CHƯƠNG 2: Đến im lặng, đi lặng thinh

Duyên chui lỗ trở về nhà mình, nấu một bát mì ăn rồi suy nghĩ xem ngày mai cô nên làm gì. Đây là cơ hội trời ban cho cô, hay là cô sẽ mua vé số? Duyên nghĩ rất nhiều thứ, nhưng cô lại không dám làm, cô sợ mình thay đổi trật tự vốn có của xã hội, sợ mọi thứ sẽ dịch chuyển sang hướng khác. Nhà cô cũng có tiền, cô không muốn mạo hiểm trúng số để mang họa vào thân, từ nhỏ đến lớn cô chứng kiến không ít vụ trúng số xong trở nên mạt rệp, cô sợ.
Dò hỏi hết khắp các trang mạng tìm cách đổi lấy tiền cũ năm 2000, cuối cùng My cũng thành công đổi được tiền, cô đem hai triệu tiền mặt đổi thành một triệu tiền cũ. My cũng nghĩ qua sẽ mang vàng về 2002 bán để lấy tiền năm 2002, nhưng cô có xem qua sơ giá vàng, cô thấy vàng năm 2002 cực kì rẻ, đem đổi cũng chẳng được bao nhiêu tiền.

Vật chất của năm 2002 không đắt đỏ và lạm phát như 2014, năm đó tờ tiền mệnh giá lớn nhất cũng chỉ là tờ 100.000. Duyên ngẫm nghĩ lại dùng tiền của cha mẹ để chơi bời cũng không nên, vậy nên cô làm một phi vụ mua vàng năm 2002 đem về 2014 bán rồi dùng tiền năm cô đang sống mua lại những đồng tiền cũ. Duyên khỏi phải lo nghĩ về tiền kể từ khi nghĩ ra được kế sách đó.
Khi có tiền trong tay điều đầu tiên Duyên làm đó chính là đi chơi khắp phố phường Sài Gòn cũ, nhưng với một đứa chân ướt chân ráo lên Sài Gòn như  cô, để lang thang khắp nơi vào thời này không phải điều tốt. Ở năm 2002 khái niệm về phượt cũng chưa xuất hiện, dân cư còn thấp, dân tứ xứ còn chưa đổ về nhiều, vậy nên Sài Gòn mang một nét đẹp cổ kính mà đượm buồn.

Duyên  đã từng lên Đà Lạt, cô thấy nếu Sài Gòn bây giờ mà se se lạnh, không khí sẽ chẳng khác Đà Lạt bao nhiêu. Cô sắm cho mình một chiếc quần ống loe nhỏ, mặc vào chiếc áo hai dây bó sát, đây cũng là giới hạn chịu đựng của cô, bắt cô mặc áo khoác con kiểu Song Hye Kyo chắc cô sẽ chịu không nổi mất.
"Hôm nay chị lại đến nhìn kem hả?" Cô bé lanh chanh chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Duyên
Duyên chỉ cười, cô nói: "Không, hôm nay đến ăn kem."
"Chị muốn ăn kem mùi gì?"
Duyên nhìn sơ qua một lượt tủ kem, quyết định chọn vị việt quốc ,cô bé dạ một tiếng rồi lấy vỏ kem ốc quế ra, cào một viên kem để vào, rồi lại một viên kem úp lên trên cho Duyên. Cô bé tỉ mỉ làm kem khác hẳn với những khi líu lo thường ngày, bộ dạng có vẻ chăm chú, nghiêm túc. Duyên cũng tập trung nhìn cô bé làm kem, nhìn say sưa đến độ cô bé làm kem xong rồi cô còn chưa nhận ra.

"Kem của chị nè, hai ngàn."Triệu bé chìa cây kem ra trước mặt Duyên, đôi mắt to tròn sáng lên ánh cười.
Duyên giật mình nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cô cầm lấy cây kem rồi móc trong túi ra một tờ mười ngàn đưa cho cô bé. Cô bé lục lọi trong tủ lấy tiền thối cho cô, sau đó xếp tiền ngay ngắn đưa lại cho cô, dáng vẻ có chút nghiêm túc: "Bây giờ chị đi đâu vậy?"

"Đâu có đi đâu?" Duyên ngoạm một ít kem trong miệng, cảm nhận lạnh lạnh tê tê, kem của bây giờ không thể bì lại kem Fanny, kem Baskin Robbins nhưng lại mang hương vị rất khác. Cô cũng không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngon.

"Chị tên gì vậy chị?" Cô bé dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn duyên mọi lúc, khiến Duyên cảm thấy đôi mắt đó hệt như hai hạt bi ve – thứ ngày xưa cô hay đề cập trong bài văn tả người của mình. Đây là lúc Duyên biết được mắt tròn như bi ve là thế nào.

"Chị tên Duyên, Nguyễn Cao Kỳ Duyên"

Đối với năm 2002, tên của My có thể được xem là tên đẹp.Cô không biết điều này nhưng cô bé kia lại biết
Em tên Triệu ,Phạm Đình Minh Triệu"

"Nhiêu tuổi rồi bé?"Duyên nhướn mày hỏi.

"Dạ mười bốn, chị lớn hơn em mấy tuổi?"

"Chị mười tám."

"Vậy em nhỏ hơn chị có bốn tuổi thôi." Triệu có vẻ hào hứng.

Nhưng dù sao sắc vóc của con gái năm 2000 và con gái năm 2018 ít nhiều có sự khác biệt,Duyên cao hơn Triệu, xét về làn da cũng trắng hơn, mái tóc nhuộm nâu cũng xinh xắn hơn cả. Còn Triệu thì hiền lành với mái tóc suông đen mượt, làn da tuy có ngăm ngăm nhưng nhìn rất duyên. Vậy nên trông Duyên có vẻ lớn hơn Triệu nhiều, nhưng thật ra xét về tuổi người chẳng chênh lệch bao nhiêu.
Duyên gật gù: "Thì 4 tuổi."

"Chị Duyên!" Ngọc bất chợt hô lên. Cô giật mình: "Hả???"

"Em gọi chị thôi, haha." Triệu nhìn đồng hồ, mẹ cô sắp sửa đến thay ca cho cô rồi.

Mà chuyện Triệu mới mười bốn tuổi lại đi bán kem, điều này làm Duyên tò mò, cô nhịn mấy hôm nay, hôm nay mới hỏi, "Em đi bán kem luôn hả? Không đi học sao?"

"Hè mà chị." Triệu trả lời Duyên với một nụ cười tươi tắn, bình thường Duyên ít khi nào thấy nụ cười xinh đến vậy. Nụ cười của Triệu sáng như ánh mặt trời ngày hè, mang theo năng lượng tích cực, nụ cười ngây thơ không toan tính, suy nghĩ nhiều. Hệt như thế giới này có mục nát thì Triệu vẫn sẽ là một cô bé ngây thơ, mỏng manh, yêu kiều.
Duyên cảm thấy tay mình lành lạnh, cô nhìn xuống thì thấy kem đã chảy nước rơi xuống tay mình, cô vội vã phủi phủi tay, ngại ngùng nói: "Chảy cha nó kem rồi."

"Khăn giấy." Triệu vội vàng lấy trong tủ của mình ra khăn giấy đưa cho Duyên, cô nhận lấy rồi lau tay mình. Ban nãy lo nghĩ về nụ cười củ aTriệu nên vô tình không ăn kem, để kem chảy đầy tay, hi vọng cô bé ngốc nghếch này không nghĩ nhiều đến thái độ của cô. Thật ra cô cũng chỉ là một người ái mộ sắc đẹp, bất kì sắc đẹp đó đến từ nam, hay là nữ, cô đều mê.
Có người đi lại quầy mua kem cho con trai của mình, cô đành tránh qua một chút cho Triệu bán kem, người kia vừa đi người khác lại đến. Duyên không còn cách nào hơn phải rời khỏi quầy kem cho trống chỗ cho cô bé bán.

"Kem của nhóc, cám ơn nhóc nha." Triệu đưa kem cho cô bé nhỏ, cô bé mỉm cười tít mắt, mẹ cô bé dạy cô bé cảm ơn cô, cô bé liền lật đật làm theo.

Ngước mặt lên đã không thấy người con gái tên Duyên kia đâu nữa, Triệu hơi ấm ức, cô bặm môi lại tức tối, những tưởng hai tai có thể phát ra khói. Người kia lúc nào cũng đến không tiếng động, đi không lời chào, thật tức chết cô mà!

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên! Lúc nào chị cũng đi kiểu này thôi!" Triệu càng nghĩ càng thấy ức, cô cào cào kem để đỡ tức nhưng nhìn kem bông lên cũng không thể làm lòng ấm ức của cô dịu xuống. Cô còn định một lát nữa cùng Duyên đi chơi, đã xin mẹ rồi, vậy mà cô lại đi mất.
Bà Hường đi từ bên ngoài vào trong quầy, nhìn hộc kem bị bong hết lên bèn gõ đầu Triệu một cái, mắng: "Kem nó có thù với mày hả?"

"Con đang làm tơi kem thôi." Triệu phụng phịu.

"Tơi cái gì mà tơi, bạn mày đâu, không phải hôm nay xin đi chơi hả?" Bà Hường đi lại thùng nước bên trong nhúng cái khăn vào, xả sạch, sau đó đem lại lau quầy kem cho sạch sẽ. Triệu thấy vậy bèn giành lấy cái khăn từ mẹ mình, cô nói, "Hôm nay con không đi nữa, mẹ đi chơi với mấy cô đi, một lát nữa dọn hàng con gọi mẹ về."

"Ơ cái con nhỏ này, hôm qua còn đòi đi chơi dữ tợn lắm mà, mẹ còn tưởng mày có bồ đó."

"Con còn không tìm ra bạn thân, đừng nói là bồ." Triệu bĩu môi nói, cô đưa tay lau quầy kem, lau đi những vệt kem chảy dính lên quầy. Ngay cả bạn thân triệu còn chưa có, cô tự nhận xét tính tình mình hòa đồng, dễ gần, không hiểu sao bạn của cô đều là bạn sơ giao, bạn thân kiếm mãi không thấy.
Triệu muốn kết bạn với chị Duyên, nhưng vấn đề là không biết chị có muốn kết bạn với cô không.

"Mày mà xà nẹo xà nẹo rồi có chửa, tao cạo đầu mày." Bà Hường tuy là đe dọa nhưng không hề dùng giọng nặng, chỉ dùng giọng nhẹ hệt như đang nói đùa.

Ngọc còn không biết xà nẹo với ai, cô còn không có bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro