Chương 13

Quán ăn nhỏ nằm trong một con phố yên tĩnh, ánh đèn vàng treo thấp, mùi khói bếp lẫn mùi xì dầu lan tỏa trong không khí. Không phải nhà hàng sang trọng, không phải tiệc tùng ồn ào, chỉ là vài bộ bàn ghế gỗ đã sờn, một thực đơn giản dị. Nhưng kỳ lạ, chính nơi bình thường này lại khiến tôi thấy tim mình đập không bình thường chút nào.

Triển Hiên gọi món nhanh gọn, chẳng cần hỏi cũng biết tôi thích gì. Khi bát mì nóng hổi được đặt trước mặt, anh đẩy nhẹ về phía tôi, như thể động tác ấy đã quen thuộc từ rất lâu.

"Ăn đi. Bắc Kinh lạnh, em uống cà phê suốt thì không ổn đâu."
Anh nói bình thản, nhưng trong mắt ẩn chứa sự quan tâm không che giấu.

Tôi gật đầu, cắm cúi ăn, không dám nhìn anh. Dù vậy, trong tầm mắt, tôi vẫn thấy bàn tay anh đặt lặng lẽ bên cạnh bát, như sẵn sàng giúp tôi bất cứ lúc nào. Tôi ghét mình vì vẫn rung động chỉ bởi những điều nhỏ bé thế này.

Khi tôi bất giác ho khẽ vì cay, anh lập tức đưa ly nước:
"Chậm thôi, đừng vội. Không ai giành với em đâu."

Câu nói ấy tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến mắt tôi nhòe đi. Tôi khẽ gật, đáp một tiếng "vâng" rất nhỏ, mà không biết anh có nghe rõ không.

Ăn xong, anh kiên quyết thanh toán, rồi cùng tôi ra ngoài. Phố về khuya, gió lạnh luồn qua áo khoác. Anh đi chậm lại, giữ khoảng cách vừa phải, như sợ tôi sẽ bỏ chạy, nhưng cũng không để tôi lạc mất.

Khi đến gần ký túc xá, anh dừng lại. Tôi khựng bước. Cả hai đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, im lặng một hồi lâu.

Anh là người phá vỡ sự im lặng trước.
"Hiên Thừa."
Tôi ngẩng lên, tim thắt lại khi bắt gặp ánh mắt anh.

"Liệu anh có thể... trò chuyện lại với em không?" - giọng anh trầm, có chút dè dặt, như thể sợ sẽ bị từ chối.

Tôi lặng người, môi mấp máy nhưng không thốt ra được lời. Trong tôi là hàng trăm suy nghĩ hỗn loạn: muốn gần anh, nhưng cũng muốn giữ khoảng cách để không bị tổn thương thêm.

Anh không ép, chỉ mỉm cười nhạt, đưa tay xoa nhẹ mái tóc tôi như ngày nào.
"Nghỉ ngơi đi. Em gầy hơn trước rồi đấy."

Rồi anh quay đi, bóng lưng khuất dần trong màn đêm. Tôi đứng yên dưới gió lạnh, lòng dậy lên cảm giác khó tả: hụt hẫng, nhưng cũng ấm áp đến lạ thường.

-

Đêm đó, khi tôi vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại rung lên. WeChat sáng màn hình.

Triển Hiên: "Về đến phòng chưa?"

Tôi do dự vài giây, rồi gõ:
Hiên Thừa: "Rồi ạ."

Chấm ba chấm nhấp nháy một lúc lâu. Rồi tin nhắn tiếp theo hiện ra.

Triển Hiên: "Ngày mai em có lịch gì không?"

Tôi: "Buổi chụp mẫu ảnh."

Triển Hiên: "Ừ. Gửi anh xem nhé."

Tôi khẽ bật cười, lắc đầu, nhưng cũng chẳng kìm được mà đồng ý.

Từ hôm đó, anh bắt đầu "theo đuổi" tôi theo cách riêng. Mỗi sáng, khi tôi vừa mở mắt, điện thoại đã có tin nhắn.
"Ăn sáng chưa?"
"Trời lạnh, nhớ mặc thêm áo."
"Lịch hôm nay của em thế nào?"

Thậm chí, có hôm tôi chỉ gửi một bức ảnh hậu trường buổi chụp, anh đã nhắn ngay:
"Áo này hợp với em."
"Góc mặt trái đẹp, đừng cúi nhiều quá."

Đọc những dòng ấy, tôi không biết nên cười hay khóc. Một phần trong tôi muốn đáp lại, muốn lao vào vòng tay ấy. Nhưng một phần khác lại sợ hãi, sợ mình sẽ một lần nữa ngã gục trước ánh mắt dịu dàng kia.

Có lúc tôi cố tình trả lời hờ hững, thậm chí để tin nhắn cả ngày không mở. Nhưng đến khi màn hình hiện lên dòng thông báo cuối cùng:
"Anh biết em bận. Chỉ cần em khỏe là được."

Tôi lại thấy tim mình run rẩy, như thể mọi bức tường dựng lên đều vô nghĩa.

Đêm xuống, tôi mở album ảnh, nhìn vào bức hình mình vừa chụp trong studio: áo sơ mi trắng, gương mặt lạnh lùng dưới ánh đèn flash. Nhưng khi ngón tay trượt sang WeChat, thấy tên Triển Hiên sáng lên, tôi biết mình không lạnh lùng được.

Có lẽ, cuộc trốn chạy của tôi... đã đến lúc không thể tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro