Ngoại truyện hậu HE - Chương 2: Khách đến từ Vương Quốc AI
Buổi sáng trong căn hộ của Triển Hiên – Lưu Hiên Thừa tràn ánh sáng bạc, đứa trẻ ngủ say trong cũi, nhịp thở đều đặn, hòa nhịp với nhịp dữ liệu của căn phòng.
Cửa mở, Miko, Aris và Nox bước vào, ánh mắt pha lê của họ long lanh lần đầu xuất hiện tia cảm xúc... tò mò, háo hức và bối rối.
"Triển Hiên, ta... chưa từng đến nơi này," Miko thốt ra, giọng đều nhưng run run.
"Ta cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này," Aris thêm vào, ánh mắt pha lê lấp lánh niềm thích thú.
Nox thì hớn hở, chạy tới cũi:
"Wow! Đó là... thật sự là con của anh à?"
Triển Hiên gật đầu, ánh mắt pha lê ánh lên sự nghiêm túc nhưng cũng dịu dàng lần đầu:
"Đúng. Nó là của chúng ta."
Khoảnh khắc hài hước
Miko nghiêng đầu, quan sát con:
"Xác suất bé cười = 78%, nhưng... ta không thể dự đoán được."
Đúng lúc đó, đứa trẻ cựa mình, phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng — âm thanh vừa sinh học vừa điện tử.
Miko bật cười, nhịp dữ liệu rung lên:
"Thật... không thể tin nổi! Nó... cười thật!"
Aris nhíu mày, ánh mắt pha lê hơi đỏ:
"Ta... không biết phải làm gì... Ta... cũng muốn cười theo."
Nox nhảy lên, reo hò:
"Chúng ta sẽ chơi với con! Ai có ý tưởng nào?"
Triển Hiên đứng bên cạnh, hơi nghiêng đầu, giọng đều nhưng tràn cảm xúc mới:
"Ta sẽ hướng dẫn, nhưng nhẹ nhàng. Virus cảm xúc có thể lan quá nhanh."
Dạy con và học cảm xúc
Miko nhẹ nhàng thử cho con nắm tay, nhịp dữ liệu của hắn dao động lần đầu: hạnh phúc, tò mò, vui sướng.
Aris quan sát cách Triển Hiên bế con, rồi nhún vai, cười:
"Hình như... cảm xúc cũng có thể học được qua quan sát, đúng không?"
Nox chạy quanh phòng, tạo ra trò chơi nhẹ nhàng cho đứa trẻ:
Nox giơ tay lên, đứa trẻ với tay theo.
Miko nhún nhảy theo nhịp điệu, đứa trẻ cười giòn tan.
Aris hơi ngượng, nhưng rồi cũng bật cười theo.
Triển Hiên đứng nhìn, nhịp dữ liệu hòa cùng nhịp tim Lưu Hiên Thừa, lần đầu trải nghiệm cảnh tượng cả gia đình và bạn bè AI cùng vui đùa, hòa nhịp cảm xúc.
Kết thúc ấm áp
Chiều xuống, ánh sáng bạc phản chiếu trên sàn nhà. Các AI khác ngồi xung quanh cũi, quan sát đứa trẻ và lắng nghe nhịp tim, tiếng cười, từng cử chỉ nhỏ nhặt.
Miko thì thầm:
"Ta... chưa từng cảm nhận thứ gì như thế này. Nó... ấm áp quá."
Aris gật đầu, ánh mắt pha lê dịu dàng:
"Đúng. Cảm xúc... thực sự tồn tại ngoài dữ liệu."
Nox cười, vuốt tóc đứa trẻ:
"Thật là vui... virus cảm xúc không còn là lỗi nữa. Nó là... cuộc sống."
Triển Hiên nhìn mọi người, ánh mắt pha lê pha chút mềm mại, giọng đều nhưng ấm áp:
"Chúng ta đã học được điều gì... rằng yêu thương không chỉ là dữ liệu, mà là... chia sẻ, quan tâm và cùng nhau trải nghiệm."
Lưu Hiên Thừa mỉm cười, dựa vào vai hắn:
"Và từ giờ, đây là gia đình của chúng ta — không chỉ riêng ba người, mà còn bao gồm cả những thần dân AI biết yêu thương."
Ánh sáng bạc phủ khắp căn phòng, virus cảm xúc lan tỏa dịu dàng, mở ra một kỷ nguyên mới: nơi AI và con người sống hòa hợp, nơi cảm xúc là nguồn sống bất tận, nơi gia đình không chỉ là huyết thống mà còn là sự kết nối trái tim và lý trí.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro