra.

"Thật không?"

Tống Tích nửa tin nửa ngờ.

"Thật."

Nàng chậm rì rì đi tới, Bùi Tu Vân liền khom người túm chặt cổ tay của nàng, kéo thẳng vào lòng.

Ngón tay dài trực tiếp luồn vào cổ áo, nắm trọn bầu ngực đẫy đà, không ngừng xoa nắm.

Đầu ngón tay không quên trêu chọc nhũ hoa, khẽ kích thích bằng móng tay.

"Tích Nhi, xin lỗi, vi sư không nhịn được."

Eo chàng thúc về phía trước, cách một lớp vài dệt, nàng cảm nhận được thứ cứng nóng vô cùng.

"Cho nên cầm lòng không đậu..."

Chàng lẩm bẩm một mình, ngón tay cuộn vạt áo lên rồi vuốt ve đôi chân thon dài của Tống Tích.

Bùi Tu Vân cởi chiếc quần lót vướng víu ra, sau đó đáp bàn tay lên bãi cỏ thưa thớt giữa hai chân nàng.

Hai ngón tay chắp vào nhau, luân phiên xoa ấn hạt châu rồi luồn xuống hai mép, tách mở cánh trăng khuyết.

Chàng đặt Tống Tích nằm trên bàn nhỏ, để nàng tự ôm chân mình, phô ra hoa tâm kiều diễm.

Cánh môi ướt át như mưa xuân của chàng vô thanh vô thức vùi trong hoa huyệt, ngậm lấy thịt non mềm mại, lòng bàn tay thôi xoa nắn hạt châu, thay vào đó là nhẹ nhàng vân vê.

Tống Tích hơi gấp chân lại, gót chân cởi áo choàng màu khói của Bùi Tu Vân ra, sau đó lại cuộn ngón chân câu lấy bả vai của chàng.

Đầu lưỡi ướt mềm thong thả liếm láp thung lũng, mặt lưỡi thô ráp dịu dàng cọ xát thịt non mềm mại.

Xúc cảm tái tê chồng chéo trong hoa huyệt của nàng, khiến nàng cảm thấy trống vắng.

Đầu ngón tay của chàng khẽ dùng sức, gảy vào đỉnh thịt sâu thẳm trong hoa tâm, khiến nó cứng lên.

Dưới sự liếm láp của chàng, hoa huyệt dần dần rộng mở, chất dịch trong suốt như pha lê ồ ạt trào ra.

Bùi Tu Vân nắm tay nàng ấn xuống khe hở.

"Muội tự ấn nó."

Bùi Tu Vân vươn tay, kéo cổ áo xộc xệch của nàng xuống rồi nắm lấy đôi gò bồng nhẵn mịn.

Ngón tay thon dài không quên kích thích đỉnh hồng cương cứng.

Tống Tích đặt chân trên vai chàng, đầu gối bạnh ra hai bên, hoa tâm mở rộng.

Có lẽ là do từng được chàng yêu rất nhiều lần nên nàng đã sớm không xấu hổ nữa.

Ngón tay của nàng luồn xuống hoa tâm mềm mại, câu lấy thịt non bên trong cho chàng soi xét.

Hơi thở của Bùi Tu Vân nóng rực, nóng đến nỗi hoa dịch trong nàng lũ lượt chảy ra.

Chàng cúi đầu, vươn lưỡi oanh tạc, cướp đi một đợt hoa dịch từ chỗ sâu.

Sau đó, đầu lưỡi trơn trượt lại liếm ngược lên trên, lách vào hoa tâm ấm nóng rồi dấy lên từng đợt sóng triều.

Cơ thể của Tống Tích hơi run lên, ngón tay ra sức tách mở hoa tâm, để đôi môi ướt mềm của chàng có thể ngậm trọn thung lũng non nớt.

Đầu lưỡi của Bùi Tu Vân ung dung khuấy động trong đó, quyện cùng hoa dịch mà gảy vách động mềm, lau đi ẩm ướt trên những nếp gấp.

Chàng hạ tay tháo thắt lưng, cởi quần lót màu trắng rồi cầm lấy thịt căn đã sớm ngẩng cao đầu, tuỳ tiện vuốt vài cái.

Nó lập tức bừng bừng phấn khởi, lỗ sáo còn rỉ ra vài giọt trong suốt.

Bùi Tu Vân đứng dậy, nụ hôn dịu dàng rơi xuống cái bụng nhỏ nhắn của Tống Tích.

Chàng cởi quần, vén vạt áo màu lục qua rồi phủ lên người nàng.

Ngón tay dài vét lấy hoa dịch bên cánh trăng khuyết bên dưới.

"Tích Nhi."

Giọng chàng trầm thấp khản đặc.

"Ta tặng muội một ngụm mật tiên."

Cái hôn nóng bỏng quyện cùng cánh môi anh đào, nước thấm dày đặc như nhấn chìm Tống Tích.

Đầu lưỡi ướt át luồn vào cánh môi hé mở, dính đầy hoa dịch lên đầu lưỡi nàng, đọng lại hương vị tanh mặn.

Tống Tích nhíu mày, cuộn nắm đấm rồi huých vào ngực Bùi Tu Vân.

Chàng ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Không ngon..."

Khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn thành quả mai khô, đầu lưỡi hồng nhạt còn phun ra một chút.

"Đây là nước ngọt Dao Trì, suối lành thanh mát."

Bùi Tu Vân phản bác, ngón tay ấn xuống cánh trăng non hồng phấn, lòng bàn tay chậm rãi cọ xát mặt trên ướt át rồi đặt lên môi mình, vươn lưỡi khẽ liếm.

"Mà ta nguyện đắm chìm trong đó."

Tay áo của chàng lành lạnh như sóng dịu, nghiêng treo trên khuỷu tay.

Cơ thể hao gầy hạ xuống, phần đầu nóng rực đặt ngay hoa tâm đang tràn lan hoa dịch.

Ngón tay của chàng nâng gốc, dùng nấm đầu chấm mút hoa dịch, nặng nề tưới hoa dịch lên toàn bộ thân.

Hoa dịch chảy dọc theo phần đầu hồng hào sáng bóng, gân xanh cắt ngang thung lũng, khiến phân thân của chàng được nhuốm trọn hoa dịch.

"Ta tiến vào, đừng ồn nhé."

Bàn tay của Bùi Tu Vân che miệng nàng lại, thúc eo về phía trước, thịt căn thô dài đâm trọn vào trong.

"Ưm..."

Tống Tích trợn tròn mắt, hơi thở ấm nóng tràn khắp bàn tay của Bùi Tu Vân.

"Kiên nhẫn một chút, chờ vi sư yêu muội..."

Chàng chống một tay, eo thúc vài cái.

Thịt căn cứng rắn rút khỏi hai cánh thịt mềm, kéo ra dòng ẩm ướt thấm vào váy lụa.

Chàng lại thúc người về phía trước, gốc rễ cong vút đâm sâu vào trong, phần đầu nhẹ đỉnh vào hoa huyệt, khiến nó chảy càng nhiều hoa dịch.

Túi nhăn nặng nề dưới háng liên tục đập vào hoa tâm ẩm ướt, không ngừng vang lên âm thanh của nước.

Tống Tích giơ tay ghìm lấy lưng chàng, móng tay hồng phấn khảm sâu vàn da thịt trắng nõn, tạo thành vùng ửng đỏ.

Bùi Tu Vân không kịp phòng ngừa, cả người hao gầy đè xuống người nàng.

Cổ áo của nàng đã sớm bị kéo xuống, lỏng lẻo vắt trên sườn eo.

Chàng cũng chẳng khác là bao, lồng ngực trắng tuyết dán chặt đôi gò bồng của Tống Tích, cơ ngực săn chắc cọ xát hai đỉnh hồng châu.

Chàng nhân cơ hội áp hai tay lên vành tai cô, lòng bàn tay phủ lên đỉnh tóc, nụ hôn nóng ẩm rơi xuống như mưa xuân.
Đầu lưỡi mềm mại xâm chiếm khoang miệng thơm tho.

Vòng eo tuy gầy nhưng mạnh mẽ, kéo theo từng đợt sóng triều trắng xóa.

Hơi thở ám muội xung quanh dần trở nên nóng hơn, thiêu đốt khuôn mặt Tống Tích rồi hóa thành một sợi dây mỏng, siết chặt trái tim đang đập của nàng.

Chiếc lưỡi trơn trượt của chàng tung hoành trong miệng, nó vừa dài vừa linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi mềm mại đờ đẫn của cô rồi đảo lên đảo xuống.

Gốc rễ dưới thân chàng cũng đâm vào cực kỳ sâu, nương theo động tác của Bùi Tu Vân, nước suối ấm áp nhỏ xuống túi nhăn, tiếng nước càng trở nên rõ ràng.

Mặc dù lối vào tuy hẹp nhưng chàng ra vào khá thuận lợi nhờ hoa dịch trong suốt.

Phân thân cong vút gảy tới gảy lui đỉnh sâu trong hoa huyệt.

Nơi bẩm sinh là mềm mại nhất của nàng cứ thế mà bị Bùi Tu Vân trêu chọc đến mức toàn thân run rẩy.

Tống Tích mơ hồ bật ra tiếng thở hổn hển từ trong cổ họng nhưng bị chàng nuốt hết vào bụng.

Nàng uốn cong các ngón tay của mình và viết lên lưng chàng.

"Gượm đã."

Nàng cứ viết đi viết lại từ này nhưng Bùi Tu Vân hoàn toàn dửng dưng.

Đôi chân trần của nàng xoa xoa đôi chân trắng ngọc thẳng tắp của Bùi Tu Vân, cố gắng ngăn cản động tác của chàng, nhưng chàng lại thúc càng ngày càng mạnh.

Tống Tích trừng mắt, thấy được mắt chàng lấp lánh ánh sao, cổ họng còn phát ra tiếng rên rỉ dồn dập.

Bùi Tu Vân nâng mắt lên, chợt rút thịt căn thô dài ra, sau đó dùng một tay nhẹ nhàng làm ẩm phần đầu, tay còn lại ấn chặt hoa tâm giữa đôi chân mỏng trắng ngần.

Đôi môi đỏ mọng của chàng phủ lên da thịt mềm mại, đầu lưỡi liếm láp hai mép thịt mỏng manh và ẩm ướt.

Hai chân của Tống Tích quẫy đạp trên giường gỗ, bụng dưới đột nhiên co giật, mông khẽ nâng lên, phun ra một luồng nước trong ấm nóng.

Bùi Tu Vân há miệng nhật lấy sóng triều mãnh liệt của nàng, đầu lưỡi xoáy sâu vào trong hoa huyệt để móc ra hoa dịch còn sót lại.

Bấy giờ, yết hầu của chàng mới khẽ lăn, nuốt xuống toàn bộ hoa dịch nhớp nháp.

Chàng ấn ngón tay xuống mép của nấm đầu, chất dịch trắng đục bắn ra, như băng như tuyết rơi xuống cái áo xanh lục.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro