Chương 24: Chết

Triều Lý thứ tư: Lý Càn Đức,năm Thiên Phù Khánh Thọ thứ nhất (1127),

Vân Đồn lại một năm nữa vào đông, cúc họa mi ngoài vườn đã nở, mùa đông đến rồi nhanh chóng sẽ sang xuân. Chờ đến khi cây gạo đầu làng ra hoa, Tâm Giao sẽ được đến Hồ Thiên, hội ngộ cùng Bạch Phát như lời hứa mấy tháng trước.

Ấy thế mà niềm vui chưa kịp đến, vào một ngày lạnh lẽo, có tin gấp từ Hồ Thiên đưa tới, chùa đã xảy ra hỏa hoạn giữa mùa đông, tất cả tăng sư nơi đây đều tạ thế, ngay cả thiền sư Trì Bát lần này cũng viên tịch thật sự rồi!

Lý Sơn nhanh chóng thu xếp công việc để đến núi Yên Tử, Tâm Giao khóc lóc xin theo. Hai cha con cùng một số tùy tùng tức tốc đến Hồ Thiên.

Không còn sắc trắng của mây, điểm tô sắc đỏ của đào, Yên Tử giờ đây nhuốm màu tang thương sau trận hỏa hoạn. Chùa Hồ Thiên chỉ còn lại một đống đổ nát nằm giữa những thân cây trơ trọi. Người dân dưới núi kéo nhau đến đây dập lửa mới biết trên núi có chùa, họ bị quan binh ngăn cản, không cho vào hiện trường nên đứng tụ tập xung quanh, liên tục chỉ trỏ, bàn tán.

Đoàn người Lý Sơn vừa đến, đội trưởng đã nhanh chóng tiến đến bẩm báo, bên trong có bảy thi thể cháy đen, không còn nhìn ra nhân dạng nữa. Tâm Giao vừa nghe đã vội vã xông vào, Lý Sơn không kịp giữ con lại, lập tức đuổi theo sau.

Tâm Giao kéo chiếc chiếu đầu tiên xuống, đập vào mắt nàng là hình ảnh bộ xương cháy đen, méo mó dị dạng. Hai mắt nàng trợn trừng, miệng ú ớ không thành tiếng, suýt chút ngã ra đất. Lý Sơn nhanh chóng đỡ lấy Tâm Giao, bồng ra ra một góc, nhờ vài phụ nữ còn đứng đó chăm sóc con rồi quay lại hiện trường.

"Có điều tra được nguyên do cháy không?" Lý Sơn hỏi đội trưởng.

"Bẩm tướng quân, thời gian cháy độ canh ba. Trong nhà bếp phát hiện một ấm đun nước và một xác người. Dự đoán ban đầu là do người canh bếp đã ngủ gật, lửa cháy lan cộng với nơi này được xây dựng bằng gỗ và lá nên bắt lửa khá nhanh.

Lý Sơn cau mày: "Lửa cháy có nhanh thế nào chăng nữa, dù có ngủ say thì cũng phải nghe hơi nóng để chạy ra ngoài. Không lý nào cả bảy người đều không không nhận ra?"

"Bẩm, việc cả bảy nhân mạng đều chết cháy thế này thật sự hi hữu. Hạ tướng đang nghĩ đến trường hợp bọn họ bị đánh thuốc mê hoặc bị giết trước rồi mới châm lửa đốt chùa. Tiếc là tất cả họ đã cháy khô, không thể điều tra tường tận được.

"Trước mắt để họ lên xe, xuống đến thị trấn rồi tính tiếp. Ngoài ra xung quanh còn gì khả nghi không?"

"Bẩm tướng quân, các binh sĩ đang chia nhau ra xem xét."

Lý Sơn nhìn những tượng Phật ám màu khói. Quả thật chùa này rất nhỏ, nhà bếp cách dãy phòng ngủ không xa nhưng vẫn đủ để chạy khỏi đám cháy, huống hồ thiền sư Trì Bát đạo hạnh mấy mươi năm, làm sao có thể giống người thường. Lý Sơn chợt nhớ đến chuyện vài tháng trước vua tìm gặp mình hỏi về hoàng hậu Lan Anh. Hiện tại thái tử đã yên vị nhưng nếu hoàng tử Lý Dương Côn xuất hiện, chắc chắn sẽ tạo ra cái cớ để phe Thượng Dương đòi lại công bằng, ảnh hưởng đến thái tử.

Đến rạng sáng, thuộc hạ quay về, báo tin cách chùa hai dặm, phát hiện một căn nhà nhỏ. Lý Sơn đi theo chỉ dẫn, nửa canh giờ đã đến, bên trong nhà không có người nhưng lại có vết tích xảy ra xô xát, vệt đen dưới đất có thể là vết máu bị khô.

"Cho hai người ở lại nhà này để canh chừng, cho đến khi có lệnh của ta mới được rời khỏi."

"Tuân lệnh!"

Lý Sơn trở lại vị trí chùa Hồ Thiên. Lúc này các xác chết đều được chuyển xuống núi, người dân cũng lần lượt đi theo. Tâm Giao đã tỉnh nhưng chưa thể thoát khỏi cú sốc vừa qua, nàng nắm lấy tay cha, bàng hoàng.

"Cha ơi, thiền sư và Vô Giác thật sự qua đời rồi sao?"

Lý Sơn dứt khoác gật đầu.

"Còn Bạch Phát, cha có tìm thấy y không?"

"Bạch Phát là ai?" Lý Sơn ngạc nhiên nhìn Tâm Giao.

"Bạch Phát sống gần đây, tuổi ước chừng bằng Vô Giác, con hay gặp y ở hồ nước cách đây hơn một dặm."

Lý Sơn nghe thấy liền bảo Tâm Giao dẫn đường. Ông không ngờ giữa lưng chừng núi này, lại xuất hiện một hồ nước xanh biếc, ẩn mình giữa rừng cây.

"Bẩm tướng quân, có vật gì nổi lên giữa hồ, trông giống một xác người."

Tâm Giao nghe đến đây, trái tim thắt lên dữ dội.

"Cho người xuống hồ vớt lên!" Lý Sơn ra lệnh.

"Không được!" Tâm Giao ngăn lại: "Nước hồ rất lạnh, người bình thường không thể xuống được. Dùng vật khác kéo vào đi."

Binh lính có chút hoài nghi nhưng vẫn nghe lời Tâm Giao, chặt một cây trúc dài để khều cái xác về phía bờ. Đến khi bọn họ đi đến gần mép nước mới cảm nhận được hơi lạnh bốc lên dữ dội, còn hơn cái rét giữa mùa đông.

"Bẩm tướng quân, là một xác nữ."

Lý Sơn không cho Tâm Giao nhìn cảnh chết chóc nữa, một mình lại gần xem thi thể kia. Có vẻ người phụ nữ này đã được vứt xuống hồ vài ngày rồi nên cơ thể trương lên. Trên cổ nạn nhân có một vết chém, màu da chuyển sang tím tái. Lý Sơn lấy từ trong áo bức tranh họa lại chân dung Lan Anh hoàng hậu mà Lý Càn Đức đưa ông, tỉ mỉ đối chiếu. Mặc dù xác chết và người trong hình khác nhau khá nhiều, nhưng tổng thể đường nét, đúng thật là một.

Lý Sơn hận bản thân biết chuyện quá muộn, tay ông nắm chặt, xém chút vò nát bức tranh. Đến lúc này ông đã có thể khẳng định, thời gian qua, đích thực là hoàng hậu đã nhờ Trì Bát giúp đỡ nên mới có Hồ Thiên tự này. Như lời Vạn thị kể lại, năm đó Trì Bát đem về chùa một đứa bé trai yếu ớt bệnh tật, lại thành ra tương đồng với hoàng tử Lý Dương Côn. Ngôi nhà nhỏ khi nãy, chắc chắn là nơi hoàng hậu ở, cũng để tiện bề trông nơm con mình.

Vậy còn, Bạch Phát mà Tâm Giao nhắc đến là ai?

Lý Sơn đưa tay day hai bên thái dương, dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra khiến ông khá đau đầu. Lý Sơn nhìn sang con gái, thấy lần đầu tiên Tâm Giao mất bình tĩnh đến vậy, gương mặt lo lắng sau một đêm tiều tụy hẳn đi.

"Để lại hai mươi người, chia làm bốn tốp dò tìm khắp núi. Dù gặp bất kỳ ai cũng phải đem về thị trấn cho ta, rõ chưa?"

"Dạ rõ thưa tướng quân."

Lý Sơn đem theo thi thể hoàng hậu cùng Tâm Giao quay về thị trấn. Trên đường đi ông cứ mải suy nghĩ, đứa trẻ chết cháy trong chùa, là Vô Giác hay Bạch Phát, một trong hai, ai mới thực sự là Lý Dương Côn?

Vụ hỏa hoạn tại Hồ Thiên bề ngoài được xem là một tai nạn, thiệt hại không nhiều và việc những người ở đây ngang hiên lập chùa không thông báo quan chức địa phương nên cũng không được quan tâm điều tra tận tình. Vụ án mạng tạm thời khép lại và chỉ được ghi trong tấu sớ vỏn vẹn một dòng: "Tại núi Bạch Vân, có một nhóm tám người không rõ danh tính – có thể từ vùng khác đến sinh sống và gây ra hỏa hoạn. Tất cả thi thể cho thiêu, chôn tại nghĩa địa dưới chân núi." Cùng với những dòng thông báo khác.

Lý Sơn âm thầm sắp xếp, giữ lại phần tro cốt của thiền sư Trì Bát, Lan Anh hoàng hậu và Vô Giác, mang về Vân Đồn.

Trên xe ngựa, Tâm Giao như kẻ thất thần, ôm lấy hũ cốt của Vô Giác suốt chặng đường về. Nàng nhớ rất rõ, chỉ mấy tháng trước đây thôi, dưới gốc bồ đề xanh mướt, cả hai còn trò chuyện rất vui vẻ. Thỉnh thoảng Tâm Giao hỏi những câu ngây thơ, Vô Giác chỉ biết dùng tay xoa chiếc đầu nhẵn bóng của mình, ngô nghê mỉm cười. Chú tiểu Vô Giác hiền lành tốt tính, sao lại ra đi sớm thế kia!

Tâm Giao lại nghĩ đến Bạch Phát, lồng ngực nghẹn lại, hơi thở khó khăn hơn. Nàng đặt một tay ngực mình, thầm nguyện cầu với Bồ Tát.

"Bồ Tát, con cầu xin ngài hãy phù hộ cho Bạch Phát bình an."

Từ lúc về đến nhà, Tâm Giao đổ bệnh, nằm liệt giường. Vợ chồng Lý Sơn cho mời không biết bao nhiêu thầy thuốc trong vùng, thậm chí là từ các châu khác đến chữa nhưng không khỏi. Các thầy thuốc đều lắc đầu ngao ngán, nói với Lý Sơn bệnh của Tâm Giao thuộc về tâm bệnh, mà đã là tâm bệnh thì mầm móng từ đâu, phải bắt đầu chữa trị từ đó còn các phương thuốc bên ngoài chẳng có tác dụng.

Anh cả của Tâm Giao là Lý Thanh Nguyên, bình thường ít quan tâm chuyện trong nhà, nhưng khi nghe thông báo tình trạng của em gái cũng xin cha cho nghỉ phép ít hôm, tạm rời cửa khẩu đang trấn ải để quay về thăm em.

Lý Sơn biết căn nguyên bệnh Tâm Giao, nhưng chẳng thể nói cho ai. Ông có dò hỏi phu nhân về việc Lan Anh hoàng hậu ở Yên Tử nhưng Vạn thị thật sự không biết việc này. Vậy là ẩn tình chỉ có mỗi thiền sư Trì Bát nắm rõ. Giờ Trì Bát đã viên tịch, xem như không còn ai biết được sự thật. Ngược lại, Vạn thị vì cái chết của anh trai mà buồn bã một thời gian dài.

Lưu Hồng Hạnh cứ cách hai hôm lại đến thăm Tâm Giao, mỗi lần như thế nàng đều ở lại rất lâu, tự tay bón từng muỗng thuốc cho bạn. Tâm Giao thì vẫn nằm mê man một chỗ. Tuy chưa gặp Vô Giác nhưng Hạnh vẫn hay nghe Giao kể về chú tiểu ấy, cảm thấy bản thân cũng rất quý mến. Lần này Vô Giác gặp chuyện, Hồng Hạnh cũng cảm thấy xót xa.

Một ngày lạnh lẽo khác, xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Lý Sơn. Gia nhân mở cửa xe, đi xuống. Khoảnh khắc ấy hiện rõ thiếu niên ngồi bên trong. Y mặc xiêm y bằng lụa trắng, mái tóc búi cao trên đỉnh đầu, một ít tóc con lúng trúng trước trán. Gương mặt thiếu niên thuần khiết như sương sớm, chỉ cần ngắm thôi cũng thấy yên bình.

Gia nhân của Lý Sơn mở cửa, vừa trông thấy người bên ngoài liền nhanh chóng cùng người kia dìu thiếu niên xuống xe.

Thiếu niên ấy trước sau vẫn nhìn về vô định, được gia nhân đỡ lấy, chầm chậm từng bước đi vào nhà.

"Bẩm đại nhân, bẩm phu nhân, cậu hai về đến rồi!"

Người ấy là Lý Thanh Thuần – con thứ của Lý Sơn.

Thanh Thuần từ khi sinh ra đã yếu ớt, hai tuổi còn trải qua một cơn bệnh nặng, ngỡ không qua khỏi. Sau lần ấy, mắt và tai của Thuần không còn nhìn và nghe được nữa. Dù đau lòng nhưng Lý Sơn đành gửi con về nhà nội ở làng Lưu Xá, lộ Long Hưng (tỉnhThái Bình), nơi đó còn cô ruột là thầy thuốc tiện bề chăm sóc. Một năm, Thanh Thuần và cô chỉ về lại Vân Đồn vào dịp Tết. Tâm Giao thân thiết với anh thứ hơn anh cả, lần nào gặp cũng tâm sự mọi chuyện với Thuần. Cách hai người giao tiếp chính là viết từng chữ lên tay nhau. Thật ra Thuần có thể nói chuyện, nhưng vì không nghe được nên anh âm điệu anh phát ra cũng chỉ là tiếng ú ớ, chẳng rõ ràng được từ gì.

Lần này, nghe tin em gái bệnh, Thanh Thuần không chờ Tết, lập tức trở về Vân Đồn. Mỗi ngày anh đều đến thăm Tâm Giao hai lần, lần nào cũng ngồi yên lặng thật lâu. Thanh Minh ở trong phòng quan sát chủ nhân, tiểu thư thì mê man, còn cậu thứ thì gương mặt cứ đờ đẫn, chẳng rõ buồn vui.

Bên ngoài, trời đã vào giữa Đông, gió buốt từng cơn, lạnh tê tái cõi lòng.

"Nương nương đang nghĩ gì mà thơ thẩn vậy?"

Tâm Giao giật mình quay về thực tại. Thanh Thuần trong bộ quan phục thái y, tay cầm chén sứ đựng chất thuốc đen lòm đắng nghét đã đứng cạnh Giao tự lúc nào. Khi nãy y vào đây, có thỉnh an Giao hai lần nhưng Giao không để ý, đến khi Thuần lớn tiếng hỏi tiếp mới thấy em gái có phản ứng.

"Em có chút nhớ lại chuyện hai năm trước, vụ hỏa hoạn tại Hồ Thiên, cứ như là mới hôm qua."

Thanh Thuần ngồi lên chiếc ghế cạnh giường Tâm Giao, cảm thông nói.

"Đối với người khác là chuyện của hai năm trước, nhưng đối với nương nương thì chỉ như mới đây. Thần hiểu việc ra đi của thiền sư và Vô Giác là cú sốc rất lớn với người."

Tâm Giao ngạc nhiên nhìn Thanh Thuần, tự hỏi sao Thuần lại biết việc này. Như hiểu những điều Tâm Giao suy nghĩ, Thuần nói tiếp.

"Lúc ấy dù thần không nghe được những gì nương nương nói, nhưng nương nương đã viết lên tay thần rất nhiều chuyện về thiền sư và cả chú tiểu Vô Giác đáng thương. Tất cả những chuyện nương nương viết lên tay, thần đều nhớ rõ."

Tâm Giao đã trao đổi với Thanh Thuần rất nhiều bằng cách ấy. Những chuyện vui buồn nàng từng trải qua, những con người dễ mến tại núi Yên Tử luôn là đề tài Tâm Giao nhắc đến trong mỗi dịp anh trai về nhà. Duy chỉ có chuyện về Bạch Phát, Tâm Giao không thể nói cùng ai. Nhưng cảm xúc đầu đời của thiếu nữ làm sao có thể để mãi trong lòng, nàng từng nhắc đến với Thanh Thuần ít nhất hai lần, chỉ là lúc ấy Thuần không thể nghe những điều thầm kín mà nàng tâm sự.

Hôm nay Tâm Giao mới đủ tỉnh táo để nhìn Thanh Thuần rõ hơn. Anh ở rất gần, lặng lẽ nhìn Tâm Giao uống từng ngụm thuốc. Chuyện này thật trái ngược với trước đây, lúc Thanh Thuần còn mang bệnh, Tâm Giao chính là người luôn giành phần hầu thuốc cho anh.

"Chuyện đã qua, nương nương đã có thể tỉnh lại, mong người đừng quá đau buồn nữa, hãy cố gắng sống tốt như trước đây."

Tâm Giao mỉm cười, nụ cười mang nét xót xa.

"Bây giờ sao giống trước đây được nữa!"

Kể từ khi trở về từ Yên Tử, lòng dạ Tâm Giao đã như vỡ vụn rồi. Giờ đây nàng lại trở thành hoàng hậu, không thể có chuyện vui vẻ như trước đây được nữa.

"Anh, tại sao em như thế này rồi mà cha vẫn để em vào cung?"

"Vì cha không thể trái lệnh tiên đế. Và vì... chỉ có vào cung, mới tìm được những loại thuốc điều trị cho nương nương. Mọi việc cha làm, đều vì mong muốn nương nương có thể tỉnh lại."

Tâm Giao nấc nhẹ một tiếng, khóe mắt vừa đỏ đã bị khăn tay lau khô. Cha mẹ nàng khi biết tin nàng đã tỉnh lại, chắc hẳn rất vui. Giao nhìn thẳng vào đôi mắt như vô định của Thần, nhỏ giọng.

"Thật may vì em vẫn còn sống. Thật may vì cuối cùng anh đã khỏi bệnh."

Thanh Thuần nở một nụ cười. Nụ cười ấy giản đơn không vương tạp niệm, trong ngần như giọt sương ban sớm. Tâm Giao bất chợt cúi đầu, thặng thinh.

Bạch Phát, giờ này anh đang ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro