Trăng máu
Từ khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại, một nỗi lo lắng âm thầm bao trùm cả Tập Yêu Ti.
Không ai nói ra, nhưng tất cả đều biết-
Ngày đó đang đến gần.
Đêm trăng máu.
Đêm mà oán khí trên thế gian trỗi dậy, nhấn chìm mọi thứ trong sự u tối tột cùng.
Mà Triệu Viễn Chu...
Trời sinh đã định là vật chứa của nó.
Từ khi còn là Chu Yếm, từ khi còn là một tiểu bạch vượn chưa nếm trải bi thương, đến lúc trở thành Triệu Viễn Chu mang trên mình những vết thương hằn sâu trong linh hồn, oán khí vẫn bám riết lấy y như một lời nguyền không thể phá giải.
Nó giam cầm y.
Trói chặt y bằng những xiềng xích vô hình.
Cướp đi tất cả.
Kể cả quyền được lựa chọn số phận của chính mình.
Khiến cho cả đời y, đi mãi vẫn không tìm được một nơi có thể gọi là "nhà".
Để rồi khi y bắt đầu lần nữa có khao khát được sống, chính nó lại ép buộc y phải chết.
Chết vì cứu rỗi chúng sinh...
Y đã từng khát khao được sống như một người bình thường, được cùng những người quan tâm mình sống một đời an an thế thế.
Nhưng đất trời không cho y cơ hội đó.
____________
Ly Luân giờ đây đã hiểu nỗi đau này của y.
Vì chính hắn-chính hắn-đã góp phần đẩy y vào vực sâu không lối thoát.
Nếu năm xưa hắn không lợi dụng oán khí của trăng máu để điều khiển y...
Nếu năm xưa hắn không nhúng tay vào tội ác nhuốm máu...
Thì có lẽ...
Triệu Viễn Chu đã không đánh mất chính mình.
Y đã không mất khống chế, đã không bị oán khí chi phối đến mức ra tay giết chết những người từng thân cận. Đã không khiến gia gia phải hy sinh để bảo vệ y.
Khi còn là kẻ đứng trong bóng tối, Ly Luân từng tin rằng chỉ cần trói buộc y như vậy, y sẽ mãi mãi thuộc về hắn.
Hắn từng không quan tâm đến nỗi đau của y, cũng chưa từng cố gắng thấu hiểu nó, chỉ cảm thấy y thật ngu ngốc khi hạ mình sánh ngang con người như vậy.
Hắn đơn giản chỉ muốn y vĩnh viễn không thể rời khỏi tay mình.
Nhưng đến khi được hồi sinh, khi đứng trước tất cả những gì mình đã gây ra, hắn mới nhận ra-
Triệu Viễn Chu của năm đó đã không thể quay đầu được nữa.
Y đánh mất lý trí, bị oán khí thao túng, tự tay giết chết nghĩa muội, giết chết hàng trăm người vô tội.
Đối với y, đôi bàn tay đầy máu đó, cả đời này không thể nào rửa sạch.
Tội nghiệt này, vạn kiếp cũng không trả hết.
Hắn đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc đó của y sau này khi bước vào đồng hồ mặt trời, và từ đó, ánh mắt của y mãi khắc sâu trong tâm trí hắn.
Chỉ có...
Điên cuồng.
Oán hận.
Và một nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, Ly Luân cảm thấy có lẽ hắn đã sai rồi.
Hắn chỉ là không hiểu. Tại sao y lại cố chấp đến vậy? Tại sao y lại sẵn sàng hy sinh vì những con người vô dụng đó? Đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu. Nhưng có một điều hắn chắc chắn-
Hắn không muốn y chịu đựng thêm nữa.
Không muốn y mãi tự giày vò bản thân.
Lần này, hắn sẽ bảo vệ y. Sẽ ở bên y đến tận cùng, cho đến khi tất cả cùng tiêu vong.
____________
Trác Dực Thần cũng chưa từng quên.
Hắn chưa từng quên được đôi mắt ấy, ánh mắt tuyệt vọng sau khi y thoát khỏi bị oán khí khống chế.
Chưa từng quên tám đạo lôi ngân trên lưng y như trừng phạt của y dành cho chính mình.
Mỗi một đạo lôi, đều là một lần khắc ghi tội nghiệt.
8 năm ròng...
Không ai biết lúc đó y có đau hay không.
Chỉ biết rằng, y không hề oán than một tiếng.
Giống như đã sớm chấp nhận cái chết, chấp nhận bản thân bị phán quyết để trả giá cho những lỗi lầm không thể vãn hồi.
Và hắn cũng không thể nào quên...
Khoảnh khắc Vân Quang kiếm đâm xuyên qua người y.
Không phải yêu tộc giết y.
Không phải Ôn Tông Du giết y.
Mà chính tay hắn.
Chính hắn đã cầm kiếm, đâm vào tim y.
Khi y nhìn hắn, đôi mắt hổ phách ấy không còn chút đau đớn hay giận dữ.
Chỉ có...
Sự nhẹ nhõm và giải thoát.
Đến tận lúc tan biến khỏi thế gian này, y cũng chưa từng trách hắn.
Chưa từng oán hận một lời.
Nhưng chính điều đó, lại là nỗi dày vò lớn nhất trong cuộc đời Trác Dực Thần.
Nếu khi đó y đau khổ, nếu khi đó y trách hắn, có lẽ...
Hắn đã có thể dễ chịu hơn một chút.
Nhưng y chỉ cười.
Một nụ cười nhẹ như cánh hoa bay trong gió, yếu ớt, mong manh như thể đang trấn an hắn.
Rồi cứ thế ngã xuống mà tan biến thành từng đốm sáng vào đất trời. Hoá thành mưa cứu rỗi chúng sinh.
Không để lại gì cả.
____________
Càng đến gần đêm trăng máu, nỗi sợ càng len lỏi trong lòng họ.
Họ đã từng mất y một lần.
Một lần thôi, đã đủ để họ hóa điên.
Nếu lại mất y thêm một lần nữa...
Không. Không thể.
Họ không dám nghĩ đến điều đó. Không dám để mình chấp nhận dù chỉ là một khả năng nhỏ nhất.
Vậy nên, họ quan sát y từng chút một.
Từng hơi thở, từng cái nhíu mày, từng dao động nhỏ nhất trong yêu lực của y, tất cả đều không thoát khỏi tầm mắt của họ.
Ban ngày, họ cười với y, trêu chọc y như thể mọi thứ vẫn ổn. Nhưng khi màn đêm buông xuống, khi y chìm vào giấc ngủ, họ lại lặng lẽ thức trắng, lắng nghe nhịp thở đều đều của y, như thể chỉ cần họ lơ là một chút, y sẽ biến mất ngay trước mắt họ.
Chỉ có chính họ biết-
Nỗi sợ này đã ăn sâu vào trong cốt tủy.
Nếu lần này oán khí lại một lần nữa đến cướp y đi...
Và nếu lần này... họ không thể giữ y lại...đánh mất y một lần nữa...
Họ cũng chẳng cần phải sống nữa.
____________
Ngày trăng máu, cuối cùng cũng đến.
Từ sáng sớm, ai cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, từng bình dược, từng pháp chú, từng trận pháp hộ thân.
Không ai được phép sai sót. Sự căng thẳng lặng lẽ lan tràn, siết chặt không gian.
Đến khi ánh hoàng hôn dần tắt, bầu trời tối sầm. Một sắc đỏ âm u bắt đầu len lỏi qua những tầng mây. Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, giọng bình thản nhưng kiên định:
"Đến lúc rồi."
Nàng thổi lệnh bài Bạch Trạch, trong nháy mắt, một lớp màn chắn kiên cố bao phủ quanh Triệu Viễn Chu. Ngay khi kết giới vừa dựng lên, Sơn Thần Anh Lỗi lập tức kết ấn, phong ấn thêm một tầng bảo vệ.
Cậu thầm nhủ-lần này, tuyệt đối không để bi kịch năm nào tái diễn nữa
Bên trong màn chắn, Trác Dực Thần và Ly Luân đều ngồi sát bên y.
Bọn họ khẽ cười, dịu dàng an ủi y như thể mọi chuyện vẫn ổn, như thể đây chỉ là một đêm bình thường. Nhưng nỗi căng thẳng trong mắt họ lại không thể che giấu
Triệu Viễn Chu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, cũng nói gì. Tuy không nhớ gì cả, nhưng bản năng y vẫn mách bảo-một điều gì đó sắp xảy ra.
Mà cái cảm giác này... rất quen thuộc.
____________
Rồi, trăng máu xuất hiện.
Mây tán đi, để lộ một vầng trăng đỏ thẫm chậm rãi hiện lên trên bầu trời đen kịt.
Chỉ trong nháy mắt, không khí như đông đặc lại.
Từng luồng oán khí nặng nề cuồn cuộn kéo đến, bủa vây quanh màn chắn như một con dã thú đói khát.
Nó gào thét, xoáy tròn như một cơn lốc, tràn ngập sát ý và hận thù, không ngừng tìm kiếm vật chứa của mình.
Và rồi, nó tìm thấy Triệu Viễn Chu nơi trung tâm màn chắn kia.
Ngay lúc đó, y bất giác cảm thấy như trong cơ thể có thứ gì đó đang sục sôi.
Hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, thân thể như có ngọn lửa bùng cháy từ bên trong.
Yêu văn bắt đầu hiện lên hai bên gò má. Từng nét như khắc sâu thêm sự tàn ác.
Mắt y chuyển dần thành màu đỏ thẫm, như chứa cả một biển máu tanh sâu không thấy đáy.
Cảm giác này...
Không phải là lần đầu tiên.
Triệu Viễn Chu hơi hé môi, y có thể cảm nhận rõ ràng oán khí đang vẫy gọi mình.
Không phải bằng âm thanh, mà là bằng thứ bản năng sâu trong cơ thể.
Y muốn tiếp nhận nó.
Muốn hấp thụ.
Muốn... hòa làm một với nó.
"A Yếm, đừng nhìn!"
"Triệu Viễn Chu, mau tỉnh lại!"
Hai giọng nói cùng vang lên một lúc.
Ly Luân lập tức siết chặt lấy tay y, truyền yêu lực ổn định dòng chảy hỗn loạn trong cơ thể y.
Trác Dực Thần cũng đặt tay lên lưng y, liên tục trấn an:
"Không sao cả, có chúng ta ở đây."
Hơi ấm từ lòng bàn tay họ lan tỏa, như một sợi dây mong manh níu giữ y khỏi vực thẳm. Cơn khát máu dâng trào, từng chút từng chút nhấn chìm lý trí, nhưng hai giọng nói quen thuộc ấy vẫn kiên định kéo y trở về.
Y không thể mất kiểm soát.
Không được làm hại họ.
Bên ngoài, Văn Tiêu căng thẳng quan sát. Nhìn y vẫn giữ được lý trí tỉnh táo, nàng khẽ thở phào.
Có lẽ lần này... sẽ ổn thôi.
Lần này... chúng ta sẽ bảo vệ được y.
Nhưng ngay lúc đó-
ẦM-!
Một luồng oán khí cực mạnh đột ngột giáng xuống.
Màn chắn rung lên dữ dội, từng đường nứt nhỏ lan ra như mạng nhện.
Tất cả sững sờ.
Một áp lực kinh hoàng đè xuống. Như có một con quái vật vô hình đang quẫy đạp, muốn xé nát mọi thứ để cướp lấy y.
Triệu Viễn Chu cảm nhận rõ ràng sức mạnh ấy đang nghiền nát từng tấc lý trí bên trong y. Ngực y siết chặt, hơi thở nghẹn lại, tay vô thức siết chặt lấy vạt áo. Nhưng y cắn răng chịu đựng, không cho phép bản thân gục ngã.
Ly Luân và Trác Dực Thần lập tức đề phòng, yêu lực dâng trào trong lòng bàn tay.
Không ổn!!!
Ly Luân cảm nhận rõ ràng có gì đó không đúng.
Dù đã sống cả vạn năm, hắn chưa từng thấy luồng oán khí nào kỳ lạ như thế này.
Nó không chỉ có sức mạnh... mà còn có ý chí.
Như thể...
Có thứ gì đó đang điều khiển nó.
Suy nghĩ này khiến hắn lập tức truyền âm cho mọi người.
"Có kẻ đang thao túng oán khí."
Văn Tiêu nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bùi Tư Tịnh cũng cảm nhận được điều bất thường, ánh mắt sắc bén lướt qua màn đêm tĩnh mịch.
Rồi-
Cô nhìn thấy.
Tất cả luồng oán khí... đều đang đến từ cùng một hướng.
Đồng tử cô co lại tựa hồ đã phát hiện điều gì đó.
Không một giây chần chừ, Bùi Tư Tịnh lập tức lao đi, thân ảnh xẹt qua màn đêm như một tia chớp.
Cô phi thân qua những mái nhà, gió đêm lùa qua vạt áo, ánh mắt lạnh lùng bám chặt bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện phía trước.
Là hắn.
Kẻ đứng sau luồng oán khí quái dị này.
Cô bất giác siết chặt cung trong tay, ánh mắt sắc bén như dao.
Cuối cùng, kẻ đó cũng dừng lại.
Hắn khoác một tấm áo choàng đen, cả người bị những lớp băng quấn kín, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sâu thẳm.
Nhưng đôi mắt ấy...
Tơ máu chằng chịt, chất chứa hận thù khôn cùng.
Ngay khi thấy cô, hắn khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười gian ác.
Giọng nói đầy tà khí:
"Chỉ bằng ngươi, cũng muốn ngăn ta ư?"
Bùi Tư Tịnh không phí lời.
Cô lập tức giương cung, từng mũi tên bắn ra xé gió, lao thẳng về phía hắn.
____________
Bên trong kết giới, căng thẳng đã chạm đến cực hạn.
Màn chắn rung lên dữ dội. Những vết nứt ngày một lớn.
Nhưng khi chưa ai kịp hành động-
Màn chắn vỡ tan.
ẦM!
Oán khí cuồn cuộn ập xuống như thác đổ, nhấn chìm tất cả.
Trong nháy mắt, Triệu Viễn Chu khựng lại. Đôi mắt vốn còn chút dao động bỗng trở nên trống rỗng.
Tâm trí y-
Phút chốc vỡ vụn.
Sắc đỏ lan tràn trong mắt, như vết mực loang dần trên nền giấy trắng. Lý trí bị xé nát, cơ thể y run rẩy dưới sự chiếm đoạt của một sức mạnh kinh hoàng.
Ly Luân và Trác Dực Thần lập tức vận yêu lực, dồn toàn bộ sức mạnh để trấn áp oán khí đang cuộn trào trong cơ thể Triệu Viễn Chu.
Nhưng y đã không còn kiểm soát.
Oán khí đã chiếm lấy y, nuốt chửng lý trí y.
Hai luồng yêu lực mạnh mẽ tràn vào, cố gắng phong tỏa dòng chảy cuồng loạn trong cơ thể y. Nhưng khi chạm vào, chúng va chạm kịch liệt với oán khí, tạo thành những xung kích khổng lồ bên trong y.
Sự đối đầu giữa yêu lực và oán khí ngày càng dữ dội, không gian xung quanh như bị vặn xoắn. Hơi thở của Triệu Viễn Chu trở nên gấp gáp, gân xanh nổi lên trên cổ tay, toàn thân run rẩy vì đau đớn.
Và rồi-
ẦM!
Oán khí bùng phát dữ dội, phá vỡ mọi sự áp chế. Một luồng sức mạnh kinh hoàng quét ngang, cuốn phăng mọi thứ xung quanh. Không gian rung chuyển, mặt đất nứt toác.
Triệu Viễn Chu thét lên trong cơn đau cùng cực.
Sau đó-
Y gục xuống, bất động.
Ly Luân vội vã đỡ lấy thân thể gầy yếu, đôi tay run rẩy ôm chặt y vào lòng. Hắn không ngừng truyền yêu lực, cố gắng níu giữ hơi thở mong manh của y.
Bạch Cửu lao đến, nhanh chóng bắt mạch. Trong khoảnh khắc im lặng nặng nề, tất cả đều nín thở, chờ đợi.
Một lúc lâu sau, cậu khẽ thở ra, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Vẫn ổn."
Chỉ hai chữ, nhưng lại khiến tất cả đều thả lỏng, như vừa thoát khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Ngoài trời, trăng máu dần nhạt đi.
Trả lại bầu trời một màu đen tĩnh mịch.
Đêm trăng máu này... cuối cùng cũng kết thúc.
____________
Trác Dực Thần sau khi xác định Triệu Viễn Chu đã an toàn liền lập tức lao đi, đuổi theo hướng Bùi Tư Tịnh.
Đến nơi, chỉ còn kịp thấy bóng đen kia tan biến vào màn đêm, như chưa từng tồn tại.
Hắn dừng lại, ánh mắt sắc bén lướt qua tàn dư của cuộc giao đấu, rồi nhanh chóng bước đến bên Bùi Tư Tịnh.
"Không sao chứ?" - Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút lo lắng.
Bùi Tư Tịnh vẫn còn chưa hoàn hồn, chỉ khẽ gật đầu.
Trác Dực Thần nhìn nàng một lúc, rồi nhàn nhạt vỗ vai cô, giọng bình thản nhưng kiên định:
"Trở về thôi."
____________
Một đêm dài mệt mỏi trôi qua.
Mọi người đều kiệt sức, nhưng may mắn thay, Triệu Viễn Chu đã vượt qua.
Chỉ có hai kẻ cố chấp kia...vẫn không chịu chợp mắt.
Suốt cả đêm, Ly Luân và Trác Dực Thần lặng lẽ ngồi bên giường, mắt không rời khỏi y dù chỉ một khắc. Bọn họ không dám ngủ, không dám rời đi.
Chỉ sợ...
Y tỉnh lại, nhưng không còn là Triệu Viễn Chu của họ nữa.
____________
Đến khi trời tờ mờ sáng, trong căn phòng tĩnh lặng, một tiếng thở khẽ vang lên.
Mi mắt y khẽ động.
Trác Dực Thần và Ly Luân đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên sự căng thẳng.
Rồi, y mở mắt.
Ánh sáng bình minh dịu nhẹ phủ lên đôi đồng tử hổ phách. Nhưng... chúng không còn trong veo như trước nữa. Một tia mờ mịt thoáng hiện, như thể y vừa bước ra từ một cơn mộng dài không hồi kết.
Trác Dực Thần lập tức nắm lấy tay y, nhẹ nhàng vuốt ve, như muốn trấn an.
Ly Luân đặt tay lên lưng y, yêu lực dịu dàng chảy vào.
"A Yếm..."
Giọng hắn vẫn trầm ổn như trước, nhưng lại mang theo chút cẩn thận khó nhận ra.
"Ngươi ổn chứ?"
Triệu Viễn Chu chớp mắt chậm rãi, dường như đang cố cảm nhận điều gì đó.
Một lúc sau, y hơi mím môi, ánh mắt khẽ dao động.
Rồi, tựa như đã tìm lại được chút bình tĩnh. Ánh mắt ấy lại sáng lên, trở về trong veo như trước.
Trác Dực Thần và Ly Luân đến bây giờ mới có thể thở phào.
"Đừng nghĩ nhiều." - Trác Dực Thần khẽ nói, giọng ôn hòa vô cùng.
"Chuyện đã ổn rồi, trời hẵng còn sớm, ta bồi ngươi ngủ tiếp nhé."
Ly Luân cười nhẹ, kéo y nằm xuống giường, dịu dàng đắp chăn lại.
"Ta kể ngươi nghe một câu chuyện ngủ nhé A Yếm!"
"Chuyện gì?" - y tò mò hỏi.
"Chuyện về một cây hoè và một con bạch vượn."
Triệu Viễn Chu thoáng ngẩn người, rồi khẽ bật cười:
"Nghe có vẻ hay đó."
Ly Luân bắt đầu kể, về tình bạn gắn bó giữa một cây hoè và một tiểu bạch vượn. Hai kẻ đó đã sống vui vẻ bên nhau cho đến khi một con rồng băng xấu xa xuất hiện, cướp bạch vượn đi.
"Hoang đường!!" - Trác Dực Thần lạnh nhạt cắt ngang, giọng đầy khinh bỉ.
"Quản cho tốt cái miệng chó của ngươi."
Triệu Viễn Chu nhìn qua hai kẻ đang đấu khẩu, đôi môi khẽ cong lên.
Bọn họ vẫn vậy.
Không biết từ khi nào, y như đã tìm được sự an yên giữa hai người họ.
Rồi, y cứ thế thiếp đi lúc nào không hay.
____________
Sáng hôm sau.
Ánh nắng ban trưa len lỏi qua khung cửa.
Triệu Viễn Chu mơ màng mở mắt, cảm giác có thứ gì đó đè nặng bên người.
Y cúi xuống nhìn...
Một cây hoè già.
Một con rồng băng.
Cả hai đều nằm im, một tay vẫn nắm chặt lấy tay y.
Y khẽ nhíu mày.
Bọn họ ngủ thế này... cái giường nhỏ này còn chịu nổi sao?
Đúng lúc đó, Văn Tiêu nghe thấy tiếng động biết y đã tỉnh, liền bước vào. Nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu đầy ý vị:
"Hai vị đại yêu cao quý thế này, hóa ra cũng chỉ là phường tranh giành giường ngủ thôi sao?"
Triệu Viễn Chu tròn mắt, ánh lên vẻ vô tội: Ta không biết gì hết!
Văn Tiêu bật cười, ánh mắt đầy vẻ sủng nịch nhìn y, rồi không chút do dự...
Cướp y đi.
Bỏ mặc hai kẻ kia trên giường, để họ tự giải quyết "trận chiến" âm thầm này.
____________
Còn hai vị đại yêu kia ư?
Thực ra, bọn họ đã thức từ lâu.
Nhưng khi thấy y nằm yên, không phản kháng, còn rất ngoan ngoãn bẽn lẽn chịu trận trước sự chèn ép của bọn họ, cả hai đều rất hưởng thụ.
Vậy nên...
Bọn họ quyết định giả vờ ngủ tiếp.
Để kéo dài chút thời gian bên y, tranh thủ chiếm chút tiện nghi này.
____________
Ngày hôm đó, tất cả lại trôi qua như thường lệ.
Chỉ là, trong khoảnh khắc, khi bị Văn Tiêu ôm ra ngoài, Triệu Viễn Chu lơ đãng liếc nhìn bóng hai người còn lại trên giường.
Y cười, như mọi khi...
Nhưng trong đôi mắt hổ phách ấy, ẩn sâu một tia trầm mặc thoáng qua.
Nhanh đến mức, chẳng ai kịp nhận ra.
____________
Tối đó, trùng hợp thay, lại là hội hoa đăng của Thiên Đô Thành.
Phố phường rực rỡ ánh đèn, từng chiếc lồng đèn rực sáng treo cao, phản chiếu trên nền đá như muôn vì sao rơi xuống trần gian. Hương thơm từ những quầy hàng quấn lấy không khí, hòa cùng tiếng cười rộn rã, tiếng nhạc xập xình, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt chưa từng có.
Triệu Viễn Chu đứng giữa phố, mắt sáng rực như vượn con nhìn thấy hồng đào.
"Có hội hoa đăng kìa! Hai người mau dắt ta đi chơi đi!!"
Y kéo tay Ly Luân, lại quay sang lắc lắc tay Trác Dực Thần, giọng điệu ngọt đến mức khiến hai kẻ đại yêu lạnh lùng cũng phải mềm lòng.
Trác Dực Thần liếc mắt nhìn Ly Luân, nhếch môi: "Ngươi đi hay không?"
Ly Luân khoanh tay, cũng không quên đáp trả: "Không đi sẽ có con thằn lằn nhân cơ hội bám y như đỉa mất."
"Ồ? Nếu vậy thì ngươi cứ ở lại đi, ta đưa y đi là được." - Trác Dực Thần chậm rãi cười, ý vị châm chọc hệt như học từ con vượn già năm nào.
Ly Luân mặt lạnh xuống ngay lập tức. "Ai nói ta không đi? Đi thì đi!"
Thế là... cả hai bị Triệu Viễn Chu kéo đi, cuốn vào dòng người tấp nập của hội hoa đăng.
____________
Họ dạo quanh các sạp hàng, hết chỗ này đến chỗ khác.
Triệu Viễn Chu hào hứng thử hết các món ăn bày bán bên đường, hết kẹo hồ lô đến bánh nướng, rồi lại kéo hai tên đại yêu đi ngắm múa rối nước, xem biểu diễn võ thuật.
Trác Dực Thần thỉnh thoảng lại chỉnh lại áo khoác của y vì y chạy nhảy quá mức, còn Ly Luân thì đứng khoanh tay, mặt lạnh nhưng tay vẫn tiện đưa lên lau vụn bánh dính trên má y.
"Hai người nhìn kìa!"
Triệu Viễn Chu chợt dừng lại trước một sạp hàng bán ven đường. Y cúi xuống, mắt lấp lánh nhìn những chiếc đèn được trang trí tinh xảo.
"Cái này để làm gì?"
Chủ quầy cười hiền hòa, giải thích: "Đây là đèn hoa đăng, tiểu công tử có thể thả xuống sông, gửi gắm điều ước đến thần linh."
Triệu Viễn Chu "ồ" một tiếng đầy thích thú, sau đó quay đầu nhìn hai người đi cùng với ánh mắt mong chờ.
Hai tay nhỏ khẽ níu lấy vạt áo của Trác Dực Thần và Ly Luân.
Hai kẻ kia đồng thời sững người.
...
Y vừa làm nũng phải không?
Cả hai đều nhìn y đầy phức tạp, trong lòng đồng thời có một cảm giác: Tên nhóc này càng ngày càng biết cách lợi dụng ưu thế của mình rồi!
Nhưng dù biết thế, Trác Dực Thần vẫn không nhịn được mà vung tiền, mua cho y chiếc đèn đẹp nhất.
Triệu Viễn Chu cầm lấy, ánh mắt sáng như sao, cẩn thận xoay xoay ngắm nghía như trân bảo.
Một lát sau, y chớp mắt nhìn hai người bên cạnh ra vẻ cô đơn đầy uỷ khuất:
"Hai người không muốn thả với ta sao?"
Ly Luân và Trác Dực Thần đều chưa kịp phản ứng, đã thấy y tự mình chọn đèn cho họ.
Y cầm lên một chiếc đèn có trang trí hình lá cây, đưa cho Ly Luân, ánh mắt đầy tự hào:
"A Ly, ngươi xem, cái này hợp với ngươi lắm!"
Ly Luân nhận lấy, khẽ nhướng mày ra vẻ chán ghét, nhưng khóe môi lại cong lên một chút.
Trác Dực Thần nhìn qua, chờ xem y chọn cho hắn cái gì.
Kết quả, Triệu Viễn Chu lại quay chọn ngay thêm một chiếc đèn có hình rồng màu xanh dịu, rất thuận mắt.
Trác Dực Thần gật gù. Ừm, cũng hợp với hắn đấy.
Chỉ là...
Người trả tiền cho 2 chiếc đèn đó-lại là hắn.
Hắn liếc nhìn Ly Luân, kẻ vừa nhàn nhã cầm đèn mà không tốn một xu, ánh mắt lạnh hẳn đi.
____________
Đến bờ sông, những ánh đèn hoa đăng đã lấp lánh trôi trên mặt nước, tựa như dải ngân hà rực rỡ giữa nhân gian, phản chiếu muôn vàn ánh sáng lung linh.
Triệu Viễn Chu ngồi xuống mép sông, nhẹ nhàng thả chiếc đèn của mình xuống.
Hai người kia cũng lặng lẽ làm theo.
Y chắp tay, nhắm mắt lại, trông dáng vẻ cầu nguyện rất nghiêm túc, lại cũng rất dễ thương.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa, đôi mắt hổ phách phản chiếu ngọn lửa bập bùng trong chiếc đèn nhỏ trôi dần đi.
Nhưng đúng khoảnh khắc đó-
Một tia suy tư thoáng qua trong mắt y.
Mờ nhạt. Ngắn ngủi.
Ly Luân nhìn y chằm chằm, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
"A Yếm, ngươi ước gì thế?"
Triệu Viễn Chu lập tức bật cười, ánh mắt cong lên đầy tinh nghịch, chớp chớp mắt ra vẻ bí ẩn:
"Bí mật a~"
Hai người kia nhìn y thật kỹ, từng biểu cảm, từng cử chỉ đều thu hết vào mắt.
Vẫn là y, vẫn hồn nhiên, vẫn vô tư như trước.
Chỉ là có gì đó... kỳ lạ.
Từ sau đêm trăng máu, một nỗi bất an âm thầm bám lấy họ, như một chiếc bóng vô hình. Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy y vẫn rạng rỡ như xưa, họ cuối cùng cũng nhẹ nhõm phần nào.
____________
Cả đám người của Tập Yêu Ti đứng xa xa quan sát, Văn Tiêu khẽ thở ra, mỉm cười.
"Có vẻ... mọi chuyện ổn rồi."
Bạch Cửu gật đầu, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Triệu Viễn Chu giữa hai kẻ đại yêu kia, khẽ cười nhẹ: "Ừ, vậy thì cũng không cần lo nữa."
Thế là bọn họ cũng yên lòng đi chơi hội, mặc kệ ba người kia tiếp tục tận hưởng thế giới riêng.
____________
Cả đêm đó, Thiên Đô thành rực rỡ ánh đèn.
Giữa dòng người tấp nập, vị thiếu niên một thân bạch y kéo hai người đại yêu chạy khắp nơi, miệng không ngừng líu ríu, hệt như một đứa trẻ tìm thấy điều thú vị.
Trác Dực Thần bất đắc dĩ cười theo, Ly Luân thì giả vờ cau mày nhưng vẫn để y kéo đi.
Không khí rộn ràng, những ngọn đèn hoa đăng phản chiếu trong mắt y, lấp lánh tựa như cả bầu trời sao gói gọn trong đôi đồng tử hổ phách.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi nặng nề đều tan biến.
Chỉ còn lại hơi ấm dịu dàng, cùng niềm hạnh phúc ngọt ngào như rượu ủ lâu năm, lặng lẽ lan tỏa trong lòng họ.
____________
Họ chơi đến tận nửa đêm mới trở về Tập Yêu Ti.
Sau khi dẫn y vào phòng, Ly Luân liền đi lấy thuốc từ phía Bạch Cửu, còn Trác Dực Thần ở lại túc trực bên cạnh y.
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng hắt qua khung cửa, đổ một lớp sáng dịu nhẹ lên bóng dáng Triệu Viễn Chu.
Y tựa vào giường, tay nghịch nghịch vạt chăn.
Trác Dực Thần lặng lẽ nhìn y.
Không hiểu sao, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Triệu Viễn Chu vẫn là Triệu Viễn Chu, vẫn cười đùa, vẫn líu ríu như mọi khi.
Nhưng có gì đó... thật mong manh.
Hắn khẽ nhíu mày.
Nhưng ngay lúc ấy, Triệu Viễn Chu bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh trăng, long lanh đầy tò mò.
"Tiểu Trác, mau kể chuyện cho ta nghe đi!"
Trác Dực Thần hơi sững lại, nhưng rồi khóe môi cong lên, cảm giác bất an trong lòng cũng dần vơi đi.
"Chuyện gì nào?" - Giọng hắn mang theo ý cười, như thể sự nặng nề khi nãy chỉ là ảo giác.
Triệu Viễn Chu nghiêng đầu, giọng điệu lười biếng mà hứng thú: "Vụ án yêu quái ngươi phá lần trước á! Kể đi kể đi mà~"
Trác Dực Thần lắc đầu bất lực nhưng vẫn thuận theo ý y.
Hắn kể về những lần truy bắt ác yêu, những kẻ gây họa bị hắn trừng phạt, những bóng đen lẩn khuất trong góc tối mà hắn từng đối đầu.
Triệu Viễn Chu chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù, ánh mắt sáng rỡ như đứa trẻ tò mò trước câu chuyện kỳ thú.
"Tiểu Trác ngầu thật đó." - Y cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng non.
Trác Dực Thần xoa xoa mái tóc bạc của y: "Ừm."
Một bầu không khí thật nhẹ nhàng.
Thật ấm áp.
Bình yên...
Tựa như khoảng lặng hiếm hoi trước cơn bão...
Rồi ánh mắt y chợt rơi lên thanh kiếm đặt dựa bên tường.
"Đó là Vân Quang kiếm ngươi đã chém yêu quái sao?"
Trác Dực Thần gật đầu, mỉm cười giải thích.
"Không phải yêu quái, chỉ chém ác yêu gây hoạ thôi."
Hai chữ ấy-"ác yêu"-rơi vào tai Triệu Viễn Chu, như một giọt mực loang trên mặt nước tĩnh lặng.
Rất khẽ, y lặp lại trong miệng.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, y lại bật cười.
Nụ cười rạng rỡ, như thể câu chuyện kia chẳng hề liên quan đến mình.
"Tiểu Trác, ta đói rồi, đi lấy bánh hoa đào cho ta đi~"
"Ngươi ngoan uống thuốc xong ta liền sẽ cho ăn."
"Nhưng ngươi phải lấy để trước mặt ta trước cơ." - Y vùng vằng đòi bánh.
Trác Dực Thần nhíu mày nhìn y.
Y vẫn cười. Vẫn lí lắc như ban nãy, đôi mắt long lanh không chút gợn sóng.
Hắn nhìn y thêm một lúc, rồi cuối cùng cũng thở ra, xoa nhẹ đầu y: "Được rồi, đợi ta một chút, lấy liền cho ngươi đây."
Hắn đứng dậy, bước ra ngoài.
Ánh trăng ngoài cửa vẫn sáng.
Căn phòng vẫn yên tĩnh.
Mọi thứ... dường như đều bình thường.
Hắn không hề biết, ngay khi cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên môi Triệu Viễn Chu cũng theo đó mà biến mất.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ác yêu..." Triệu Viễn Chu lần nữa khẽ lặp lại hai từ đó, ánh mắt lập tức mịt mù, đầy vẻ tuyệt vọng sâu thẳm.
Y đứng dậy, bước đến góc phòng, đưa tay nắm lấy chuôi Vân Quang kiếm.
Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm phản chiếu trong đôi mắt y.
Đầu ngón tay vuốt dọc theo từng đường vân trên lưỡi kiếm sắc bén.
Một nụ cười chua chát hiện lên môi.
Một yêu quái bị nguyền rủa, bị oán khí chi phối, mang mệnh số hủy diệt, gây hại đến thế gian...
Không phải chính ta sao?
Rồi cứ thế, y hạ kiếm, không hề do dự, chĩa thẳng vào nơi nội đan của chính mình.
Phụt-!!!
Một cơn đau xé toạc lục phủ ngũ tạng.
Đau quá...
Đau đến không thể tả nỗi...
Nỗi đau không chỉ dừng lại ở thể xác, mà còn như từng đợt sóng cuộn trào trong linh hồn y, bẻ gãy mọi ý niệm.
Hơi thở y tắc nghẹn.
Ngực y vô thức siết chặt, hô hấp đứt quãng.
Y có thể cảm nhận được sinh mệnh mình đang dần bị rút cạn, nội đan nứt vỡ, yêu lực tán loạn, từng dòng máu ấm nóng cuồn cuộn trào ra, nhuộm đỏ toàn thân.
Cơn đau làm đầu óc y mơ hồ, nhưng y lại chẳng có chút sợ hãi nào.
Ngược lại, có một sự giải thoát đang len lỏi trong lòng.
Bình thản đến đáng sợ.
Như thể y đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Y chớp mắt, máu theo khóe môi tràn xuống.
Tất cả... cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Sắc đỏ dần nhấn chìm tầm nhìn.
Y khẽ cười, một nụ cười bi thương, nhạt nhòa như ánh trăng bị mây che phủ.
Vân Quang kiếm hấp thụ máu yêu, thân kiếm sáng lên, dao động rung nhẹ như muốn nói với chủ nhân về điều bất thường đang diễn ra.
____________
Bên ngoài.
Trác Dực Thần đang bước nhanh về phòng với đĩa bánh trên tay.
Ly Luân cũng vừa cầm bát thuốc trở về.
Đột nhiên-
Vân Quang kiếm dao động, phát ra luồng sáng chói mắt.
Cảm giác bất an ập tới như sấm sét đánh xuống đầu.
Cả hai đồng loạt phi thân lao đến, đẩy cửa xông vào.
ẦM!
Cửa phòng bị đá tung.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim họ như ngừng đập.
Triệu Viễn Chu đứng giữa vũng máu, thân hình mảnh khảnh run rẩy, đôi mắt đỏ ửng phản chiếu bóng họ.
Y mỉm cười gượng gạo, cố gắng cất giọng yếu ớt:
"Xin... lỗi..."
Rồi cơ thể y đổ xuống.
"A Yếm-!!!"
Ly Luân lao đến, đánh rơi bát thuốc trong tay, đỡ lấy thân thể nhỏ bé đang dần lạnh đi.
Trác Dực Thần cũng hoảng loạn quỳ xuống, ôm chặt y vào lòng.
Bàn tay hắn run rẩy, từng ngón tay vấy đầy máu.
Cả hai đại yêu từng không sợ trời, không sợ đất, giờ đây chỉ có thể hoảng hốt nhìn người trong lòng mất dần hơi thở.
Ly Luân giờ phút này lại rơi hai hàng dài nước mắt.
"A Yếm... A Yếm! Đừng! Đừng! Ta xin ngươi"
Giọng hắn khàn đặc, gần như hoảng loạn mà van xin. Chỉ biết dùng yêu lực không ngừng vận vào y, duy trì mạng sống le lói của y.
Trác Dực Thần cắn chặt răng, từng hơi thở đều run lên.
Hắn chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này.
Lần đó, hắn bất lực nhìn y chết.
Lần này...
Hắn không cho phép điều đó xảy ra.
"Triệu Viễn Chu! Tỉnh lại! Gáng gượng!"
"Xin ngươi... đừng bỏ ta lại lần nữa..."
Bọn họ đều sợ.
Sợ mất đi y.
Ngay lúc này đây, cái nỗi sợ sâu thẫm nhất đang bóp chặt lấy tim họ.
Nếu y chết...
Hai bọn họ cũng chẳng cần tồn tại trên đời nữa.
____________
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Văn Tiêu cùng mọi người chạy đến, chứng kiến cảnh tượng hai đại yêu quỳ trên nền đất, ôm lấy thân ảnh nhỏ bé dính đầy máu, gương mặt chưa bao giờ hoảng loạn đến thế.
Bạch Cửu cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, lập tức lao tới kiểm tra mạch y.
"Chưa... chưa chết! Nhưng nếu không trị thương ngay, sẽ không kịp nữa!"
Văn Tiêu bật lệnh bài, ra hiệu cho Anh Lỗi lập tức thi pháp bảo vệ y.
Cả Tập Yêu Ti, đêm đó sáng đèn không tắt...
____________
Hìiiiii. Có đường nhee, cho hẳn ngủ chung rồi còn đi chơi hội hoa đăng với nhau nữa mà.
Chúc mấy bà đọc truyện vui vẻ nheee.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro