Chương 6 - Không kịch bản
"Có những vai diễn, không có kịch bản sẵn. Người ta phải sống thật đến mức cái chết cũng không còn là giả." — trích nhật ký của Han Seo Rin, trang cuối cùng.
__________
Mọi thứ bị lật tung. Hồ sơ, máy tính, ổ cứng dự phòng – tất cả đều bị phá khóa, như thể có ai đó đang cố xóa sạch dấu vết của sự thật.
USB chứa đoạn phim – thứ bằng chứng duy nhất kết nối Kim Jae Sung với cái chết của Seo Rin – đã biến mất. Và không để lại một dấu vết nào.
...
Căn hộ giờ lạnh ngắt. Trời chưa sáng hẳn, nhưng ánh tím nhạt của bình minh đã rọi vào khung cửa sổ bị nứt. Hyun Wook ngồi bệt trên sàn, giữa đống đổ nát của hồ sơ và ký ức.
Jihoon bước vào, tóc rối, trên tay là cốc cà phê nóng mà cậu vẫn hay pha mỗi sáng – một thói quen cố níu lại sự bình thường trong một thế giới đang dần sụp đổ.
"Cậu cần phải ăn gì đó." – Jihoon nói, đặt cốc cà phê xuống cạnh Hyun Wook.
Hyun Wook không đáp, chỉ nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt.
"Chúng ta mất nó rồi, Jihoon à."
"Chưa." – Jihoon ngồi xuống bên cạnh, giọng vẫn đều và trầm như mọi khi. "Tôi đã sao lưu đoạn âm thanh đó. BlindScene_03.mov. Vẫn còn đó."
Hyun Wook quay sang nhìn Jihoon, mắt đỏ hoe nhưng ánh lên chút hy vọng.
"Cậu... luôn dự phòng mọi thứ."
"Trừ khi chuyện liên quan đến cậu." – Jihoon khẽ mỉm cười. "Vì tôi không bao giờ nghĩ sẽ mất cậu."
Câu nói bật ra nhẹ như hơi thở, nhưng lại đâm sâu vào khoảng lặng đang chực nuốt lấy cả hai.
Hyun Wook im lặng. Rồi anh gục đầu lên vai Jihoon. Trong giây phút ấy, không cần thêm bất kỳ ngôn từ nào. Sự chạm nhẹ của đầu vai, sự tĩnh lặng trong hơi thở – tất cả đủ để truyền đi một cảm xúc lớn hơn bất kỳ nụ hôn công khai nào.
_____
Họ lần theo địa chỉ IP lạ từng truy cập vào email của Jin Ho – kẻ duy nhất biết về đoạn phim bị lấy cắp. Địa chỉ ấy dẫn đến một văn phòng trống trong tầng hầm của một tòa nhà từng thuộc sở hữu... của K-Vision Entertainment.
Không còn nghi ngờ gì nữa: Kim Jae Sung đã biết họ đang đến gần.
_____
Đêm hôm đó, họ bám theo một trong những người thân cận với Kim – trợ lý riêng của ông ta, Kang Seo Min. Người phụ nữ này từng là diễn viên trẻ, sau đột ngột rút khỏi làng giải trí khi đang nổi tiếng. Không lý do. Không scandal.
Jihoon bám theo Seo Min vào một quán bar sang trọng ở Itaewon, nơi những kẻ có quyền lực thích ẩn mình dưới ánh đèn mờ. Trong khi đó, Hyun Wook ở lại trong xe, kết nối qua tai nghe bluetooth.
"Cậu chắc chứ?" – Hyun Wook hỏi. "Cô ta không đơn giản đâu."
"Chẳng ai từng rời khỏi thế giới giải trí mà đơn giản." – Jihoon đáp. "Nhưng tôi muốn nghe thử... lý do cô ta im lặng."
Bên trong quán bar, Jihoon tiếp cận Seo Min một cách thận trọng. Nhưng cậu không cần vòng vo – đôi mắt cậu luôn nói thật.
"Han Seo Rin từng tin vào cô." – Jihoon nói.
"Cô ấy nói: Chị Seo Min là người duy nhất không nhìn em như một món hàng."
Seo Min không quay lại. Nhưng tay cô khẽ siết chặt ly rượu.
"Tôi từng là cô ấy." – cuối cùng, Seo Min đáp. "Ngây thơ. Tài năng. Và nghĩ rằng mình sẽ đổi được vị trí bằng diễn xuất, không bằng thỏa hiệp."
Jihoon không nói, chỉ chờ.
"Nhưng khi ông ta bước vào phòng hóa trang hôm đó..." – giọng cô run lên – "Tôi hiểu, nếu tôi không cười, thì sẽ bị loại khỏi mọi vai diễn từ giờ về sau."
Một giọt nước mắt rơi xuống cổ áo sơ mi đắt tiền.
"Tôi không mạnh mẽ như cô ấy."
_____
Sau khi Seo Min rời đi, Jihoon quay lại xe. Hyun Wook đang chờ, mắt nhìn cậu như muốn nói rất nhiều điều mà chưa nói.
"Cậu ổn không?" – anh hỏi.
Jihoon gật. "Tôi ổn. Nhưng tôi sợ... rằng nếu lần này ta thất bại, sẽ chẳng còn ai đủ can đảm để kể tiếp câu chuyện."
"Thì chúng ta sẽ không thất bại." – Hyun Wook nói dứt khoát. "Cậu nghĩ tôi sẽ để ai đó chạm đến cậu sao?"
Một khoảnh khắc im lặng. Rồi Hyun Wook nghiêng sang, chạm trán vào trán Jihoon.
"Chúng ta là một đội. Là hai phần của cùng một lời thề. Và tôi... tôi sẽ bảo vệ cậu, cho dù cảnh cuối có không kịch bản."
_____
Họ quyết định công khai phần còn lại của bằng chứng – đoạn âm thanh và lời trăng trối của Seo Rin – thông qua một phóng viên độc lập từng theo đuổi các vụ bê bối trong ngành giải trí: Bae Min Joo.
Min Joo là người cứng rắn, và không ai mua được ngòi bút của cô bằng tiền.
"Các cậu có bằng chứng về cái chết bị dàn dựng của Han Seo Rin?" – cô hỏi, không giấu vẻ nghiêm túc.
"Không đủ để kết tội." – Jihoon nói. "Nhưng đủ để không ai còn dám ngủ yên."
_____
Một tuần sau, đoạn âm thanh xuất hiện trên blog cá nhân của Min Joo, thu hút hàng triệu lượt chia sẻ trong một đêm. Cư dân mạng dậy sóng. Cảnh sát buộc phải tái điều tra vụ việc. Các nạn nhân khác bắt đầu lên tiếng. Một phong trào ngầm trỗi dậy.
Nhưng đó cũng là lúc kẻ đứng sau quyết định không im lặng nữa.
_____
Tối hôm đó, khi Hyun Wook đi siêu thị về, anh thấy cửa phòng hé mở.
Anh gọi: "Jihoon?"
Không ai đáp.
Anh bước vào. Căn phòng tối om. Một mùi khét nhẹ như dây điện cháy len lỏi trong không khí.
Đèn chớp một lần. Và sau đó, tất cả tối sầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro