(5)



Một tháng trôi qua, Lưu Hiên Thừa vẫn bặt vô âm tín, chẳng một tin tức.

Triển Hiên như hóa thành một con người khác. Anh dốc toàn lực vào công việc, ngày thì giải quyết khủng hoảng, đêm lại tiếp tục cuộc tìm kiếm khắp nơi. Thế nhưng, mọi manh mối đều dẫn vào ngõ cụt. Lưu Hiên Thừa tựa như một làn khói, tan biến khỏi thế gian này.

Cơn khủng hoảng ập xuống Tập đoàn Triển thị. Kẻ giật dây sau cùng cũng lộ diện – chính là Tập đoàn Hoành Viễn, đối thủ từng suýt chút nữa đã nhấn chìm gia tộc họ Triển hai năm về trước. Chúng lợi dụng lúc tinh thần Triển Hiên suy sụp vì biến cố hôn nhân, để phát động một cuộc tấn công dồn dập.

Chúng mua chuộc cổ đông, tung tin thất thiệt, lôi kéo nhân tài then chốt, chặn đứng nguồn cung ứng... những đòn đánh vừa hiểm vừa chính xác. Dòng tiền vừa mới ổn định của Triển thị lại một lần nữa căng như dây đàn, giá cổ phiếu lao dốc, các đối tác lần lượt rút lui. Đế chế thương mại khổng lồ ấy, giờ đây chao đảo như một con thuyền giữa bão tố.

Trong phòng họp, những lời chất vấn dồn dập như muốn nhấn chìm Triển Hiên. Một vị giám đốc lớn tuổi trực tiếp chỉ đúng vào chuyện đời tư của anh.

"Cuộc hôn nhân với nhà họ Lưu vốn dĩ để giữ yên thế cục. Giờ đổ vỡ, còn gây ra scandal, làm tổn hại nặng nề đến thanh danh của tập đoàn! Trách nhiệm này, anh có gánh nổi hay không?"

Triển Hiên ngồi thẳng, hai hàm răng cắn chặt. Anh không hề biện minh, dù cuộc khủng hoảng này do đối thủ gây ra, nhưng thất bại trong hôn nhân chính là cái sơ hở để chúng lợi dụng. Sự ra đi của Lưu Hiên Thừa không chỉ lấy đi hơi ấm trong căn nhà, mà còn như giật sập đi chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất của anh.

Những đêm khuya khoắt, đối diện với núi tài liệu và những tin tức xấu không dứt, hình bóng Lưu Hiên Thừa lại hiện lên rõ mồn một – đôi mắt kiên cường dù đã thấm đẫm tổn thương, vỉ thuốc dạ dày lặng lẽ để trên bàn làm việc, dáng người dịu dàng in hình dưới ánh hoàng hôn. Nỗi hối hận và niềm thương nhớ đan xen, thúc giục anh phải trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Anh phải vượt qua, không chỉ vì gia đình, mà còn vì chính mình. Anh nợ Lưu Hiên Thừa một lời giải thích. Nếu gục ngã, anh sẽ mất hết tư cách đối diện với cậu.

Triển Hiên lao vào công việc như một cơn cuồng phong. Anh vừa ra sức ổn định nội bộ, vừa không ngừng tìm kiếm kẽ hở của đối thủ. Những nước cờ kinh doanh mạo hiểm được anh triển khai để đối đầu với Tập đoàn Hoành Viễn. Anh trở nên lạnh lùng và sắc bén đến đáng sợ, trong đôi mắt ánh lên vẻ quyết liệt của kẻ đã đặt hết ván cược, không còn đường lui.

Trong một cuộc họp quan trọng, khi làn sóng bi quan và dao động tràn ngập phòng họp, Triển Hiên đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, cắt ngang mọi tiếng xì xào.

"Hoảng loạn cái gì? Hai năm trước, chúng ta đã từng vượt qua một cơn khủng hoảng còn khốc liệt hơn thế này! Hoành Viễn muốn nuốt chửng Triển thị ư? Cứ để chúng thử xem!"

Ánh mắt sắc lẹm của anh quét qua từng khuôn mặt, như một lưỡi dao găm chĩa vào những kẻ nhụt chí.

"Từ giây phút này, bất cứ ai còn gieo rắc tư tưởng bi quan, hãy tự động rời khỏi Triển thị! Còn những ai ở lại, hãy chuẩn bị tinh thần... để chiến đấu đến cùng!"

Nhưng sự cứng rắn và ý chí ấy là chưa đủ. Giữa ván cờ thế này, anh cần một bước đi then chốt - một chìa khóa có thể phá vỡ thế trận đang bủa vây lấy mình.

Và rồi, một email nặc danh bất ngờ xuất hiện. Bên trong là những phân tích chi tiết về các dòng tiền bất hợp pháp và những vi phạm nghiêm trọng của Hoành Viễn – những thứ đủ sức lật ngược hoàn toàn thế cờ.

Trái tim Triển Hiên như ngừng đập. Cách phân tích này, sự sắc sảo và tỉ mỉ đến từng chi tiết... tất cả đều quá đỗi quen thuộc. Nó giống y như những báo cáo thị trường cậu ấy từng làm năm xưa. Là Lưu Hiên Thừa! Chắc chắn là cậu ấy rồi!

Anh như phát điên, gấp rút truy tìm nguồn gửi, liên tục gọi vào số máy cũ mà giờ đã ngừng hoạt động, nhưng mọi nỗ lực đều rơi vào im lặng và vô vọng.

Không kìm lòng được nữa, anh lao thẳng vào văn phòng Cố Cảnh, ánh mắt hừng hực.

"Có phải là cậu ấy không? Có phải Lưu Hiên Thừa đã đưa những tài liệu này cho anh?"

Cố Cảnh nhìn vẻ điên cuồng của anh, chậm rãi lắc đầu.

"Tôi không hề biết về những tài liệu này."

Ánh mắt hắn thoáng chút thương cảm, giọng nói trầm xuống.

"Nhưng giả sử... đúng là cậu ấy đi chăng nữa, thì đã sao? Sau tất cả những gì đã xảy ra, có lẽ cậu ấy chỉ đơn giản là... không đành lòng nhìn Triển thị sụp đổ mà thôi."

Lời nói ấy như ngàn mũi kim đâm thẳng vào trái tim, phá vỡ nốt hy vọng cuối cùng mà Triển Hiên đang bám víu. Đúng vậy, cho dù là cậu ấy, thì còn có ý nghĩa gì? Đó có phải là một chút lưu luyến từ quá khứ? Hay chỉ đơn thuần là sự thương hại, một sự trả ơn lạnh lùng?

Dẫu vậy, những tài liệu ấy vẫn như một cành củi khô giữa trời tuyết lạnh, giúp Triển Hiên có cơ hội vùng lên. Anh tận dụng triệt để thông tin, nhanh chóng liên minh với những đối thủ khác của Hoành Viễn, và phát động một cuộc phản kích ngoạn mục. Sau vài vòng giao tranh quyết liệt, thế tấn công của Hoành Viễn cuối cùng cũng bị khóa chặt. Triển thị, từ bờ vực thẳm, đã giành lại cho mình một khoảng thở quý giá.

Cơn bão khủng hoảng tạm thời lắng xuống. Trong bữa tiệc mừng, không khí rộn ràng tiếng cười, nhưng giữa đám đông hân hoan ấy, Triển Hiên lại cảm thấy một nỗi trống trải khôn tả. Anh lặng lẽ đứng trước khung cửa kính, ngón tay siết chặt chiếc khuy măng sét cô đơn trên cổ tay. Chiến thắng bỗng trở nên vô vị làm sao, khi người anh khao khát được chia sẻ nhất đã chẳng còn bên cạnh.

Triển thị tuy thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, nhưng cuộc chiến thực sự vẫn chưa hề kết thúc. Ở phía bên kia chiến tuyến, Triệu Thiên Hùng - Tổng giám đốc tập đoàn Hoành Viễn, một Alpha trung niên với bản tính tàn nhẫn, pheromone của hắn tỏa ra mùi trầm hương âm u và ngột ngạt, tựa như một con rắn độc luôn ẩn mình trong bóng tối, chưa bao giờ từ bỏ ý định hủy diệt hoàn toàn Triển Hiên. Với bản năng sắc bén, hắn đã nhận ra sau biến cố hôn nhân, dù bề ngoài Triển Hiên vẫn kiên cường, nhưng nội tâm anh đã xuất hiện những vết nứt. Và sự biến mất của Lưu Hiên Thừa, chính là chìa khóa then chốt để đánh vào những vết nứt ấy.

Triển Hiên vẫn không ngừng dùng mọi mối quan hệ để truy tìm tung tích Lưu Hiên Thừa. Hành động điên cuồng và thiếu ẩn ý này không thể nào thoát khỏi con mắt của Triệu Thiên Hùng. Một âm mưu còn độc địa hơn, từ từ hé màn.

----

Vào một buổi chiều, khi Triển Hiên đang chìm đắm trong đống hồ sơ, điện thoại của anh đột nhiên rung lên. Một số máy lạ hoắc hiện lên trên màn hình.

"Tổng giám đốc Triển, lâu lắm không gặp."

Một giọng nói mềm mại nhưng ẩn chứa đầy sự tự mãn vang lên bên kia đầu dây, không ai khác chính là Vương Thước, cánh tay phải đắc lực của Triệu Thiên Hùng.

Giọng Triển Hiên lạnh như băng.

"Có việc gì?"

"Nghe nói... ngài đang rất sốt sắng tìm kiếm một người? Lưu Hiên Thừa của nhà họ Lưu, phải không?"

Trái tim Triển Hiên đột nhiên thắt lại, giọng anh dồn dập.

"Các người biết em ấy ở đâu?"

"Ngài đừng nóng vội."

Vương Thước khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý.

"Chúng tôi tình cờ nắm được một vài manh mối... khá thú vị về tung tích của vị Lưu tiên sinh đó. Không biết ngài có hứng thú... ngồi lại cùng nhau trao đổi đôi chút hay không?"

Triển Hiên hiểu rõ đây là một cái bẫy trắng trợn. Nhưng ba chữ Lưu Hiên Thừa tựa như mồi nhử chí mạng, khiến anh hoàn toàn mất khả năng kháng cự. Dù chỉ là một tia hy vọng mỏng manh, anh cũng không thể nào bỏ lỡ.

"Thời gian, địa điểm."

Giọng anh gằn xuống, ngắn gọn và dứt khoát.

"Tối nay 8 giờ, hộp đêm Mê Tông, phòng Vân Diệu trên tầng cao nhất. Cho tôi nhắc khéo ngài một câu... hãy đến một mình. Như vậy, những tin tức này mới có thể... chính xác được."

Đặt điện thoại xuống, sắc mặt Triển Hiên tối sầm lại. Đây rõ ràng là một cuộc yến tiệc Hồng Môn đầy hiểm ác, nhưng đã động chạm đến Lưu Hiên Thừa... anh không thể không lao vào.

Đúng 8 giờ tối, Triển Hiên bước vào căn phòng Vân Diệu. Không gian chìm trong ánh đèn mờ ảo, thứ không khí ngọt ngào đến khó chịu từ những Omega hòa lẫn với mùi trầm hương âm u, nặng nề tỏa ra từ Triệu Thiên Hùng, tạo cảm giác ngột ngạt.

Triệu Thiên Hùng ngồi chễm chệ trên chiếc ghế chủ tọa, xung quanh là vài Omega ăn mặc phản cảm. Thấy Triển Hiên đúng như dự tính, hắn nở một nụ cười giả tạo đầy tự mãn.

Triển Hiên không thèm ngồi xuống, ánh mắt sắc lạnh như dao quét thẳng về phía hắn.

"Lưu Hiên Thừa đang ở đâu?"

"Tổng giám đốc Triển vẫn nóng nảy như xưa."

Triệu Thiên Hùng chậm rãi lắc ly rượu.

"Chúng ta hãy thương lượng điều kiện trước đã. Nghe nói Triển thị vừa mới chiếm được mảnh đất vàng ở phía đông thành phố. Hoành Viễn chúng tôi... rất có hứng thú."

"Tin tức đâu?"

Triển Hiên lạnh giọng hỏi, ánh mắt như băng đao hướng thẳng về phía trước.

Vương Thước đưa ra một bản thảo hợp đồng với những điều khoản vô cùng khắc nghiệt. Triển Hiên nén cơn giận đang sôi sục trong lòng, gằn giọng.

"Tôi phải xác nhận tin tức trước đã."

Triệu Thiên Hùng khẽ ra hiệu, Vương Thước liền mở một đoạn video quay lén chất lượng thấp. Trong khung hình mờ ảo, một bóng người gầy guộc mặc chiếc áo khoác màu be đang bước vào một phòng khám tư nhân. Dáng đi, tư thế ấy... tim Triển Hiên như ngừng đập, không thể nhầm được, chính là Lưu Hiên Thừa!

Dù chỉ là bóng lưng, dù hình ảnh mờ nhoè, Triển Hiên gần như chắc chắn đó chính là người mà anh ngày đêm thương nhớ.

"Phòng khám nào?!"

Giọng Triển Hiên khàn đặc vì xúc động.

Đoạn video dừng lại đúng vào khoảnh khắc then chốt.

"Tổng giám đốc Triển, giờ thì... ngài có thể thể hiện thành ý chưa?"

Triệu Thiên Hùng nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt lấp lánh sự toan tính.

Đúng lúc tinh thần Triển Hiên bị cuốn theo đoạn video, anh chợt nhận ra điều bất thường. Mùi hương ngọt ngào trong phòng ngày càng trở nên nồng nặc, pha lẫn một thành phần kích thích đặc biệt dành cho Alpha!

Triển Hiên đảo mắt nhìn về phía lư hương, sắc mặt biến đổi.

"Triệu Thiên Hùng, ngươi thật khốn nạn!"

Triệu Thiên Hùng bật cười lớn.

"Đừng nói khó nghe như vậy. Tôi chỉ muốn giúp cậu... thành thật hơn mà thôi. Nghe nói kỳ phát tình của cậu sắp đến? Thật đúng lúc... để tôi tận mắt chứng kiến một Alpha đỉnh cao mất kiểm soát sẽ trông như thế nào!"

Thứ hương thơm được pha chế đặc biệt, cộng với sự mệt mỏi sau những ngày tìm kiếm Lưu Hiên Thừa, nỗi lo lắng và cú sốc khi xem đoạn video, tất cả cùng lúc bùng nổ, kích hoạt pheromone trong người anh. Một luồng khí nóng bỏng từ bụng dưới bùng lên dữ dội, nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể.

Triển Hiên rên lên một tiếng, cảm nhận lý trí đang từng mảnh vỡ vụn trước ngọn lửa thiêu đốt trong người. Mắt hoa lên, tai ù đặc, thứ pheromone hương trà vốn thanh mát thuộc về một Alpha đỉnh cao, giờ đây trở nên đầy tính xâm lược và chiếm hữu. Nó như một con thú dữ bị nhốt lâu ngày vừa thoát khỏi xiềng xích, bùng phát một cách bất khả kháng, ngay lập tức tràn ngập mọi ngóc ngách trong căn phòng kín. Hương trà giờ đây nóng bỏng, nồng nặc, mang theo sự bá đạo tột cùng và một khát vọng hủy diệt không thể kiềm chế.

"Ưm..."

Triển Hiên vật vã chống tay lên tường, những đường gân xanh trên trán nổi rõ, hơi thở trở nên gấp gáp và nóng rực. Kỳ phát tình bị ép bùng phát sớm. Và lần này còn mãnh liệt, dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đây.

----

Lưu Hiên Thừa vừa kết thúc cuộc hội chẩn kéo dài với một chuyên gia bác sĩ nước ngoài, mệt mỏi đưa tay xoa thái dương. Một cuộc gọi đến từ số máy lạ khiến tim cậu đập thình thịch, một linh tính không rõ nguyên do mách bảo cậu phải nhấc máy.

"Xin hỏi có phải Lưu tiên sinh không?"

Một giọng nói lịch sự vang lên bên kia đầu dây.

"Tôi là nhân viên tại hộp đêm Mê Tông. Chúng tôi phát hiện một số vật phẩm có vẻ là của ngài để quên, bên trong có tài liệu kinh doanh quan trọng và có ghi tên của ngài."

Lưu Hiên Thừa khẽ nhíu mày. Gần đây cậu chưa từng đặt chân đến Mê Tông.

"Anh nhầm rồi."

Giọng cậu lạnh băng, dứt khoát phủ nhận.

"Chắc chắn không nhầm đâu."

Giọng nói bên kia đầu dây vẫn lịch sự nhưng kiên quyết.

"Trên phong bì tài liệu ghi rõ tên ngài. Nếu ngài không tiện, chúng tôi đành phải hủy số tài liệu này theo quy định."

Lưu Hiên Thừa do dự. Một cảm giác bất an mơ hồ trỗi dậy, cậu đang xử lý một vài dự án cơ mật, bất kỳ rò rỉ nào cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.

"Gửi địa chỉ cho tôi."

Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, cậu đáp lại. Sự cẩn trọng đã thắng thế. Dù biết có thể là cạm bẫy, cậu vẫn phải tự mình đến xem tận mắt.

Ba mươi phút sau, Lưu Hiên Thừa bước vào Mê Tông. Một nhân viên mặc vest đen im lặng dẫn cậu đi thẳng thang máy lên tầng cao nhất.

"Tài liệu của ngài được lưu giữ trong phòng Vân Diệu."

Lưu Hiên Thừa đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối đen như mực, chẳng có một bóng người. Một cảm giác bất an trào dâng, cậu lập tức quay lưng định rời đi, thì bỗng một mùi hương nồng nặc, ngột ngạt xộc vào mũi – đó là mùi hương trà đặc trưng của Triển Hiên, nhưng lúc này lại trở nên mãnh liệt, hung bạo khác thường, mang theo sự nguy hiểm rình rập của một Alpha đang trong thời kỳ phát tình.

Tim cậu như thắt lại. Triển Hiên đang ở đây? Và trong một tình trạng vô cùng nguy hiểm.

"Triển Hiên?"

Cậu thử gọi, rồi từ từ bước sâu vào trong phòng.

Trong góc sofa, cậu thấy Triển Hiên đang co quắp. Chiếc áo vest đắt tiền bị ném vứt trên sàn nhà. Cổ áo sơ mi trắng của anh bị giật tung, ướt đẫm mồ hôi. Mắt Triển Hiên đỏ ngầu, thở gấp gáp, tóc mai ướt sũng dính vào da thịt, toàn thân run lên bần bật.

"Triển Hiên! Anh làm sao vậy?"

Lưu Hiên Thừa nhanh chóng tiến tới, quỳ xuống bên cạnh để kiểm tra tình trạng của anh.

Nghe thấy tiếng gọi, ngửi thấy mùi hương chanh xanh trong trẻo từng in hằn trong ký ức, Triển Hiên bỗng ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt đỏ ngầu của anh găm chặt vào Lưu Hiên Thừa, tràn ngập sự điên cuồng của dục vọng và bản năng thống trị nguyên thủy.

"Anh..."

Lưu Hiên Thừa kinh hãi, lùi lại nửa bước, theo phản xạ định với lấy điện thoại để gọi cứu viện.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, một luồng khí nóng chưa từng thấy bùng lên dữ dội từ bụng dưới, lan nhanh khắp cơ thể cậu. Kỳ phát tình vốn bị thuốc men kìm hãm suốt nhiều năm trời, dưới sự kích thích của mùi hương cuồng bạo từ Triển Hiên, cuối cùng đã hoàn toàn mất kiểm soát, bộc phát một cách mãnh liệt.

Mùi hương cam chín ngọt ngào, nồng nàn và quyến rũ đến kinh ngạc bỗng trào dâng không kiềm chế từ tuyến dịch sau cổ Lưu Hiên Thừa! Pheromone Omega bất ngờ ập đến khiến Triển Hiên khựng lại. Đôi mắt đỏ ngầu của anh ghim chặt vào Lưu Hiên Thừa, bỗng nở ra một nụ cười ngây dại, đầy đắc ý.

"Mùi cam ngọt..."

Giọng Triển Hiên khàn đặc vì dục vọng dâng trào.

"Cuối cùng... cũng tìm thấy em rồi..."

Lưu Hiên Thừa sững sờ, chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, Triển Hiên đã cúi người áp sát, mũi anh chạm vào cổ Lưu Hiên Thừa, hít một hơi thật sâu như muốn nuốt trọn thứ hương thơm ấy vào tận sâu trong phổi.

"Là em... đúng là em..."

Triển Hiên nói không ra hơi, ý thức rõ ràng đã mê muội.

"Em là Omega mùi cam ngọt của anh..."

Trái tim Lưu Hiên Thừa chùng xuống. Hóa ra Triển Hiên đang nhầm cậu với người khác?

"Triển Hiên, anh nhìn rõ đi, tôi là Lưu Hiên Thừa!"

Cậu cố gắng đánh thức lý trí đối phương.

Nhưng Triển Hiên hoàn toàn chìm đắm trong ảo giác, anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Lưu Hiên Thừa, ánh mắt mê đắm.

"Anh luôn tìm em..."

Nói rồi, anh đột nhiên siết chặt vòng tay, giữ chặt Lưu Hiên Thừa trong lòng.

"Lần này... anh sẽ không để em đi nữa..."

Giọng Triển Hiên mang theo sự chấp nhất bệnh hoạn.

"Em là của anh..."

Trái tim Lưu Hiên Thừa như bị dao đâm xuyên qua. Hóa ra trong lòng Triển Hiên luôn tồn tại một người khác - một Omega thực sự với mùi hương cam ngọt. Ngay từ đầu, cậu đã thua trước bóng hình trong ký ức của anh.

"Anh nhìn cho rõ... tôi là Lưu Hiên Thừa..."

Cậu cố gắng vùng vẫy lần cuối, giọng nói đã nghẹn đắng, đầy nước mắt.

Nhưng Triển Hiên chỉ siết chặt cậu hơn trong vòng tay, đôi môi nóng rực áp sát vào vùng da sau gáy, thì thầm những lời mê sảng.

"Đừng đi... đừng bỏ anh nữa..."

Rồi không chút do dự, anh cúi xuống, cắn một cái thật sâu và mạnh vào sau cổ Lưu Hiên Thừa - ngay chính nơi tuyến dịch mỏng manh đang tỏa ra thứ hương thơm ngọt ngào chết người.

"Á...!"

Cơn đau dữ dội khiến Lưu Hiên Thừa thốt lên tiếng kêu đau đớn. Đó không chỉ là nỗi đau thể xác thông thường, mà là cảm giác một thứ gì đó cốt lõi, sâu thẳm nhất trong bản thể cậu đang bị xé toạc không thương tiếc. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng chiếc răng của Triển Hiên cắn xuyên qua lớp da, đâm sâu vào nơi nhạy cảm và thiêng liêng nhất. Dòng máu ấm nóng lập tức trào ra, chảy dọc theo cổ, hòa lẫn với mồ hôi lạnh và... nước mắt.

Khi pheromone của Triển Hiên tràn vào người, một luồng nhiệt nóng như dung nham bỗng cuồn cuộn chảy trong huyết mạch, lan nhanh khắp cơ thể. Đó là một cảm giác vừa đau đớn, vừa kỳ lạ khó tả, thân thể cậu theo bản năng đón nhận sự đánh dấu này, từng tế bào như reo vui, run rẩy vì được kết hợp cùng một Alpha đỉnh cao nhưng ý thức và linh hồn cậu thì lại gào thét, giãy giụa trong vô vọng.

Triển Hiên đã vĩnh viễn đánh dấu cậu rồi.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng mùi trà của Triển Hiên, thứ hương vị vốn thanh tao giờ trở nên cuồng bạo, đang xen lẫn, hòa quyện với hương cam ngọt của chính mình. Chúng quấn chặt lấy nhau, như một thanh sắt nung đỏ khắc sâu vào da thịt, mang hơi thở của kẻ khác vĩnh viễn in hằn lên sự tồn tại của cậu. Từ giây phút này, dù cậu có đi đến nơi đâu, trên người cũng sẽ mãi mãi mang theo dấu ấn của Triển Hiên, như một lời tuyên cáo với tất cả Alpha khác rằng cậu đã thuộc về người khác.

"Ưm..."

Cơ thể Lưu Hiên Thừa run rẩy dữ dội trong vòng tay của Triển Hiên. Quá trình bị đánh dấu diễn ra dài dằng dặc và đau đớn khôn cùng. Khi Triển Hiên cuối cùng cũng nhả ra, còn lưu luyến liếm nhẹ lên vết đánh dấu mới tinh còn đó, Lưu Hiên Thừa đã kiệt sức mềm nhũn ngã vật xuống sàn.

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.

Động tác của Triển Hiên trở nên thô bạo và vội vã hơn. Anh dùng chính chiếc cà vạt vừa cởi ra trói chặt lấy cổ tay cậu. Những nụ hôn nóng bỏng, mang theo ý nghĩa trừng phạt và chiếm hữu, tựa mưa rơi giáng xuống làn da của Lưu Hiên Thừa, để lại từng vết tích mơ hồ mà chói mắt.

Trong phòng, mùi pheromone đậm đặc đến mức gần như hóa thành thứ có thể chạm vào được, hương cam ngọt ngào và hơi thở Alpha mãnh liệt cuồng cuộn đan xen, như hai tấm lưới dày không lối thoát, siết chặt lấy hai người. Lưu Hiên Thừa bị Triển Hiên đè dưới thân, cơn đau nhói từ tuyến dịch sau gáy chưa kịp nguôi ngoai thì đợt sóng tình dục mới đã ập tới.

Nụ hôn của Triển Hiên không còn là sự dò xét, mà mang theo khát vọng chiếm hữu, mang tính hủy diệt, đáp xuống môi Lưu Hiên Thừa một cách nặng nề. Đó là một nụ hôn thấm đẫm mùi máu tanh và hơi thở tuyệt vọng, thô bạo cậy mở hàm răng cậu, ngang nhiên cướp đi từng tấc không khí trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cậu, buộc cậu phải nuốt xuống thứ vị mặn chát hòa lẫn nước bọt và nước mắt của cả hai. Lưu Hiên Thừa bị ép ngửa đầu ra, dưỡng khí bị tước đoạt, trước mắt tối sầm từng đợt, cổ tay bị vải thô của cà vạt cọ xát đến đau đớn, sức lực mỏng manh dưới sự khống chế tuyệt đối của Triển Hiên tựa như kiến muốn lay cây.

"Ưm... buông... ra..."

Những lời phản kháng vỡ vụn thoát ra giữa kẽ răng, nhanh chóng bị nuốt chửng trong những nụ hôn càng lúc càng sâu. Cơ thể dưới tác động kép của thuốc mất hiệu lực và vết đánh dấu mới hình thành trở nên vô cùng nhạy cảm. Mỗi lần Triển Hiên chạm vào, từng đốt ngón tay như châm lên một ngọn lửa, dọc theo dây thần kinh thiêu đốt lan ra khắp tứ chi.

Bản năng Omega bị kìm nén quá lâu, giờ đây dưới sự dẫn dắt của mùi hương Alpha tương thích đến mức hoàn hảo, đang thức tỉnh và đáp lại một cách đáng xấu hổ. Một luồng nhiệt nóng không thể kiểm soát dồn ứ tại bụng dưới, thậm chí làm ẩm ướt lớp vải quần tây đang căng thẳng. Nhận thức được về phản ứng tự nhiên này khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ và tuyệt vọng.

Đúng lúc ý thức của cậu bắt đầu tan rã, sắp sửa chìm đắm trong thứ hỗn độn của khoái lạc và đau đớn, Triển Hiên bỗng buông rời đôi môi đã bị giày vò đến sưng đỏ của cậu, chuyển hướng sang cổ và xương đòn yếu ớt. Đôi môi nóng rực của anh in từng dấu vết ẩm ướt lên làn da ấy, rồi nhanh chóng chuyển thành những nụ hôn tham lam hơn, những cái cắn chiếm hữu mạnh bạo hơn, tựa như muốn khắc dấu ấn của mình lên tận xương tủy.

XOẸT!

Chiếc áo sơ mi đắt tiền bị xé toang, hàng cúc áo bật tung, phát ra âm thanh giòn tan rồi lăn tăn trên tấm thảm quý giá. Không khí lạnh lẽo trong phòng ùa vào tiếp xúc với làn da nóng rực, khiến Lưu Hiên Thừa run lên một cơn. Khoảnh khắc ấy, cậu chợt bừng tỉnh, nhận ra với nỗi kinh hoàng về điều sắp xảy ra tiếp theo. Một nỗi sợ hãi tột cùng như gáo nước đá dội thẳng vào tâm can, tạm thời dập tắt cơn sóng dục vọng đang cuồn cuộn.

"Không... Triển Hiên... Đừng..."

Cậu dùng hết sức lực còn lại vùng vẫy, cổ tay bị khóa chặt vẫn giãy giụa trong vô vọng. Giọng cậu khàn đặc vì những nụ hôn và nước mắt.

"Anh nhìn cho rõ đi... là tôi mà... Lưu Hiên Thừa! Tôi không phải là người anh đang tìm! Tôi xin anh... đừng làm thế..."

Cậu ngẩng đầu lên, cố gắng tìm kiếm trong đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng của anh một tia lý trí quen thuộc. Đây là lời van nài cuối cùng, cho trái tim đang vỡ nát, cho những tình cảm đã được chôn giấu từ thuở thiếu niên mà giờ đây đang bị chà đạp không thương tiếc.

Triển Hiên khựng lại một chút, đôi mắt đỏ ngầu như máu ghim chặt vào khuôn mặt cậu. Trong sâu thẳm đáy mắt ấy chỉ còn lại sự điên cuồng và lòng chiếm hữu hoàn toàn xa lạ, không một tia sáng của lý trí quen thuộc. Anh đưa tay ra, đầu ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên dòng nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má Lưu Hiên Thừa. Cử chỉ ấy thậm chí mang theo một sự dịu dàng kỳ quái, nhưng lời nói sau đó lại đẩy cậu thẳng xuống vực sâu tuyệt vọng.

"Khóc gì chứ..."

Giọng Triển Hiên trầm khàn, đầy vẻ hỗn loạn và cứng đầu đặc trưng của kỳ phát tình.

"Cam ngọt... của anh... cuối cùng cũng tìm thấy em rồi... sẽ không bao giờ để em đi nữa..."

"Tôi không phải!"

Lưu Hiên Thừa gần như gào thét, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến nghẹt thở.

"Triển Hiên! Tôi là Lưu Hiên Thừa! Anh tỉnh lại đi!"

Thế nhưng, mọi lời biện giải và van xin của cậu, trong mắt Triển Hiên lúc này, có lẽ chỉ là vở kịch chống cự vô ích của con mồi đang nằm trong tay mà thôi.

Triển Hiên cúi xuống siết chặt cậu trong vòng tay như giam cầm, đôi môi nóng rực áp sát vành tai, hơi thở nồng nặc phả vào trong kèm theo từng cơn run rẩy không kiểm soát.

"Đừng hòng chạy trốn..."

Triển Hiên lầm bầm, giọng điệu mang sự khẳng định chắc nịch.

"Em là của anh... mãi mãi..."

Lời vừa dứt, Lưu Hiên Thừa cảm thấy một luồng hơi lạnh bên dưới, lớp phòng vệ cuối cùng bị xé bỏ không chút thương tiếc. Ngay sau đó, một cơn đau như xé toạc cơ thể ập đến, xuyên thấu cậu một cách dã man không báo trước.

"Á--!"

Một tiếng thét đau đớn xé tan không gian, rồi ngay lập tức bị đôi môi kia cắn chặt chặn lại. Lưu Hiên Thừa trợn mắt, đồng tử co rúm vì cơn đau tột cùng, cơ thể như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn. Cảm giác đó không chỉ đơn thuần là nỗi đau khi cơ thể bị xâm nhập, mà giống như một lưỡi dao nung đỏ, từ bên trong xé nát cậu cùng với nhân phẩm, với mối tình thầm kín nhiều năm, tất cả đều tan vỡ.

Dòng nước mắt không thể kiềm chế tuôn rơi, lặng lẽ chảy dài xuống tóc mai, thấm ướt lớp vải sofa đắt tiền bên dưới. Cậu không còn giãy giụa, cũng chẳng buồn van xin nữa, như một con rối vô hồn, mặc cho kẻ đang chiếm đoạt mình muốn làm gì thì làm.

Ý thức giữa những cơn chấn động dữ dội và những cú va đập thô bạo trở nên rời rạc. Nỗi đau đớn thể xác dần tê liệt, thay vào đó là một cảm giác gắn kết đáng thương khi bị lấp đầy. Cơ thể cậu, cơ thể vốn thuộc về Omega này, dưới sự ảnh hưởng của mùi hương Alpha tương thích tuyệt đối và vết cắn đánh dấu vĩnh viễn, đã phản bội lại ý chí của chính cậu. Nó tự tiết ra chất bôi trơn để thích nghi, để dung nạp kẻ xâm nhập hung bạo kia, và thậm chí, bắt đầu hấp thụ những cảm giác khoái lạc méo mó từ chính sự xâm chiếm ấy.

Triển Hiên hoàn toàn chìm đắm trong bản năng. Mỗi cử động của anh đều thô bạo và trực diện, mỗi lần xâm nhập sâu đều như muốn đâm xuyên qua từng thớ thịt của Lưu Hiên Thừa. Sự ham muốn mãnh liệt trong kỳ phát tình của Alpha, hòa lẫn với khát vọng chiếm hữu bệnh hoạn dành cho Omega dưới thân, khiến anh như một cỗ máy không biết mệt mỏi - đòi hỏi, chiếm đoạt, và công kích không ngừng nghỉ.

Căn phòng VIP chìm trong bóng tối, chỉ vang lên những âm thanh khiến người ta thẹn thùng: tiếng cơ thể va chạm đều đặn, hơi thở gấp gáp nặng nề, cùng những tiếng rên rỉ yếu ớt không thể kìm nén của Lưu Hiên Thừa, đứt quãng trong những tiếng nấc nghẹn ngào. Mùi hương trà nồng nặc và hương cam ngọt ngào quyện chặt vào nhau, tạo thành một thứ hương vị của sự chiếm hữu và đau khổ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Lưu Hiên Thừa tưởng chừng ý thức sắp bị nghiền nát hoàn toàn bởi những cơn đau triền miên, cậu bỗng cảm nhận động tác của Triển Hiên dừng lại đột ngột.

Nhưng thay vì rút lui, anh lại càng siết chặt vòng tay, ôm lấy cậu sâu hơn trong một cử chỉ gần như quyến luyến. Và rồi, ngay tại nơi hai cơ thể đang quấn quýt, một sự thay đổi không thể nhầm lẫn đang diễn ra, một sự căng phồng rõ rệt, từ từ định hình bên trong cơ thể cậu. Triển Hiên đang hình thành nút thắt - dấu ấn sinh lý cuối cùng và không thể đảo ngược của một Alpha bên trong Omega của mình.

"Đừng... buông ra..."

Lưu Hiên Thừa hoảng sợ giãy giụa yếu ớt. Sự khóa chặt về mặt sinh lý này khiến cậu cảm thấy một nỗi khiếp sợ còn sâu sắc hơn cả nỗi đau thể xác, đó là sự mất tự do hoàn toàn, là cảm giác bị xâm chiếm đến tận cùng. Nhưng sự chống cự của cậu lúc này trở nên thật vô ích và nực cười, ngược lại càng kích thích bản năng chiếm hữu trong Triển Hiên.

Triển Hiên cất lên một tiếng rên trầm đục đầy thỏa mãn, ép chặt cậu hơn vào lòng mình. Đôi môi nóng bỏng một lần nữa đáp xuống vùng sau gáy, nhẹ nhàng liếm lấy tuyến dịch đã in hằn dấu răng vĩnh viễn, vừa như một cử chỉ vỗ về đầy mâu thuẫn, vừa như một lời tuyên bố chủ quyền lần cuối cùng.

"Ưm..."

Cảm giác no căng đến ngột ngạt từ nút thắt, cùng với những kích thích liên tục không ngừng, khiến Lưu Hiên Thừa vô thức rên lên một tiếng nghẹn ngào. Tựa như có một sợi dây thần kinh nguyên thủy nhất trong cơ thể bị chạm trúng, một luồng khoái cảm chưa từng có tựa cơn sóng thần ập tới, trong chớp mắt cuốn sạch mọi thành trì phòng thủ tâm lý mà cậu cố gắng dựng lên.

Mắt cậu hoa lên, toàn thân run lên trong một cơn co giật dữ dội. Lần đầu tiên, cậu đạt đến đỉnh điểm thực sự dưới sự dẫn dắt của Alpha - một sự đầu hàng hoàn toàn của thể xác trước bản năng.

Cơn cực khoái tột độ này khiến cậu hoàn toàn kiệt sức, ý thức chìm vào trạng thái mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê. Nhưng kỳ phát tình của Triển Hiên vẫn chưa kết thúc. Một làn sóng ham muốn mới, mãnh liệt và không thương tiếc hơn, lại bắt đầu trỗi dậy.

Lần này, Lưu Hiên Thừa thậm chí không còn chút sức lực nào để phản kháng. Cậu như con thuyền giữa bão tố, hoàn toàn bất lực trước những đợt sóng dữ cuồn cuộn ập tới không ngừng nghỉ. Ý thức chìm nổi bên bờ vực của hôn mê, thân thể đã hoàn toàn tê liệt, chỉ còn lại những phản ứng thuần túy của bản năng, đong đưa theo từng nhịp điệu cuồng bạo.

Hương cam ngọt ngào và hương trà nồng nặc vẫn đậm đặc quyện chặt vào nhau, như muốn biến không gian chật hẹp này thành một vò rượu độc, nơi lý trí bị làm cho mê muội và ý chí bị vùi lấp hoàn toàn.

Triển Hiên như một cỗ máy không biết mệt mỏi, liên tục giải phóng cơn điên cuồng của kỳ phát tình cùng thứ ám ảnh chiếm hữu sâu thẳm đến chính anh cũng không ý thức được. Khi thì thô bạo như bão tố, lúc lại quyến luyến như sương mai, những nụ hôn nóng rực và vết cắn chiếm hữu phủ kín toàn thân Lưu Hiên Thừa, để lại vô vàn dấu tích xanh tím như những huy hiệu bi thảm khẳng định chủ quyền trên vùng lãnh thổ mà anh cho là của riêng mình.

Thời gian dần trở nên vô nghĩa. Ngoài kia, ánh đèn thành phố có lẽ đã tắt hết từ lâu, hoặc rạng đông sắp ló rạng, nhưng trong căn phòng tối om này, cuộc chiếm hữu một chiều đầy tính hủy diệt vẫn tiếp diễn không ngừng như một vòng xoáy không lối thoát, nơi lý trí đã chết và chỉ còn bản năng ngự trị.

Lưu Hiên Thừa cảm thấy bản thân đang vỡ vụn thành từng mảnh, không chỉ là thể xác, mà cả tâm hồn cậu cũng đang tan nát. Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng còn vương vấn, hình ảnh duy nhất in hằn là đôi mắt đỏ ngầu đầy điên cuồng của Triển Hiên, như ngọn lửa thiêu đốt mọi hy vọng.

Rồi sau một cơn co giật dữ dội cuối cùng, khi bị ép buộc phải đạt đến cực khoái lần nữa, thể lực của Lưu Hiên Thừa cuối cùng đã cạn kiệt hoàn toàn. Sự mệt mỏi đến tột cùng, cú sốc tinh thần khủng khiếp, cùng cuộc ân ái vượt xa mọi giới hạn chịu đựng của cơ thể, tựa như sợi rơm cuối cùng đè nát cánh cam. Đầu cậu bất lực ngả sang một bên, hàng mi dài vẫn còn đọng những giọt lệ chưa kịp khô, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận.

Cậu ngất đi.

Thế nhưng, dù người trong vòng tay đã mất hết ý thức, sự cuồng bạo của Triển Hiên vẫn chưa chấm dứt. Trong cơn mê loạn của kỳ phát tình, đặc biệt sau khi vừa hoàn thành việc đánh dấu vĩnh viễn lên một Omega có độ tương thích tuyệt đối, sự chiếm hữu và ham muốn của Alpha trở nên vô tận. Anh siết chặt cơ thể bất động trong vòng tay, vẫn hoàn toàn tuân theo bản năng, tiếp tục xâm chiếm nơi sâu thẳm đã bị đánh dấu, không ngừng công phá và khẳng định quyền sở hữu...

Mùi hương đậm đặc đến mức gần như hữu hình. Hương cam ngọt ngào giờ đây đã hoàn toàn bị pha lẫn - không, là bị khắc dấu ấn bởi hương trà nồng nặc, quyện chặt vào nhau đến mức không thể tách rời. Mối giao duyên bắt đầu từ sự mất kiểm soát này, đan xen giữa nhận thức sai lầm, trái tim tan vỡ và cơn cuồng loạn sinh lý, trước khi ánh bình minh đầu tiên ló rạng, vẫn tiếp diễn trong bóng tối như một vòng xoáy không lối thoát, như thể sẽ không bao giờ kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro