13. Trầm luân với họa sĩ
I.
Làm như có giác quan thứ 6, Du Họa cúi đầu thì lập tức đụng phải ánh mắt cực kỳ mang tính xâm lược của người đàn ông.
Du Hoạ như thể bị điện giật, vội vàng dời khỏi tầm mắt sắc bén của anh, sau đó mới nhận ra mình vừa rồi suy nghĩ cái gì.
Cô vừa...
Không ngờ.... Suýt chút nữa cô thật sự đã tự cống nạp "vật phẩm" cho anh!!
Trời ạ, cô làm sao có thể dâm đãng như vậy chứ?
Suy nghĩ dường như tương thông với từng bộ phận cơ thể, khi Du Hoạ đang tự sỉ vả ý nghĩ dâm đãng của bản thân, một dòng chất lỏng trong suốt từ nơi vực sâu nho nhỏ nào đó trong cơ thể từ từ chảy ra, thấm qua quần lót, làm ướt cả mặt ghế sofa.
Màu ghế sofa là màu vàng nghệ nhạt, một khi dính nước bị ướt sẽ hiện dấu vết rõ ràng. Nhất định, nhất định không thể để anh ấy phát hiện...
Lúc này người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mảnh vải nhỏ còn sót lại giữa hai chân cô, biểu tình hơi không vui.
Cô người mẫu nhỏ này tuy rằng gầy, nhưng tỉ lệ cơ thể thật tốt, đường cong eo bụng lả lướt, làn da vừa trắng vừa sáng bóng, đôi chân thanh mảnh thật đẹp và cân xứng.
Không cần nghĩ cũng biết, nơi bí cảnh đào nguyên của cô ấy nhất định xinh đẹp đến mức làm người ta phát cuồng.
Chỉ là ... cái miếng vải nhỏ dư là sao?
"Còn có?" Anh chỉ vào quần lót Du Họa.
"Không... không... được ...đâu ạ!"
Nếu bây giờ ở trước mặt anh ấy mà cởi ra, nhất định sẽ bị anh ấy phát hiện quần lót bị ướt một mảng lớn.
"Hửm?" Người đàn ông nhướng mày.
Du Họa nháy mắt liền không có khí thế, vô cùng đáng thương mà nhìn anh: "Anh.., có thể xoay người sang hướng khác không ạ?"
"Tôi chỉ cho em ba giây, ba, hai..."
Du Họa nhìn người đàn ông nghe lời mà quay đầu, vội vàng cởi quần lót ra, cô vốn nghĩ sẽ dùng nó để lau qua phía dưới cùng với vệt nước trên sô pha, nhưng người đàn ông đếm số quá nhanh, cô chỉ mới vừa cởi ra thì anh ta đã đếm đến số rồi quay đầu lại về phía cô, cho nên cô chỉ kịp giấu quần lót ở phía sau.
"Đóa hoa ướt át" trực tiếp tiếp xúc với mặt ghế sofa màu vàng nghệ nhạt, nhìn giống như là có ai cầm con dấu đóng xuống, kết quả bề mặt sofa lập tức in rõ ràng hình dáng của "đóa hoa".
Tình huống hình như càng trở nên tệ hơn...
May thay, người đàn ông không chú ý đến biểu cảm hoảng loạng trên mặt Du Họa, tất cả lực chú ý của anh đều bị thân thể trước mặt hấp dẫn.
Giữa hai chân trắng nõn là vùng thảo nguyên thưa thớt, lớp cỏ thơm che đậy hai cánh hoa mềm mại, mượt mà và mọng nước, làm người ta hận không thể không kéo đôi chân đang khép chặt kia ra mà đi vào, thám hiểm bên trong chốn đào nguyên bí ẩn.
Người đàn ông nghĩ sao thì làm vậy.
Hai tay anh ta cầm lấy mắt cá chân Du Họa, nhẹ nhàng nhấc lên, ý đồ phơi bày đóa hoa giữa hai chân cô.
"Đừng!"
Mắt thấy nơi riêng tư sắp phải bại lộ trước mặt người đàn ông, Du Họa không rảnh suy nghĩ làm cách nào để che đậy dấu vết trên sofa, cô sợ hãi duỗi tay ngăn lại hành động của anh.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhỏ trên cổ tay mình, cong cong khóe miệng hỏi: "Tại sao?"
Du Họa ngẩn người, hai hàng lông mày chau lại, suy nghĩ cả buổi cũng không ra lý do.
Không lẽ... Nói cho anh ấy biết vì mình ý dâm anh ấy chơi đùa ngực mình mà ướt chứ. (;¬_¬)
"Thì là, thì là, không thể nhìn ...."
Thật khờ khạo.
Người đàn ông nhìn cô người mẫu nhỏ bé rối rắm nửa ngày chỉ nghẹn ra được một câu như vậy, nhịn không được cười thầm.
Quần áo kêu cởi thì cởi, ngay cả nơi tư mật xém nữa phơi bày trước mắt người khác mới có phản ứng, thật là không có một chút lòng đề phòng người lạ.
Ai đó dường như đã quên rằng mình "cũng nằm trong số những người xa lạ" đối với người ta ha? (~^▽^).
Một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đang ở trước mắt, làm gì có chuyện không thưởng thức?
Người đàn ông thu hồi đuôi sói, dùng giọng điệu nhẹ nhàng, thì thầm làm công tác tư tưởng cho cô người mẫu nhỏ: "Nghe Ôn Lâm nói, em là sinh viên trường mỹ thuật Giang Thành?"
"Vâng ạ."
"Ở trường học em có bao giờ thực hành vẽ người mẫu nude chưa?"
Tuy rằng Du Họa cảm thấy tư thế nói chuyện của bọn họ có chút không thích hợp, cô vẫn là nghiêm túc trả lời:
"Dạ có một tiết, thầy có cho mời một người mẫu nam, nhưng lúc vẽ.... em không dám nhìn anh ấy nên vẽ không được tốt cho lắm ạ."
"Em muốn biết làm thế nào để đối mặt với người mẫu nude khác phái không?"
Du Họa ngập ngừng gật đầu.
"Điều đầu tiên chúng ta cần hiểu là dù là tác phẩm điêu khắc hay người sống, đó chỉ là tác phẩm mà người họa sĩ sẽ trình bày trên giấy vẽ mà thôi.
Người mẫu chuyên nghiệp sẽ phối hợp với các yêu cầu của người họa sĩ để tạo ra hiệu ứng nghệ thuật mà anh ta mong muốn trong đầu.
Người họa sĩ chuyên nghiệp cũng sẽ không mang thành kiến cổ hủ với người mẫu, người mẫu là nguồn cảm hứng của họa sĩ, khi hoạ sĩ có thể đối với đường cong thân thể, tỉ lệ dáng người thật vô cùng hiểu rõ, lúc vẽ sẽ không có bất kỳ tạp niệm khác."
Du Họa đỏ mặt, cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Cô thật sự là không chuyên nghiệp mà.
"Cho nên hiện tại, tôi cần phải hiểu rõ về người mẫu của mình. Vì vậy, nhấc chân của em lên để tôi nhìn thử xem nào, hửm?"
Mặt Du Hoa đỏ bừng, không đáp trả, nhưng sức lực trên tay rõ ràng đã giảm bớt.
Người đàn ông biết, cô đã bị thuyết phục.
Anh từ từ nới lỏng bàn tay mà Du Họa đang cầm cổ tay mình, rồi để cô tự mình nắm lấy mắt cá chân, hai tay siết chặt và nâng chân lên, chủ động đem đóa hoa kiều diễm phơi bày cho anh xem.
Giống như anh đã nghĩ, đóa hoa hồng nhạt kia thật non mềm, cỏ thơm cùng hai cánh hoa đem nhụy hoa bảo hộ kín kẽ, chỉ để lại một khe hở mỏng manh.
Hiện tại trong "khe suối nhỏ" từ từ tràn ra một ít "nước suối" trong suốt, dính đầy toàn bộ đóa hoa.
Thật sự ướt?
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy cổ họng căng thẳng.
Lúc này, cả người Du Họa gần như gập đôi, tầm mắt cô bị hai chân ngăn trở. Mặc dù cô không thể nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt như thiêu đốt rơi xuống đóa hoa nhỏ của mình.
"Tự mình ôm chặt."
Người đàn ông buông tay cô, yêu cầu Du Họa ôm lấy chân mình ở trước ngực, để đảm bảo rằng anh có thể thưởng thức được rõ ràng toàn bộ bí cảnh xinh đẹp.
Trong nháy mắt khi lấy lại được tầm nhìn, Du Họa thấy đầu của người đàn ông đang chôn giữa hai chân mình. Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả lên nơi mẫn cảm, khiến cô run rẩy từng đợt.
Nếu nhìn thấy nơi đó ướt át, anh ấy có cho rằng cô dâm đãng hay không?
Bản thân cô chưa bao giờ nghiêm túc quan sát nơi đó, lỡ như nó không tốt, anh không hài lòng, không thuê mình nữa thì sao?
Trong lúc Du Họa đang miên man suy nghĩ, một ngón tay đã đẩy ra hai cánh hoa, nhẹ nhàng xâm chiếm đóa hoa, bất ngờ chuẩn xác ấn vào khối thịt mềm hơi lồi lên vài cm.
"Ưm-"
Chốn đào nguyên chưa từng có người thăm viếng, không kịp phòng ngừa đã bị bàn tay mang theo vết chai mỏng chà sát, một dòng mật dịch trong suốt không khống chế được mà trào ra, thấm ướt ngón tay người đàn ông, sofa phía dưới mông cũng nhanh chóng ướt một mảng lớn.
"Mạo phạm rồi."
Mặc dù giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ rất chân thành, nhưng những ngón tay trong cơ thể cô thì không, anh không chỉ nhồi thêm một ngón tay, mà còn dùng hai ngón tay để kẹp lấy viên thịt nhẹ xoa chậm nắn, hoàn toàn không màng đến thân thể cô bởi vì khoái cảm mà đang run rẩy dữ dội.
Người đàn ông mặt không đổi sắc nhưng tốc độ trên tay lại tăng lên, cho đến khi Du Họa thét chói tai lên đỉnh.
Một dòng chất lỏng bắn ra tung tóe khắp nơi, trên đùi, trên sofa, trên mặt đất, thậm chí trên cả áo sơ mi trắng của người đàn ông.
Cô người mẫu nhỏ dựa vào sô pha, hai chân mở lớn, khóe mắt phiếm hồng, lông mi hơi rung rung, trong mắt hiện lên ánh nước, hiển nhiên còn chưa phục hồi từ dư vị cao trào.
"Chính là như thế này."
Cảnh tượng dâm mĩ trước mặt hoàn toàn phù hợp với hình ảnh trong tưởng tượng của anh.
"Thật đẹp."
Du Họa hơi tỉnh táo một chút, nghe được anh không chút nào keo kiệt khen ngợi cô, khuôn mặt lại nóng lên.
Cô chảy thật nhiều nước, thật là mất mặt quá đi!!!
II.
Du Họa liếm liếm môi, chỉ lo chăm chú ngắm nhìn thưởng thức cơ thể của Giản Mặc Thư, hoàn toàn không cảm nhận được bản thân mình đã bị lột sạch, mãi đến khi người đàn ông thay đổi tư thế, giữa hai chân cô chợt lạnh, có thứ gì đó trơn trượt chui vào.
"Ưm đừng ---"
Đầu lưỡi! Đã vào rồi...
Giản Mặc Thư vùi vào giữa hai chân Du Họa, chiếc lưỡi thô ráp liếm láp phía ngoài cánh hoa phấn hồng, cuốn hết mật dịch phía trên vào trong miệng mới đẩy ra bên trong thịt trai, từ từ thăm dò hoa huyệt non nớt.
Mặc dù đầu lưỡi không bằng côn thịt có thể lấp đầy huyệt nhỏ, nhưng hơn ở chỗ linh hoạt và tỉ mỉ kỹ càng, đầu lưỡi hơi ma sát một chút lên trên vách tường thịt bên trong, trong huyệt nhỏ như có luồng điện chạy qua, tê dại đến mức khiến Du Họa run rẩy không ngừng, có lý trí hơn nữa cũng bị đánh tan.
"A.... thầy... Mặc Thư..."
Tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng, Du Họa dùng sức ngẩng đầu lên, hai tay không có chỗ để, chỉ có thể siết chặt lấy tay vịn sofa trên đỉnh đầu, kéo căng eo thon thành hình cung, lúc ngày đôi gò bồng đảo trắng nõn và quả hồng mọng tươi đẹp trên đó đều lộ ra trong không khí, lại hiếm khi không có người chăm nom.
Giữa hai chân không ngừng có âm thanh ái muội truyền đến, cho dù là âm thanh đầu lưỡi đào móc nguồn nước trong con đường chật hẹp, hay là tiếng người đàn ông nuốt mật dịch từng ngụm từng ngụm, tất cả đều lọt vào tai Du Họa rất rõ ràng, dù cảm thấy thẹn thùng nhưng lại khiến cô không nhịn được xoay mông đưa xuống, khiến cho đầu lưỡi của người đàn ông có thể đến chỗ càng sâu càng non nớt hơn.
Dâm thủy đầu nguồn không ngừng bị Giản Mặc Thư nuốt vào miệng, hương thơm mật dịch ngọt ngào quanh quẩn chung quanh, anh hít một hơi thật sâu rồi lại cúi đầu xuống lần nữa, chóp mũi để ở trên viên trân châu đã hơi hơi nhô lên, đầu lưỡi càng ra sức đụng chạm vào chỗ sâu hơn, giống như một động vật chuyên hút mật hoa để sống, dùng xúc tu thật dài vào trong tim hoa để hút ra thủy dịch ngon lành.
Mỗi lần Giản Mặc Thư dùng sức mút vào, chóp mũi sẽ ấn mạnh lên trên viên trân châu, kích thích đến mức hai chân Du Họa run rẩy, giữa hai chân giống như sinh ra lũ lụt, Giản Mặc Thư vừa mới nuốt xuống một cái, còn chưa kịp đến miếng thứ hai thì mật dịch ùn ùn kéo đến phun xối xả làm ướt khóe môi của anh.
"Ưm a a...."
Mật dịch dính nhớp trong suốt từ từ chảy xuống men theo vòng cung trên cằm Giản Mặc Thư, có một chút đọng ở cằm anh, dưới tác dụng của trọng lực tạo thành một sợi chỉ bạc lung lay rơi xuống, có chút thì men theo đường cong ở vai cổ lướt đến hầu kết, xương quai xanh, cuối cùng biến mất trong những cơ ngực rộng lớn.
Cao trào đi qua, cả người Du Họa sắp mềm thành một vũng nước, khóe mắt vẫn còn một chút ánh nước mắt bởi vì khoái cảm mà ứa ra, còn chưa chờ cô trở lại bình thường, một chân đã bị kéo đến vòng quanh vòng eo màu mật của Giản Mặc Thư.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro