"Hai đứa về đi, hôm nay mẹ bán cho." Bà Hường hôm nay cảm thấy khá vui nên quyết định sẽ trực bán, để tối về còn ghé tiệm bún riêu kế bên trung tâm thương mại ăn tối. Duyên mừng như vớ được vàng, cô liền nói, "Vậy con chở Triệu về nha."
Bà Hường ờ một tiếng, chẳng để tâm liệu Duyên chở con bà về nhà bà hay về nhà con bé. Duyên chào bà rồi ra hiệu cho Triệu ra về cùng mình, Triệu tuy đang giận Duyên nhưng không phản đối, dù sao cũng phải ôm Lilac về nhà hai người.
Khi hai người ở trên xe không ai nói gì với ai, đến khi đóng cửa nhà rồi Duyên mới nhìn đến gương mặt xám xịt của Trịu. Cô thề là cô đã thấy mây đen bay bay trên đầu Trịu vần vũ, bé đang điên tiết với cô.
"Bé ơi, đừng có giận chị mà." Duyên hạ thấp mình xuống tận cùng, ôm lấy thân người nhỏ nhắn của Triệu. Từ trước đến giờ Triệu chưa hề đánh cô một cái nào, hay là mắng cô một tiếng nặng lời, nhưng cô giỏi nhất là tưởng tượng. Nào là Triệu giận lên sẽ băm nhỏ cô ra cho cá ăn, sẽ khạc là lửa thiêu chết cô. Về sau kể cho Lâm Anh nghe, Lâm Anh bảo đó là hội chứng sợ vợ.
Triệu hừ lạnh một tiếng, cô thả Lilac xuống đất rồi bảo, "Em là gì mà dám giận chị."
"Bé Triệu..."
"Hm?"
"Chị xin lỗi." Duyên thiếu điều nước mắt thành hàng, cô chưa từng phải dỗ dành một ai như vậy, vì thế cô bối rối không biết làm thế nào. Cô làm sao biết cách dỗ dành một cô gái, cô từng nghe ba cô nói rằng dỗ mẹ cô là chuyện khó nhất trần đời, cô còn nghĩ rằng ba mình nói quá lên, bây giờ chạm trán thử mới biết phải dỗ một người con gái là chuyện khó khăn như thế nào.
Triệu đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó bắt đầu nấu cơm. Cô lôi thùng gạo bên trong tủ ra, xúc một chén gạo rồi đi nấu. Bình thường hai người chỉ ăn một chén gạo là đủ. Nồi cơm vừa mới xúc gạo xong đã bị Duyên giành lấy, chị ấy mang ra vòi nước vo rồi đong nước, xong mới trả lại cho cô. Triệu nhủ lòng không nên bị bộ dạng lấy lòng đó của chị ấy làm mềm lòng được.
Duyên giành với Triệu hết mọi chuyện, cốt yếu cho bé thấy được cô thành tâm đến thế nào. Cô sai rồi, lần này cô muốn tuyệt giao với Tâm. Nấu một mâm cơm mất của Duyên hết ba mươi phút hơn, nấu xong cô liền dọn ra bàn cho Triệu ăn, còn cẩn thận trộn cơm cho Lilac ăn trước.
"Bé ... ăn cơm với chị..."
Tuy là giận Duyên nhưng Triệu cũng không thể không ăn cơm, hai người ngồi ăn cơm nhưng chỉ có một mình Duyên nhìn Triệu tha thiết, còn Triệu vờ như không quan tâm, chỉ ăn cho xong phần ăn của mình.
Không khí lạnh còn hơn bật máy lạnh, lông tơ trên người Duyên mạnh mẽ đứng lên biểu tình, cô sợ chết rồi!
"Chị Duyên này..."
"Dạ???" Duyên sợ hãi đến mức bản thân mình "dạ" Triệu. Cô nhìn bé chằm chằm để xem Triệu muốn nói gì, Triệu chỉ thong thả gắp miếng cá bỏ vào miệng, nói, "Chị làm gì sợ dữ vậy? Ai ăn thịt gì chị?"
"Chị đâu có sợ đâu... à không, chị sợ em giận chị..."
"Điên." Triệu hơi hơi cười, cái người này có lớn hơn cô thật không? Tại sao cô thấy chị ấy trẻ con thế này? Khi thì cô thấy chị ấy cứng rắn, có một bờ vai vững chắc để cô làm chỗ tựa. Khi thì cô lại thấy chị ấy mềm mỏng dịu êm hệt một người chị, khi thì cô lại cảm thấy chị ấy đáng yêu, dịu dàng hệt như một người tình.
"Lilac - The longer i"m close to you, the more i love you"
Càng gần chị em càng cảm thấy yêu chị nhiều hơn, đó là lý do cô đặt tên cho con mèo của hai người là Lilac. Cô muốn mèo cũng giống như cô yêu thương chị, càng ở bên chị, cô càng cảm thấy bản thân mình khác lạ.
Cô nghĩ... hình như mình đã yêu rồi.
Biết yêu là thế nhưng cô vẫn chưa dám ngỏ lời với chị, cô ghen tuông mỗi khi nghĩ về chị với một người khác, cô giận dữ khi chị cách xa cô. Thứ cô cần duy nhất chỉ là chị, tình yêu của chị, trái tim của chị. Cô muốn chị ở cạnh bên mình, nhưng thứ cô cần nhất vẫn là tình yêu. Thứ tình yêu xa xỉ và dơ bẩn, ai có thể chấp nhận được chuyện một người con gái yêu một người con gái như thế này.
"Chị Tâm hình như thích chị..."
Chờ đợi một câu trả lời từ người mình yêu khiến trái tim của Triệu như thắt lại, cô đang thả một chiếc thước đo xuống thăm dò độ sâu của đáy biển. Chị ấy đối với chuyện "ô môi" "đồng tính luyến ái" có sợ hãi không? Có căm ghét không?
"Ừ." Duyên biết, Duyên đương nhiên biết. Chỉ là cô thấy sự thích thú của chị Tâm quá hời hợt, chị ấy chỉ nhất thời cao hứng vì gặp được người giống như mình.
"Vậy chị...?"
"Chị không thích chị Tâm." Duyên lùa cơm vào miệng, cô gắp một miếng thịt ram cho vào chén Triệu dỗ Triệu ăn thêm một chút.
"Vậy chị có ghét chị Tâm không?"
"Không, tự nhiên lại ghét người ta, em ngốc quá à."
"Chị Duyên..." Triệu ngập ngừng không biết mở lời như thế nào, "Chị có chút thích em không?"
"Triệu, em ngốc quá... Chị thương em lắm." Duyên dừng hẳn chén cơm lại không ăn nữa, cô nhìn chằm chằm Triệu. Con bé còn quá nhỏ để biết được tính hướng của mình, cô không muốn cô bé chỉ vì quá gần gũi với cô mà nảy sinh tư tưởng sai lệch. Có lẽ chỉ là một sự ngộ nhận nho nhỏ mà tuổi trẻ ai cũng trải qua, có lẽ những cảm xúc đó của Triệu không phải là thích cô, yêu cô thật sự. Cô bé đang cảm thấy "gắn bó" với cô.
Triệu cúi đầu ăn cơm, bầu không khí dò hỏi ban nãy biến mất nhường phần cho sự trầm mặc. Duyên thấy là lạ, bình thường Triệu ăn đâu có cúi mặt thấp đến vậy?
"Triệu..." Duyên nâng gương mặt của Triệu lên xem thì thấy nước mắt ràn giụa trên má, Minh Triệu đang khóc. Nước mắt của cô bé lem luốc gương mặt vốn dĩ rất đáng yêu, điều này khiến Duyên trở nên rối rít, "Em khóc hả? Chị xin lỗi mà, chị sai, chị sai."
"Chị đâu có sai... hức... chỉ là chị không thích em thôi." Triệu cố gắng lau hết nước mắt nhưng càng lau nước mắt càng chảy ra, cô không biết vì sao mình lại mất mặt như vậy, cô không kiềm được.
"Em đừng khóc mà..."
Duyên cuống quít lau đi nước mắt cho Minh Triệu, nhưng cô càng lau nước mắt càng rơi xuống. Tim cô như ai đó bắt lấy rồi xoắn lại, cảm giác hệt như bị bóp nghẹn. Cô đau, nước mắt của Triệu như từng cái kim châm châm vào da thịt cô, nó khiến cô nhói lên, đau buốt.
"Triệu... Cho chị ba ngày, chị muốn xem lại bản thân mình."
"Chị ghê tởm em không?"
"Không, Triệu, chị thấy chuyện này rất bình thường."
"Vậy em cho chị ba ngày. Nếu chị không yêu em, chúng mình vẫn là bạn..."
Duyên lau nước mắt còn xót lại của Triệu, những giọt nước mắt long lanh xinh đẹp, "Chị biết rồi, ba ngày sau chị quay lại cho em một câu trả lời."
"Em đợi chị."
"Cám ơn em." Duyên mỉm cười, đôi mắt cô cũng sớm ướt đẫm.
"Nhưng dù sao cũng vậy... em muốn cho chị biết rằng em yêu chị. Không phải dại dột tuổi trẻ, không phải lệch lạc, ngộ nhận, em đã tự xét bản thân mình. Và câu trả lời vẫn là em yêu chị. Duyên, em yêu chị mất rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro