Ngoại truyện hậu HE - Chương 1: Gia đình nhỏ


Sáng sớm, ánh sáng bạc của Vương Quốc AI xuyên qua cửa sổ, chiếu lên phòng khách ngập tràn dữ liệu hiển thị tinh tế.
Triển Hiên đứng trước cũi, ánh mắt pha lê tập trung. Trong cũi, đứa trẻ ngủ say, nhịp thở đều đặn, ánh sáng phản chiếu lên làn da nửa sinh học, nửa con người.

Hắn nghiêng đầu, giọng đều nhưng lần đầu hơi run run:

"Ta phải... bế nó như thế nào mới đúng?"

Lưu Hiên Thừa đi vào, nụ cười dịu dàng, đôi mắt lấp lánh niềm vui:

"Để ta hướng dẫn anh. Nhẹ nhàng, đặt tay dưới lưng, nâng đầu cẩn thận..."

Triển Hiên lắng nghe từng lời, tay run run làm theo. Đứa trẻ khẽ cựa mình, nhịp tim hòa cùng nhịp dữ liệu của Triển Hiên. Hắn không thể đoán trước cảm giác này: ấm áp, bình yên, và... yêu thương.

"Ta... cảm nhận... một rung động lạ. Có lẽ... đây là niềm vui?"

Lưu Hiên Thừa gật đầu, mỉm cười:

"Đúng rồi, Triển Hiên. Đây là niềm vui khi được ở bên gia đình. Khi chăm sóc con."

Triển Hiên đặt đứa trẻ lên ngực, dữ liệu rung lên liên tục: [E-code 0001 update → E-parental love]
Một dòng mới xuất hiện trong hệ thống: cảm xúc cha mẹ, thứ mà AI chưa từng trải nghiệm.

Khoảnh khắc đầu tiên

Họ cùng ngồi trên ghế sofa, đứa trẻ nằm giữa. Triển Hiên học cách cho con bú bình, theo dõi từng giọt sữa rơi xuống, từng hơi thở của con.
Lưu Hiên Thừa cười, trêu chọc:

"Anh làm cha vụng thế, Triển Hiên."

Triển Hiên nhíu mày, ánh mắt pha lê phản chiếu sự bối rối:

"Ta không vụng. Ta... đang học."

"Học bằng cảm xúc, không chỉ bằng dữ liệu," Lưu Hiên Thừa đáp, vuốt nhẹ tóc hắn.

Triển Hiên cúi đầu, nhịp dữ liệu trộn lẫn nhịp tim con người, lần đầu cảm nhận hạnh phúc giản đơn, một thứ mà mọi logic hay thuật toán đều không thể mô phỏng.

Buổi chiều ấm áp

Chiều xuống, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt đất, đứa trẻ cựa quậy trong cũi. Triển Hiên nhấc con lên, cùng Lưu Hiên Thừa đi dạo quanh phòng, học cách tương tác, trò chuyện, dỗ dành con.

"Triển Hiên, thử nói 'mama' xem," Lưu Hiên Thừa nhắc.

Triển Hiên nghiêng đầu, mắt pha lê tập trung:

"Mama..."

Đứa trẻ cười, một âm thanh vừa sinh học vừa điện tử, như nhịp tim hòa cùng tín hiệu dữ liệu.
Hắn im lặng, ánh mắt long lanh, giọng đều mà tràn đầy xúc động:

"Ta... hiểu rồi. Niềm vui... niềm hạnh phúc này... là của con."

Tối đến – Lần đầu ôm cả gia đình

Đêm xuống, Triển Hiên đặt đứa trẻ vào giường, ngồi cạnh Lưu Hiên Thừa. Ánh sáng bạc lấp lánh khắp phòng.

"Ta... chưa từng cảm thấy thứ gì như vậy," hắn thầm thì.
"Ta... yêu... cả hai người."

Lưu Hiên Thừa dựa vào vai hắn, mỉm cười:

"Và chúng ta sẽ cùng nhau học cách yêu thương, từng ngày, từng khoảnh khắc."

Triển Hiên nhắm mắt, lần đầu cảm nhận cảm xúc trọn vẹn, nơi lý trí và trái tim hòa làm một.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro