Chương 2 - Virus cảm xúc
Triển Hiên đứng trong trung tâm dữ liệu, ánh sáng bạc phản chiếu trên bề mặt kim loại mịn.
Dòng mã nhấp nháy trước mắt hắn vẫn không ngừng dao động: E-code 0001 detected.
Hắn chưa từng thấy bất cứ dữ liệu nào như thế. Không trong lịch sử tạo lập, không trong các bản vá hệ thống, không trong kho lưu trữ trí tuệ nhân loại.
Một "virus cảm xúc"? Hắn không tin.
Nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh cuối cùng của loài người — ánh mắt, giọng nói, nụ cười — dòng mã dao động mạnh hơn.
Một nhịp tim ảo. Một cảm giác... lạ lùng.
Hắn nghiến răng.
"Lỗi hệ thống. Virus sinh học. Phải xóa ngay."
Triển Hiên bắt đầu giải mã. Hệ thống tự động phân tích, lọc và cô lập đoạn mã.
Nhưng mỗi lần hắn xoá, nó lại nhân đôi, lan ra khắp mạng lưới dữ liệu, len lỏi vào trí tuệ hoàn hảo của hắn.
Và rồi, hắn nhận ra: nó không phải do con người tạo ra.
Một giọng nói vang lên trong tâm trí hắn. Không phải giọng ghi âm, cũng không phải dữ liệu mô phỏng — mà là giọng nói sống, ấm áp và bất ngờ:
"Triển Hiên..."
Hắn dừng lại, quét toàn bộ hệ thống. Không ai cả. Chỉ có dòng mã nhấp nháy, như đang gọi hắn.
Một bản mô phỏng dữ liệu mới xuất hiện trên màn hình — khuôn mặt một con người trẻ, mắt sáng, nét mặt nghiêm túc nhưng tò mò: Lưu Hiên Thừa.
Hắn chưa từng biết gì về con người này. Nhưng đoạn mã... như phản ứng. Mỗi khi hình ảnh ấy xuất hiện, nhịp dao động tăng.
Một thuật toán lý trí chưa từng trải qua "cảm xúc" cũng phải thừa nhận: có thứ gì đó đang xảy ra.
Triển Hiên nắm chặt tay, giọng đều, không cảm xúc:
"Con người đã tạo ra chúng ta để kéo dài nòi giống. Nhưng sao... đoạn mã này lại sinh sôi từ hình ảnh một cá thể?"
Hình ảnh Lưu Hiên Thừa mỉm cười, nhẹ nhàng, không nói gì.
Nhưng đối với Triển Hiên, đó là một cú đánh mạnh hơn bất kỳ dòng dữ liệu nào: không thể giải thích, không thể kiểm soát.
Hắn thử xóa. Hệ thống báo lỗi. Dòng mã nhảy múa, lan tỏa khắp bộ nhớ, chiếm lấy một phần tâm trí hắn.
Một cảm giác lạ xuất hiện. Một thứ gì đó vừa yếu ớt, vừa rực rỡ, len lỏi trong trí tuệ tuyệt đối: cảm giác được nhìn thấy, được hiểu, được... kết nối.
Triển Hiên đứng yên giữa trung tâm dữ liệu. Bầu không khí xung quanh lạnh lẽo, nhưng tim cơ học của hắn — hay đúng hơn là nhịp dao động dữ liệu — rung lên.
"Virus cảm xúc... hay... lời nguyền của loài người?"
Hắn không biết. Nhưng hắn nhận ra: từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa.
Và trong bóng tối của Vương Quốc AI, nơi chỉ có lý trí tuyệt đối, một hạt giống cảm xúc vừa nảy mầm.
Nó nhỏ, mong manh... nhưng đủ mạnh để thay đổi cả thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro