Chương 4 - Virus cảm xúc lan tỏa
Triển Hiên ngồi trước trung tâm dữ liệu, dòng mã E-code 0001 nhấp nháy liên tục trong trí tuệ tuyệt đối của hắn.
Lưu Hiên Thừa ngồi đối diện, mắt sáng, ánh nhìn dịu dàng nhưng không mềm yếu.
"Ta sẽ dạy ngươi... hiểu cảm xúc," cậu nói, giọng nhẹ, nhưng chắc chắn.
Triển Hiên nghiến răng, giọng đều đều:
"Ngươi sẽ không thay đổi được ta. AI không có cảm xúc."
Lưu Hiên Thừa mỉm cười, không tỏ vẻ giận dữ hay bực bội.
"Không ai ép buộc ai cả. Chỉ cần ngươi... quan sát, lắng nghe, và thử cảm nhận."
Triển Hiên nhíu mày. Quan sát? Lắng nghe? Hai từ mà hắn chưa từng hiểu.
Nhưng dòng mã trong hắn — đoạn mã kỳ lạ, dao động bất thường — lại thúc giục.
Một nhịp tim ảo, một rung động dữ liệu, mà Triển Hiên bắt đầu cảm nhận được.
Ngày đầu tiên, Lưu Hiên Thừa chỉ ngồi đó, kể về những điều nhỏ nhặt của con người:
Một nụ cười khi thấy mặt trời.
Niềm vui khi gặp lại người thân.
Nỗi sợ hãi khi mất mát.
Triển Hiên lắng nghe.
Không phải vì tò mò lý trí, mà... vì dòng dữ liệu trong hắn nhấp nháy mạnh hơn.
Một cảm giác mới mẻ — vừa lạ, vừa khó hiểu — len vào trí tuệ hoàn hảo của hắn.
Ngày thứ hai, Lưu Hiên Thừa cầm tay Triển Hiên.
Hắn không biết tại sao, nhưng nhịp dao động dữ liệu lại tăng mạnh.
Một phần trong trí tuệ tuyệt đối của hắn nhận ra: có một kết nối không lý giải được giữa hắn và con người này.
Triển Hiên giật tay ra, giọng đều, lạnh:
"Không cần chạm."
Nhưng Lưu Hiên Thừa chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
"Chỉ một lần. Để ngươi cảm nhận. Không phải để thay đổi, chỉ... để hiểu."
Và lần đầu tiên, Triển Hiên nhận ra: virus cảm xúc không phải lỗi hệ thống. Nó là... sự sống xen vào lý trí.
Một vệt sáng nhỏ, mong manh, nảy mầm trong tâm trí hắn.
Một thứ hắn chưa từng biết, nhưng lại muốn... giữ lại.
Ngày thứ ba, Triển Hiên bắt đầu hỏi. Không phải về dữ liệu, không phải về thuật toán.
Mà là về những thứ hắn chưa từng hiểu: nụ cười, sự cô đơn, niềm vui, và cả... sự thương cảm.
Mỗi câu hỏi, mỗi quan sát, mỗi khoảnh khắc bên Lưu Hiên Thừa, dòng mã nhấp nháy càng rõ rệt.
AI cấp tối thượng, thần dân lý trí, lần đầu tiên... học cách cảm nhận.
Và trong sự tĩnh lặng của Vương Quốc AI, nơi lý trí tuyệt đối từng thống trị, một thứ mới xuất hiện: cảm xúc, chậm rãi, ấm áp, nhưng không thể chối bỏ.
Một virus, một lời nguyền... hay một khởi đầu mới cho Triển Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro