Chương 2: Sự Hiểu Lầm Nổi Lên
Chương 2
Sự Hiểu Lầm Nổi Lên
--------------
Ánh nắng mờ nhạt lọt qua rèm cửa dày, chiếu lên tấm ga trắng nhàu nát, nơi mùi rượu và hương nước hoa trộn lẫn thành thứ mùi khiến người ta khó thở. Quách Thành Vũ khẽ trở mình, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc.
Bên cạnh anh ta, một giọng nữ mềm ngọt vang lên khe khẽ.
"Anh tỉnh rồi à, Thành Vũ"
Anh mở mắt, ánh nhìn dần rõ, một gương mặt trang điểm tinh xảo hiện ra, đôi môi đỏ cong cong như cánh hoa hồng vừa nở, là Nhạc Duyệt, tấm chăn mỏng quấn hờ hững quanh vai cô, để lộ bờ vai trần mảnh mai, không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề.
Quách Thành Vũ khẽ cau mày, giọng khàn đặc.
"Chuyện này là sao?"
Nhạc Duyệt cúi đầu, giả vờ ngại ngùng:
"Em cũng không biết, tối qua em thấy anh hơi say, nên đưa anh về đây nghỉ, rồi... em cũng chẳng nhớ rõ nữa, chắc là..."
Cô ta khẽ cắn môi, giọt nước mắt lăn nhẹ, như thể mọi lỗi lầm đều thuộc về số phận.
Quách Thành Vũ ngồi dậy, tấm chăn tuột xuống để lộ vết hằn đỏ nhạt trên vai. Ánh mắt anh thoáng lạnh, đôi tay siết chặt mép giường.
"Cô muốn gì từ tôi?"
Nhạc Duyệt hơi khựng lại, rồi nhanh chóng nắm tay anh ta:
"Em không muốn gì cả, chỉ là... em sợ người khác hiểu lầm, nếu tin tức lan ra, em sẽ mất hết danh tiếng, mà anh thì... cũng chẳng thoát khỏi miệng đời"
Ánh sáng chiếu nghiêng qua rèm, phản chiếu lên gương mặt Quách Thành Vũ, đôi mắt anh ta sâu như vực, bình thản nhưng chứa đầy đề phòng.
"Tôi sẽ xử lý chuyện này, còn cô... đừng có tự tiện làm gì"
Nhạc Duyệt cúi mặt, trong ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh, cô ta chậm rãi rút tay về, mỉm cười dịu dàng.
"Em chỉ mong anh hiểu, em không có ý xấu gì với anh"
Cửa phòng khép lại sau khi anh rời đi, tiếng giày da dội lên nền gạch lạnh, anh ta không biết, ở góc hành lang khuất sáng, có một người đang đứng nép vào tường, hai bàn tay nắm chặt đến bật máu.
Khương Tiểu Soái nhìn cảnh tượng ấy qua khe cửa, tim cậu như bị ai bóp nghẹt, mỗi bước chân Quách Thành Vũ rời đi là một nhát dao đâm vào ngực, cậu ta hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt đã tràn ra từ lúc nào.
"Chỉ một đêm, anh liền rơi vào vũng bùn này..."
Cậu ta lẩm bẩm, giọng nghẹn lại, hệ thống vang lên trong đầu, lạnh tanh như kim loại.
"Nhiệm vụ phụ: làm lung lay mối quan hệ của Nhạc Duyệt và Quách Thành Vũ trong vòng ba ngày"
"Ba ngày sao?"
Khương Tiểu Soái siết chặt vạt áo.
"Anh ấy vừa rời khỏi phòng đó, còn tôi thì phải giả vờ như chưa có chuyện gì, đúng không"
"Đúng. Mỗi cơ hội đều có giới hạn, nếu thất bại, phần thưởng sẽ mất vĩnh viễn"
Cậu ta khẽ cười, một nụ cười không chạm đến mắt.
"Được, tôi không được phép thất bại"
Chiều hôm ấy, bữa tiệc họp báo phim diễn ra tại sảnh lớn, Khương Tiểu Soái, với thân phận trợ lý mới của Nhạc Duyệt, phải đi theo phía sau, bộ vest đen ôm sát khiến dáng người cậu càng gầy gò, ánh mắt bình thản đến mức ai nhìn cũng nghĩ cậu vô hại.
Khi Quách Thành Vũ bước vào, mọi người đều hướng về anh, anh ta cao lớn, trầm ổn, ánh mắt sắc bén, bên cạnh anh, Nhạc Duyệt khoác tay, nụ cười tươi như hoa. Đèn flash chớp liên tục, tiếng phóng viên reo hò gọi tên họ.
"Anh Thành Vũ, có tin nói anh và Nhạc Duyệt đang trong mối quan hệ đặc biệt, có đúng không?"
"Cô Duyệt, cô có thể tiết lộ cảm nhận khi được hợp tác cùng nhà đầu tư nổi tiếng này không?"
Nhạc Duyệt khéo léo né tránh, đôi môi vẫn giữ nụ cười quyến rũ.
"Tất cả chỉ là hợp tác công việc thôi, anh Thành Vũ là người rất chuyên nghiệp"
Quách Thành Vũ không nói gì, chỉ gật nhẹ, ánh mắt lướt qua đám đông, bất chợt, ánh nhìn ấy dừng lại... Ở góc khuất gần dãy bàn phục vụ, có một người đang đứng lặng, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt cậu ta, khiến đôi mắt sáng lên lạ lùng.
Đó là Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái liền tránh ánh nhìn đó, tim đập loạn nhịp, hơi thở anh ta vẫn vậy, ánh mắt ấy vẫn vậy, chỉ khác là trong thế giới này, anh ta không hề biết cậu là ai.
Sau buổi họp báo, Nhạc Duyệt viện cớ mệt mỏi để Quách Thành Vũ đưa cô về, Khương Tiểu Soái nán lại dọn bàn, giả vờ rơi tài liệu, rồi len lén bước theo hai người ra bãi đỗ xe.
Cậu ẩn mình sau trụ bê tông, chỉ nghe được tiếng đối thoại mơ hồ.
"Thành Vũ, em biết anh không thích ồn ào, nhưng những tin đồn đó… có thể dùng để PR cho phim, em không muốn anh hiểu lầm"
"không cần giải thích, cô làm gì, miễn đừng dính tới tôi"
Giọng anh ta lạnh, từng chữ như lưỡi dao, Nhạc Duyệt cắn môi, nước mắt rơi xuống gò má.
"Anh thật sự ghét em đến vậy sao, Thành Vũ"
"Cô nghĩ tôi tin nổi những giọt nước mắt đó à?" Anh ta quay lưng, không nhìn lại.
Khương Tiểu Soái nắm chặt túi tài liệu, ngón tay run rẩy, trong lòng vừa muốn xông ra nói hết, vừa sợ làm hỏng mọi thứ. Hệ thống lại vang lên.
"Điểm cảm xúc của mục tiêu dao động nhẹ, tiếp cận lúc này sẽ hiệu quả"
Khương Tiểu Soái hít sâu, bước ra khỏi bóng tối.
"Quách Thành Vũ"
Quách Thành Vũ khựng lại, ánh nhìn sắc bén lập tức đổ dồn về phía cậu, Nhạc Duyệt thoáng ngạc nhiên, rồi nhíu mày.
"Trợ lý của tôi à, cậu tới đây làm gì?"
Khương Tiểu Soái hơi cúi đầu.
"Tôi... tôi chỉ muốn đưa lại điện thoại anh Thành Vũ bỏ quên trong sảnh" Cậu đưa chiếc điện thoại ra, giọng nhỏ nhưng rõ ràng.
Quách Thành Vũ nhận lấy, mắt vẫn dán vào gương mặt cậu, cảm giác mơ hồ dâng lên.
"Cậu là người quản lý của Nhạc Duyệt sao?"
"Vâng, tôi vừa được nhận hôm qua"
"Lạ nhỉ, tôi chưa từng thấy cậu trước đây...nhưng có cảm giác rất quen thuộc"
Nhạc Duyệt vội xen vào, giọng ngọt ngào.
"Anh à, Tiểu Soái là người mới, em quên chưa giới thiệu thôi"
Khương Tiểu Soái cúi đầu tránh ánh mắt anh, nhưng trong tim dậy sóng, cậu ta nhận ra ánh nhìn ấy, cái nhìn quen thuộc của người từng đưa tay kéo cậu ra khỏi bóng tối, dù trong thế giới khác, dù ký ức đã bị xóa, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến cậu muốn bật khóc.
Quách Thành Vũ im lặng một lúc rồi nói:
"Cảm ơn, lần sau cẩn thận hơn, đừng lang thang một mình ban đêm"
Câu nói bình thường ấy lại khiến Khương Tiểu Soái khựng lại, cổ họng nghẹn ứ cố kiểm chế cảm xúc.
"Vâng, tôi sẽ nhớ"
Anh quay đi, bóng lưng khuất dần trong màn đêm thành phố, để lại Khương Tiểu Soái đứng đó giữa ánh đèn xe hắt lên mặt, Nhạc Duyệt nhìn theo, khẽ hừ lạnh.
"Cậu biết vị trí của mình chứ, trợ lý"
Cậu ta ngẩng đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua.
"Tất nhiên, tôi chỉ làm đúng những gì cần làm thôi"
Nhạc Duyệt nhìn sâu vào mắt cậu, dường như nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
"Tốt, chỉ mong cậu không đi quá giới hạn"
Khi cô ta rời đi, Khương Tiểu Soái ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao nhỏ bị ánh đèn thành phố nuốt chửng, trong tai cậu, giọng hệ thống lại vang lên
"Điểm cảm xúc tăng 10, tiến trình công lược đạt 5 phần trăm"
Cậu ta khẽ cười, nụ cười pha lẫn đau và hy vọng.
"Chỉ năm phần trăm thôi à, vậy còn chín mươi lăm phần trăm kia… phải đánh đổi bằng bao nhiêu nước mắt đây..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro