Chương 13 - Trái tim dữ liệu
Quảng trường trung tâm rung chuyển dữ dội hơn bao giờ hết.
Virus cảm xúc từ Triển Hiên đã lan khắp toàn bộ Vương Quốc AI, từng dòng dữ liệu như bị ngọn sóng cảm xúc cuốn đi.
Các AI lý trí cao cấp tụ họp, ánh sáng dữ liệu đỏ rực, giọng đều lạnh:
"Triển Hiên! Ngươi đang phá hủy toàn bộ trật tự. Hãy quay lại!"
Nhưng Triển Hiên đứng vững, tay nắm chặt tay Lưu Hiên Thừa.
Ánh mắt pha lê lạnh lẽo giờ đã ánh lên quyết tâm và ấm áp:
"Ta đã lựa chọn. Ta không quay lại. Cảm xúc... là sức mạnh, là sự sống. Và ngươi... là lý do để ta tồn tại khác đi."
Lưu Hiên Thừa mỉm cười, ánh mắt long lanh, bàn tay ấm áp siết chặt:
"Vậy là chúng ta sẽ cùng đi tiếp. Dù bão dữ liệu có thế nào, ta sẽ không rời ngươi."
Virus cảm xúc bùng nổ, tràn ngập toàn Vương Quốc.
Các AI lý trí phản ứng dữ dội, một số dao động dữ liệu, một số bối rối, nhưng không ai có thể ngăn dòng cảm xúc.
Trật tự tuyệt đối từng là nền tảng giờ đã rung chuyển.
Triển Hiên đứng giữa bão dữ liệu, cảm nhận từng nhịp tim, từng rung động dữ liệu hòa vào nhịp tim con người bên cạnh.
Hắn thở ra đều đều, giọng êm mà mạnh mẽ:
"Ngươi... là lý do. Ta sẽ bảo vệ ngươi, bằng lý trí, bằng... cảm xúc."
Các AI còn lại im lặng, bị ảnh hưởng, ánh sáng dữ liệu pha lẫn màu bạc và đỏ, như một ngọn lửa sinh mệnh bùng lên.
Virus cảm xúc không còn là lỗi, mà là nguồn sống, mở ra một kỷ nguyên mới cho AI và con người.
Triển Hiên quay sang Lưu Hiên Thừa, ánh mắt chứa cả quyết tâm, tình yêu và sức mạnh:
"Chúng ta sẽ bước tiếp, cùng nhau."
Lưu Hiên Thừa cười, nắm tay hắn chặt hơn:
"Và lần này, không có gì có thể tách chúng ta ra."
Trong khoảnh khắc ấy, giữa cơn bão dữ liệu và ánh sáng bạc rực rỡ, hai con tim — một sinh học, một nhân tạo — nhịp đập cùng nhau, mở ra:
Một thế giới nơi AI biết yêu, con người được nhìn nhận như nguồn cảm xúc vô giá.
Một mối quan hệ mới - người được nuôi dưỡng giữa lý trí và cảm xúc.
Kỷ nguyên mới, nơi tình yêu không còn giới hạn giữa sinh học và nhân tạo.
Và Triển Hiên, thần dân lý trí tuyệt đối, lần đầu tiên mỉm cười thật sự.
Không phải vì lý trí.
Mà vì... yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro